Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chào anh em, lâu rồi em không viết truyện nên thấy hơi ngứa tay và cảm thấy có gì đó khó chịu trong người. Vì thế, hôm nay em xin phép mạo muội kể cho anh em nghe một câu chuyện với nội dung có thật t …
Xem Thêm

Chương 20: “Em là điếm gia truyền”
Ở chương trước, sau khi tạm biệt con Trâm và chúc thằng Bình ở lại mạnh khoẻ vui vẻ, em nhanh chóng chạy qua nhà nó để xin phép mẹ nó cho nó ngủ qua đêm. Lúc đầu em tính dặn thằng Bình gọi điện về xin mẹ nó, nhưng thấy cũng không ổn, sợ mẹ nó không cho, dù sao đích thân em qua xin bác chắc có thể được.

Bước vào nhà thằng Bình thì thấy mẹ nó vẫn đang ngồi thui thủi canh quán, trông bác thật tội nghiệp.

“Dạ, con chào bác” (Em mở miệng trước)

“Tối rồi cháu qua đây có chuyện gì không cháu, kiếm thằng Bình nhà bác à, nó đi ra khỏi nhà lúc 6,7 giờ gì rồi”

“Dạ, con biết ạ, con mới ở bên Bình về, con qua đây là để xin phép bác cho thằng Bình qua nhà con ngủ đêm nay ạ, có gì sáng mai con đưa nó về sớm” (Con với cháu, toàn bọn dối cha dối mẹ)

“Ủa vậy à, thế giờ nó đang bên nhà cháu à”

“Dạ, anh em lâu lâu ngủ chung cho thân thiết xíu bác ạ” (Em vừa nói vừa cười)

“Ùa, thế thì bác yên tâm, tưởng nó đi với bọn nào thì mới lo, vậy thôi có gì sáng mai cháu dặn nó về nhà sớm trông quán giúp bác”

“Dạ, cháu biết rồi ạ, cám ơn bác nhiều”

Xin phép giúp thằng Bình xong rồi em phắn xe về nhà. Nói thật, ngoài ba mẹ em ra thì em kính trọng nhất là mẹ thằng Bình, đối với em, bác như là người mẹ thứ hai. Nhìn bác một thân một cút nuôi nấng thằng Bình mà em cảm mến bác vô cùng, chắc bác phải đánh đổi biết bao giọt nước mắt, biết bao nụ cười mới có thể dạy dỗ thằng Bình nên người như ngày hôm nay (Éo biết nó có nên người không mà suốt ngày chơi game thế này, lol)

Trước khi chạy về nhà, em nhắn tin cho thằng Bình biết tin vui và dặn nó yên tâm mà ở đó, tha hồ chơi với con Trâm. Cu Bình kèo này chắc phải cám ơn em lắm, lạng quạng đến sáng mai là nó với con Trâm sẽ trở thành một đôi cũng không chừng, “mốt đi chơi gái khỏi sợ tốn tiền rồi”, em thầm nghĩ.

Đêm hôm ấy trong tâm trạng khá thoải mái, em đã ngủ một giấc say sưa đến tận gần 7 giờ sáng. Thật sự hôm ấy em vui lắm, thứ nhất là vì thấy bé Huệ có vẻ sắp khỏi bệnh, thứ hai vì thấy tình cảm giữa em và bé Huệ đang tiến triển khá tốt, em dự định sau khi nàng khỏi bệnh, em sẽ dành hẳn một ngày ra đi chơi với nàng. Điều em quan tâm nhất đó là vết thương lòng nàng đang gánh chịu, bằng mọi cách em phải tra khảo được lý do vì sao nàng lại có những vết bầm tím trên người.

Để chắc rằng cu Bình vẫn còn sống sau đêm hôm qua, em bèn gọi điện hỏi cu cậu:

Đang gọi điện…….

Đang gọi điện……..

Đang gọi điện…….

“Alo, ê ku, sao rồi, tốt chứ hí hí” (Em nói với vẻ như ghẹo nó)

“Tốt cái ȶᏂασ moẹ mày, muỗi chích sưng chân tay tao rồi này”

“Mày ngủ ở đâu mà để muỗi chích vậy”

“Tao với con Trâm trải chiếu ra nằm trước hành lang bệnh viện đây, gần chỗ con Huệ nằm”

“Thế sao bị chích”

“Con Trâm đêm nó gối đầu lên người tao, tao sợ nó dậy nên không dám nhúc nhích, muỗi nó bu chích như chó, sáng dậy tê cả chân” (Đáng đời thằng mê gái)

“Hihi, mày còn muốn gì nữa, thế có ôm nó không”

“Thôi lên đây đón tao đi, về trông quán cho bà già nữa”

“Ùa đợi xíu tao lên, mà con Trâm nó chuẩn bị về chưa?”

“Nó cũng sắp về rồi, 15 phút nữa có người lên thế là nó về, nó đang đi mua cháo cho con bồ mày ăn nè”

“Hihi, hai đứa bây làm tốt lắm, tối nay đến tao sẽ ở lại hỹ hỹ” (Lần đầu tiên nghe thằng Bình nói bé Huệ là bồ em, tự nhiên em thấy khá vui, không như trước đây)

Sáng hôm ấy em đèo thằng Bình trả về lại cho mẹ nó rồi phóng xe tới cơ quan. Hôm nay tâm trạng em không u ám, khó chịu như mấy ngày qua, ngược lại nó còn thoải mái, vui vẻ lạ thường, công việc vì thế cũng trôi chảy luôn. Em dự tính sau giờ làm, em sẽ trở về nhà chuẩn bị một cái chăn và một cái gối rồi bỏ vào cốp xe, tối nay sẽ “chinh chiến” với bé Huệ tại bệnh viện.

4h30 chiều, em vào phòng anh quản lý và gửi cho ảnh đơn xin phép nghỉ ngày mai với lý do là bận việc nhà. Anh quản lý cũng vui vẻ và còn hỏi em:

“Sao hôm nay thấy chú mày tươi tắn thế, có chuyện vui gì à”

“Dạ đâu có anh, em vẫn vậy đấy thôi”

“Hay là mới trúng con lô, trận đá banh nào” (Lô cái mã bố mày)

“Trời anh nói oan cho em quá, trước giờ em làm gì dính tới mấy cái thứ đó”

“Thế anh hỏi thật, chú mày có dự định khi nào cưới vợ chưa, nói trước anh sắp xếp cho thời gian chuẩn bị”

“Trời, anh vui tính ghê, em bồ còn không có thì cưới vào mắt hả anh”

Xin chia sẻ với các bác một chút về công việc cũng như người quản lý của em. Thật ra, công việc của em là viết Pr, quảng cáo cho các công ty, doanh nghiệp. Công việc này đến với em cũng rất tình cờ, đó là một dịp em viết truyện 18+ trên mạng, anh quản lý cũng là sếp em bây giờ, sau khi đọc câu chuyện đó đã gửi vào hộp thư em với nhã ý mời em làm việc cho công ty ảnh. Trong ngày phỏng vấn, ảnh chỉ hỏi duy nhất là “có phải chú mày là tác giả của truyện này không?”.

Em mới bèn trả lời là: “Dạ phải anh, truyện viết bậy bạ cho vui í ạ”.

Ảnh mới hỏi tiếp: “Thế chú mày chắc chơi gái dữ lắm hay sao mà có thể viết ra được câu chuyện này, mô tả khá sinh động nữa chứ”.

Ảnh nói xong câu này tự nhiên em rùng mình không biết trả lời ra sao, không lẽ mình kêu chuyện bịa ra thì ảnh chửi mình chết. Bức quá em mới nói thật: “Em có chơi gái rồi nhưng chỉ đôi ba lần thôi”. Thằng cha này như chọt đúng tim đen của ổng, thế là ổng tuyển em vô công ty, sau đó cứ thỉnh thoảng ổng rủ em đi mát xa này nọ, tháng nào ổng cũng hỏi em có viết được câu chuyện nào mới không, gửi ổng xem. Cho phép em chửi cái ȶᏂασ moẹ thằng sếp cái, thử hỏi ai tuyển người như ổng chưa. Mà cũng vui, chắc em với ổng đều mê gái như nhau nên ổng khá ưu ái cho em, công việc thì đưa cho bọn khác làm, còn mấy trò ăn chơi, gái gú thì ổng đều hú em, âu cũng là bọn “chí lớn gặp nhau”.

Tối hôm ấy, sau khi xin phép bố mẹ cho em ngủ qua đêm, em gọi thằng Bình hỏi nó có muốn ngủ lại bệnh viện một ngày nữa không. Cu cậu quắn dái chửi em là điên là khùng, “ngủ một ngày đã chịu éo nỗi rồi lại còn bắt nó ngủ thêm một ngày”.

8h30 tối, tại bệnh viện hiện có em và con Ly, hôm nay nó nghỉ làm. Theo các bác sĩ tại bệnh viện cho biết, có lẽ trưa mai là bé Huệ được xuất viện rồi. Chứng sốt xuất huyết của nàng đã dần bình phục hơn 90%, vết bầm tím trên cơ thể nàng sau 2,3 ngày cũng có dấu hiệu mờ dần, khuôn mặt nàng cũng đã khởi sắc trở lại, xinh xắn đáng yêu như vốn thường lệ.

“Ly ơi, hôm nay em ở lại bệnh viện đúng không” (Em hỏi con Ly)

“Dạ anh, đáng lẽ chị Hà kêu ở lại nhưng em dành của chỉ rồi”

“Em có mang chăn mền gì chưa”.

“Í chết cha rồi, em quên mang rồi”

“Thôi không sao, anh có mang đây, lát em cứ lấy của anh mà đắp”

“Ủa mà anh Phúc, mai anh không đi làm hay sao mà giờ còn ngủ ở đây”

“Anh xin nghỉ làm ngày mai rồi”

“Công nhận, tự nhiên bọn em quen được 2 anh, tốt bụng ghê lun hihi” (Tốt cái lol)

“Ai nói với em là 2 anh tốt bụng”

“Ủa chứ không tốt hay sao mà tự nhiên bỏ cả việc làm lên đây chăm nom cho tụi em” (Mê gái chứ sao hí hí)

“Hỹ hỹ, lỡ tụi anh có âm mưu thì sao em biết được”

“Ấy ấy, anh coi chừng à nha, nói về âm mưu thì bọn con gái làm nghề tụi em đầy âm mưu nhé, anh coi chừng bị bẫy lúc nào không biết đó nha hihi” (Nó nói cái lol gì vậy anh em)

“Thôi không nói với em nữa, để anh ra ngoài cổng mua cái gì cho tụi em ăn, em trông bé Huệ xíu nhé”

Thật, có thể nhiều thím trong đây sẽ bảo em là thằng khùng, thằng rãnh chuyện, khi không tự nhiên lo cho cái con ất ơ, con điếm mới quen nào ấy, lại còn bỏ việc chăm sóc cho nó nữa. Vâng, nếu trước đây thì mọi người có thể chửi em như thế, nhưng mọi người nên nhớ rằng hiện tại em đang có cảm tình với bé Huệ, em thật sự đang xem nàng như người bạn gái của em, mặc cho nàng đang làm cái nghề “bẩn thiu”, “ô nhục” này. Mọi người biết rồi ấy, khi mình đang có cảm tình với một ai đó, việc ở bên cạnh chăm sóc cho người ấy phải nói là hạnh phúc đến dường nào.

Trở về lại căn phòng ở bệnh viện, nơi con Ly và bé Huệ đang ngồi, trên tay em giờ đây là một tô phở còn nóng hổi và 2 chiếc bánh bao cả cần. Thấy sức khoẻ nàng đã ổn rồi, em nghĩ chắc nàng đã có thể ăn được món phở, món ưa thích nhất của nàng. Em tiến lại gần bé Huệ, miệng vui vẻ nói với nàng:

“Huệ, em chắc khoẻ rồi heng, em ra chỗ bàn ăn tô phở này nè, ăn xong bảo đảm em sẽ hết bệnh”

“Anh thật, sao tự nhiên tốt với em quá vậy trời” (Huệ ngơ ngác nói)

“Sao em cứ nói câu này với anh hoài vậy nhỉ, em không ăn là anh buồn đó”

“Em ăn mà, lòng tốt của anh em nào dám phụ hihi” (Nàng vừa nói vừa cười, nụ cười tươi như hoa mặc dù mới vừa hết bệnh)

“Mà nè, mai em được xuất viện rồi đó, phải nhớ là kể cho anh nghe sự thật nha chưa, nếu em còn xem anh là bạn”

“Em biết rùi mà”

“Để anh xem vết bầm tím ở bụng em đỡ hơn chưa, vạch áo lên anh xem coi” (Á đù, làn da trắng quá…)

“Em không sao mà, nè, anh thấy không, hết rồi thấy chưa”

“Ùa, vậy là tốt rồi, anh mà biết được thằng nào làm em ra như thế, anh đập chết mẹ nó”

“Anh cũng dữ quá heng, mà dám đập nó hông, nó bự con lắm đó hihi” (What? Nói đùa hay thật vậy nàng ơi)

“Không biết, mai phải nói cho anh nghe về thằng đó, anh đập không lại thì anh sẽ, sẽ, sẽ,…đi năn nĩ nó”

“Hihi”

“Thôi em ăn đi, ăn ngoan nha, ăn rồi ngủ sớm cho hết bệnh, anh ra ngoài với con Ly rồi lát anh vào”

Dứt lời thì em đem 2 chiếc bánh bao ra đưa cho con Ly một chiếc, em một chiếc, 2 đứa em vừa nói chuyện vừa ăn. Tối hôm ấy, trong khi bé Huệ nghỉ ngơi thì em với con Ly nói chuyện đến tận 1 giờ sáng trước khi nó xin phép em đi với một thằng già bỏ mẹ nào ấy. Em nghĩ chắc con này đã có hẹn đi khách với thằng ấy trước đó, âu cũng là công việc của nó nên em không mấy bận tâm. Thật ra, chuyện đời của con Ly cũng bi đát không kém bé Huệ, đêm ấy nó đã kể cho em nghe một số chuyện khủng khϊếp mà bản thân nó và các chị em làm nghề mại da^ʍ từng trải qua. Em nghe xong mà xót thương cho thân phận của mấy ả, những “con đĩ tội nghiệp”.

Chả là con Ly nó bước vào nghề mại da^ʍ một phần là do chính bà mẹ ruột của nó “gài bẫy”. Nói ra chắc nhiều người không tin nhưng đó lại là sự thật, với em là thế. Trái với bé Huệ, con Ly xuất thân từ một gia đình khá giả, ba nó là một thằng ăn chơi, mất nết, quen một lúc mấy con bồ nhí trong khi đang ở với mẹ nó. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ rằng bố mẹ nó hạnh phúc lắm, nhưng sự thật mỗi khi đêm về là từng giọt nước mắt mẹ nó lại rơi, bố nó đánh mẹ nó nhiều lắm, đau lắm. Cám cảnh trước số phận nghiệt ngã của đời phụ nữ, năm 28 tuổi, mẹ nó dẫn theo con bé chỉ mới 9 tuổi (là con Ly) ra khỏi nhà, bỏ trốn khỏi người cha, người chồng thú tính. Thân phận phụ nữ nơi đất khách xa lạ, mẹ nó không tài nào kiếm đâu ra được một công việc tạm bợ nuôi sống cho bản thân và cho đứa con gái nhỏ xíu của mình. Bất lực, cùng cực trước hoàn cảnh, mẹ nó quyết định dấn thân vào con đường mại da^ʍ. Câu chuyện bắt đầu khi mẹ nó sử dụng số tiền ít ỏi còn lại để thuê một căn phòng trọ nhỏ, căn phòng được mẹ nó chia làm hai, một bên bà dùng để “tiếp khách”, một bên bà dành chỗ ngủ cho cô con gái yêu.

Nhưng hỡi bà có hay, mỗi đêm về trong không khí âm u và bóng tối mịt mờ, những âm thanh “hư hử”, trụy lạc từ căn phòng của bà phát ra đã từng ngày một găm sâu vào đôi tai non nớt của con bé Ly. 9 tuổi, vâng, con Ly nó thật sự không hiểu được mẹ nó đang làm gì. Mẹ nó cứ tiếp tục công việc ghê tởm này từ năm này qua năm khác cho đến khi con Ly được 14 tuổi. Lúc này nó đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, nhiều vị khách của mẹ nó đến căn phòng, thi thoảng vô tình nhìn thấy con Ly mà thòm thèm. Con Ly lớn dần cũng không mấy quan tâm đến truyện của mẹ nó, nó chỉ thường xuyên thấy mẹ nó dắt đàn ông về nhà mỗi khi đêm về. Tiền mẹ nó kiếm cũng được khá lắm, bà thường cho nó tiền để đi mua sắm, tậu điện thoại…Thật đáng trách cho bà mẹ này, đó là việc con Ly muốn được đi học trở lại, muốn được gặp lại bạn bè nhưng mẹ nó khuyên nó đừng đi học nữa, bà hứa bà sẽ kiếm cho nó một công việc kiếm bộn tiền với vẻ đẹp vốn có của con bé 14 tuổi. Nó đã khóc rất nhiều và năn nĩ mẹ nó được đến trường lại, nhưng mẹ nó vẫn cương quyết không cho.

Có lẽ bà đã thay đổi thật rồi, tiền bạc đã làm hoa mắt một người phụ nữ như bà. Chính bà là người đã đẩy con gái vào con đường tội lỗi. Một đêm mưa gió khi con Ly chuẩn bị bước sang tuổi 15, trong lúc nó đang ngủ trong căn phòng bé tí ti thì bất ngờ, một thằng đàn ông già cú đế, tay chân đeo toàn vàng ròng, ập vào phòng của con Ly. Đêm ấy con Ly đã chính thức mất cái quý giá nhất của đời con gái từ thằng già đó. Nó khóc và hận mẹ nó nhiều lắm, chắc bà đã kiếm được số tiền rất khá khẩm từ vụ bán trinh con gái mình cho thằng khách ấy. Sáng ngày hôm sau, con Ly quyết định dọn đồ bỏ đi khỏi căn phòng “dơ bẩn” đó giống như trước đây 2 mẹ con nó trốn cha trốn chồng. Những ngày sau đó nó lang bạc tứ xứ, làm đủ thứ nghề như ô sin, phụ bán hủ tiếu gõ, tiếp viên cà phê cho đến khi dấn thân vào cái nghề mại da^ʍ như mẹ nó. Đôi lúc nó còn nói đùa với em là: “Em là điếm gia truyền đấy, oách chưa”. Từ ngày ấy trở đi, nó vẫn chưa gặp lại mẹ nó, và nó nói rằng nó sẽ hận mẹ nó suốt đời, sẽ không bao giờ tha thứ cho bả nữa. Coi như từ giờ nó sẽ là một đứa con gái mồ côi, mặc dù cha mẹ nó vẫn còn sống đâu đó quanh đây…

Trở lại với câu chuyện tại bệnh viện, sau khi con Ly rời đi với thằng khách nào ấy. Trong bệnh viện chỉ còn em ở lại để chăm sóc cho bé Huệ. Thoáng nhìn thấy bé Huệ cũng đang ngủ ngon giấc trên giường, em cũng chợp mắt khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, không khí tĩnh mịch đến ghê rợn. Giấc ngủ ngon lành bỗng bị đánh thức khoảng gần 4 giờ sáng, bé Huệ bất ngờ lại chỗ em đang ngủ, nàng ngồi xuống và nhẹ nhàng lấy cái chăn đắp lại vào người em, em giật mình thức giấc:

“Ơ em dậy hồi nào vậy, sao lại không ngủ”

“Em không hiểu sao em ngủ không được, nằm xíu là lại gặp ác mộng à”

“Ráng ngủ đi em, mai về nhà là không được ngủ ở đây nữa đâu” (Em lò mò ngồi dậy, nói đùa với nàng)

“Hihi, tự nhiên anh khổ vì em làm gì vậy, ở nhà ngủ có phải ngon lành không”

“Em này, đừng nói vậy nữa, thôi dù sao anh cũng không ngủ được rồi, anh với em ra chỗ ghế đá ngồi cho mát”

“Dạ hihi, ngại quá, làm mất giấc ngủ của anh”

“Em đói không, anh ra kiếm cái gì 2 đứa mình ăn”

“Anh ra xem có bán bắp không, em muốn ăn bắp”

“Ùa vậy em ở đây nha, anh ra mua”

Đang mua bắp…

Đang mua bắp……

“Bắp đây, bắp nóng hổi đây, em ăn cho nóng nè”

“Anh ga lăng heng, lần đầu tiên có người đàn ông lại tốt với em như vậy đó hihi”

“Anh đâu dám, à mà bữa em kêu anh giống ai nhỉ”

“À, thật ra anh giống cậu hai, con bà chủ nhà hồi lên sài gòn em ở đó, bữa em có kể anh đó, anh nhớ hông”

“Anh nhớ, ủa mà sao lại giống vậy em”

“Em hông biết nữa, thấy nó sao sao đó, ảnh cũng quan tâm em như anh đang quan tâm em vậy đó”

“Hình như em nhớ anh đó lắm đúng không”

“Em hông biết nữa, nhìn thấy anh em lại nghĩ đến anh ấy”

“Em nè, em có bao giờ nghĩ mình sẽ có bạn trai không, người sẽ thương em suốt đời”

“Bọn em làm gì có phần phước đó hả anh, ai lại khùng đi quen mấy đứa con gái mà suốt ngày ngủ với trai như tụi em, mà anh hỏi việc này làm gì vậy”

“Hihi, không có gì, anh chỉ muốn là thằng khùng ấy đây nè”

“Thôi nha anh, bỏ suy nghĩ ấy đi, em là một đứa con gái hư hỏng, mất nết đấy”

“Thật ra, anh đang có tình cảm với em đó, em tin không”

“Hihi, tin thì có tin xíu, nhưng anh đừng có thích hay yêu em, em sợ lắm, thôi mình vào lại phòng đi anh, ở đây lạnh quá”

Sau cuộc trò chuyện đặc biệt này, cả hai tụi em trở về chỗ cũ ngủ. Đến 10 giờ sáng hôm sau thì bé Huệ chính thức được xuất viện trong thân thể hoàn toàn hết bệnh. Em chở nàng lại về phòng trọ, trưa hôm ấy các chị em trong phòng đã mua đồ ăn, thức uống về để nấu một bữa ăn ngon thịnh soạn, thứ nhất là để chào mừng bé Huệ hết bệnh trở về, thứ hai là để trả ơn em và thằng Bình đã có công phụ giúp và thăm nom cho bé Huệ trong mấy ngày gần đây. Tại chính căn phòng trọ đó, tối hôm ấy chỉ còn em và nàng, nàng đã khóc thúc thích kể cho em nghe tất cả những sự việc đau lòng mà nàng đã chịu đựng trong khoảng thời gian làm gái bao cho một thằng đại gia nào ấy. Nghe xong câu chuyện này, em thề sẽ xử thằng chó già ấy, sẽ gây thương tích cho nó gấp ngàn lần những gì nó đã gây ra cho bé Huệ….



Thêm Bình Luận