Các cô gái tíu tít mời mọc, đong đưa và bắt đầu nhấm nháy. Dĩ nhiên chàng đẹp trai tên Vỹ nhận được nhiều ánh mắt săn đón nhất, riêng Thuý Anh lại tỉnh bơ và coi anh như các anh khác, không quá vồn vã như mấy đứa bạn. Thái độ đó của cô dường như có tác động rất mạnh mẽ đến sự kiêu hãnh của anh chàng đẹp trai. Anh luôn tìm ánh mắt cô trong cả buổi giao lưu trước giờ đi Lễ nhà thờ. Cô không trốn tránh ánh mắt ấy, mà sẵn sàng đáp trả một cách thẳng thắn như muốn nói:
- Anh cũng thường thôi... đừng có vội vàng.
Làm quen các cái, đôi nào vào đôi ấy xong xuôi, cả bọn rồng rắn kéo nhau đi... Đường sang Phùng Khoang có hai lối, một đường đi ra cổng trường rẽ phải qua chợ Phùng Khoang, vào làng theo đường chính, đi qua làng rồi mới đến nhà thờ, đường này xa hơn. Một đường đi tắt qua khu chuyên gia, xuyên qua cái ngách sang đường Mễ Trì, rẽ trái đi thẳng, rồi lại rẽ trái một đoạn là tới ngay nhà thờ. Cả bọn vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, đi theo lối tắt, trời mùa đông đường tối thui, càng đến gần nhà thờ, thì càng đông, vì sinh viên các trường gần đấy kéo nhau đi xem rất đông, vào đến sân nhà thờ thì đội 214 do đông quá mà bị lạc mất nhau, cứ rơi rụng dần, kỳ lạ một nỗi anh chàng tên Vỹ Nam thần luôn bám sát Thúy Anh và cuối cùng chỉ còn họ với nhau giữa đám đông xa lạ. Đêm Noel đúng là kỳ diệu mà. Càng về khuya, trời càng lạnh, Thúy Anh thật nhỏ bé luôn đứng trước anh chàng cao lớn đẹp trai giữa một biển người chật ních. Anh dang hai tay vòng trước mặt Thúy Anh như muốn bảo vệ cô khỏi sự xô đẩy của đám đông. Cô lọt thỏm trong vòng tay anh, cố nghển cổ để xem lễ nhà thờ mà không thấy gì cả. Anh bỗng khuỵa 1 gối xuống và bảo: Dẫm chân lên gối anh mà xem này. Cô ngạc nhiên lắm và nói:
- Ai lại thế, đau chết, thôi chả có gì mà xem cả, mình đi về đi anh.
Anh tự nhiên nắm tay cô và rẽ đám đông tìm đường ra khỏi nhà thờ. Thoát khỏi đám đông họ thở phào nhẹ nhõm, lần mò theo con đường cũ tối thui về lại KTX HANU. Đường đất gập ghềnh, thỉnh thoảng cô lại vấp, chúi lủi, anh khéo léo đỡ lấy khuỷa tay cô dịu dàng và lịch thiệp, qua khỏi con đường làng, ra đến đường Mễ Trì, có ánh đèn thấp thoáng nên dễ đi. Họ thong thả thả bộ, vừa đi vừa nói chuyện:
- Em năm ba nhỉ? Em bao tuổi?
- Vâng, em hai mươi tuổi ạ.
- Như vậy kém anh ba tuổi, anh sinh năm 1968
- Ô, sao anh học dốt thế. Cô hồn nhiên, hơn em ba tuổi sao hơn em có một khoá? Trượt hai năm cơ ạ?
- Không, hồi bé anh ốm, anh học chậm hai năm, chính vì thế anh mới muốn làm bác sỹ để chữa bệnh cho mọi người đấy em.
- Thế hả anh, anh có chữa được bệnh dài tim không? Cô bắt đầu trêu chọc.
- Em nói gì cơ? Trường anh không có khoa ấy. Chàng trai cũng tỉnh bơ như cố tính giả vờ không hiểu cô nói gì.
Họ yên lặng vài phút, cảm nhận hơi thở và suy nghĩ của đối phương xem tiếp tục như thế nào thì sẽ đỡ gượng gạo. Anh lại chủ động tấn công:
- Em xinh xắn và thông minh như thế này mà không chịu yêu đương gì à?
- Dạ, chẳng ai dám yêu em, chắc tại em vô duyên...
- Em nói đùa thế nào ý chứ, vừa biết em anh đã thấy thích em rồi này, nhưng anh nghĩ em là bạn gái của Hoà bạn anh nên anh chỉ đứng từ xa ngắm nhìn thôi.
- Không, chúng em chỉ là anh em đơn thuần thôi, là đồng hương, anh ấy học LHS quân sự cùng anh trai em, mà anh ấy không đi, nên anh trai em gửi gắm chăm sóc thôi, nên rảnh là anh ấy lại đến thăm em mấy năm nay rồi anh ạ.
- Ừ, chàng trai đột nhiên hạ giọng:
- Anh vừa chia tay bạn gái, anh buồn lắm, mà anh không hiểu sao cô ấy lại đòi chia tay. Bọn anh bên nhau suốt từ năm cuối cấp 3 đến tận mới đây đấy.
- Chắc chị ấy có lý do đặc biệt. Anh thử hỏi lại kỹ xem.
- Anh hỏi đi hỏi lại rồi, cô ấy bảo: Cô ấy chán anh và muốn dừng lại.
- Chắc đấy cũng có thể là lý do chị ấy không muốn đi tiếp.
- Cô ấy rất yêu anh mà, anh cũng thế... con gái khó hiểu thật đấy.
- Con nào cũng thế thôi, đều có lý do riêng của mình. Nói đến đây cô lại nghĩ đến Kiên và mình, rồi lại nghĩ đến câu chuyện " Tiếng chim hót trong bụi mận gai" cô chợt mơ mộng:
- Đến đẹp như Meggie mà vẫn đau khổ đấy thôi anh... Cha Ralph cũng thế!
- Em thích truyện đấy à? Thế có ai trong lòng em như cha Ralph trong lòng Meggie chưa?
- Dạ, chưa. Em thấy chưa ai có vẻ đẹp và tâm hồn yêu như cha Ralph đối với Meggie cả.
- Anh sẽ là cha Ralph của em nhé, anh tự nhiên nói tiếp: - Nhiều người bảo anh có ngoại hình giống cha Ralph đấy, em thấy anh giống không?
Khi nói đến câu này, họ đã sánh đôi đi về gần KTX, họ dừng lại đứng đối diện nhau ngay gốc cây xà cừ mà mấy năm trước hàng đêm Thúy Anh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cậu bạn Kiên xoăn ôn bài. Ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu dọi nghiêng vào khuôn mặt Vỹ đẹp như tạc, Thuý Anh ngẩng nhìn anh và chợt bối rối:
- Công nhận anh rất giống Richard Chamberlain, người đóng vai cha Ralph. Từ giờ anh sẽ là cha Ralph của em, nhưng em nói trước nhé em là Thuý Anh, không phải là Meggie đâu...
Thúy Anh chưa nói dứt câu, Vỹ đã ôm lưng cô kéo sát vào mình, cúi xuống đặt nụ hôn chính thức lên đôi môi khô hạn của cô cả hơn một năm nay. Đôi môi mọng đỏ nóng bỏng của cô gái khát yêu mở rộng đón nhận nụ hôn điệu nghệ và nồng cháy của Nam thần tên Vỹ có biệt danh Ralph De Bricassart của riêng Thúy Anh, họ đã chinh phục nhau ngay từ nụ hôn đầu tiên trong đêm Noel diệu kỳ ấy. Hai con người cô đơn trong đêm đông lạnh giá sưởi ấm nhau bằng câu chuyện tình chỉ có trong sách cách nơi họ đang an ủi nhau nửa vòng trái đất, mà họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui vẻ... Họ chưa biết gì nhiều về nhau ngoài cuộc hội thoại sơ sài từ tối đến giờ. Họ cứ đứng đó hôn nhau mải miết quên cả thời gian, tạm thời quên đi những mối bận lòng trước đó... Xa xa tiếng chuông nhà thờ chợt ngân lên một hồi dài, báo hiệu giờ hành lễ đã kết thúc. Vỹ nhìn đồng hồ và buông cô gái ra, xuýt xoa:
- Một giờ rồi, quá giờ giới nghiêm trường anh một tiếng rồi, anh phải về đây. Tối mai anh lại đến nhé...
Và họ chia tay, hẹn mai lại gặp, tự nhiên như một đôi tình nhân đã hẹn hò từ rất lâu rồi. Hẹn gặp lại họ những tháng ngày tiếp theo... Câu chuyện của họ bắt đầu dễ dàng như vậy đấy, cuộc tình của họ sẽ ra sao và tiếp nối thế nào khi cả hai chỉ đến với nhau tự nhiên như hơi thở, và không có gì hứa hẹn hay ràng buộc? Cuộc đời của Thúy Anh bắt đầu có những biến chuyển khác lạ. Năm ấy cô 20 tuổi. Hai mươi tuổi, vắt vai hai mối tình si dại, cứ cắm đầu cắm cổ yêu mà có hiểu thế nào là yêu đâu. Nhưng mà thích là được rồi.
Cuộc tình thứ ba mới chỉ bắt đầu, không biết nó sẽ đi về đâu? Việc Thuý Anh trêu đùa hay gieo rắc tình cảm chả có gì sai trái. Cốt lõi của việc yêu đương hay mê nhau từ hai phía là người này thích người kia và ngược lại, rồi đến với nhau, yêu nhau, tìm hiểu gia cảnh, nhà có chó không? Khi thân được với chó nhà nhau rồi thì đi lại báo cáo hai nhà tìm hiểu tiếp, đến khi ưng hẳn thì cưới nhau. Thế là hết chuyện, mô típ chung theo trào lưu và xu thế xã hội những năm chín mươi thế kỷ hai mươi đổ về trước là như vậy, yêu nhau chỉ được nắm tay, nhìn sâu vào mắt nhau như muốn nói "anh yêu em lắm, em có yêu anh không?" qua ba mươi lần đi chơi tối với nhau kiểu đấy rồi mới lập cập tập hôn nhau, chứ đâu phải như giờ.
Vậy, Thuý Anh chẳng sai, cô ấy chỉ là người đi trước thời đại tí thôi, rút ngắn khoảng cách tìm hiểu, yêu thì bảo yêu, không yêu thì biến để chị còn đi cua trai khác đỡ mất thì giờ... Đại loại về lý thuyết là như thế, nếu theo dõi từ đầu câu chuyện đến giờ. Nhưng nhìn lại, cũng thấy cô ấy rất thẳng thắn và cũng rất bản năng, cô ấy sẵn sàng lăn xả hay buông thả và dâng hiến nếu cô gặp được người cô ấy thực sự yêu thích mà chẳng cần tìm hiểu gì cả. Đơn giản chỉ là em thích anh, và em cảm nhận được anh cũng thích em, nên em sẽ để anh khám phá cả tâm hồn và thể xác em khi đến lúc, và ngược lại, em cũng không ngại ngần, cũng đòi hỏi anh phải cởi bỏ chính mình một cách rõ ràng để em có thể hoàn toàn yêu anh theo lẽ tự nhiên theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đó là một Thuý Anh với lý lẽ khúc triết về tình yêu: Chân thành, đam mê nhưng vô cùng tỉnh táo và rất thông minh, cũng rất biết giới hạn để giữ mình. Cô ấy trân trọng tình cảm của người khác, giàu nhân ái và yêu thương đúng cách, là người con gái biết yêu một cách dũng cảm, không rụt rè... Vậy có gì là sai, là hư hỏng chứ? Trái tim có lý lẽ riêng của nó, yêu thì bảo yêu, hết yêu thì đừng có yêu nữa, hoặc chỉ thích thôi cũng chưa đủ, nên gạo chưa nấu thành cơm thì vẫn còn là gạo, không thể trách móc hay lên án được.
Nói đến đây, vẫn sẽ có người lắc đầu, con gái gì mà bạo gan thế? Bởi vậy cô ấy mới là Thuý Anh. Như các bạn đã biết, năm nay Thuý Anh hai mươi tuổi và cô ấy mới tìm được cha Ralph của mình, nam thần tên Vỹ chỉ trong một đêm Noel kỳ diệu, Đêm Chúa xuống dương gian ban phát tình yêu cho loài người, như vậy tình yêu của cô ấy được chúa trời trao cho, và nó cũng là một sự thử thách. Cô và Vỹ va vào nhau như thiên thạch đâm sầm xuống trái đất, quấn quít, nóng bỏng và bất phân thị phi. Ngày nào Vỹ cũng đến sau giờ học buổi chiều đến sát giờ giới nghiêm thì mới về... Họ say nhau như điếu đổ, cứ miên man tình tự và đắm say không muốn dời. Cho đến một ngày, chắc hôn và ôm nhau đủ rồi, họ buông nhau ra và lần đầu tiên có một cuộc nới chuyện nghiêm túc:
- Anh ước sau này mình cưới nhau rồi, hai đứa mình sẽ chăm chỉ làm việc tiết kiệm, rồi mua một căn nhà nho nhỏ, có cái bếp xinh xinh trong có cái chạn bát cả cái bếp dầu là thành gia đình em nhỉ?
- Vâng, anh còn ước gì nữa không?
- Tất nhiên có hai đứa con, con trai giống anh, con gái giống mẹ. Hàng ngày anh đến bệnh viện, em sẽ đi dạy học và chăm lo nhà cửa con cái.
- Thế nhưng em không thích dạy học, cũng không thích dọn nhà cửa thì làm thế nào?
- Thế em thích gì?
- Em thích chu du thiên hạ, em thích đi buôn, kiếm thật nhiều tiền, có tiền em có thể giúp đỡ được nhiều người khác.
- Sao là con gái mà em lại có ước mơ không giống con gái thế?
Thuý Anh không trả lời, trong lòng chợt có chút thất vọng và nghĩ:
- Anh không phải là người đàn ông dành cho em rồi, ước mơ của anh quá bé nhỏ, và em không thấy có mình trong đó. Cô chỉ nghĩ vậy mà không nói gì thêm.
Gần hai tháng bên nhau, hôm nay họ mới biết thêm những suy nghĩ riêng của mỗi người, họ nhận thấy mình quá khác nhau. Lần đầu tiên trong cuộc tình chóng vánh này có những vết gợn vô hình, họ gần như không có gì chung để nói tiếp với nhau... Những cuộc hẹn hò liên tục mỗi tối dần dần thưa thớt hẳn. Thời gian gần nhau cũng không kéo dài như trước, sự say mê của việc khám phá và sức hút hình thể từ hai phía cũng tạm lắng xuống. Những nụ hôn trao cho nhau không còn ham muốn và say sưa như trước, họ làm việc đó như thói quen khó bỏ. Không còn những vòng ôm siết chặt, hay cái nhìn đắm đuối và lời thì thầm:
- Em đẹp quá hay anh thật tuyệt vời..
Cuộc tình của họ đang đi vào ngõ cụt và báo hiệu cho một cuộc chia xa rất nhanh thôi.
Và, Tết đến, ai về nhà đấy, không hẹn một lời khi nào quay lại Hà Nôi, đứa ở Hào Nam, đứa quê Hải Phòng. Cũng không nói Tết này sẽ làm gì, đi những đâu...
Hai tuần xa cách, Thuý Anh không thấy nhớ anh một chút nào, trái tim cô lạnh lẽo, còn cái đầu thì quay cuồng với công việc nhà cửa, chợ búa. Tết nhất, hàng hoá vào ra tất bật. Cô lo quán xuyến cái sạp hàng của mẹ bán buôn ngày Tết cũng đủ chóng mặt và mệt bã người rồi. Hàng họ bán chắc tận ba mươi Tết mới nghỉ chợ. Chẳng còn thời gian để nghĩ đến anh nữa... Đến hình hài đẹp đẽ của anh cũng mờ ảo và không rõ nét mắt môi... Cô chỉ nhớ rằng anh rất đẹp, như một bức tượng lạnh lùng không còn gợi cảm giác nữa...Thật đáng sợ, thỉnh thoảng nhớ lại, cô bất giác thở dài - Sao mình lại bị cuốn vào một mối tình vô vọng như thế chứ? Sự ngộ nhận và ham muốn vô lối đã dẫn mình đến với anh, cuộc tình này là một sai lầm và sẽ không đi đến đâu cả, chắc chắn thế... anh và mình không thể cùng nhau đi đến cuối con đường, không thể chung căn nhà với cái chạn bát cả bếp dầu và những đứa trẻ được đúc ra theo form mẫu anh và em như anh ao ước được.
Với cô, ước muốn đó thật tầm thường, Thuý Anh chưa từng nghĩ đến viễn cảnh: Anh và em cùng ngôi nhà và những đứa trẻ... thật quá xa xôi... Xin lỗi anh, em không phải là Meggie, em là Thuý Anh - một Thuý Anh với hoài bão, sẽ nắm tay người đàn ông của mình cùng đi tới chân trời góc biển, và phải làm được điều gì đó thật vĩ đại. Ít nhất ngôi nhà em mơ ước phải hiện đại và đầy đủ tiện nghi, phải đủ lớn để có thể mở rộng cửa và đón chào tất cả người thân và bạn bè của em đến chơi mỗi khi em nhớ họ...
Cô cứ miên man nghĩ như thế mỗi khi đêm về trong suốt hai tuần vắng anh. Cô quyết định, Tết ra, lên trường, sẽ nói thật suy nghĩ của mình, để không phải kéo dài thêm nữa hai mảnh ghép lệch pha không thể khớp hình... Dự định rõ ràng như thế, Thuý Anh quyết tâm gạt bỏ hình bóng Vỹ ra khỏi trái tim vô tội của mình, cô đã hỏi rất kỹ: Liệu cô có yêu anh không? Nó đã trả lời:
- Không, hãy kết thúc đi, và mau chóng hồi sinh nhé cô gái, người đàn ông của cuộc đời cô vẫn đang chờ cô đâu đấy rất gần mà rất xa...