Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 50: Bị thương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ giải lao buổi tự học tối.

Dương Hứa Nhiên đưa tay vào trong ngăn bàn lấy ra một lọ dầu hoa rum, là thứ cô ấy luôn mang theo từ khi còn nhỏ.

Bởi vì hồi tiểu học, cô ấy thường vấp ngã khi chạy vì dẫm lên dây giày của mình. Mặc dù sau này lớn lên không còn gặp phải tình huống đó nữa nhưng mẹ cô ấy vẫn lo lắng, bắt cô ấy phải bỏ trong cặp sách.

Lâu dần, điều đó trở thành thói quen của cô ấy.

Mà cái này đối với Khương Hỉ Trừng chính là sự giúp đỡ đúng lúc, Kỷ Vân phấn khích nói: "Hứa Nhiên, cậu đúng là hộp bảo bối mà!"

Dương Hứa Nhiên vừa ngượng vừa vui, dù chỉ là ngẫu nhiên giúp đỡ, nhưng cảm giác được bạn bè cần và công nhận thực sự rất tuyệt vời.

Kỷ Vân hiểu rõ sự việc, không khỏi bắt đầu nghi ngờ: "Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, đυ.ng ngã người ta rồi mà sao lại không cảm nhận được cơ chứ, hơn nữa hành lang đột nhiên trở nên hỗn loạn, cậu ta cũng không quay đầu nhìn cậu một cái sao?"

Thật ra Khương Hỉ Trừng cũng cảm thấy bối rối. Bây giờ nhớ lại, sức đẩy đó không hề giống như là vô tình, mà ngược lại giống như... cố ý lao thẳng vào cô.

Ai cũng biết rằng camera ở cầu thang tầng hai bị hỏng, nói là trùng hợp thì thật khó tin.

Nhưng dù có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa, thì họ cũng không thể tìm ra chứng cứ. Khương Hỉ Trừng không muốn phí công sức vào chuyện này nữa, Kỷ Vân và Dương Hứa Nhiên hiển nhiên cũng hiểu rõ điều đó, chỉ có thể chấp nhận.

Buổi tối sau khi tan học về nhà, khi Khương Hỉ Trừng và Sầm Vọng đang đi lên cầu thang thì đúng lúc họ gặp một nhóm người đang đi xuống, cười nói vui vẻ, nghe nội dung thì có vẻ họ đang rủ nhau đi liên hoan.

Khương Hỉ Trừng và Sầm Vọng nép sang một bên nhường đường, nhưng cầu thang hẹp không thể chứa hết nhiều người cùng một lúc, một người phụ nữ khi đi ngang qua Khương Hỉ Trừng đã vô tình va vào đầu gối của cô.

Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay đầu gối của cô đang bị bầm tím nặng, Khương Hỉ Trừng cố gắng nhịn nhưng vẫn phải rít lên một tiếng: "Xuýt."

Người phụ nữ đang chìm đắm trong niềm vui, tiếng rít nhỏ đó không hề khiến cô chú ý, chỉ một lát sau, cả nhóm người đã tràn ra khỏi cửa tòa nhà chung cư.

Sầm Vọng đứng gần Khương Hỉ Trừng, toàn bộ phản ứng của cô đều lọt vào mắt anh: "Bị thương à?"

Khương Hỉ Trừng mỉm cười đầy bất lực: "Lúc đi học lớp tự học buổi tối thì mình không may bị đυ.ng vào đầu gối."

Nhưng cô nhanh chóng bổ sung: "Nhưng Hứa Nhiên đã đưa cho mình lọ dầu hoa rum dùng đỡ rồi."

Khương Hỉ Trừng cảm thấy mình khá may mắn, vì trong hộp thuốc của gia đình không có thuốc trị chấn thương do bị ngã.

Sầm Vọng "ừm" một tiếng, Khương Hỉ Trừng tưởng rằng chuyện này đã qua, nhưng không ngờ khi cô chuẩn bị đóng cửa thì Sầm Vọng bất ngờ giữ tay nắm cửa từ bên ngoài, khiến cánh cửa không thể đóng kín.

Khương Hỉ Trừng nghi hoặc, mở cửa ra lần nữa: "Có chuyện gì sao?"

Sầm Vọng không lập tức trả lời mà chỉ nhìn chăm chú vào quần đồng phục của Khương Hỉ Trừng, lông mi của anh rủ xuống, tạo thành một bóng mờ dưới mắt, khiến ánh nhìn trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt anh như có sức nặng, mặc dù Khương Hỉ Trừng đang mặc một chiếc quần dài dày dặn, nhưng cô lại cảm thấy như mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Ngay khi cô không thể chịu đựng được việc bị nhìn chằm chằm, ánh mắt của Sầm Vọng lại quay trở về khuôn mặt cô, mở miệng nói:

“Để tớ nhìn chân xem.”

Những lời này nghe thật sự rất thô lỗ, hoàn toàn không giống như lời nói phát ra từ miệng Sầm Vọng, Khương Hỉ Trừng nhất thời không phản ứng lại được: “Hả?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Sầm Vọng biết cô đang hiểu sai, ánh mắt hiện lên ý cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ nói xem vết thương của cậu.”

Giọng điệu tràn đầy sự trêu chọc.

Khương Hỉ Trừng muốn tìm một cái lỗi dưới đất để chui vào, vừa dẫn Sầm Vọng vào cửa lẩm bẩm sau lưng anh: “Rõ ràng là do cậu nói chuyện quá mơ hồ!”

Sầm Vọng bỗng nhiên dừng bước, Khương Hỉ Trừng vội vàng phanh gấp, mũi suýt chút nữa đã đυ.ng vào lưng anh.

Anh quay người lại, Khương Hỉ Trừng tưởng anh đã nghe thấy lời phàn nàn của mình nên đang định tới hỏi tội nhưng Sầm Vọng lại rất tốt bụng nhận lỗi: “Đúng là nên trách tớ.”

Khương Hỉ Trừng cắn môi dưới, giọng điệu có chút mất tự nhiên: “Cậu biết được thì tốt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »