Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 41: Trà sữa ngon lắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Vân thấy cô nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của quán trà sữa, ngạc nhiên: "Muốn mua trà sữa sao? Lần cuối thấy cậu uống trà sữa cũng đã là mấy tháng trước rồi."

Khương Hỉ Trừng gật đầu, kéo Kỷ Vân vào quán.

Kỷ Vân là người rành về trà sữa, nên cô hỏi:

"Loại nào ngọt mà không bị ngấy?"

Kỷ Vân vui vẻ chia sẻ, giới thiệu từng loại cùng ưu và nhược điểm của mỗi loại, sau khi cân nhắc suy nghĩ, Khương Hỉ Trừng quyết định chọn hai ly trà sữa Brulee Crunchy Milk Foam nóng.

Một ly đưa cho Kỷ Vân, một ly được đóng gói trong túi giữ nhiệt.

Mặc dù biết ngày mai sẽ lại gặp nhau, nhưng cả hai vẫn bịn rịn tạm biệt nhau khá lâu trước khi vào ga tàu điện ngầm.

Khương Hỉ Trừng ngồi xe buýt về nhà, chạm vào túi thuốc chống say tàu xe trong túi, cuối cùng vẫn quyết định không uống.

Cô cầm ly trà sữa đi lên lầu, tâm trạng vui vẻ hát vu vơ.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã, cô không nghĩ nhiều, tưởng rằng lại là đôi tình nhân dưới lầu đang cãi nhau, chút cãi vã nhỏ thôi, vài ngày sau lại ngọt ngào như mật, cả nhà cô đều quen cả rồi.

Nhưng càng gần đến cửa nhà, càng cảm thấy không đúng, tiếng cãi vã dường như phát ra từ nhà của Sầm Vọng!

Cô bước nhanh chân.

Cửa nhà Sầm Vọng khẽ mở hé một chút, từng chữ như lọt vào tai cô.

Bước chân Khương Hỉ Trừng khựng lại.

"Có nhất thiết là mỗi lần nhìn thấy cha thì đều giống như nhìn thấy kẻ thù không hả? Chuyện của mẹ con, con định hận cha đến bao giờ?"

Đó là giọng của một người đàn ông, nghe vừa đau đớn vừa giận dữ.

"Cha không xứng để nhắc đến bà ấy."

Giọng Sầm Vọng nén giận, nghe cực kỳ lạnh lùng.

Cánh cửa bị kéo mạnh ra, người đàn ông mím chặt môi, biểu cảm căng thẳng.

Khương Hỉ Trừng chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay, ông ta là cha của Sầm Vọng.

Ngoại hình giống nhau đến bảy tám phần, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Người đàn ông hoàn toàn xem cô như không khí, đi lướt qua vai, vội vàng xuống lầu.

Đế giày đạp mạnh lên bậc thang, âm thanh vang vọng trong hành lang, làm tim Khương Hỉ Trừng đập loạn.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay, lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt nó trước cửa nhà Sầm Vọng.

Ánh mắt Sầm Vọng lạnh lùng, muốn đóng cánh cửa mà Sầm Tông Triết vừa mở ra.

Giây tiếp theo, anh thoáng nhìn thấy một cái túi nhỏ nằm lẻ loi ngoài cửa.

Sầm Vọng xé miệng túi, bên trong là ly trà sữa lặng lẽ nằm trong đó.

Ngón tay anh khẽ chạm vào, vẫn còn ấm.

Sầm Vọng nhìn chằm chằm về phía đối diện, một lúc sau, anh mới khép cửa nhà mình lại.

Anh dựa lưng vào cánh cửa, ôm chặt túi vào lòng.

Trong không gian ngột ngạt, cuối cùng cũng có một luồng không khí mạnh mẽ tràn vào, giúp anh có thể thở phào trong giây lát.

Khương Hỉ Trừng ngồi yên trước bàn học, tâm trí rối bời.

Cô lấy điện thoại ra, lướt hộp thoại hết lần này đến lần khác, không biết có nên gửi lời an ủi hay không, cũng không biết nên diễn đạt như thế nào.

Liệu Sầm Vọng có cảm thấy bị xúc phạm khi thấy tin nhắn của cô không? Liệu cô có làm tổn thương lòng tự trọng của anh không?

Khương Hỉ Trừng nhớ lại hai câu nói mà cô vô tình nghe thấy lúc nãy, rất ngắn, nhưng lại chứa lượng thông tin cực lớn.

Cảm xúc lớn nhất của cô chính là kinh ngạc.

Một người tốt như Sầm Vọng, là chàng trai tốt nhất mà cô từng gặp.

Dịu dàng, lễ phép, chu đáo, nhân hậu, ngoại hình và thành tích học tập không thể chê vào đâu được.

Khương Hỉ Trừng cứ nghĩ rằng một người như anh, con cưng của trời, chắc sẽ được nuôi lớn và được cưng chiều hết mực trong gia đình.

Vậy mà cũng có những lúc đau khổ như thế này sao?

Cô không dám tưởng tượng, khi anh phải đối diện mình, anh sẽ phải mạnh mẽ đến nhường nào.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ nên nhắn gì, cô đã nhận được hai tin nhắn từ Sầm Vọng.

Epoch: [Có làm cậu sợ không?]

Epoch: [Trà sữa ngon lắm.]

Khương Hỉ Trừng nhìn thấy tin nhắn mà gần như muốn bật khóc.

Nhìn đi, Sầm Vọng chính là một người dịu dàng như vậy.

Rõ ràng bản thân đang đau buồn đến tận cùng nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Ngón tay cô gõ lên bàn phím, cuối cùng từ bỏ cách an ủi khéo léo, quyết định nói thẳng.

Trừng Trừng Trừng Trừng: [Tất nhiên là không làm tớ sợ, nhưng tớ hơi lo cho cậu, cậu ổn chứ?]

Sầm Vọng định trả lời không sao theo bản năng nhưng khi chỉ còn cách nút gửi một milimet, anh lại do dự.
« Chương TrướcChương Tiếp »