Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chào anh em, lâu rồi em không viết truyện nên thấy hơi ngứa tay và cảm thấy có gì đó khó chịu trong người. Vì thế, hôm nay em xin phép mạo muội kể cho anh em nghe một câu chuyện với nội dung có thật t …
Xem Thêm

Chương 16: Mất tích
Ở chương trước, em đã được bé Huệ kể cho nghe về tất cả quá khứ của nàng, từ lúc nàng ở dưới quê cho đến khi những cám dỗ xuất hiện, cuốn nàng trôi dần vào con đường tội lỗi. Mỗi người đều có quyền chọn lựa cho số phận của mình, và Huệ đã chọn theo cách của nàng. Âu cũng là quyết định của nàng, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi, hi vọng Na luôn hạnh phúc trong quãng đời còn lại.

Vâng, một từ “giá”, giá như mà Huệ không bị thằng chó Văn kia nó cưỡng bức thì chắc có lẽ cuộc đời nàng giờ đây không phải như bây giờ, nàng có thể được ông bà chủ hỗ trợ tiền bạc để đi học trở lại, nàng sẽ được chị Linh kiếm cho một công việc tử tế, và điều quan trọng nhất là mối tình giữa nàng với cậu hai có lẽ sẽ thành sự thật, nàng sẽ trở thành con dâu của một gia đình giàu có, nàng sẽ trở về quê và đón mẹ già cùng các em của mình lên thành thị. Nhưng tất cả có lẽ đã quá trễ với số phận bi thương của Huệ, ước mơ trở thành một nữ tiếp viên hàng không ắt hẳn sẽ mãi còn dang dở đến tận kiếp sau….

Trở lại với cuộc sống đời thường, kể từ sau đêm hát karaoke vui vẻ với nhau, tình cảm em dành cho bé Na đã tăng lên một xíu nhưng không quá lớn, kiểu như lâu ngày không gặp thì thấy nhớ. Chắc có lẽ em chỉ thương thay cho số phận của nàng, chứ thật ra không hề có bất cứ tình cảm nào. Tâm trí em giờ vẫn còn vương vấn đến hình ảnh của con bạn cũ, em muốn tống nó ra khỏi đầu nhưng thật khó hơn lên trời. Nhiều đêm em chôn vùi trong cơn say để quên đi nỗi buồn tình cảm, nhưng càng uống em lại càng nhớ đến khuôn mặt của nhỏ. Em thật sự muốn có một cô gái nào đó giúp em thoát khỏi hình bóng của Vy.

Một buổi sáng nọ, cảm thấy trong người hơi khó chịu, em mới gọi điện cho anh quản lý để xin nghỉ làm một bữa. Tuy nhiên, nằm ở nhà bơ vơ buồn bã quá, nên em quyết định rủ thằng Bình đi câu cá cho khuây khoả tâm hồn.

“Ê Ku, rãnh hông, tao chạy qua nhà mày”

“Qua làm gì mày, tao đang bận chơi Dota” (Ơ ȶᏂασ, thằng này láo)

“Nghỉ đi, đi câu cá với tao không”

“Mày điên à, tự nhiên hai thằng con trai đi câu cá với nhau” (Ụ oẹ mày nhoé)

“Mày có tin tao qua, tao đập nát cái máy tính của mày không”

“Mày ngon qua đây” (Thằng lol này hôm nay bố láo dễ sợ)

“Ok, mày đợi đó nhé con”

Những đoạn đối thoại ở trên có phần hơi lố bịch nhưng em biết tính thằng Bình, bọn em cũng hay giỡn với nhau, chửi nhau ỏm tỏi lên như vậy, ấy thế mà thân nhau lắm cơ. Giờ đây em chỉ còn mỗi thằng Bình là bạn thân, (à quên còn bé Na nữa) nên không rủ nó đi thì em chả biết rủ ai vào giờ này. Cũng thưa thốt với các thím rằng, thằng Bình nó tốt nghiệp chung với em, nhưng sau mấy tháng ra trường thì em đã kiếm được một công việc tạm ổn, còn thằng Bình vẫn lay lất thất nghiệp, suốt ngày ở nhà chơi game đến nỗi bà già nó còn sợ nó nữa mà. Có điều, em biết một nguyên nhân khiến thằng Bình không xin được việc làm, đó chính là cái đầu trọc của nó. Mọi người thử nghĩ xem, có thằng nào mà dám bỏ tiền ra thuê một thằng trông đầu gấu thế để làm việc không, trừ khi là các công việc như bảo vệ, cu ly, bốc vác hay vệ sĩ. Mà hỡi ôi, xin lỗi chứ thằng này nó nhát bỏ mẹ ra thì làm vệ sĩ cái gì, lol.

Khi vừa dắt xe vào nhà thằng Bình, em thấy mẹ nó đang ngồi trước nhà trông quán, nhà nó bán tạp hoá, em lễ phép chào hỏi:

“Dạ chào bác, cháu mới qua, Bình trên gác hả bác”

“Ùa nó chơi game suốt ngày trên gác đó, cháu xem rủ nó đi đâu đó đi, chứ ngồi riết hư hết người” (Tội nghiệp cu Bình, đến mẹ nó còn xua đuổi nó nữa)

“Dạ, cháu biết rồi, cháu xin phép bác cho Bình đi câu cá với cháu chút rồi về ạ”

“Ùa tụi con cứ đi đi”

“Dạ cám ơn Bác”

Vừa dứt lời thì em phóng nhanh lên gác thì tá hoả thấy thằng chó Bình đang cởi trần mặc quần xì ngồi chơi game, em thầm nghĩ “thằng này điên mẹ rồi”. Nhìn cơ thể nó với cái đầu trọc và cái quần xì bóng bẩy, tự nhiên em mắc cười quá chịu không nỗi:

“Mày làm cái quái gì vậy thằng kia haha, nhà không có quần à”

“Ở nhà một mình cần chó gì mặc, để vậy cho mát” (Vâng, anh quá bá đạo)

“Lỡ mẹ mày lên bất ngờ thì sao” (Em chụm miệng lại vừa nói vừa cười)

“Mẹ tao thì tao làm gì phải sợ, trước giờ tao mặc vậy khi ở nhà không, tại mày không thấy đấy thôi”

“Thôi, tao xin, mặc cái quần dài và cái áo vào rồi đi câu cá với tao, ra đó anh em lai rai vài chai bia cho vui”

“Mày đứng đấy đợi tao xíu, tao chơi hết ván này đã”

Trong khi chờ cu Bình chơi game, em nhìn sơ qua quang cảnh căn phòng của nó. Ta nói, nó như cái bãi chiến trường, quần áo, đồ lót, thức ăn quăng búa lua xua khắp nhà, thoáng phía gầm tủ em còn thấy một chiếc bαo ©αo sυ còn nguyên trong bọc, em chợt nghĩ “thằng này nó dẫn gái về đây chơi hay sao mà có bαo ©αo sυ nhỉ”. Thôi dù sao cái đó là chuyện riêng tư của nó, em không muốn đi sâu vào, lol.

Sau khi cả hai chào tạm biệt mẹ thằng Bình xong, em đèo nó ra khu Bình quới bên Thanh Đa để câu cá, trước khi đi, thằng Bình đã giấu giếm mẹ của nó nhét mấy lon bia vào ba lô để lên đó em với nó uống. (Mẹ, con với chả cái, mất dạy éo chịu được). Gia cảnh thằng này phải nói là khá đáng thương, ba nó đã bỏ rơi mẹ con nó từ khi nó lên 10 tuổi để đi với một con mụ giàu có nào đấy. Kể từ đó đến nay, mẹ nó một thân một mình nuôi nó nên người với biết bao khổ đau, mất mát. Em thật sự cảm phục một con người như bác và tất cả những người làm cha làm mẹ trên cõi đời. Nhiều lúc thấy thằng Bình mặt mày buồn so là em biết chắc nó và mẹ nó vừa mới cãi nhau. Được kết bạn với nó âu cũng là duyên số trời ban.

Khu Bình Quới hôm ấy trông có vẻ khá đông đúc và tấp nập. Nơi đây được xem như là “vùng nông thôn” của Sai gòn với nhiều bờ hồ, bờ sông, thậm chí có cả những bãi đất trồng lúa, vốn là hình ảnh quen thuộc chỉ có ở thôn quê.

“Ê mày, có hai đưa mình đi thôi à” (Thằng Bình bất chợt hỏi em trong lúc em đang lái xe)

“Chứ mày muốn bao nhiêu người”

“Thì rủ thêm vài đứa đi cho vui, có gái thì càng tốt” (Bố cái thằng mê gái)

“Nãy tao rủ thằng Hoài với thằng Thanh rồi, bọn nó không đi”

“Vậy mày rủ tụi con Huệ bạn mày xem sao”

“Ụ oẹ, mày không biết tụi nó làm nghề gì à, tụi nó sống về đêm, giờ chắc tụi nó ngủ rồi” (Em giải thích cho thằng Bình hiểu rõ)

“Thì mày cứ gọi thử xem, biết đâu tụi nó đi” (Cái ȶᏂασ moẹ, thằng này lỳ kinh)

“Ok, tao sợ mày luôn đó, thèm gái đến vậy à”

“Hihi, thằng xạo ke, chứ mày không thèm à”

“Thôi im lặng, để tao tấp xe vào lề rồi alo cho con Huệ xem sao”

…………Đang gọi điện

………….Đang gọi điện

…………Đang gọi điện

Em bấm số gọi cho Huệ, đến cuộc thứ 3 thì vẫn không ai nhấc máy đầu bên kia, em mới nghĩ là chắc em nó đang ngủ thiệt rồi. Thế là em bèn gọi thử cho con Trâm xem sao. Bất ngờ thì con Trâm nhấc máy trả lời:

“Alo, Trâm hả”

“Dạ anh, có chuyện gì không anh”

“Ủa tụi em đang ngủ hả, có Huệ đó không, sao anh gọi huệ không bắt máy”

“Huệ đi tối qua đến giờ chưa về anh ơi” (Em suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra)

“Ủa kỳ vậy, em biết nó đi đâu không”

“Em không rõ nữa, hôm qua em đi làm về vẫn chưa thấy Huệ trở về”

“Chắc có chuyện gì rồi, giờ em rãnh không, đi câu cá với bọn anh cho vui, tiện bàn xem bé Huệ đã đi đâu”

“Thế bọn anh đang ở đâu vậy, có gần chỗ bọn em không”

“Em đi thì anh kêu thằng đệ qua chở đi”

“Dạ, vậy anh qua phòng trọ chở em đi, em không có xe”

“Ok em, em chuẩn bị đi, khi nào tới có người alo”

Vừa dứt lời thì em thông báo cho thằng Bình biết rằng con Trâm sẽ đi, thoáng thấy khuôn mặt của cu cậu sáng rực lên, cười tít mắt như một thằng lâu ngày không gặp gái. Thật, em không biết có phải nó thích con Trâm hay không, nhưng em hi vọng rằng nó nên tránh xa những cô gái như con Trâm ra. Mắc công mẹ nó biết được sẽ buồn bã mà tự vẫn mất. Dù sao mẹ nó đã chịu quá nhiều nỗi đau rồi, bà đâu thể nào chấp nhận được con trai mình quen gái mại da^ʍ cơ chứ.

Em tiếp tục đèo thằng Bình tới khu giải trí câu cá đã xác định trước đó, xong em mới dặn thằng Bình lái xe tới khu nhà trọ của con Trâm để đón nó, còn em đi vào trong kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi chút xíu, thật ra trong thâm tâm em lúc đó rất lo lắng cho bé Na. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với nhỏ, kiểu này chắc đợi con Trâm đến rồi hỏi cho ra lẻ.

Trong lúc đợi chờ bọn kia tới, em đã câu được 2,3 con cá khá to, nhưng sau đó lại thả xuống nước vì mắc công tốn tiền. Chỗ này câu xong rồi ra cân ký chứ không phải cứ câu được bao nhiêu là thuộc về mình, nói chung chủ yếu là câu để giải trí thôi. Mà cũng tội nghiệp cho mấy con cá, có nhiều thằng như em, cứ câu lên rồi thả xuống riết con cá nó đuối sức, chết tươi nổi lềnh bềnh trên nước, thật sự em cảm thấy có lỗi với hành động này. Em dự định lát 2 đứa kia vô sẽ dặn tụi nó câu lên rồi đem vô cân làm thịt ăn luôn, vậy còn đỡ mắc tội hơn là câu lên thả xuống.

Ngồi đợi hơn 45 phút thì thằng Bình và con Trâm bất ngờ ló cái mặt mốc bọn nó vô. Thằng Bình thì em không nói, còn con Trâm thì ôi thôi, hôm nay nó mặc cái quần đùi phải nói là “không thể nào ngắn” hơn được nữa. Chân của nó không dài lắm nhưng làn da trắng nõn của nó, cộng với chiếc quần đùi ngắn đã khiến một đám đứa con trai trong quán đưa mắt nhìn theo, tất nhiên trong đó có em, lol. Nói chung nhìn em nó rất tươi, với em thì nó chỉ kém sắc hơn bé Na một chút xíu thôi, nhưng như thế là đủ “gϊếŧ người” rồi. Cũng chẳng trách được thằng Bình nếu nó có cảm tình với con Trâm, con bé đáng yêu thế kia mà, nhìn nó ai nghĩ nó là con ả bán da^ʍ chứ, nom cứ như một cô học sinh cấp 3 trong độ tuổi mơn mởn, đú đỡn.

“Sao lâu thế ku” (Em hỏi thằng Bình)

“Lâu gì, từ đây qua đó cũng xa chết mồ chứ có gần đâu”

“Hay là mày giả vờ đi chậm để được chở em nó haha” (Em nói nhỏ vào tai thằng Bình)

“Cái đệt, mày phán bừa tao tát cho vêu mồm”

…………………………………………………………………….

“Vào đây ngồi đi em” (Em quay sang nói với con Trâm)

“Sao, anh tưởng em đang ngủ, không đi được chứ”

“Thì em đang ngủ đấy thôi, điện thoại anh gọi làm em giật mình quá nên dậy luôn”

“Ơ hoá ra em đổ thừa lỗi cho anh à hỹ hỹ”

“Hihi hỗng có, tại em cũng ham vui nên đi thôi”

“À mà nè em, Huệ vẫn chưa về phòng trọ nữa hả”

“Dạ chưa anh, em nghĩ chắc không có gì đâu, anh đừng lo quá”

“Sao lại không lo được, dù sao tụi em cũng là bạn của anh mà, bạn mất tích thì phải lo chứ”

“Em kể cho anh nghe chuyện này, anh đừng giận nhé, chuyện là vậy nè…..”



Thêm Bình Luận