Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
6:30 chiều.

Mọi người bắt đầu đổi khách sạn rồi tìm quán ăn, chúc mừng Kiều Mộc Định Đoạn thành công.

Khách sạn là chú của Kiều Mộc muốn đổi, khách sạn trước đó mà Kiều Mộc thuê có điều kiện không được tốt, nhưng khi đó tại những khách sạn chung quanh đều đã được những kỳ thủ đến tham gia trận đấu đặt kín, vì rơi vào đường cùng nên Kiều Mộc chỉ có thể lựa chọn khách sạn này. Một khoảng thời gian về sau, mấy khách sạn khác cũng bắt đầu có phòng trống, nhưng Kiều Mộc ở lâu cũng thấy quen hơi, vả lại mỗi ngày đều phải đi thi đấu nên lười đổi khách sạn khác. Chú của Kiều Mộc tới đây, không thể nhẫn tâm để Kiều Mộc tiếp tục sống tại nơi này, nên vào buổi sáng chú Lư đã đặt ngay mấy phòng trong khách sạn 5 sao xung quanh hội quán cờ vây.

"Mọi người nâng ly, chúc mừng Kiều Mộc Định Đoạn thành công, chính thức trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp." Sau khi đồ ăn được bưng lên đủ, chú của Kiều Mộc giơ ly rượu đỏ lên rồi nói chúc mừng.

"Cạn ly." Bốn người mỉm cười cụng ly.

"Đúng rồi, trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp về sau là khỏi cần đi học đúng không?" Lư Thời đột nhiên hỏi.

"Đúng." Đã là kỳ thủ chuyên nghiệp, dĩ nhiên là nghề nghiệp chính cũng trở thành chơi cờ vây.

"Vậy sau này cậu kiếm tiền bằng việc chơi cờ hả?" Từ Dữu Dữu cũng hỏi.

"Ừm." Kiều Mộc gật đầu, "Cho nên dù đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp thì vẫn phải thi đấu tốt để có thể gây ấn tượng với mấy chiến đội cờ vây chuyên nghiệp."

"Em nhất định có thể gây ấn tượng với chiến đội tốt nhất." Lư Thời so Kiều Mộc còn có lòng tin hơn.

"Kì thi Định Đoạn lần này biểu hiện của em cũng không phải đặc biệt tốt, lối chơi cũng không phải gọi là đặc sắc." Kiều Mộc không tự tin như Lư Thời, nếu dựa vào điểm tích lũy như bây giờ thì trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp không thành vấn đề, nhưng nếu so về biểu hiện, kỳ thật cậu lại không quá nổi bật. Vì quá lâu không so tài, đặc biệt là đánh cờ cùng những kỳ thủ cao cấp đã ít lại càng ít hơn, toàn bộ quá trình thi đấu mà nói thì chỉ như những ván cờ bình thường mà thôi, hoặc nói đúng hơn là bản thân cậu chỉ đang cố gắng thích ứng và khôi phục so với trước. Những ván cờ thắng đúng là không ít, nhưng nếu xét về mặt đặc sắc thì lại không nhiều ván cờ nổi bật. Biểu hiện của cậu chỉ có thể nói là đã trên trung bình, cho nên chẳng thu hút sự chú ý cho đến vụ việc gần đây.

Vì vậy, sau mấy trận đấu này cậu nhất định phải biểu hiện tốt một chút mới được.

"Mấy cái vụ cờ vây thì anh không hiểu, nhưng nếu nói về mấy vị kí hợp đồng cùng các đoàn đội thì anh rành lắm nhe, chỉ cần liên quan đến mấy đoàn đội thương mại, thì chắc chắn sẽ cần độ nổi tiếng, dựa vào độ nổi tiếng của em dạo gần đây, khẳng định sẽ có hàng đống đoàn đội đang xếp hàng để giành em về." Lư Thời nói.

"Con cho rằng kỳ thủ chuyên nghiệp cũng giống như làm người nổi tiếng như con à, chỉ cần khuôn mặt là được sao?" Chú của Kiều Mộc trừng mắt với thằng con trai ngốc nhà mình.

“Bố nói vậy là có ý gì, bố nói giống như là con không có kỹ năng diễn xuất vậy." Lư Thời không phục tức giận nói.

"Ồ chẳng phải khoảng thời gian trước con cũng từng nổi rần rần do có diễn xuất “bùng nổ” trong một chương trình tạp kỹ mà đúng không?" Chú của Kiều Mộc hỏi.

"Con... Con đi đây, bố không phải bố ruột của con." Cũng chỉ có người thân mới có thể đùa giỡn tàn nhẫn như vậy.

Từ Dữu Dữu và Kiều Mộc cũng bị gương mặt đau khổ của Lư Thời chọc cho cười.

"Vậy còn có cao thủ nào trong mấy đối thủ còn lại của cậu nữa không?" Từ Dữu Dữu hỏi, "Là kiểu người mà những chiến đội lớn sẽ để mắt tới, hoặc là người đang được các đoàn đội tranh giành để ký kết cùng ấy."

"Cũng có, là Ngải Nhạc Sơn, cậu ấy hiện tại đang là một trong những ứng cử viên cho vị trí quán quân trong kì thi Định Đoạn lần này." Nói là một trong những ứng cử viên vậy thôi, chứ thật ra chỉ cần dựa trên điểm tích lũy cho đến hiện tại thì Ngải Nhạc Sơn đã có thể dõng dạc khẳng định rằng cậu ta là quán quân rồi.

"Vậy chỉ cần thắng cậu ấy là được, trước đây cậu có đấu cờ với cậu ta bao giờ chưa?" Biện pháp nhanh nhất để chứng minh năng lực của bản thân, đó chính là khiêu chiến với người mạnh nhất trong mắt mọi người. Chỉ cần Kiều Mộc thắng cái người tên là Ngải Nhạc Sơn, thì chắc chắn những chiến đội đang nhăm nhe đến Ngải Nhạc Sơn tự nhiên sẽ chú ý đến Kiều Mộc, đến lúc đó thì không còn sợ không có chiến đội nào kí kết nữa đúng không?

"Chưa bao giờ." Kiều Mộc đáp.

Trong gian đoạn đấu vòng loại bọn họ đều là những người thắng liên tiếp, cho nên vào vòng trong, cậu và Ngải Nhạc Sơn cũng sẽ không được xếp cùng một bảng, vì vậy cả hai người vẫn chưa có cơ hội đυ.ng độ với nhau. Dựa theo lịch đấu đã được sắp xếp, bọn họ chắc hẳn là sẽ đấu với nhau vào ngày cuối cùng.

"Vậy cậu ta là mục tiêu tiếp theo của câu, phải bắt lấy cậu ta." Từ Dữu Dữu bá đạo nói.

"Đúng, phải bắt lấy cậu ta." Lư Thời phụ họa.

"Cứ từ từ cứ từ từ, quan trọng nhất vẫn là không nên quá lo lắng, cũng đừng tạo ra áp lực quá lớn cho bản thân." Kiều Mộc có thể thành công vượt qua bóng ma tâm lý trong kỳ thi Định Đoạn lần này đã là một bước tiến bộ lớn, chú Lư sợ Kiều Mộc tự tạo áp lực quá lớn, vội vàng thuyết phục, "Đã là vàng thật ắt sẽ tỏa sáng."

"Con biết rồi." Kiều Mộc cười ôn hòa.

"Đúng rồi, mọi người ngày mai mấy giờ bay?" Kiều Mộc hỏi.

Ngày mai chính là ngày cuối tuần, Từ Dữu Dữu cùng Lư Thời ngày mai nhất định phải trở về đi học.

"Anh không về." Lư Thời nói, "Phòng làm việc có xếp cho anh 2 lịch chụp quảng cáo, nên phải chụp hết ba ngày, đúng lúc cũng ở đây cùng em, chờ khi nào em thi đấu xong thì về chung."

Kiều Mộc gật đầu rồi nhìn về phía Từ Dữu Dữu.

Từ Dữu Dữu đang ăn tráng miệng, nên tùy ý trả lời: "Nếu mọi người không về thì mình cũng không về."

Lời của Từ Dữu Dữu vừa dứt, Kiều Mộc và Lư Thời không phản ứng gì nhiều, ngược lại chỉ có chú Lư bỗng hơi lo lắng: "Kiều Mộc bên này có chú và Lư Thời ở cùng, con vẫn nên về đi học đi, không thì người nhà sẽ lo lắng."

Đối với Lư Thời, con trai của ông về sau cũng sẽ làm diễn viên, thành tích thi tốt nghiệp trung học chỉ cần không có trở ngại là được. Còn Từ Dữu Dữu thì không giống vậy, đang là học sinh cấp ba đường đường chính chính, lỡ như làm trễ nải việc học hành của con bé thì làm sao đây? Cho dù trẻ con thấy không sao, nhưng cha mẹ ở nhà cũng sẽ tức giận.

"Chú ơi, chú cứ yên tâm đi, con gọi điện xin phép mẹ con một tiếng là được." Từ Dữu Dữu cũng xưng hô cùng người nhà của Kiều Mộc giống như Kiều Mộc.

"Chuyện này quan trọng, thôi để chú cũng nói một tiếng xin phép bố mẹ con." Chú Lư vẫn cảm thấy không yên tâm.

"Cũng được ạ." Từ Dữu Dữu sảng khoái lấy điện thoại di động ra, gọi ngay cho mẹ Quý tại chỗ, "Alo, mẹ ơi, con phải ở lại đây thêm mấy ngày, chờ khi nào Kiều Mộc thi đấu xong con mới trở về." Nói xong, Từ Dữu Dữu trực tiếp đưa điện thoại cho chú của Kiều Mộc.

Khi chú của Kiều Mộc tiếp nhận điện thoại di động, bỗng cảm thấy hơi sững sờ, thêm phần thao tác của Từ Dữu Dữu quá mức vội vàng khiến ông phản ứng không kịp: "Chào chị, tôi là chú của Kiều Mộc, cũng là bố của Lư Thời đây ạ."

Chú của Kiều Mộc vừa tự giới thiệu xong, điện thoại bên kia liền truyền đến giọng nói ôn nhu lịch sự của mẹ Quý: "Chào anh, Dữu Dữu nhà tôi ở bên kia chắc cũng đã gây phiền phức nhiều cho anh, mong anh bỏ qua chiếu cố cháu."

"Không phiền phức, không phiền phức." Cả hai người đều khách sáo qua lại vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Chú Lư cúp điện thoại, vừa vặn thấy cháu trai nhà mình đang gắp cho Từ Dữu Dữu thức ăn, cái cảnh này khiến ông có chút chột dạ, mẹ của Từ Dữu Dữu đồng ý thống khoái như vậy, chắc chắn là vì chị ấy chưa biết cháu trai nhà mình có ý tứ khác với con gái của chị ấy rồi.

=

Mấy ngày kế tiếp, Kiều Mộc tiếp tục tranh tài, Lư Thời đi sớm về muộn để chụp ảnh quảng cáo, còn Từ Dữu Dữu tiếp tục nằm nhàn rỗi trong khách sạn, hai ngày sau không chịu nổi nữa nên cũng đi ra ngoài chụp mấy album chân dung kiếm thêm thu nhập. Công việc chụp ảnh này của Từ Dữu Dữu là do Hình tỷ an bài, từ khi Từ Dữu Dữu chụp cho Lư Thời bộ ảnh vườn trường đem lại bao lời khen ngoài dự liệu kia, Từ Dữu Dữu cũng mơ hồ trở thành nhϊếp ảnh gia cho Lư Thời.

Mặc dù cũng chỉ chụp một chút ảnh sinh hoạt đời thường, nhưng đối với một minh tinh lưu lượng mà nói, đăng ảnh định kỳ cũng là một hoạt động kinh doanh vô cùng trọng yếu. Từ khi có sự xuất hiện của Từ Dữu Dữu, Hình tỷ cũng có thể tiết kiệm được một chút chi phí vé máy bay, đồng thời cũng nghĩ ra được một biện pháp để cân bằng giữa công việc và học tập cho Lư Thời, vì vậy chị ấy cảm thấy thật hạnh phúc vì đã giải quyết được nhiều vấn đề như thế. Sau khi biết Từ Dữu Dữu về sau có khả năng sẽ phát triển theo con đường nhϊếp ảnh này, Hình tỷ cũng cung cấp cho Từ Dữu Dữu mấy cơ hội công việc thích hợp, mặc dù bây giờ kinh nghiệm của Từ Dữu Dữu cũng chỉ xem như người mới vào nghề, nhưng công ty bọn họ cũng muốn bồi dưỡng một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, chỉ cần qua mấy năm nhất định sẽ trở thành đỉnh lưu. Cứ từ từ tích lũy nhân mạch và tạo ra nhiều tác phẩm, chờ qua mấy năm Từ Dữu Dữu chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong ngành giải trí, cũng dễ dàng xây dựng tiếng tăm.

Vì vậy, người duy nhất rảnh rỗi chính là chú của Kiều Mộc.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt liền tới buổi tranh tài cuối cùng, cũng là ngày Kiều Mộc thi đấu cùng Ngải Nhạc Sơn. Vào ngày hôm nay, khi vừa bước vào hội trường, cậu đã cảm thấy không khí bên trong có chút gì đó khác thường, giống như tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, loại khẩn trương này dường như chỉ có tại những giải thi đấu gay cấn nhất mới xuất hiện.

Vào những ngày thi đấu cuối cùng, đại đa số các xếp hạng của kỳ thi Định Đoạn đã được xác định, mọi người mặc dù trong lúc đánh cờ vẫn dồn hết công lực, nhưng bầu không khí khẩn trương như thế này thì ít khi nào nhìn thấy.

Có chuyện gì phát sinh sao?

"Kiều Mộc." Từ khi biết thân phận của Kiều Mộc, Ngải Nhạc Sơn luôn luôn mong chờ đến ngày mình được đánh cờ cùng Kiều Mộc, là do lịch thi đấu trước kia đã an bài luân phiên, cho tới tận bây giờ mới có thể đánh cờ cùng Kiều Mộc. Thật ra, cậu cũng cảm thấy thật may mắn vì cho tới bây giờ cậu mới cùng Kiều Mộc giao thủ, vì cậu biết, nếu đối đầu cùng Kiều Mộc vào những trận nằm giữa trong kì thi Định Đoạn, căn bản là Kiều Mộc chưa đủ tầm để làm đối thủ của cậu. Nhưng đối với Kiều Mộc của hiện tại, Ngải Nhạc Sơn có thể nhìn thấy từ năm ván cờ gần nhất, khả năng đánh cờ của Kiều Mộc so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.

Ngải Nhạc Sơn ở đằng kia đang ồn ào, liền thu hút sự chú ý của những kỳ thủ khác, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Kiều Mộc luôn cảm thấy những người xung quanh đang nhìn cậu với ánh mắt lóe lên một tia hâm mộ.

Hâm mộ? Kiều Mộc không hiểu được, cậu có gì để họ hâm mộ cơ chứ?

Ngoại trừ Ngải Nhạc Sơn, Kiều Mộc cùng những người khác cũng từng giao thủ rồi, mặc dù không tính là thân quen, trong lòng cũng rất thắc mắc, nhưng cậu không hỏi, chỉ an tĩnh đi đến phía đối diện Ngải Nhạc Sơn.

"Rốt cục cũng có thể giao thủ với anh rồi." Ngải Nhạc Sơn toàn thân đều tràn ngập sự hưng phấn.

Cùng Ngải Nhạc Sơn đánh cờ, Kiều Mộc cũng là có chút mong đợi, ngoại trừ khả năng chơi cờ cao siêu của Ngải Nhạc Sơn, còn một nguyên nhân khác, cậu ta là học trò của Kiều Đông Viễn.

"Hi vọng cả hai chúng ta đều được mời vào đội tuyển quốc gia." Ngải Nhạc Sơn lại nói.

"Đội tuyển quốc gia?" Kiều Mộc sửng sốt nói.

"Ồ anh không biết sao?" Ngải Nhạc Sơn kinh ngạc trong giây lát, sau đó giải thích, "Trận cờ ngày hôm này sẽ có tổ trưởng của tổ huấn luyện thuộc đội tuyển quốc gia xuất hiện tại sàn đấu, ông ấy sẽ tuyển người gia nhập đội tuyển quốc gia từ những kỳ thủ ở đây. Mà nếu được mời vào đội tuyển quốc gia, sẽ có cơ hội tham gia giải đấu cờ vây thế giới được tổ chức vào năm sau đấy."

"Tuyển ngay từ các kỳ thủ trong kì thi Định Đoạn?" Kiều Mộc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Muốn đi vào đội tuyển quốc gia, ngoại trừ những kỳ thủ được đặc cách tuyển chọn từ ngoài do những lý do đặc biệt, cũng sẽ có những kỳ thủ chuyên nghiệp chủ động báo danh, họ phải trải qua một cuộc thi khảo sát gắt gao mới được vào đội tuyển quốc gia, chưa bao giờ có chuyện các kỳ thủ sẽ được mời vào đội tuyển quốc gia trực tiếp từ kì thi Định Đoạn.

Trong kì thi Định Đoạn chỉ toàn là những kỳ thủ chuyên nghiệp vừa mới chính thức được công nhận, dựa theo khả năng đánh cờ, ai ở đây cũng là những kỳ thủ có thứ hạng thấp nhất trong giới kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp.

"Là vì những kỳ thủ thuộc nhóm thanh thiếu niên của đội tuyển quốc gia không có ai là có thực lực nổi bật cả." Ông Ngải cũng là cố vấn huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, làm cháu trai ông Ngải, Ngải Nhạc Sơn biết nhiều tin tức nội bộ hơn người ngoài một chút.

Kỳ thủ đứng đầu của giới cờ vây Trung Quốc là Kiều Đông Viễn, trong những năm qua Kiều Đông Viễn cầm không ít giải vô địch quốc tế, xếp hạng trên thế giới chưa từng rơi xuống hạng tư. Nhưng ngoài Kiều Đông Viễn ra, kỳ thủ thuộc nhóm thanh thiếu niên của Trung Quốc lại chưa thấy ai có biểu hiện quá nổi trội, trong những giải đấu thế giới, chưa có ai có thể lấy về những thứ hạng tốt. Thậm chí mỗi lần Kiều Đông Viễn tranh tài xong, phóng viên nước ngoài sẽ đặt những câu hỏi sắc bén, như liệu lớp kỳ thủ trẻ còn ai đủ tầm để tiếp quản tương lai của bộ môn cờ vây tại Trung Quốc như Kiều Đông Viễn hay không.

"Cậu có đánh cờ cùng bọn họ chưa?" Cho dù như thế nào, đó cũng kỳ thủ của đội tuyển quốc gia, Ngải Nhạc Sơn hời hợt đánh giá thấp thực lực của những kỳ thủ kia như vậy thật là có chút hơi tự cao tự đại.

"Em chưa bao giờ đánh cờ cùng bọn họ, nhưng em có đánh cờ cùng đối thủ của bọn họ rồi."

Kiều Mộc nhíu mày.

"Quán quân của giải cờ vây thế giới là người nước R, vị tuyển thủ của nước R đã từng là bạn học của em, em có đánh cờ cùng người đó, nhưng em thắng." Ngải Nhạc Sơn lớn lên tại nước R, những tuyển thủ thanh thiếu niên của đội tuyển thuộc nước R cậu đều có quen biết hơn phân nửa, "Em thắng người đó, nhưng anh ta không thừa nhận, còn nói lúc đánh cờ cùng em chỉ là đánh vui chơi giải trí, còn ngay trên sàn thi đấu anh ta đã danh chính ngôn thuận đánh bại những tuyển thủ của Trung Quốc, cho nên cờ vây của nước R mạnh hơn cờ vây tại Trung Quốc."

Kiều Mộc liền biến sắc, trên mặt có chút tức giận.

"Vì vậy, chúng ta phải nỗ lực lên nha, cùng nhau tham gia giải cờ vây thế giới năm sau." Ngay khi Ngải Nhạc Sơn nói lời này, sắc mặt của những người ngồi chung quanh bỗng dưng có phần hơi mất hứng.

Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia đã đến, nhưng vẫn còn chưa chọn ra ai mà, tại sao nghe cái cách Ngải Nhạc Sơn nói cứ như là đội tuyển quốc gia chỉ chọn duy nhất có cậu ta và Kiều Mộc vậy ấy?

Nếu dựa trên thành tích của Ngải Nhạc Sơn mà nói, cậu ta chính là người có khả năng tốt nhất trong kì thi Định Đoạn lần này, khẳng định là ứng cử viên của đội tuyển quốc gia, còn Kiều Mộc thì chưa chắc sẽ được chọn đâu. Mặc dù Kiều Mộc là con trai của Kỳ Thánh, nhưng cậu lại không được Kỳ Thánh nuôi lớn, bảy năm trước sau lần thất bại tại cuộc thi Định Đoạn thì cũng không còn chạm vào cờ vây nữa, bây giờ mặc dù quay lại, thành tích cũng không tệ, nhưng khả năng đánh cờ không có gì nổi trội cả. Dù sao, đại đa số những kỳ thủ ngồi đây đều cảm thấy bản thân không thua kém gì so với Kiều Mộc.

Cũng trong lúc này, tại phòng họp trên lầu hai, Tề Phương, Kiều Đông Viễn, ông Ngải, cùng huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia - Diêu Thiên Kỳ đang cùng nhau uống trà.

"Trận thi đấu sắp chính thức bắt đầu rồi." Ông Ngải cười ha hả nói.

"Chúng ta chuẩn bị xuống đi?" Tề Phương nhìn về phía huấn luyện viên Diêu Thiên Kỳ.

Huấn luyện viên Diêu là một ông cụ đầu tóc lốm đốm bạc, tuổi tác cũng tầm tầm ông Ngải, ông ta đang ung dung chầm chậm đặt chén trà trong tay xuống, rồi mới đứng lên nói: "Vậy mọi người cùng đi xuống đi."

"Ủa, tôi đâu có cần đi làm gì, tôi đâu phải là người đi tuyển chọn kỳ thủ đâu." Ông Ngải phẩy phẩy tay.

"Ông chính là cố vấn của đội tuyển quốc gia, nhất định phải tham mưu cho tôi." Huấn luyện viên Diêu chầm chậm giải thích.

"Ồ thế ông không sợ tôi làm việc thiên vị à, vậy tôi liền đi." Ông Ngải ha ha cười nói.

"Thiên với chả vị cái gì, cháu trai nhà ông đã sớm là thí sinh mà tôi muốn tuyển vào đội tuyển rồi." Là hai người bạn già với nhau, cháu trai của ông Ngải trình độ như thế nào, ông đã biết từ trước. Trước đó Ngải Nhạc Sơn đi theo cha mẹ sống tại nước R, ông cũng không biết thằng nhỏ có muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp hay không, nên ông cũng không thể thuyết phục, bây giờ thằng nhỏ đã trở về, làm sao mà ông buông tay cho được.

Ba người đứng dậy, đi tới cửa, Diêu Thiên Kỳ bỗng nhiên dừng lại, ngoái nhìn nhìn về phía Kiều Đông Viễn vẫn bình chân như vại ngồi trên ghế: "Ồ cậu sao không đi cùng chúng tôi?"

"Tôi không xuống." Kiều Đông Viễn giật mình, buồn bực nơi cuống họng nói.

"Ơ cậu không xuống xem, vậy tới đây làm gì?" Huấn luyện viên Diêu kinh ngạc, kì thi Định Đoạn không giống những giải thi đấu cờ vây khác, nó không có tường thuật chuyên môn trực tiếp, muốn xem nhất định phải xuống lầu.

"Thôi đừng quản cậu ta, để cậu ta ngồi đợi đi." Ông Ngải nói, rồi nhanh chân bước ra ngoài.

Huấn luyện viên Diêu bước nhanh đuổi theo, hai người là bạn nhiều năm ăn ý, nên ông biết chắc chắn ông Ngải biết nội tình: "Kiều Đông Viễn bị gì vậy?"

"Chắc cậu ta không còn mặt mũi nhìn con trai." Ông Ngải trả lời.

"Vì sao?" Huấn luyện viên Diêu sớm phái trợ lý của mình tới sàng lọc nhân tài, Kiều Mộc cũng là một trong số đó, trợ lý của ông còn đặc biệt ghi chú tên Kiều Mộc trong danh sách, nói cậu ta trong mỗi trận đấu đều có sự một tiến bộ đến kinh người. Ông đã đặc biệt xem mấy ván cờ của Kiều Mộc, cũng phát hiện khả năng của cậu ấy đúng là ngày một mạnh hơn theo từng trận đấu, mãi cho đến khi ông tự mình tới đây, cùng Tề Phương hàn huyên một chút, mới biết được Kiều Mộc thật ra là con trai của Kiều Đông Viễn.

Do sau khi biết cậu ta là con trai của Kiều Đông Viễn, đối với biểu hiện cùng khả năng chơi cờ của Kiều Mộc, huấn luyện viên Diêu lại có chút không hài lòng. Trong mắt ông ấy, khả năng đánh cờ của con trai Kiều Đông Viễn ít ra cũng phải ngang tài ngang sức với Ngải Nhạc Sơn. Thế nhưng dựa trên những ván cờ mà hai người họ đã chơi cho thấy, Kiều Mộc mặc dù đang mạnh lên, nhưng so với Ngải Nhạc Sơn vẫn có phần kém hơn đôi chút.

"Ông có cập nhật Weibo không?" Ông Ngải hỏi.

"Tôi làm sao có thời giờ mà cập nhật mấy cái đó."

"Ông già lạc hậu." Là một cụ ông bắt kịp với hot trend thời thượng đồng thời biết cách lướt mạng 5G, ông Ngải tự cảm thấy bản thân có phần ưu việt.

"Đắc ý cái gì mà đắc ý." Huấn luyện viên Diêu tức giận trợn mắt nhìn ông bạn già, đồng thời lấy điện thoại di động ra nhắn một tin Wechat cho trợ lý.

Tôi không cập nhật Weibo, nhưng tôi đây có trợ lý cập nhật Weibo được chưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »