Chương 19: Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?

Chu Hiểu Hiểu cảm thấy không khí quanh Nhan Vị bỗng trầm xuống, nàng cẩn thận lui về sau, thử hỏi: "Nếu không thì cậu gọi cậu ấy đi?"

"Thôi." Nhan Vị nói: "Cậu ấy đang bận đừng quấy rầy thì hơn."

Chu Hiểu Hiểu "ừ", ngồi trên giường đọc sách, vừa đọc vừa ăn khoai lát.

Vài phút sau, một mình Chu Hiểu Hiểu đã giải quyết xong gói khoai lát to, ném túi đi rửa tay, bước ra nhìn thấy vẻ mặt u oán của Nhan Vị đang nhìn chằm chằm mình.

"Cậu sao vậy?" Chu Hiểu Hiểu tựa lưng vào cửa, cảnh giác hỏi.

Nhan Vị: "Cho mình mượn điện thoại của cậu với."

Chậc, biết sẽ không đơn giản vậy mà.

Chu Hiểu Hiểu cười thầm, lấy điện thoại ra.

Nhan Vị cầm điện thoại vào phòng rửa mặt, còn cố ý đóng cửa.

Chu Hiểu Hiểu ngồi trên giường nhìn thấy bóng Nhan Vị qua tấm kính, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.

Sao Nhan Vị giống như đang yêu vậy.

Bậy!

Chu Hiểu Hiểu kịp thời ngăn lại những suy nghĩ không tốt của mình, bóp chết nó từ trong trứng nước.

Học bá sao có thể yêu sớm được! Huống hồ đối phương còn là nữ! Chu Hiểu Hiểu ngã xuống giường, lấy chăn che mắt.

Ba mẹ Chu Hiểu Hiểu lo lắng việc dùng smartphone sẽ ảnh hưởng đến việc học tập nên đã mua cho nàng điện thoại có phím ấn, chỉ có chức năng nghe gọi, nhắn tin và vài chức năng đơn giản.

Nhan Vị chưa từng dùng loại máy cũ này nên thao tác chậm, may mắn cách dùng cũng không khác nhau, cô thử vài lần đã hiểu cách dùng chỉ là tốc độ đánh chữ không nhanh.

Vốn muốn nhắn tin nhưng nhắn rồi xóa xóa rồi lại nhắn, liên tục vài lần, Nhan Vị không hài lòng, cuối cùng quyết định gọi điện.

Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy, giọng Giang Ấu Di truyền đến: "Alo?"

Lần đầu tiên gọi điện cho Giang Ấu Di, đầu óc Nhan Vị trống rỗng, tim đập thình thịch, những lời chuẩn bị lúc nãy bỗng chốc biến mất.

Cô chưa bao giờ trải qua việc hồi hộp đến mức quên cả lời muốn nói như này.

Nhan Vị cũng không nghĩ đến, mình lại thấp thỏm như vậy trước mặt Giang Ấu Di.

Tiếng hít thở dần xa, hẳn là Giang Ấu Di lấy điện thoại ra nhìn màn hình, sau đó nói: "Chu Hiểu Hiểu? Có chuyện gì sao?"



"Là mình." Nhan Vị nói.

Đối phương im lặng vài giây, thời gian như bị kéo dài, trái tim như sắp rơi xuống đất.

Nhan Vị nghe thấy Giang Ấu Di hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì không thể gọi cho cậu sao?" Nhan Vị điều chỉnh hô hấp.

Cô vẫn chưa biết giọng của mình lúc này như đang làm nũng cùng ủy khuất.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng như có thứ gì đó đặt trên bàn, sau đó có tiếng đóng cửa, khóa lại, lúc sau Nhan Vị nghe: "Có thể gọi."

Không khí bỗng chốc im lặng.

Nhan Vị không biết mình muốn nói gì, Giang Ấu Di càng không có gì để nói nhưng các nàng đều không muốn im lặng để không khí dần xấu hổ nên không hẹn cùng lên tiếng: "Cậu......."

"Cậu nói trước đi."

Không biết có phải Nhan Vị ảo giác không nhưng cô cảm thấy giọng Giang Ấu Di có chút dịu dàng.

Không khí hơi xấu hổ, Nhan Vị cầm điện thoại, tựa tường, tim đập liên tục.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi thì thầm: "Mình muốn hỏi cậu đã về đến nhà chưa?"

Những lời này khác xa những lời cô muốn nói.

"Ừ, mình về nhà rồi, cô Từ đưa mình đến dưới lầu." Giang Ấu Di kiên nhẫn trả lời: "Còn cậu, đang làm bài tập sao?"

"Vừa làm xong một đề." Nhan Vị nói.

Giang Ấu Di cổ động cô: "Thật lợi hại nha!"

Nhan Vị: ".........."

Gọi điện phải mất phí không biết một gói khoai lát có thể gọi được bao lâu.

Nhan Vị còn muốn nói tiếp thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập cửa, Giang Ấu Di nhanh chóng nói: "Bên mình có việc rồi, lát nữa sẽ nhắn tin cho cậu." Nói rồi gác máy.

Nhan Vị nghe thấy tiếng gác máy thì ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn, ngại ngùng che mặt lại.

Tim đập vẫn nhanh như trước, cảm giác bản thân không kìm chế được.

Rõ ràng đối phương chỉ là nữ sinh 17 tuổi, mà cô là người đến từ bảy năm sau, tuổi thật lớn hơn Giang Ấu Di bảy tuổi, vì sao khí thế gọi điện lại yếu hơn rất nhiều?



Cô đang hồi hộp điều gì?

Trả điện thoại lại cho Chu Hiểu Hiểu, Nhan Vị leo lên giường, trầm tư, nửa tiếng sau, đột nhiên hỏi: "Hiểu Hiểu, Giang Ấu Di có gửi tin nhắn cho cậu không?"

Chu Hiểu Hiểu cầm điện thoại nhìn: "Không có."

"À, cảm ơn cậu." Nhan Vị cầm bút lại dừng một chút, bổ sung: "Nếu cậu ấy nhắn cho cậu thì phiền cậu nói cho mình biết nha."

Trong một tiếng, Nhan Vị hỏi tận ba lần.

Chu Hiểu Hiểu bị cô hỏi phiền, đưa điện thoại cho cô nói: "Có phải cậu tìm Giang Ấu Di có việc không? Nếu không thì gọi hỏi xem đi?"

Nhan Vị đang do dự có nên nghe theo ý kiến của Chu Hiểu Hiểu không, điện thoại đột nhiên sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.

Cô cầm điện thoại, mở tin nhắn chưa đọc kia ra, quả nhiên là Giang Ấu Di.

"Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?"

Nhan Vị thầm lộp bộp, những lời này rõ ràng không phải nói cho Chu Hiểu Hiểu. Cô nhớ đến trước khi gác máy bên Giang Ấu Di vang lên tiếng đập cửa liên tục, trong lòng hoảng loạn.

Cô trúc trắc soạn tin: "Cậu đang ở đâu?"

Chưa kịp gửi đi, tin nhắn thứ hai của Giang Ấu Di đã đến: "Xin lỗi vừa rồi gửi sai người."

Sao Giang Ấu Di có thể phạm sai lầm này?

Nhan Vị không nhắn tin, dứt khoát gọi điện.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Nhan Vị đã nôn nóng hỏi: "Bây giờ câu đang ở đâu?!" Vì quá nôn nóng nên giọng cô như quát lên làm Chu Hiểu Hiểu hoảng sợ.

Đầu dây bên kia im lặng chút như chưa nghĩ ra nên nói thế nào, do dự chốc lát, mới nói: "Ở nhà."

"Ở nhà con khỉ! Ở nhà mà có tiếng xe cộ chạy qua? Mau nói bây giờ cậu đang ở đâu!"

Nhan Vị hùng hổ nhảy xuống giường, tay trái cầm điện thoại, tay phải đỡ thang cuốn nhảy xuống đất, nghe Giang Ấu Di nói tên đường, vội la lên: "Cậu chờ ở đó, bây giờ mình lập tức đi tìm cậu! Trước khi mình đến mà cậu dám chạy, cậu xem mình có đánh gãy chân cậu không!"

Học bá tức giận làm Chu Hiểu Hiểu sợ hãi không thôi, Giang Ấu Di ở đầu dây cũng không dám lên tiếng.

Nhan Vị gác máy đưa điện thoại cho Chu Hiểu Hiểu, cầm lấy áo khoác cùng ít tiền lẻ chạy ra ngoài, để lại Chu Hiểu Hiểu đang ngây người ngồi trong ký túc xá.

- ---------------------------------

Chu Hiểu Hiểu: Tôi là ai? Đây là đâu?