Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chào anh em, lâu rồi em không viết truyện nên thấy hơi ngứa tay và cảm thấy có gì đó khó chịu trong người. Vì thế, hôm nay em xin phép mạo muội kể cho anh em nghe một câu chuyện với nội dung có thật t …
Xem Thêm

Chương 11: Bạn tôi là “điếm”
Ở chương trước, sau 3 ngày nằm viện vì tai nạn giao thông, cuối cùng em cũng được phép xuất viện trong niềm hân hoan của cả gia đình. Em như người vừa chết đi sống lại, từ cõi chết trở về, nếu chẳng may tai nạn nghiêm trọng hơn một chút nữa thì chắc có lẽ giờ này em đã không còn lên đây báo cáo với các thím nữa rồi, và câu chuyện đời bi thương khổ ải của bé Na cũng sẽ không bao giờ được viết ra.

Trong cái rủi có cái may các bác à, nhờ bị thương nằm viện như vậy mà em mới biết được ai tốt, ai xấu với em. Ba mẹ thì em không nhắc đến, bởi vì họ mặc định là những người thương em nhất trên trần đời. Còn về thằng Vinh, nó cũng thật sự là một thằng bạn tốt, trong thời gian em nằm viện, nó bên nước ngoài liên tục gọi điện hỏi thăm sức khoẻ của em, rồi khi hay tin em xuất viện, cu cậu đã up lên facebook em những câu chúc sức khoẻ nghe sao ấm lòng, nó còn “khuyên” em rằng: “Mày mà còn lái xe trong tình trạng say xỉn như thế nữa thì đừng trách tao, tao mà về nước thì mày…” (Mẹ, thằng chó này)

Riêng thằng Bình trọc, em không biết phải cám ơn nó thế nào khi suốt những ngày em nằm viện, nó đều đặn đến thăm và mua trái cây cho em ăn. Đặc biệt là em phải cám ơn nó về vụ nhắn tin thông báo cho bé Na biết em nằm viện. Chửi nó nhiều chuyện là thế thôi, nhưng thật ra em cũng muốn bé Na đến thăm em lắm (đang bệnh mà thấy gái đẹp đến thăm thì thằng bỏ mẹ nào mà không thích, lúc ấy tự nhiên người em khoẻ hẳn các bác à).

Người cuối cùng em muốn nhắc đến chính là bé Na, với em, cô bé này thật sự là một người sống rất tình cảm. Các bác thử nghĩ xem, em với nhỏ chỉ mới quen đây thôi mà nhỏ cứ như thể là người bạn thân của em lâu năm lắm rồi. Nhớ ngày nằm viện thứ 2, nhỏ bất thình lình mang bịch cháo do chính tay nhỏ nấu đến cho em ăn, chúng em thật sự đã có một khoảng khắc vui vẻ và trong sáng bên nhau. (Ai kêu trong tối đó).

Người tốt với em thì cũng nhắc đến rồi, nhưng có một người khiến em buồn lòng và đau đớn nhất trong khoảng thời gian em nằm viện, đó lại chính là người mà em yêu thương nhất từ trước đến nay (trừ cha mẹ em ra). Có lẽ mọi người đã đoán ra được người ấy là ai rồi, vâng, chính là con nhỏ Vy, bạn thân và người yêu trong mộng của em. Đau đớn lắm khi trong 3 ngày nằm viện, em chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất từ nhỏ “Chúc Phúc mau khỏi bệnh”, sau đó em hồi âm lại nhưng tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.

Thật sự, em không cần 5 chữ tin nhắn ngắn ngủi kiểu như cho có lệ này, em chỉ muốn được thấy bóng dáng nhỏ đến bệnh viện để thăm em, hoặc ít nhất là một cuộc gọi điện thoại 5,10 giây chẳng hạn. Dù sao không là người yêu của nhau, nhưng em, nhỏ, với thằng Bình cũng là bạn thân của nhau. Dành chút thời gian đến thăm bạn bè xíu thì có là bao. Nhiều lúc em thầm nghĩ: “Hay là nhỏ đang say men bên vị hôn phu đẹp trai, nhà giàu, đã quên rồi những thằng bạn thuở hàn vi”. Sau đợt này, em quyết sẽ làm mọi cách để quên đi hình bóng nhỏ, thứ mà đã ăn sâu thăm thẳm vào cái bộ óc u mê của em suốt một quãng thời gian dài đăng đẳng. Từ rày về sau, em sẽ xoá tất cả mọi thông tin liên quan đến nhỏ, em sẽ xoá luôn cả facebook của nhỏ, sẽ thôi mong nhớ khuôn mặt đáng yêu của nhỏ nữa đâu.

Vết thương trôi qua cùng năm tháng, em lại trầm mình trong mớ công việc tại công ty. Tính tình em đã thay đổi rất nhiều sau đợt tai nạn vừa rồi, em bỗng trở nên hiền lành hơn lúc trước, vâng lời cha mẹ hơn, không còn những trận cãi nhau với thằng Bình nữa. Một điều hạnh phúc đến với em nữa đó là sự thân thiết giữa em với bé Huệ dường như càng ngày càng lớn, em có cảm giác như nàng đang thật sự quan tâm đến mình. Có đôi lần, nàng đã chủ động gọi điện hỏi thăm em trong giờ làm việc, đôi khi 2,3 giờ khuya nàng bỗng nhắn tin cho em như trêu đùa, chọc ghẹo. Em thật sự không biết tình cảm của nàng dành cho em như thế nào, em thật lòng muốn biết trước đó nàng đã từng yêu ai và từng có ai yêu chưa. Nhưng dẫu ra sao đi chăng nữa thì em cũng chỉ muốn giữa chúng em chỉ là một tình cảm anh em, bạn bè. Không phải vì em chê trách cái nghề “dơ bẩn, người đời khinh chê” của nàng, không phải vì em sợ hãi những loại gái mà người ta thường gọi là “gái rẻ tiền” như nàng, em chỉ thật sự không muốn dính líu tới 2 chữ tình yêu nữai, có lẽ vết thương tình do con bạn thân để lại trong em quá lớn.

Thời gian đi qua theo nhịp đập của cuộc sống, vào một ngày nọ cuối tháng 6. Lại một lần nữa em nhận được điện thoại từ bé Na với nhã ý mời em đến nhà ăn cơm, và đặc biệt lần này là có sự hiện diện của các chị em nàng, nói toẹt và phũ phàng ra là mấy con nhỏ bạn bán da^ʍ cùng phòng với nàng.

“Alo anh Phúc ơi, có ở nhà hông” (Nàng nhí nhảnh đùa cợt với em trong điện thoại)

“Anh đây, nhà đang mở cửa, mời em vô” (Em cũng ghẹo lại nàng cùng tiếng cười hí hố)

“Ơ, giọng anh hôm nay sao kỳ thế”

“À, anh đang bị khan cổ do ở trong máy lạnh dữ quá”

“Anh có sao không, mua thuốc uống chưa”

“Em không phải lo cho anh đâu, mấy bệnh này thì nhầm nhò gì với anh”

“Ghớm, anh tự tin quá nha, nè em muốn mời anh đến nhà em chơi lần nữa, anh đến được hông”

“Hỹ hỹ, người khác mời thì anh còn từ chối, nhưng em mời thì…hí hí”

“Ok, vậy ngày mốt anh tới nhen, 7 giờ tối”

“Ùa để anh ghi lại kẻo quên”

“À mà anh ơi, anh rủ thêm anh Bình tới nữa cho vui nha, em nấu ăn cho các anh ăn hihi”

“Ơ, sao tự nhiên có thằng Bình vào đây”

“Thì anh cứ rủ đi, tại có mấy chị cùng phòng của em nữa, em sợ 1 mình anh đi ngại thôi”

“Ùa cũng đúng heng, một mình anh mà tới đó thì chơi đâu lại tụi em”

“Cái anh quỷ sứ này, thôi vậy nha, chúc anh làm việc vui vẻ”

Thế là em lại sắp gặp được bé Huệ nữa rồi, cũng đã gần 1 tháng rồi chưa gặp lại nhỏ, không biết giờ nhỏ ra sao rồi, đã ăn uống mập lên chút nào chưa hay vẫn còn ốm o như trước. Trong tâm trạng phấn chấn vui vẻ, em quyết định gọi điện cho thằng Bình với mục đích rủ nó đi chung.

“Alo, Bình trọc hả”

“Ùa sao đó thằng quỷ”

“Có kèo đi chơi nè, mày đi với tao không”

“Kèo gì nói ra tao xem”

“Kèo đi gặp gái, không những 1 em mà tới 4,5 em lận”

“Đậu…mè, nghe cái nứиɠ…liền, khi nào mày”

“Tối ngày mốt, 7g”

“Ủa mà tụi nó là ai, bạn mày à, có nhỏ nào tao quen không”

“Tới lúc đó rồi biết, tao éo nói nhiều”.

“Ok, có gì hôm đó mày qua nhà đón tao nhé, kiểu này tao phải sắm một bộ đồ mới rồi hỹ hỹ”

“Thằng chó, nhớ mua thêm cái mũ đội vào, nhìn đầu trọc mày tao thấy ghét quá”

“Kệ moẹ tao nhé”

“tít tít tít…

Buổi tối hôm ấy rồi cũng đến, em diện một bộ quần áo nom rất lịch sự, khác hẳn với bộ quần áo hôm bữa (mắc công nhỏ nghĩ em có 1,2 bộ quần áo mặc tới mặc lui), đầu tóc, râu ria cũng tỉa tót lại trông em như trẻ đi 20 tuổi. Một lần nữa bố mẹ em hỏi:

“Mày lại đi đâu đó con, người còn yếu ở nhà nghỉ cho khoẻ”

“Dạ con qua nhà thằng Bình ngồi tám chuyện chút ạ”

“Ùa, mày đi đường cẩn thận vào, bữa bị một lần làm tao với ba mày thót tim rồi đấy”

“Bố mẹ cứ yên tâm, còn dạo này hiền rồi hihi”

“Ùa thôi mày đi đi, lát tao đợi cửa”

“Dạ thưa bố mẹ con đi”

Đúng 6 giờ 15, em lái con ngựa chiến qua nhà thằng Bình, rồi đèo nó tới khu nhà trọ của bé Huệ. Trên đường đi, cu cậu đã hỏi em rất nhiều thứ, nào là “nhà bọn nó xa không”, “bọn này mày mới quen à”. Nó hỏi rất nhiều nhưng em tuyệt nhiên không trả lời lại, chỉ muốn quay lại thục cùi trỏ chết cmn cho nó im mồm. (Thằng chó này đầu trọc mà nhiều chuyện vãi lọ)

Vừa mới tới con đường tăm tối dẫn vào khu nhà trọ, bỗng thằng Bình nó giật tay áo em và nói:

“Mẹ, khu này nhìn ghê quá vậy mày”

“Có chó gì đâu, tao đây, mày khỏi phải sợ” (Lúc lần đầu tới em cũng sợ như thằng Bình)

“Nhìn tăm tối giống chỗ bọn xì ke ở quá”

“Ở ngoài vậy thôi, chạy vào sâu xíu là khác à”

“Ùa thôi vào nhanh đi mày, ở ngoài này nhìn ghê bỏ mẹ ra”

Do đã biết được đường đi dẫn vào phòng trọ bé Huệ nên không mất quá nhiều thời gian em cũng đến nơi. Tức thời thì bé Huệ mặc quần ngắn cũn ra trước cửa đón bọn em, trong khi đó thằng chó Bình mặt lấm le lấm lẹt sợ sệt.

“Bọn anh đến đúng giờ quá ta”

“Đáng lẽ anh đến sớm hơn rồi í chứ, tại thằng này đi đường nó hỏi nhiều quá anh nhức đầu” (Em quay sang chỉ vào cái đầu trọc của thằng Bình)

“Thôi bọn anh để xe rồi vào đây với bọn em”

Vừa bước vào trong nhà thì em bỗng tá hoả khi nhìn thấy thêm 4 đứa con gái nữa, cùng bé Huệ là 5, ăn mặc khêu gợi, đứa nào cũng mặc quần ngắn cũn nhìn da^ʍ tặc vãi lọ, ngoại lệ là có một con mặc cái váy đen bó sát eo trông quyến rũ cực kỳ. Thoạt nhìn sơ qua em thấy bé Huệ và một con nhỏ nữa đang đứng bếp nấu ăn, còn 3 con nhỏ khác thì đang bày biện đồ ăn ra sàn nhà. Thoáng thấy đâu đó có hộp quà như quà sinh nhật, em chợt thầm nghĩ: “Không lẽ hôm nay sinh nhật nhỏ nào, hay là sinh nhật bé Huệ”. Nhìn quay sang thằng Bình, lúc này cu cậu như chết lặng đi và có cử chỉ rất lạ. Em nghĩ rằng nó đang chảy nước giải trước vẻ đẹp của mấy đứa con gái trong phòng, nhưng tất cả đều không phải vậy.

Như các bác đã biết rồi đó, ở những chương đầu em có đề cập đến việc, em, thằng Bình, thằng Vinh đi chơi gái tại một khách sạn bí mật. Hôm đó có 3 con đào được đưa đến để phục vụ 3 tụi em, trong khi em may mắn gặp được bé Huệ thì thằng chó Bình nó gặp được một con nhỏ, và con nhỏ này chính là một trong những đứa con gái đang ngồi bày biện đồ ăn dưới sàn nhà. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cu Bình dần biết được sự việc đang diễn ra trước mắt mình, và câu hỏi khi nãy nó hỏi em “bọn này mày mới quen à” như đã có câu trả lời rõ ràng.

Qua giới thiệu thì em được biết con nhỏ đó tên là Trâm, 21 tuổi, nom cũng rất xinh xắn đáng yêu, có lẽ chỉ thua mỗi bé Huệ nếu xét cả bọn trong đám. Để ý kỹ thì thấy, con Trâm có vẻ như cười tủn tĩn từ lúc bọn em vào đây, chắc nó đã nhận ra được thằng Bình, người mà nó đã “phục vụ” tại cái khách sạn bí mật đó. Cũng đúng thôi, cái đầu trọc lóc như trái cóc của thằng Bình thì hiếm khi nhầm lẫn với ai. Những câu nói chào xã giao diễn ra trong không khí ấm cúng, cả bọn cũng dần thân thiết hơn, con Trâm thì rất dạng, nó cứ quấn quit bên người thằng Bình tựa như 2 vợ chồng đã lâu rồi không gặp lại. Thằng Bình tuy vẫn còn ngại ngùng nhưng cũng bắt đầu biết chọc giỡn.

“Hi anh đầu trọc, nhớ em hông” (Con Trâm ghẹo cu Bình)

“Em, em, em, là…” (Là cc, nói thì nói mẹ đi, lại còn ấp úng)

“Thấy ghét anh quá, ngủ với em rồi còn giả vờ không nhớ” (con Trâm nói xong câu này thì cả bọn ùa lên cười. Mày chết nhé thằng chó, đi chơi gái còn bày đặt giả nai)

“Hiii, anh thiệt không nhớ mà”

“Thôi, em không chọc anh nữa, em không nghĩ là gặp lại anh trong căn nhà này”

“Ơ, anh có biết gì đâu, thằng này nó dẫn anh tới chứ” (Đậu cái thằng này)

“Tụi anh là bạn bé Huệ phải hông” (Một con nhỏ nom có vẻ già nhất và là chị cả trong đám hỏi em)

“Ùa, bé Huệ mời tụi anh tới đây đó”

“Bọn anh trông vậy mà có vẻ nhát gái quá nhỉ, đừng có sợ, bọn em không ăn thịt đâu mà lo” (5 con quỷ cái bỗng oà lên cười, có cả bé Huệ)

“Anh đâu có sợ, thằng này sợ thôi” (Em bất chợt chỉ sang thằng Bình)

“Mày im đi” (Ku Bình nhép miệng nói em)

“Nè, bọn anh biết hôm nay là ngày gì không, và tại sao bé Huệ lại mời bọn anh tới đây không”

“Ơ anh không biết, mà anh thấy có gói quà ở đằng kia, chắc hôm nay sinh nhật ai trong phòng nhỉ”

“Hôm nay sinh nhật bé Huệ đó”

“Ơ vậy cơ à, híc, sao bé Huệ không nói cho anh biết, bọn anh quên chuẩn bị quà rồi”

“Không sao đâu anh ơi, tụi anh đến đây chơi với bọn em là em vui rồi” (Bé Huệ đang nấu ăn bỗng cất giọng)

“Thôi có gì để khi khác anh gửi quà cho em sau nhen” (Em ngại ngùng nói)

Thế là một bữa tiệc sinh nhật tuy không thịnh soạn, không có sơn hào hải vị, không yến tiệc linh đình, nhưng nó đã diễn ra rất ấm cúng, 7 con người quê quán khác nhau, không họ hàng bà con thân thiết, đã cùng sum họp bên một mâm cơn, vừa ăn vừa tâm sự vui vẻ như những người bạn thật sự. Không ai nghĩ rằng, những cô gái dễ thương đây lại đang hàng ngày phải làm nghề bán thân xác cho những quý ông thượng lưu, cho những gã sở khanh ham sắc. Có thể sau bữa ăn này, 5 cô gái tựa như 5 chị em của nhau, sẽ lại trở về với cuộc sống “ăn đêm” để lấy chút tiền ít ỏi nuôi sống bản thân trên cái đất Sài gòn này, và để làm chút quà mọn cho những người thân thương phương xa….Trong suốt cuộc đời từ lúc sinh ra tới giờ, em thật sự không nghĩ rằng, mình lại có lúc ngồi ăn cơm chung với những cô gái như Huệ, lại còn trò chuyện, vui đùa thân mật như thế này. Vâng, nếu ai có hỏi em rằng, bạn em làm nghề gì, em sẽ nhẹ nhàng trả lời, “Bạn tôi là điếm”….



Thêm Bình Luận