Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 43: Sầm Vọng vẫn là Sầm Vọng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rơi xuống đất một cách rõ ràng rồi lại giống như nện vào lòng Sầm Vọng. Mắt Khương Hỉ Trừng phiếm hồng, tiếng nói nghẹn ngào: "Đương nhiên là cậu ngốc rồi." "Nhưng có ai quy định không thể làm đứa ngốc chứ?" Sầm Vọng lập tức hiểu được ý của Khương Hỉ Trừng. Nói anh ngốc là vì cô đồng tình với quá khứ của anh, nói có thể làm đứa ngốc là vì cô có thể hiểu được nội tâm của anh. Sầm Vọng cong ngón tay, xoa da thịt dưới mắt cô: "Được rồi, tớ biết rồi, đừng khóc." Tay anh rất lạnh, nhẹ nhàng và dịu dàng giống như lông chim lướt qua. Khương Hỉ Trừng hít hít mũi, mở cameras ra, điều chỉnh góc độ và ánh sáng cho tốt, chụp nam sinh và cảnh sắc trước mắt vào. Sầm Vọng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, phối hợp chụp với cô. Khương Hỉ Trừng đưa điện thoại về phía anh, Sầm Vọng dễ dàng thấy được hết bức ảnh. Là dáng vẻ bình thường nhất của anh. Nhưng Khương Hỉ Trừng lại nói: "Tới giờ cậu không biết trở thành người như thế nào, cậu cho rằng bây giờ bản thân rất trống rỗng, bởi vậy nên cậu nghi ngờ bản thân, chối bỏ bản thân." "Nhưng tớ có thể nói với cậu một cách chắc chắn, Sầm Vọng là người trưởng thành tuyệt vời." "Tâm tư cậu tinh tế, có thể chú ý đến chi tiết nhỏ mà người khác không để ý đến." "Cậu hiền lành và dịu dàng, bao dung bảo vệ tất cả người bên cạnh." "Cậu chín chắn kiên cường, nhìn xa trông rộng và chững chạc hơn các bạn cùng lứa tuổi đang thiếu." "Những điểm này bị cậu quên đi." "Thật ra cậu đã sớm tìm ra phương hướng cho cuộc sống của mình trong quá trình mà cậu tự nhận là mơ hồ rồi, ý thức của cậu chưa từng bị đau khổ cắn nuốt." "Sầm Vọng vẫn là Sầm Vọng." Con ngươi của Khương Hỉ Trừng ướt đẫm nước, tỏa ra ánh sáng đen bóng.

Cổ họng Sầm Vọng giống như bị nhét bông, anh không nói được nhưng tầm mắt mờ đi.

Không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút, anh lại tìm được giọng nói của mình: "Đúng."

Sầm Vọng ghé mắt, đoán mình sẽ đạt tới điểm cao nhất, anh gọi cô một tiếng:

"Khương Hỉ Trừng."

"Hả?"

"Chúng ta cùng chụp ảnh đi."

"Được."

Sầm Vọng điều chỉnh điện thoại sang chế độ tự chụp.

Khương Hỉ Trừng ngồi lệch sang, hình ảnh hai người trong màn hình không được hài hòa cho lắm.

Cô chủ động tới gần Sầm Vọng.

Sầm Vọng cảm nhận được hơi nóng trong hơi thở của cô, anh nhân cơ hội chụp ảnh để quanh minh chính đại nhìn thẳng cô trên màn hình.

Thời gian như dừng lại vào lúc này.

Nụ cười của nữ sinh rực rỡ như hoa, trong ánh mắt long lanh sóng nước.

Vẻ mặt nam sinh lãnh đạm, ánh mắt lại nóng rực, kiên định nhìn về phía nữ sinh.

Trên đường về nhà, Khương Hỉ Trừng nói thành phố nhiều nhà cao tầng nên không thể thưởng thức được cảnh trăng.

Sầm Vọng nghĩ thầm, không thể sao?

Nhưng vì sao anh lại thấy ánh trăng sáng nhất và trong trẻo nhất.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa trôi qua được một nửa nhưng việc trở lại trường của học sinh cấp ba đã được lên kế hoạch.

Ngày thứ hai sau khi trở lại trường, thi thử lần hai cũng theo sát.

So với lần đầu tiên, tất cả mọi người đã có thêm kinh nghiệm, ít nhất đã nắm chắc về số lượng và loại đề.

Nhóm học sinh khoa học tự nhiên vượt qua hết bài kiểm tra này đến bài kiểm tra khác, tìm tòi kỹ năng và trình tự làm bài, nghiền ngẫm làm sao mới có thể tối đa hóa điểm số.

Bầu không khí khẩn trương của hai ngày thi trôi qua, độ khó của đề thi tăng lên, điểm trung bình giảm xuống, các giáo viên hết lòng giảng giải bài thi, học sinh chăm chỉ sửa đề.

Cho đến chủ nhật, lãnh đạo nhà trường mới cho nghỉ nửa ngày, dù chỉ có cuối tuần ít ỏi như vậy, hơn nữa hôm sau sẽ phải quay trở lại học hành nhưng giáo viên vẫn giao bài thi chuyên đề để học sinh nắm vững.

Hôm nay vừa lúc là sinh nhật Phương Lan.

Chân phải Khương Hỉ Trừng vừa bước vào cửa nhà, tiếng nói kích động vui mừng của Phương Lan vang lên: "Trừng Trừng, xem ai tới rồi?"

"Dì Ngô!"

Khương Hỉ Trừng cũng rất vui, từ lúc dì Ngô dọn đi, đã hơn một tháng không gặp rồi.

Cô chạy chậm qua ôm chặt dì Ngô, sau đó ngồi xổm xuống, vô cùng thân thiết xoa má tiểu bánh bao trước mắt: "Tiểu Pudding cũng tới rồi! Sao càng ngày càng đẹp nha!"

Tiểu Pudding cười ngọt ngào, thẹn thùng giấu mặt.

Khương Hỉ Trừng lại hỏi: "Tiểu Lỗi không tới sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »