Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 53: Người gửi thư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chính năm chữ tưởng chừng như không bộc lộ chút cảm xúc nào ấy lại chạm đến một góc sâu thẳm trong tâm hồn Khương Hỉ Trừng.

Cô có một chút oán giận, cũng có chút tức giận nhưng ngoài hai cảm xúc đó, vượt lên trên tất cả là sự bất lực và vui mừng.

Khương Hỉ Trừng bất lực vì gia đình mà cô sinh ra nhưng cũng cảm thấy may mắn vì cô đã biết tự nhận thức được.

Lá thư này đã có cho nó một kết cục xứng đáng vào một ngày không lâu sau đó.

Sau giờ tập thể dục chính là tiết Tiếng Anh. Giáo viên Tiếng Anh đã nhờ Khương Hỉ Trừng lên phòng giáo viên lấy bài kiểm tra Tiếng Anh về cho cả lớp.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ giải lao vang lên, Khương Hỉ Trừng không vội xuống dưới tầng ngay mà tiếp tục ngồi tại chỗ làm bài tập.

Khi tiếng ồn ào trong lớp từ sôi động dần dần chuyển thành sự im ắng, Khương Hỉ Trừng dừng bút, ánh mắt cô dừng lại trên một bóng lưng mảnh khảnh đang gục xuống bàn.

Cô tiến lại gần, người kia hình như cũng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại cố tình lảng tránh.

"Cậu không khỏe à, Bạch Nguyệt Đình?" Khương Hỉ Trừng hỏi với giọng lo lắng.

Bạch Nguyệt Đình trả lời bằng tông giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không sao đâu, tớ đang đến tháng thôi."

Khương Hỉ Trừng đột ngột chuyển chủ đề: "Tớ biết là cậu đã gửi bức thư."

Bạch Nguyệt Đình ban đầu còn rất ngạc nhiên, hỏi: "Sao cậu lại biết...?"

Thế rồi sau đó cô ấy đã tự mình hiểu ra: "Là do nét chữ của tớ đúng không?"

Khương Hỉ Trừng khẽ mỉm cười: "Mặc dù tớ không quen thân với tất cả các bạn trong lớp nhưng tớ có thể nhận ra nét chữ của hầu hết mọi người."

Bạch Nguyệt Đình cúi đầu hổ thẹn: "Vậy cậu đến đây là để..."

Khương Hỉ Trừng điềm tĩnh nói: "Tớ chỉ muốn nói rằng cậu rất dũng cảm."

"Phần lớn chúng ta đều có mặt tối của riêng mình, kể cả tớ. Nhưng cậu là người đầu tiên tớ gặp dám đối diện và thừa nhận nó."

Bạch Nguyệt Đình lúng túng: "Nhưng tớ không để lại tên, cũng không dám đối diện với cậu. Đó chẳng phải là sự trốn tránh sao?"

Khương Hỉ Trừng đáp: "Nhưng khi viết năm chữ ấy, cậu hẳn đã đoán được rằng khả năng tớ nhận ra sẽ cao hơn. Nói cách khác, trong tiềm thức, cậu vẫn muốn tớ nhận ra và đến gặp cậu. Hơn cả việc phải nhận lấy sự trừng phạt hay phê bình, cậu không muốn phải sống với sự cắn rứt lương tâm, đúng không?"

Bị đánh trúng tâm lý, Bạch Nguyệt Đình đột nhiên im lặng không biết nói gì.

Giọng Khương Hỉ Trừng bình thản: "Có vẻ như tớ đã đoán đúng."

"Nhưng tớ không đến đây để đưa cậu lên văn phòng giáo viên hay gì cả, tớ chỉ muốn gửi cho cậu một lời chúc."

"Chúc cậu một ngày nào đó có thể tự mình bay cao, trở thành chú chim tự do, kiêu hãnh, mạnh mẽ dang rộng đôi cánh của chính mình."

Cuối tuần, Khương Hỉ Trừng nhân lúc rảnh rỗi bèn hỏi Sầm Vọng có muốn đi siêu thị cùng cô không. Sầm Vọng chợt nghĩ đến việc tủ lạnh ở nhà đã hết một số loại thực phẩm nên cũng đồng ý đi cùng Khương Hỉ Trừng.

Cả hai mỗi người đẩy một xe đẩy, Khương Hỉ Trừng đi về phía khu vực đồ ăn vặt, còn Sầm Vọng thì tiến về khu rau củ quả. Họ tách ra và hẹn gặp lại nhau ở khu vực đồ gia dụng.

Sầm Vọng nhanh chóng chọn được khoai tây, mì và vài loại gia vị, sau đó thẳng tiến đến khu đồ dùng gia đình.

Sầm Vọng không phải tuýp người thích đi siêu thị, đối với anh, siêu thị chỉ là nơi để giao dịch nhằm đáp ứng nhu cầu sinh tồn hàng ngày nên nghiễm nhiên anh không tìm thấy niềm vui trong đó.

Nhưng rõ ràng với Khương Hỉ Trừng thì khác.

Anh đã đứng đợi ở khu đồ gia dụng một lúc lâu mà vẫn không thấy Khương Hỉ Trừng xuất hiện, thay vào đó, một vị khách không mời mà đến đã bước tới trước mặt anh.

Đó là một người phụ nữ có dáng người, trang phục và trang điểm đều rất trưởng thành và quyến rũ. Tuy không rõ tuổi tác nhưng theo cách mà một số người đàn ông hay nói, đây chính là kiểu phụ nữ mà họ thích.

Tuy nhiên, Sầm Vọng rõ ràng không nằm trong số những người đàn ông đó, anh không hề bị thu hút bởi cái gọi là kiểu phụ nữ này.

Hơn nữa theo quan điểm của anh, "phụ nữ" không chỉ đơn thuần là những người phụ nữ quyến rũ theo nghĩa truyền thống mà là tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, dù tính cách, sở thích, ngoại hình, thân hình hay tuổi tác và kinh nghiệm ra sao, mỗi người đều có một kiểu "phụ nữ" độc đáo và riêng biệt của chính mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »