Sầm Vọng mang dép vào, mắt không nhìn loạn xung quanh mà chỉ tìm kiếm vị trí của bàn ăn.
Khu vực đó được nữ chủ nhà trang trí rất ấm áp và độc đáo.
Chiếc bàn bằng gỗ hồ đào được trải khăn trải bàn in hình hoa, có những chiếc bình sáng màu không đều cắm vài bó hoa màu xanh băng, cánh hoa mềm mại ướŧ áŧ, hiển nhiên là mới được thay ngày hôm nay.
Tất cả cho thấy gia đình này rất yêu đời.
Anh yên lặng đặt đồ uống lên mép bàn.
Khương Hỉ Trừng chứng kiến
toàn bộ quá trình, biết rằng đây là Sầm Vọng đặc biệt mang đến cho bọn họ.
Một sự phản hồi có chừng mực.
Anh không nói gì, nhưng cô hiểu tâm ý của anh.
"Sầm Vọng tới rồi, mau ngồi một chút đi, cơm vừa lúc chín." Phương Lan nhiệt tình chào mời anh.
Sầm Vọng và Kỷ Vân ngồi một bên, Khương Hỉ Trừng và Phương Lan ngồi một bên, còn cha Khương thì không có ở nhà.
Phương Lan là người đầu tiên khuấy động bầu không khí: “Nếm thử xem món ăn dì nấu hôm nay có ngon hay không?”
Những gì có thể nhìn thấy trên đĩa là những món ăn được chế biến tại nhà với màu sắc đồng đều và giàu dinh dưỡng.
Cà chua xào với trứng và thịt bò, bắp cải xào giấm, tôm xào, đặc biệt còn chuẩn bị món bánh ngọt Trung Quốc mềm mại coi như là món tráng miệng sau bữa cơm.
Kỷ Vân gắp một miếng bắp cải cho vào miệng, ngon miệng và không dầu mỡ, cô ấy hài lòng nheo mắt:
"Ăn ngon ăn ngon! Dì ơi, dì có bao giờ nấu món gì mà không ngon đâu!"
Phương Lan nghe được lời này thì vui vẻ ra mặt.
Sầm Vọng nhìn bộ dáng nhiệt tình, dễ gần của bà ấy thì những ký ức đã phủ bụi trong lòng lại vô tình được khơi dậy.
Anh không khỏi nhớ đến Lâm Sơ Tuyền.
Nếu bà ấy còn sống thì có lẽ bà ấy cũng sẽ là một người phụ nữ tốt bụng và nhiệt tình như vậy.
Anh thở ra, trong mắt hiện lên nụ cười:
"Dì ơi, ăn rất ngon."
Đây là lần đầu tiên Khương Hỉ Trừng tiếp xúc gần gũi với Sầm Vọng, trước đây nhìn anh từ phía xa đều là dáng vẻ nghiêm túc.
Thiếu niên bình thường lạnh như băng bỗng nhiên cười, lực sát thương còn rất lớn.
Cô hơi không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu ăn hai miếng cơm.
Lúc này Phương Lan chú ý đồ uống bên cạnh, hơi nghi ngờ nhìn Khương Hỉ Trừng, cô vội vàng giải thích là do Sầm Vọng mang tới.
Cái tên "Sầm Vọng" đã được nhắc đến trước mặt cô rồi, vậy tại sao nó vẫn khiến cô cảm thấy bỏng miệng chứ?
Sầm Vọng tiếp lời của Khương Hỉ Trừng: "Cho chú, dì và hai bạn nữ."
Bốn bình, không có cho bản thân anh.
Khương Hỉ Trừng cắn chiếc đũa.
Phải chăng vì đây là lần đầu tiên sang nhà hàng xóm ăn cơm nên nếu mang một chai nước uống cho mình thì bản thân sẽ trông không giống như một vị khách được mời tới mà lại giống như chủ nhà đến hưởng thụ?
Ở những chuyện nhỏ nhặt này Sầm Vọng thật sự rất mẫn cảm, rất cẩn thận.
Đủ để thấy rõ giáo dưỡng bên trong của anh.
Phương Lan nghe được anh nói "hai bạn nữ" thì mới tỉnh ngộ: "Xem dì này, quên mất các cháu không biết nhau, hai con nhanh tự giới thiệu mình một chút đi."
Sầm Vọng giương mắt, đối diện với tầm mắt của Khương Hỉ Trừng.
"Tớ là Khương Hỉ Trừng, học lớp 2." Giọng nói trầm tĩnh, con ngươi của cô phủ đầy nước, sáng lấp lánh.
Sầm Vọng lại nghiêng đầu nhìn sang.
"Tớ là Kỷ Vân, học cùng một lớp với Trừng Trừng. Cậu không biết chúng tớ nhưng chúng tớ đã sớm biết cậu rồi!"
Giọng nói hưng phấn, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền quả lê nhỏ, hiển nhiên càng thêm sinh động.
Sầm Vọng lịch sự gật đầu.
Kỳ thực anh cũng biết Khương Hỉ Trừng.
Một ngày nọ, trong học kỳ đầu tiên của lớp 10, có hai nam sinh trong lớp đứng trước mặt Sầm Vọng và cuộc trò chuyện của họ đã lọt vào tai anh.
Giọng điệu của một người trong đó buồn bã nói: “Cô ấy không thích ai cả, tớ cũng chỉ bình thường thôi nên chắc chắn tớ sẽ không lọt được vào mắt của cô ấy đâu.”
Trong lời nói đều là tiếc nuối.
Một người khác lời nói thấm thía giải thích: "Người anh em à, cậu đừng đau lòng mà, Khương Hỉ Trừng là loại người nhìn bề ngoài thì dễ chung sống nhưng trong lòng nhất định có suy nghĩ của riêng mình, cô ấy sẽ không tùy tiện bắt đầu quan hệ yêu đương. Ai thể hiện tình yêu của mình thì cũng đều giống nhau thôi."
Suy nghĩ một chút người đó lại bổ sung: "Có cơ hội thì các cậu vẫn có thể làm bạn bè mà."
Sầm Vọng có chút hiếu kỳ với nhân vật chính trong miệng của họ nên liếc nhìn về hướng ánh mắt của họ.