Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 108: Ăn Trung Thu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhan Vị không biết mình khóc bao lâu nhưng cô không ngừng được. Cô cứ ôm Giang Ấu Di bật khóc làm ướt cả bộ đồ bệnh nhân của nàng.

Chờ cô bình tĩnh, Giang Ấu Di xoa ót cô, thủ thỉ: "Chị Nhan đang cười cậu nãy giờ kìa."

Nhan Vị bất ngờ, xấu hổ. Cô không lau nước mắt, vội buông Giang Ấu Di ra, trong đầu chỉ nghĩ, lẽ nào xui xẻo đến mức Nhan Sơ đã về lại bất ngờ quay lại?

Cô quay đầu xem chỉ thấy phòng bệnh trống trơn, Nhan Sơ nào có ở đây.

Trên giường có tiếng cười, Giang Ấu Di bật ho nhưng đôi mắt vẫn còn đang tít lại.

Lúc này, Nhan Vị nhận ra mình bị chơi, cô uất ức quát lớn: "Giang Ấu Di hay lắm, cậu vừa tỉnh đã chơi xấu mình!"

Giang Ấu Di không cãi lại chỉ nghiêng đầu nhìn cô cười.

Nụ cười của nàng ấm áp như nắng xuân.

Nhan Vị mềm lòng, oán giận nói: "Cậu đáng ghét nhất."

Bị Giang Ấu Di trêu, cảm xúc của cô cũng vực dậy. Nhan Vị bình tĩnh, nói: "Mình đi rửa mặt." Cô biết bây giờ trông mình rất xấu.

Cô xoay người sang chỗ khác, người ngồi trên giường bệnh nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt sáng dưới ánh đèn bỗng mịt mờ.

Nhan Vị lấy khăn nóng lau mắt, ban nãy khóc nhiều nên giờ mắt cô hơi đau.

Lát sau, cô nhìn mình trong gương thấy hai mắt sưng to như quả đào.

Mấy hôm trước, khi nghe Giang Ấu Di nhập viện, cô cũng chật vật nhưng khi đó cô không quan tâm. Bây giờ Giang Ấu Di tỉnh, cô phải thay đổi, vết sẹo nhỏ bé thờ ơ hồi trước cũng trông bắt mắt hơn.

"Nhìn xấu thật." Nhan Vị nhíu mày lẩm bẩm.

Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn chấp nhận sự thật. Cô không muốn để Giang Ấu Di đợi lâu, nên chỉ đắp mắt một lúc lại về phòng.

Khi Nhan Vị về, Giang Ấu Di ngồi thẫn thờ nhìn cửa sổ. Nhan Vị nhìn theo hướng mắt nàng, bên cửa sổ có bàn nhỏ, bên trên chất đầy tài liệu học tập, ngoài cửa sổ là bóng tối vô bờ.

Giang Ấu Di nhỏ nhắn, mặt trắng bệch ngồi trên giường bệnh.

Nhan Vị vẫn chưa ngừng hoảng loạn dù Giang Ấu Di đã tỉnh, cô cảm giác người nằm trên giường kia có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Nhan Vị nôn nóng gọi: "Ấu Di."

Giang Ấu Di nghe thấy quay lại, mỉm cười với Nhan Vị.

Nụ cười làm cô ngừng lo lắng, tiếp thêm can đảm cho cô.

Giang Ấu Di, bạn tiểu Giang, cậu phải luôn ở đây, không được đi đâu cả.

---------------------------------------------------

Sáng sớm, trong phòng bệnh rất náo nhiệt, Tô Từ mang theo bánh trung thu đến tặng cho bác sĩ Chu và các nhân viên y tế đã chăm sóc Nhan Vị và Giang Ấu Di, và còn tặng cả chú Phùng và anh Trương, hai bảo vệ đã ra tay tương trợ.

Sau khi tặng mọi người, các cô chỉ còn vài bánh, vị nào cũng có nhưng nhiều nhất là vị lòng đỏ Nhan Vị nhắc.

Đêm qua, Nhan Sơ gấp rút viết báo cáo suốt đêm. Cô chỉ ngủ hai tiếng đã vội vàng đến bệnh viện lúc 10 giờ. Đến nơi, cô bắt gặp Tô Từ tặng bánh xong về phòng bệnh.

"Sao chị Tô dậy sớm vậy?" Nhan Sơ đứng dưới bậc thang cười nói với Tô Từ. Cô vừa đi vừa nói: "Chị gặp tiểu Giang chưa? Em nghe Vị Vị nói em ấy tỉnh rồi."

Hôm qua, cô nghe Nhan Vị báo đã muốn đến nhưng vì còn báo cáo nên cô đành ở nhà làm bài.

Dù sao trong bệnh viện có Nhan Vị và Tiết Ngọc xem, khoảng thời gian này, cô không thể chậm trễ việc học. Nếu còn không nộp bài đúng hạn, cô sẽ phải học bù thì rất uổng.

"Ừm, bác sĩ Chu bảo em ấy đã khỏe, hai ngày nữa có thể xuất viện." Tô Từ đứng trên lầu chờ cô, nói.

Nhiều chuyện bất ổn gần đây đã tiến triển theo hướng thuận lợi. Vợ chồng Nhan Đình Việt tạm về Di Châu. Hai ngày trước công ty nàng đã lập hồ sơ trình lên tòa án, vết thương của Nhan Vị đã lành, bây giờ Giang Ấu Di cũng đã tỉnh.

Mọi thứ đang theo hướng tích cực, tâm trạng của nàng cũng nhẹ nhàng theo.

"Thật tốt quá." Nhan Sơ đến cạnh Tô Từ, cảm thán: "Hai đứa nó yêu nhau khó khăn quá."

Cuộc đời của ai cũng vất vả nhưng hai bạn nhỏ vẫn còn quá non nớt so với các cô trước kia.

Khi đó, cô có thể dựa vào Tô Từ nhưng Nhan Vị và Giang Ấu Di chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nguyên nhân vì các cô từng trải qua vất vả này nên mới có thể đồng cảm với hai bạn nhỏ. Và cũng vì thế nên sẵn lòng giúp đỡ hai em, hy vọng hai đứa có cuộc sống tốt hơn.

Hai người rảo bước về phòng bệnh, mẹ Giang ngồi trước giường gọt táo, Nhan Vị đang kiểm tra đáp án bài tập.

Thành tích của cô luôn thuộc top đầu vì cô dành nhiều thời gian học tập. Ngoài lần Giang Ấu Di bị thương nằm viện và nhiều chuyện xảy ra, Nhan Sơ chưa từng thấy em lơ là ngày nào.

Giang Ấu Di vừa tỉnh, vì mất máu quá nhiều nên nàng rất yếu ớt. Nàng vẫn chưa thể đi lại, chỉ có thể tựa lưng đọc sách.

Sách do Nhan Vị mua cho nàng, là thể loại tạp chí và truyện ngắn trinh thám nàng thích.

Từ khi trong nhà gặp chuyện, Giang Ấu Di vẫn chưa xem chúng. Nhan Vị đã đến nhà nàng, vơ vét chúng về nhằm đọc cho nàng khi nàng hôn mê.

Thật ra nàng có cảm giác Nhan Vị nói chuyện bên cạnh mình. Dù nàng mê mang nhưng vẫn có những khoảnh khắc tỉnh ngắn. Có điều, nàng không thể tỉnh hẳn.

Vậy nên, nàng có thể nghe thấy Nhan Vị trò chuyện, đọc tin, kể chuyện hay giảng bài cho mình nghe, dù nàng không nhớ rõ nội dung.

Trang tạp chí đã ngừng mười phút, nàng không thấy rõ nội dung bên trong.

Nàng nhìn các mặt chữ, nàng biết tất cả chúng nhưng không thể hiểu. Đầu óc nàng rống trỗng, nàng không muốn suy nghĩ, nói chuyện, chỉ thi thoảng nhìn bên cạnh.

Bạn Nhan nghiêm túc đặt sách cạnh mép giường nàng. Cô cầm bút, cẩn thận kiểm tra đáp án.

Bên má trái là vết sẹo nhỏ sẫm màu.

Cửa phòng mở ra, Giang Ấu Di dời mắt, mỉm cười gọi: "Chị Nhan, chị Tô."

Nhan Vị nghe vậy, chào hai chị.

"Tiểu Giang khỏe hơn chưa?" Nhan Sơ đặt bánh trung thu lên bàn. Cô lấy một cái trong đó đưa cho Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di mỉm cười, nhận bánh, đáp: "Em khỏe hơn nhiều rồi."

Tô Từ ngồi xuống, tựa vào lan can giường, nói: "Hai hôm nữa tiểu Giang xuất viện. Mọi người đã nghĩ xem nên đi đâu chơi lễ chưa?"

Còn một tuần nữa đến Quốc Khánh, khi đó Giang Ấu Di đã khỏe. Dù các nàng không thể đi xa nhưng có thể đi dạo ở vùng lân cận.

Gần đây Nhan Vị bận rộn nên không chú ý, Giang Ấu Di và Tiết Ngọc chưa lên ý tưởng nên nàng nói vậy rõ ràng là cho Nhan Sơ nghe.

Nhan Sơ hiểu ngầm, tiếp lời: "Mọi người nghe cổ trấn Lâm Xuyên chưa? Nghe nói mùa thu ở đó có nhiều cây phong lắm, đến lúc đó mọi người có thể xem rừng lá đỏ mùa thu." Nói rồi cô nhìn Nhan Vị hỏi: "Vị Vị, em có muốn xem không?"

Kiếp trước Nhan Vị từng đến Lâm Xuyên. Sau khi thi đại học, cô đã cắt liên lạc với ba mẹ. Khi ấy, một mình cô mang balo leo núi đi dạo những chỗ gần Phụ Đô.

Cô đi vào giữa hè, lá phong chưa đỏ nên không thể nhìn thấy rừng lá phong đỏ.

Nhan Vị chợt nhớ, gần đó có một ngôi miếu cũ, kiếp trước cô đi lang thang, vô tình vào đó. Cô nghĩ đến rồi nên vào lạy bà Quan Âm, cầu tâm nguyện không thực tế.

"Vị Vị?" Nhan Sơ phát hiện Nhan Vị thẫn thở. Cô lay vai Nhan Vị gọi em hoàn hồn.

"Dạ em muốn đi." Nhan Vị nói, cô hỏi ý Giang Ấu Di: "Bọn mình đi chung nha."

Đi lễ Phật.

Giang Ấu Di nhìn Nhan Vị một lúc, đồng ý.

Nhan Vị tươi cười, xé gói bánh trung thu. Cô cầm dao cắt thành từng miếng, sau đó ghim phần có trứng muối cho Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di nhìn cô, ngại ngùng mở miệng cắn bánh Nhan Vị đưa đến.

"Ui ui." Nhan Sơ đến gần, cô thấy cảnh này bèn làm nũng với Tô Từ: "Chị Tô ơi, em cũng muốn được đút bánh."

Tô Từ thấy Tiết Ngọc không lên tiếng, bèn ngại ngùng ném hộp bánh cho Nhan Sơ, bảo: "Em lớn rồi phải tự lực cánh sinh."

Lúc Nhan Sơ nhận ra, cô cũng xấu hổ im lặng.

Cô muốn nói đỡ nhưng may mắn Tiết Ngọc không ngẩng đầu. Bà vẫn rất bình tĩnh gọt táo.

Nhan Vị đút Giang Ấu Di ăn bánh, thấy vậy, cô cười chế nhạo chị như đang nói, ai bảo chị thích trêu em.

Nhan Sơ trông thấy trừng cô, Nhan Vị cũng trừng lại.

Hai chị em mắt đưa mày lại, Giang Ấu Di nhịn cười đến ho. Nhan Vị nghe thấy, vội vã bò cuộc chiến, tiếp tục đút nàng ăn.

Nhan Sơ đỡ trán thờ dài.

Bên cạnh có bàn tay nắm lấy tay cô.

Nhan Sơ quay lại thấy Tô Từ mấp máy môi, nói nhỏ: "Tối nay hai đứa mình đi xem phim."

Nhan Sơ lập tức hớn hở, chỉ có chị Tô thương mình, nhỏ em này chắc đem bán.
« Chương TrướcChương Tiếp »