Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chào anh em, lâu rồi em không viết truyện nên thấy hơi ngứa tay và cảm thấy có gì đó khó chịu trong người. Vì thế, hôm nay em xin phép mạo muội kể cho anh em nghe một câu chuyện với nội dung có thật t …
Xem Thêm

Chương 21: Bí mật chốn phòng the
Ở chap trước, sau khi trải qua buổi trưa ăn uống no say tại phòng trọ bé Huệ, em vì mệt mỏi và buồn ngủ quá do thức khuya buổi tối trước đó, nên đã ngủ một mạch tới 8-9 giờ tối, tất nhiên là ngủ ngay tại phòng trọ của nàng. Khi mở mắt dậy thì chỉ còn thấy một mình bé Huệ ở nhà, các chị em của nàng chắc đã đi ra ngoài tìm kiếm khách hoặc đến khách sạn nào đó rồi. À cũng nói thêm chút là hôm ấy em có rủ thằng Bình đi nhưng nó bận ở nhà chơi game nên không đi, hậu quả là một mình em phải “tiếp” đến 5 đứa con gái. (Sướиɠ tê trym các thím ạ).

Căn phòng giờ chỉ là một màu đỏ tối của chiếc đèn ngủ trái ớt be bé, nhìn xung quanh chẳng khác gì một ngôi nhà thờ cúng tổ tiên, âm u và huyền bí đến lạ thường. Thoáng thấy bé Huệ cũng đang nằm trên chiếc giường nghịch điện thoại gì đó, chỗ nàng nằm cách xa chỗ em chỉ khoảng 5 mét. Ánh sáng từ cái màn hình điện thoại toả vào khuôn mặt đượm buồn của nàng trông cứ như thể nàng là một bóng ma nữ, một bóng ma xinh đẹp mỹ miều.

Em nằm say ke chừng chục phút nữa thì bật dậy khi đồng hồ điểm 9 giờ kém, em tiến lại gần bé Huệ, đang tính mở miệng hỏi nàng xem còn mệt không thì bất thình lình nàng mở lời:

“Ủa anh dậy rồi à, chắc mệt lắm nên ngủ dữ heng”

“Hì hì, anh cũng không ngờ anh lại ngủ tới giờ này”

“Anh đói không, muốn ăn gì không zạ, em nấu cho ăn”

“Thôi anh còn no lắm”

“Anh đợi xíu, em mở cái đèn lên cho sáng, thấy anh ngủ ngon quá nên em bật đèn đỏ cho a dễ ngủ”

“Ủa mấy chị em trong phòng đâu hết rồi em”

“Đi làm hết rồi anh, em nghỉ ngơi thêm 1,2 bữa nữa rồi cũng sẽ đi làm lại thôi”

“Em đang làm gì vậy, nhắn tin với bồ à”

“Hihi bồ đâu mà nhắn anh, em đang chơi game cho đỡ buồn thôi”

“Anh ngồi nghỉ đi, em pha cho anh cốc nước cam”

Trong lúc bé Huệ đang pha nước cam cho em, nhìn sơ qua thấy khuôn mặt nàng có vẻ khá buồn, đặc biệt là đôi mắt của bé Huệ, chắc có lẽ nãy giờ nàng đã khóc thầm trong bóng tối. Em thật không biết lý do nàng rơi lệ có phải là do nhớ cha, nhớ mẹ, hay là do những ký ức khủng khϊếp mà nàng đã chịu đựng trong thời gian vừa qua ùa về. Dù sao thì lát em cũng phải điều tra cho rõ ràng mọi việc, không thôi em sẽ ngồi lỳ ở đây cho đến tận sáng mai.

Tối hôm ấy, nàng mặc một chiếc quần đùi ngắn và chiếc áo sơ mi cộc tay, ở dưới chân phải nàng có đeo một cái lắc bạc, trông nàng thật dễ thương, đúng như lứa tuổi con gái 18 trăng tròn. Ở độ tuổi này, cộng với việc ra đời kiếm sống sớm, thân thể của bé Huệ dường như đã phát triển một cách toàn diện, nàng sở hữu đôi bồng đào to bầu và trắng mơn mởn, vòng 2 và 3 của nàng phải nói là “không có điều gì phải chê”. Theo như các cụ ngày xưa, tướng nàng là tướng của một phụ nữ mắn đẻ (tức đẻ nhiều). Nhìn nàng như vậy, cũng chả trách sao nhiều thằng đại gia bỏ tiền ra bao nàng, lo cho nàng chỗ ăn chỗ ở suốt nhiều tháng trời. Đàn ông mà, khi có tiền rồi thì đa phần là nghĩ đến gái, có thằng bỏ mẹ nào mà không thèm gái chứ, đặc biệt là gái trẻ gái đẹp.

Nàng nhẹ nhàng mang cho em ly nước cam đá lạnh do chính đôi tay nhỏ nhắn của nàng vắt (thêm xíu sữa chắc ngon hơn, các bác nhể, lol):

“Nè nước cam em mới pha nè, anh uống đi cho tỉnh người, mấy ngày nay vất vả cho anh quá”

“Hỹ hỹ, em đừng khách sáo với anh như vậy, anh đang muốn vất vả vì em đây”

“Anh làm em ngại quá”

“Thôi, em ngồi xuống đây với anh, hình như em mới khóc phải hông nè”

“Ơ, đâu có đâu, em mà khóc là khóc to lắm, chứ không có khóc thầm như vậy đâu anh hihi” (Đm, tính qua mặt bố à, không dễ đâu)

“”Nè, hôm qua hứa gì với anh nhớ không”

“Hi hi, hứa gì ta, em có nhớ gì đâu”

“Đánh trống lãng hay quá heng, hôm qua hứa sẽ kể anh nghe chuyện của em mà, chuyện vì sao em lại có mấy vết bầm đó”

“Ủa có hứa như vậy hả ta hihi” (Cái ȶᏂασ cụ mày nhoé)

“Ngồi xuống đây nhanh, không kể là anh ngồi lỳ ở đây luôn đó” (Thật ra là nếu em không kể, anh sẽ bị mấy đứa đang đọc câu chuyện này chửi vô mặt, lol)

“Anh cứ từ từ, để em lấy cái áo khoác mặc vào đã, tự nhiên em thấy lạnh quá cơ hihi” (Bố cái con lắm chuyện)

“Okie hết rồi chứ gì, bắt đầu kể anh nghe nào”

“Dạ, mà em kể cho anh nghe, anh đừng kể cho ai nghe nữa nha, em sợ kể xong chắc anh sẽ kinh tởm em, sẽ trốn biệt em luôn quá” (Rất tiếc với em, cả trăm thằng trên mạng sắp biết hết rồi)

“Em cứ kể đi, anh hứa chỉ nghe thôi, không có ghét bỏ gì em hết đâu”

Dứt lời thì khuôn mặt nàng thay đổi, bỗng xầm đi và bắt đầu thúc thích thuật lại câu chuyện:

“Dạ, chuyện là vậy nè anh. Chả là cách đây gần 2 tháng, em được một người khách giàu có bỏ tiền ra bao trọn gói, ông ta là chủ của một cửa hàng kinh doanh đồ gỗ, cũng gần 50 tuổi rồi nhưng vẫn còn ăn chơi lắm, đặc biệt là ổng thường hay đi tìm những cô gái trẻ đẹp để mua da^ʍ. Anh biết rồi ấy, nghề của bọn em mà, có khách bỏ tiền ra thì tiếp thôi, đâu dám phân biệt khách nào với khách nào. Trong một lần em ngủ qua đêm với ổng, ông ta mới có nhã ý muốn em trở thành gái bao của ổng, ổng còn nói sẽ thuê một căn phòng cho em ở và một tháng sẽ đưa cho em 30 triệu. Vâng, đối với em, 30 triệu quả thật là khá lớn, nó lớn hơn gấp đôi số tiền em và các chị em đi khách lẻ tẻ từng ngày, tại có ngày có khách có ngày ế khách. Trước lời đề nghị của ổng, em suy nghĩ một hồi thì cũng quyết định đồng ý. Em dự tính làm nhân tình cho ổng mấy tháng, kiếm một số tiền kha khá xíu rồi mua một chiếc xe máy để đi, số tiền còn lại em sẽ gửi về cho mẹ mua thêm mấy con heo. Kể từ lúc trở thành tình nhân của ổng, một chuỗi những bi kịch đã liên tục xảy ra với em. Anh muốn nghe hết không”

“Ơ cái em này, anh đang nghe chăm chú đây, em cứ kể hết đi”

“Ổng thuê cho em một ngôi nhà nguyên căn khá khang trang ở khúc bên quận 2, chỉ cách cửa hàng của ổng chừng 6, 7 cây số. Theo như những gì ổng nói với em thì ổng đã có 1 vợ và 1 đứa con gái, nhưng vợ con ổng đã bỏ rơi ổng để đi với một người đàn ông khác. Em biết rằng em không nên tin những gì ổng nói, nhưng thôi kệ, cũng chỉ là một cuộc mua bán giữa người với người thôi mà. Trong tháng đầu tiên dọn đến ngôi nhà mới đó, để làm tin với em, ổng đã đưa cho em trước 20 triệu và bảo là cuối tháng đưa tiếp số tiền còn lại. Thật sự ổng là dân buôn bán nên mưu mô xảo quyệt ổng có thừa, em vốn chỉ là một con bé mới ra đời nên đâu hay những nguy hiểm đang rình rập ở phía trước.

Tháng đầu trôi qua một cách êm ả, em thui thủi ẩn mình trong căn nhà như lời yêu cầu của ổng. Ổng cấm em đi ra ngoài trừ khi có việc khẩn cấp, ổng cấm em gọi điện thoại hay nhắn tin với người khác trong thời gian làm gái bao. Em nghĩ điều này cũng đúng thôi, ổng bỏ một số tiền lớn ra bao mình thì ổng có quyền đòi hỏi. Thông thường, cứ sau mỗi giờ đi làm về, ổng đều ghé qua chỗ em, ở đến 10 giờ tối rồi lại cất bước ra đi. Ổng đi đâu đó thì em không biết, có thể là ổng còn bao thêm một cô gái nào đó vào ban đêm chẳng hạn, hoặc có thể vợ ổng đã trở về bên ổng. Nhiệm vụ của em trong tháng đầu chỉ đơn giản là giúp ổng thoải mái sau những giờ làm việc, khi nào ổng mệt mỏi, em phải mát xa cho ổng, ổng muốn đi tắm, tất nhiên em phải tắm chung với ổng, ổng đói thì em phải nấu cơm cho ổng ăn, và ổng muốn “du͙© vọиɠ” thì em phải chiều ổng hết mình. Có phải em nói ra điều này anh sẽ ghê tởm em đúng không?”

“Không, anh hiểu nghề của em mà, em cứ kể tiếp đi, vì sao lại có những bi kịch”

“Bi kịch xảy ra với em trong những ngày của tháng thứ hai em làʍ t̠ìиɦ nhân của ổng. Một buổi sáng nọ, em có công việc gấp nên đi ra ngoài cả buổi sáng, nhưng em nào đâu biết được khoảng thời gian đó, ổng đã bất ngờ về căn nhà và không thấy em đâu. Tối hôm ấy, em đang ngồi trong nhà xem ti vi thì ổng bước vào nhà, khuôn mặt giận dữ và quát vào mặt em: “Sáng cô đi đâu đấy”, em sợ hãi trả lời “Dạ, dạ, sáng em đi gặp một người bạn cũ”. Bất ngờ ổng giáng một cái bạt tai thật mạnh vào người em, em ngã quỵ xuống đất, lấy tay ôm mặt, ổng tiếp tục tát tiếp vào mặt em, cũng may là em lấy tay che mặt không thôi là mặt của em đã bầm tím hết rồi.

Sự việc chưa dừng lại ở đó, em đang tính giải thích lý do thì bỗng ông ta chửi gầm lên: “Tao đã bảo mày không được đi ra ngoài rồi mà”. Cơn giận giữ trong lòng ổng hình như càng ngày càng lớn hơn, ổng điên tiết lên đá một cái thật mạnh vào bụng em, em đau lắm chỉ biết lấy tay che người. Anh biết không, hôm ấy ổng đi đôi giày tây, mà giày tây thì đá vào người chịu sao thấu.

Sau khi bị ổng hành hạ và đe doạ thêm: “Tao mà thấy mày ra ngoài thêm một lần nữa thì biết tay tao”, em lê đôi thân của mình lên chiếc ghế salon ngồi và khóc như một đứa con nít. Em thật sự kinh tởm hạng đàn ông này, nhưng em không biết phải làm sao hết, bởi vì em mới nhận số tiền mấy chục triệu mà ổng đưa cho em tháng thứ hai, nhưng em đã gửi hết về cho mẹ rồi, em chỉ còn vài triệu thủ trong người thôi, do đó em phải làm hết tháng thì mới có thể bỏ đi được. Em sợ nếu em bỏ trốn, ổng sẽ tìm đến phòng trọ này và cho người hành hạ em”

“Ủa, vậy sau ngày hôm ấy, ổng đối xử với em như thế nào”

“Kể từ hôm ấy, thái độ của ổng đối với em đã trở nên khác lạ hoàn toàn, ổng không còn xưng anh em như lúc trước nữa, ổng thường gọi em là mày, ổng là tao. Em thật không biết ổng có bị thần kinh không nhưng nhiều hôm, em thấy khuôn mặt ổng ghê rợn lắm, có lúc thì ổng hiền đi trông thấy, như có 2 con người đang sở hữu thân thể của ổng vậy đó. Có một buổi tối nọ, như thường lệ, ổng nằm trên giường, em mát xa lưng cho ổng, ổng còn khen em là giỏi mát xa nữa, em cũng vui lắm khi được ổng khen. Bỗng, ổng túm lấy tay em, ổng đè em xuống giường, từ đâu ổng lôi ra 2 sợi dây dài. Lúc ấy em thật không biết ổng làm gì mình, từ từ, ổng buộc sợi dây vào tay em, em mới hỏi ổng: “Anh làm gì vậy”, ổng trả lời “Cứ ngồi im, rồi sẽ biết”.

Thoạt sau đó, ông ta cột chặt 2 tay em với 2 sợi dây vào cạnh giường, quần áo trên người em ổng cắt hết ra thành từng mảnh nhỏ, ổng vừa đánh đập em vừa cưỡng bức em, hệt như những gì mà thằng chó Văn đã làm với em khi xưa. Ngay đêm đó em đã trốn ra khỏi căn nhà khủng khϊếp ấy, em trở lại căn phòng thì thấy chị Hà, chỉ hỏi em tại sao nhưng em thật sự sợ hãi, em chỉ muốn được nằm yên tĩnh một mình. Kể từ dạo ấy, em rất sợ ông ta sẽ cho người đi tìm em, ổng sẽ lại bắt em về ngôi nhà đó, và sẽ hành hạ em để thoả mãn con thú tính trong người ổng như những gì ổng đã làm cho em. Trên đây là những chuyện khủng khϊếp đã xảy ra với em, em chỉ nói mình anh nghe thôi, anh đừng nói với ai nha. Em xin anh đấy”

Bé Huệ kể xong câu chuyện thì vỡ oà lên khóc, nước mắt nàng rơi xuống ướt đẫm bờ vai, em nhẹ nhàng ôm đầu nàng vào lòng mình và nói:

“Thôi em đừng buồn nữa, anh hiểu mà, em yên tâm đi, anh sẽ không để thằng già kia đυ.ng vào người em nữa đâu”

“Nhưng ổng biết chỗ này rồi, em sợ vài bữa nữa ổng sẽ qua đây tìm em thôi”

“Em cứ ở đây ngủ tối nay đi, để mai anh tính xem nên làm gì”

“Mà anh đừng nói cho mấy chị em của em nghe nha, em thật không muốn ai biết chuyện đâu”

“Ùa anh hứa mà, mình anh biết thôi” (Anh chỉ kể trên mạng thôi, lol)

“Thôi cũng khuya rồi, em ngủ sớm đi, anh cũng phải về nhà mai còn đi làm, có gì chiều mai anh qua gặp em, em tạm nghỉ làm 2, 3 bữa đi nha chưa”

Cuối cùng, mọi bí mật bấy lâu nay được giấu giếm cũng đã có câu trả lời. Thật sự , với một thằng làm công như em, không giàu có như em, thì quả là nhiệm vụ khó khăn khi không biết phải làm sao để giúp nàng trong khoảng thời gian này. Đến bản thân em còn lo chưa xong, chẳng may nếu đồng ý quen nàng và giúp đỡ nàng, nói thật là sẽ khổ cho cả hai. Do đó, em không dám hứa gì nhiều với nàng, chỉ dám khuyên nàng yên tâm và bớt lo lắng, nếu thằng già đó đυ.ng đến nàng nữa, em sẽ tìm cách trả thù và hứa sẽ “tặng” cho nó một thân hình biến dạng như những cú đá mà nó “tặng” cho bé Huệ trước đó.

Qua những lời kể của bé Huệ, em tin chắc rằng thằng chó già này nó bị thần kinh và mắc chứng cυồиɠ ɖâʍ, chỉ có cυồиɠ ɖâʍ mới có thể làm những hành động chó má như thế này với một cô bé chỉ mới 18 tuổi, đáng tuổi cháu của nó. Mọi thứ có vẻ như xảy ra đúng với suy nghĩ của bé Huệ khi tối ngày hôm sau, thằng già ấy lái xe hơi đến phòng trọ tìm nàng, và tại đây đã xuất hiện một cuộc ẩu đả gay gắt trước khi “lòi” ra thêm nhiều tấn bi kịch mà không chỉ một mình bé Huệ là nạn nhân…



Thêm Bình Luận