Chương 7: Chị Hoa

Hành lang trường là dạng mở, trước mỗi lớp học sẽ có một khu vực hình tròn, giống như một sân thượng ngoài trời.

Các phòng học nối với nhau bằng hành lang, bốn phía thông suốt.

Lớp 12 chiếm một tòa riêng. Các lớp xã hội nằm ở hai tầng trên cùng, còn những lớp tự nhiên ở dưới tầng.

Các lớp 12-1 đến 12-5 nằm ở tầng ba, thứ tự được sắp xếp từ trái sang phải.

Lúc Khương Hỉ Trừng đi tới cầu thang bên cạnh, mỗi tầng đều đông đúc, ồn ào.

Cô đi vào lớp học, mọi người đều mặc áo ngắn tay màu xanh trắng.

Có người đang tập trung làm bài tập, có người yên lặng sửa sang lại bàn học, cũng có vài ba người vui vẻ tụ tập bàn về kỳ nghỉ hè.

Khương Hỉ Trừng đi thẳng đến chỗ của mình.

Bạn cùng bàn của cô học kỳ này đổi thành Dương Hứa Nhiên.

Là một cô gái ăn nói nhỏ nhẹ, văn chương hướng nội.

Khương Hỉ Trừng mỉm cười vẫy tay với Dương Hứa Nhiên, đối phương thấy thế thì vội vàng đặt cuốn từ điển xuống, cười ngượng ngùng đáp lại.

Cô vừa mới ngồi xuống thì Kỷ Vân vội vã chạy đến ôm cô từ phía sau, nhân tiện chào hỏi Dương Hứa Nhiên.

Hai người thân thiết chen chúc trên một chiếc ghế.

Kỷ Vân cảm thấy vẫn chưa thích nghi được với sự thật rằng mình đã lên lớp 12, chán nản phàn nàn với cô.

Khương Hỉ Trừng vỗ nhẹ vai cô ấy động viên.

Kỷ Vân buồn bực một hồi, rồi như là nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.

Cô ấy cười tinh quái, nháy mắt với Khương Hỉ Trừng, không còn chút buồn bã nào của trước đó.

"Hôm nay đến trường, cậu với người kia có đi chung với nhau không?"

Người đến người đi xung quanh, đều là bạn học, cô ấy khôn khéo tránh nhắc đến tên của nhân vật chính, tránh gây thêm rắc rối.

"Cậu nói xem?" Khương Hỉ Trừng không trả lời mà hỏi lại.

Kỷ Vân ngay lập tức hiểu được ý của cô, tỏ vẻ không có gì thú vị rồi đứng dậy rời đi.

Khi tiếng chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn Từ Lợi Hoa bước lên bục giảng, ý bảo mọi người yên lặng.

Từ Lợi Hoa để tóc ngắn ngang vai, cực kỳ thân thiện. Bà ấy lại hài hước, rất dễ hòa nhập với học sinh của mình.

Bà ấy là một giáo viên giỏi, luôn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của học sinh. Cũng không vì điểm số mà đối xử phân biệt với học sinh, luôn công bằng với mọi người.

Mọi người đều rất kính trọng bà ấy, đều lén gọi bà ấy là "Chị Hoa".

"Đầu tiên, chúc mừng các em bước vào một giai đoạn mới, lại lớn thêm một tuổi."

"Lên lớp 12, áp lực là không thể tránh khỏi. Vẫn là câu mà cô thường nói, cô không tán thành tinh thần "học đến chết thì vẫn phải học". Điều cô hy vọng chính là các em có thể làm theo khả năng của mình, giữ tinh thần thoải mái, chăm sóc bản thân thật tốt, đảm bảo sức khỏe."

"Khi các em cảm thấy mơ hồ thất vọng, lo lắng không giải quyết được, cho dù là học tập, quan hệ, gia đình hay lý do nào khác, cô đều rất vinh hạnh có thể trở thành người mà các em có thể tâm sự."

"Nếu như tôi không ở văn phòng thì điện thoại của tôi vẫn sẽ được kết nối 24 tiếng đồng hồ. Đừng ngại làm phiền tôi. Tôi không chỉ là giáo viên mà còn là bạn của các em nữa."





"Cuối cùng, tôi muốn tặng cho các em một câu trích dẫn từ ‘The Grapes of Wrath’."





“Nếu bạn tiến một bước, bạn có thể sẽ té lùi lại về sau nhưng bạn sẽ chỉ lùi được nửa bước chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ quay về điểm xuất phát.”





Sau khi nói xong lời phát biểu, bên dưới có tiếng vỗ tay như sấm, tất cả mọi người đều rơi nước mắt.





Có người chia sẻ cảm tưởng với bạn cùng bàn, có người lặng yên lau đi dòng lệ nơi khóe mắt.





Trong giờ học toán, Dương Hứa Nhiên cầm bài thi do dự một lúc lâu, mãi đến khi góc dưới bên phải bị chà đến nhăn nheo thì vẫn xấu hổ không dám mở miệng.





Khương Hỉ Trừng quan tâm đến động tĩnh của cô ấy, quay đầu hỏi mới biết được nguyên do.





Hoá ra Dương Hứa Nhiên muốn hỏi cô một câu hỏi nhưng lại sợ làm lỡ thời gian của cô.





"Giải thích giúp cậu cũng tương đương với việc tớ củng cố lại một lần nữa, đối với tớ cũng là chuyện tốt mà."

Dương Hứa Nhiên biết Khương Hỉ Trừng đang cố gắng xua tan nỗi băn khoăn của cô ấy.