Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 54: Tôi kết hôn rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối tuần, Khương Hỉ Trừng nhân lúc rảnh rỗi bèn hỏi Sầm Vọng có muốn đi siêu thị cùng cô không. Sầm Vọng chợt nghĩ đến việc tủ lạnh ở nhà đã hết một số loại thực phẩm nên cũng đồng ý đi cùng Khương Hỉ Trừng.

Cả hai mỗi người đẩy một xe đẩy, Khương Hỉ Trừng đi về phía khu vực đồ ăn vặt, còn Sầm Vọng thì tiến về khu rau củ quả. Họ tách ra và hẹn gặp lại nhau ở khu vực đồ gia dụng.

Sầm Vọng nhanh chóng chọn được khoai tây, mì và vài loại gia vị, sau đó thẳng tiến đến khu đồ dùng gia đình.

Sầm Vọng không phải tuýp người thích đi siêu thị, đối với anh, siêu thị chỉ là nơi để giao dịch nhằm đáp ứng nhu cầu sinh tồn hàng ngày nên nghiễm nhiên anh không tìm thấy niềm vui trong đó.

Nhưng rõ ràng với Khương Hỉ Trừng thì khác.

Anh đã đứng đợi ở khu đồ gia dụng một lúc lâu mà vẫn không thấy Khương Hỉ Trừng xuất hiện, thay vào đó, một vị khách không mời mà đến đã bước tới trước mặt anh.

Đó là một người phụ nữ có dáng người, trang phục và trang điểm đều rất trưởng thành và quyến rũ. Tuy không rõ tuổi tác nhưng theo cách mà một số người đàn ông hay nói, đây chính là kiểu phụ nữ mà họ thích.

Tuy nhiên, Sầm Vọng rõ ràng không nằm trong số những người đàn ông đó, anh không hề bị thu hút bởi cái gọi là kiểu phụ nữ này.

Hơn nữa theo quan điểm của anh, "phụ nữ" không chỉ đơn thuần là những người phụ nữ quyến rũ theo nghĩa truyền thống mà là tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, dù tính cách, sở thích, ngoại hình, thân hình hay tuổi tác và kinh nghiệm ra sao, mỗi người đều có một kiểu "phụ nữ" độc đáo và riêng biệt của chính mình.

Người phụ nữ dường như khựng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô ta đã thay vẻ mặt cứng đờ của mình bằng một nụ cười: “Lý do này nghe có vẻ vụng về quá nhỉ.”

Sầm Vọng không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng hành động để trả lời.

Anh đi vòng qua người phụ nữ, ánh mắt người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo bóng lưng của anh, cho đến khi nhìn thấy anh dừng lại bên cạnh một cô gái.

Cô gái ấy dường như không nhận ra họ mà đang mải mê với tay để lấy món đồ trên kệ cao nhất.

Dáng người cao ráo giúp cô không gặp nhiều khó khăn lắm, nhưng chiếc áo hoodie ngắn vẫn bị kéo lên một chút vì động tác với tay của cô.

Sầm Vọng lặng lẽ đứng phía sau, nhẹ nhàng kéo áo hoodie của cô gái xuống.

Từ góc nhìn của người phụ nữ, Sầm Vọng như đang ôm lấy cô gái ấy, cử chỉ của anh đầy sự nhẹ nhàng, mang theo chút chiếm hữu dịu dàng mà người ngoài như cô ta khó lòng chen vào được.

Nhưng người phụ nữ không biết rằng, từ đầu đến cuối, Sầm Vọng không hề chạm trực tiếp vào làn da trần của cô.

Hiểu được ý tứ trong hành động này, người phụ nữ quay đi, cô ta không thiếu thốn đến mức phải đi tìm một người đàn ông đã có chủ.

Khương Hỉ Trừng quay đầu lại đúng lúc Sầm Vọng buông tay ra.

Cô không hề nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, chỉ nghĩ rằng Sầm Vọng lo cô bị lộ da thịt nên đã nở một nụ cười thân thiện: “Cảm ơn cậu nhé.”

Sầm Vọng nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ của Khương Hỉ Trừng, không nói lời nào.

Nếu cậu biết sự thật, liệu cậu có cảm thấy khó chịu không?

Cậu sẽ khó chịu với hành động tự ý này của tớ, hay là… khó chịu với tớ?

Khi hai người về tới trước cửa nhà, Phương Lan đã chuẩn bị xong bữa tối.

Sầm Vọng được bà ấy mời ở lại dùng bữa cùng với họ.

Trong bữa ăn, Phương Lan nhận thấy môi của Sầm Vọng có chút khô, liền nói: “Sầm Vọng à, dạo này cháu phải uống nhiều nước vào, trời lạnh rồi, không khí cũng khô hơn, môi cũng dễ bị nứt nẻ.”

Sầm Vọng mỉm cười gật đầu.

Khương Hỉ Trừng vô thức nhìn xuống đôi môi của anh.

Dù vốn dĩ trông môi anh rất hồng hào, nhưng nhìn kỹ mới thấy có những chỗ nho nhỏ bắt đầu có dấu hiệu khô nẻ.

Khương Hỉ Trừng cứ nhìn, suy nghĩ cô dần trở nên mơ màng.

Đôi môi của anh rất đẹp, người đẹp thì trên người chỗ nào cũng đẹp, trông nó còn rất mềm mại, liệu có phải…

Sầm Vọng khẽ ho một tiếng.

Khương Hỉ Trừng giật mình, vội đứng dậy: “Đúng rồi, sao môi lại khô thế nhỉ, để tớ đi rót nước cho cậu.”

Sầm Vọng: “...”

Phương Lan nhíu mày: “Có nghiêm trọng đến thế không?”

Có lẽ do giọng điệu của Khương Hỉ Trừng đã khiến việc này trông có vẻ nghiêm trọng, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ: “Để dì xem qua một chút.”

Nghe vậy, cha của Khương Hỉ Trừng cũng ngẩng đầu lên nhìn.
« Chương TrướcChương Tiếp »