Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 46: Chị Hỉ Trừng khác xưa rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Dật Lỗi cao giọng, giọng điệu khó chịu: "Khương Hỉ Trừng, dạy em câu này đi!"

Sầm Vọng quay người đối diện với cậu, ánh mắt mang theo áp lực vô hình: "Để tôi dạy cậu."

Lý Dật Lỗi phồng má.

Anh đang diễn trò gì vậy, đừng tưởng tôi không nhận ra, tôi chắc chắn sẽ không để anh được toại nguyện đâu!

Cậu ta không thèm đếm xỉa, phản bác: "Anh có tư cách gì chứ? Anh đủ trình để dạy tôi sao? Anh giỏi hơn chị Khương của tôi à? Chị Khương của tôi…"

Khương Hỉ Trừng thầm nghĩ không ổn, vội vàng cắt ngang lời cậu: "Cậu ấy đứng nhất lớp."

Cảm ơn em đã giúp chị bày tỏ, nhưng lần này em đã đυ.ng vào lĩnh vực sở trường của người ta rồi!

Lý Dật Lỗi gật gù đắc ý: “Chẳng phải chỉ là...”

Cậu ta chợt nhận ra và im lặng ngay lập tức.

Lý Dật Lỗi giả vờ như không quan tâm và “ồ” một tiếng: “Cũng được đó.”

Cậu ta lại cúi đầu, nghiêm túc đọc đề tài, lẩm bẩm: “Ồ, tôi chợt có ý tưởng rồi, không cần anh dạy nữa.”

Lý Dật Lỗi nói xong, vô tình chạm phải ánh mắt của Sầm Vọng.

Giây tiếp theo, cậu ta dụi mắt, không nhìn lầm chứ? Vẻ mặt cười như không cười của Sầm Vọng có phải đang chế nhạo cậu ta không?

Thật là vô lý! Lý Dật Lỗi đang định đối đầu trực diện với anh thì lời ám chỉ có phần đe dọa của Khương Hỉ Trừng vang lên:

“Khụ khụ, chắc dì Ngô sắp quay về rồi nhỉ?"

Lý Dật Lỗi bỗng nhiên như một quả bóng xì hơi.

Không lâu sau, dì Ngô và Phương Lan trở về nhà với những chiếc túi mua sắm đủ kích cỡ.

Sầm Vọng lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn ra: “Dì, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Phương Lan không giấu được vẻ kinh ngạc: “Cảm ơn Tiểu Vọng!” Bà ấy khẽ kéo dây buộc hộp quà rồi mở nắp ra.

Bên trong là một chiếc khăn lụa có hoa văn là tranh thủy mặc trang nhã và trang trọng, vừa không lòe loẹt vừa tôn lên được khí chất

Phương Lan chỉ nhìn thoáng qua một cái đã đánh giá được giá trị không hề rẻ.

Khương Hỉ Trừng nâng khuỷu tay lên chạm vào eo của Sầm Vọng: “Tổng giảm đốc Sầm tốn kém quá.”

Sầm Vọng mỉm cười đáp lại: “Là chuyện nên làm.”

Phương Lan lấy hai chiếc mũ từ túi mua sắm trên bàn ra, một chiếc là mũ len, một chiếc là mũ lưỡi trai.

Ánh mắt của Phương Lan sáng lên với vẻ hào hứng: “Tiểu Vọng, Tiểu Lỗi, các cháu đến xem thử thích cái nào!”

Lý Dật Lỗi nhanh chóng chọn lấy chiếc mũ lưỡi trai lên trước: “Cảm ơn dì Phương!”

Cậu ta vẫn đang không vui vì ánh mắt lúc nãy của Sầm Vọng nên vô thức chọn cái mà cậu ta cho là đẹp trai hơn, như một cách để “trả thù” anh.

Chắc là muốn nhảy cẫng lên rồi! Bộ mặt thật sắp bị bại lộ rồi!

Lý Dật Lỗi mỉm cười đắc ý.

Dì Ngô mắng cậu ta: “Còn chưa hỏi anh Sầm Vọng của con muốn cái nào mà con đã tự lấy rồi, có biết lễ phép không!”

Sầm Vọng không mấy để tâm nhận lấy chiếc mũ len: “Không sao đâu, đúng lúc cháu lại thích cái này.”

Hả? Chỉ có vậy thôi à?

Lý Dật Lỗi đội mũ lưỡi trai lên đầu, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Khương Hỉ Trừng cảm thấy chiếc mũ len rất thử thách về ngoại hình, đeo không khéo sẽ dễ dàng giống như một quả trứng luộc.

Nhưng Sầm Vọng có đầu và khuôn mặt nhỏ, ngũ quan nổi bật và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mũ len che đi mái tóc mềm mại, vừa ngoan ngoãn vừa ngầu.

Khương Hỉ Trừng đã bị 10000 điểm sắc đẹp tấn công, sau khi nhìn chằm chằm một lúc phát hiện mũ anh đang đội hơi lệch, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bộc phát, không nhịn được mà đi cà nhắc đến giúp anh chỉnh lại.

Sầm Vọng hơi ngẩn ra rồi ngoan ngoãn cúi người xuống, như một chú chó lông xù chờ người khác vuốt ve.

Khương Hỉ Trừng nắm phần bên hông kéo nhẹ rồi cẩn thận ngắm nhìn kết quả của mình, rất hài lòng:

“Đẹp trai lắm.”

Sầm Vọng xoay xoay đầu ngón tay, cảm thấy mặt hơi nóng.

Lý Dật Lỗi thấy vậy thì vội vàng ghé đầu qua: “Hình như cái mũ của em cũng không đội đúng, Khương Hỉ Trừng, chị giúp em chỉnh lại chút đi.”

Khương Hỉ Trừng không biết nói gì, một tay đẩy mũ của cậu ta lệch sang một bên: “Đã chỉnh xong rồi.”

Lý Dật Lỗi muốn khóc mà không ra nước mắt, quay đầu lại kêu ca: “Mẹ ơi, bây giờ chị Hỉ Trừng không còn là chị Hỉ Trừng của ngày xưa nữa! Bây giờ chị ấy xấu tính lắm!”

Dì Ngô nhịn cười, chỉnh lại mũ cho Lý Dật Lỗi rồi vỗ vỗ vai cậu ta: “Đi gọi em gái dậy ăn bánh ngọt đi.”

Lý Dật Lỗi bước vào phòng ngủ với vẻ mặt oán hận, một lúc sau thì ôm Tiểu Pudding trong tay ra.

Tiểu Pudding nhìn thấy Khương Hỉ Trừng thì bắt đầu vùng vẫy trong lòng ngực cậu ta: “Chị Trừng Trừng ôm~”
« Chương TrướcChương Tiếp »