Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 37: Thi chạy 3000m

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả hai cười đùa bước vào siêu thị, sau khi mua nước xong, Sầm Vọng đã hoàn thành khâu kiểm tra, đứng sẵn trên đường chạy.

Khương Hỉ Trừng định nói với anh một câu cố lên, nhưng lúc này người quá đông, cô hoàn toàn không thể đến gần anh được.

Khoảng thời gian chờ tiếng súng lệnh trở nên dài đằng đẵng, Khương Hỉ Trừng nín thở, cảm thấy lo lắng không yên.

"Đoàng."

Chàng trai đã chuẩn bị sẵn sàng lao đi, dáng chạy của anh rất thoải mái, nhịp độ ổn định.

Khương Hỉ Trừng cố gắng tập trung vào các vận động viên khác, nhưng với một người như Sầm Vọng, rõ ràng anh không thể trở thành phông nền được.

Ánh mắt cô lướt qua những người khác trong chốc lát rồi lại dính chặt vào anh.

Có lẽ do thường ngày Sầm Vọng quá điềm tĩnh, nên trong thời khắc thi đấu này, hiếm khi bộc lộ chút kiêu ngạo và tự do của tuổi trẻ.

Chạy đua đòi hỏi rất nhiều ý chí, cảm giác ngạt thở và nặng nề giữa chừng dễ khiến người ta bỏ cuộc.

Chưa kể còn là cự ly dài 3000 mét đầy thách thức này.

Khương Hỉ Trừng thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng Sầm Vọng đừng quá đau đớn.

Vòng qua vòng lại, có người thì kiệt sức, có người thì dồn hết sức mình để vượt qua.

Còn Sầm Vọng vẫn dễ dàng dẫn đầu, khi băng qua vạch đích, vị trí số một đã được quyết định.

Tiếng la hét của các cô gái vang vọng khắp bầu trời.

Ánh nắng rực rỡ, mây trời hòa quyện, phông nền là bầu trời xanh thẳm, chàng trai đứng giữa, như thể sinh ra đã được bao quanh bởi những bông hoa tươi đẹp.

Sầm Vọng điều hòa lại nhịp thở, ánh mắt lập tức khóa chặt vào bóng dáng quen thuộc.

Khương Hỉ Trừng vô tình chạm vào ánh mắt của anh.

Ánh nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến lòng người dậy sóng.

Tầm mắt dính chặt, không ai rời mắt đi chỗ khác.

Khương Hỉ Trừng vốn không phải người đánh giá người khác qua ngoại hình, nhưng vào lúc này cô cũng phải thừa nhận rằng Sầm Vọng thật sự rất đẹp trai và rất cuốn hút.

Mồ hôi phủ một lớp mỏng trên người, càng khiến làn môi đỏ răng trắng của anh thêm nổi bật, nút áo đồng phục thường ngày luôn được cài cẩn thận nay được tùy ý tháo ra một chiếc, làm lộ xương quai xanh gồ lên, toát ra vẻ phóng khoáng tự do.

Cô im lặng nói một câu "Thật là tuyệt."

Dù cách một khoảng xa với đám đông, Sầm Vọng vẫn đọc được khẩu hình của cô, anh nhẹ nghiêng đầu để đáp lại.

Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân định đưa chai nước cho anh ngay, kết quả là nhận ra cơ hội làm điều đó gần như bằng không.

Thật sự là không thể xem thường sự nổi tiếng của đóa hoa lạnh lùng này, xung quanh anh toàn là các nữ sinh vây quanh.

Đừng nói đến việc vượt qua bức tường người ấy, cho dù có thể, cô và Kỷ Vân cũng không muốn bị các nữ sinh dùng ánh mắt ghen ghét trước mặt mọi người.

Văn Dạ Thư với mái tóc xoăn nhẹ, lông mày sắc sảo, đẹp đến mức kinh động lòng người: "Chúc mừng cậu nhé."

Sầm Vọng nói lời cảm ơn nhưng không có ý định nhận chai nước của cô ta, Văn Dạ Thư cũng không tức giận, nghiêng người nhường đường cho anh.

Nhìn thấy cảnh này, các nữ sinh khác đều thở dài, ngay cả Văn Dạ Thư còn không có cơ hội, họ tiến lên tặng nước không phải là đang tự chuốc lấy đau khổ sao?

Thế là cuộc đối thoại tặng nước mà họ đã diễn tập nhiều lần trong đầu đành phải bỏ qua, không cam tâm nhưng vẫn phải cất chai nước vào túi.

Sầm Vọng tiến về phía Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân.

Khi đến gần, cô có thể thấy tóc trên trán anh hơi ướt, có hơi lộn xộn.

Kỷ Vân không giấu nổi sự ngưỡng mộ: "Cậu thật sự là phát triển toàn diện đấy, cái gì cũng giành được hạng nhất!"

Sầm Vọng gật đầu: "Cảm ơn."

Khương Hỉ Trừng giơ ngón cái: "Siêu giỏi luôn."

Hành động nịnh nọt của cô khiến anh bật cười, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt rõ ràng.

Khương Hỉ Trừng cố tình giả vờ ngốc nghếch: "Sao thế?"

Giọng Sầm Vọng trầm ấm, bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm: "Cậu nói thử xem?"

Khương Hỉ Trừng lắc đầu: "Không mua."

Sầm Vọng mỉm cười nhẹ nhàng, rất dứt khoát: "Nói dối."

Khương Hỉ Trừng ngập ngừng: "Sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Cô chậm rãi lấy chai nước giấu sau lưng ra.

Sầm Vọng nhận lấy: "Tớ nhìn thấy rồi."

Khương Hỉ Trừng lẩm bẩm: "Được rồi, đúng là khá rõ ràng."

Sầm Vọng sửa lại ý kiến của cô: "Tớ nhìn thấy từ lúc đang chạy rồi."

Kỷ Vân không sợ chết mà trêu chọc: "Ồ~ hóa ra ai đó đang chạy mà còn phải dành chút tâm trí để chú ý đến Khương Hỉ Trừng nữa à."

Sầm Vọng im lặng.

Khương Hỉ Trừng nhéo tai Kỷ Vân, buột miệng nói: "Đừng nói lung tung, cậu đọc ít tiểu thuyết ngôn tình lại đi!"

Phản đối nhanh đến mức không thể nhanh hơn.

Sầm Vọng liếc nhìn Khương Hỉ Trừng, một lúc sau, anh hạ mi mắt.

Ba người quay trở lại khán đài.

Vài người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, cẩn thận nhìn về phía Văn Dạ Thư, cố gắng hóng hớt.
« Chương TrướcChương Tiếp »