Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 36: Ngủ quên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Hỉ Trừng không quá để ý: "Được rồi, tớ không đi vào, tớ chờ cậu ở cửa nhé."

Không lâu sau, Sầm Vọng đẩy cửa ra, anh tiến lên vài bước, đứng đối diện với cô.

Trong tay cầm một cái bình nhỏ màu trắng, là thuốc say xe.

"Cho cậu."

Khương Hỉ Trừng khẽ kinh ngạc, đưa tay cầm lấy, đầu ngón tay chạm phải lòng bàn tay khô ráo của Sầm Vọng.

L*иg ngực cô chợt cảm nhận được một tia ấm áp.

Nói thật, ngay cả bản thân Khương Hỉ Trừng cũng không xem trọng chuyện này, bởi vì cô không cần ngồi xe tới trường, bệnh say xe cũng không nghiêm trọng, thỉnh thoảng ngồi một lần, nhịn một chút là được.

Sầm Vọng có thể để ý đến chút khó chịu nhỏ của cô, đưa tới quan tâm vừa đúng lúc.

Nhưng nghĩ đến mấy ngày ở chung với anh, thật ra cũng bất ngờ nhưng cũng hợp lý.

Âm thanh Khương Hỉ Trừng nhẹ nhàng, âm cuối nâng cao: "Cảm ơn!"

Ngữ khí Sầm Vọng bình tĩnh: "Lần sau nhớ uống."

Khương Hỉ Trừng dựng thẳng ngón tay cam đoan, ánh mắt tha thiết: "Tớ nhất định sẽ luôn mang theo bên mình!"

L*иg ngực Sầm Vọng khẽ rung, cong môi cười: "Sẽ kiểm tra đó."

Khương Hỉ Trừng giảo hoạt nháy mắt: "Cậu muốn kiểm tra lúc nào cũng được."

Sầm Vọng nghĩ, nhân duyên Khương Hỉ Trừng tốt không phải do may mắn hay do ngoại hình mà là do nhân cách cô thật sự tốt.

Cho dù chỉ là một phần thiện ý nhỏ bé không đáng kể, cô cũng sẽ tặng lại đủ cho đối phương.

Ấm áp chân thành.

Gió lạnh thổi qua cành cây, một thoáng mùa xuân nở rộ.

*

Đại hội thể dục thể thao còn có một điểm tốt đó chính là không cần tự học buổi tối, tuy số lượng bài tập không giảm nhưng tự do hơn so với việc buồn bực ở trong trường.

Khương Hỉ Trừng mở điện thoại: "Thời gian còn sớm, hôm nay tới nhà tớ làm bài tập đi." Vừa lúc cô có đề bài muốn hỏi anh.

Vì thế Sầm Vọng đi vào phòng theo cô.

Khương Hỉ Trừng ngồi trên thảm, nép vào không gian nhỏ giữa bàn trà và sô pha, lấy bài thi từ trong cặp sách ra: "Cái này."

Sầm Vọng nhìn qua, đề này anh từng làm qua rồi, không cần nghĩ nhiều đã bắt đầu giảng bài.

Tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, hành văn liền mạch lưu loát, Khương Hỉ Trừng không tốn nhiều sức đã có thể hiểu rõ.

Cô thấy nếu sau này Sầm Vọng trở thành giáo viên chắc chắn rất được học sinh yêu thích.

Khương Hỉ Trừng đã hiểu đề, giống như giải quyết được tảng đá đặt ở ngực, tâm tình vô cùng thoải mái.

Cô có chút nghi ngờ: "Thực lực của cậu hoàn toàn có thể tham gia thi đấu, sao lại không đi thi?"

Ngay sau khi khai giảng xong, chợt nghe nói Sầm Vọng từ bỏ cơ hội thi đấu, muốn yên tâm tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tuy rằng đối với những học sinh đứng đầu như anh, kết quả của hai con đường này đều rực rỡ gấm hoa, nhưng Khương Hỉ Trừng vẫn tiếc thay anh.

Dù sao danh tiếng của học sinh cử đi học vô cùng vang dội trong đa số học sinh.

Khi đó còn chưa quen thuộc, không lý do gì hỏi thăm việc cá nhân của người khác. Bây giờ trở thành bạn bè, cô không nhịn được muốn biết đáp án.

Ngòi bút Sầm Vọng dừng giữa không trung, dừng một chút:

"Muốn an toàn hơn chút."

Lý do đơn giản nhưng rất có sức thuyết phục.

Khương Hỉ Trừng gật đầu không hỏi lại nữa, tiếp tục vùi đầu học bài.

Thời gian dần trôi qua.

Khương Hỉ Trừng cố gắng làm xong bài thi, mí mắt đánh nhau.

Cô là một người rất dễ mệt mỏi, hơn nữa bôn ba một ngày bên ngoài, lại vắt hết óc làm bài tập toán nên đã buồn ngủ rồi.

Khương Hỉ Trừng cúi người chuẩn bị chợp mắt một lát, đợi nghỉ ngơi dưỡng sức rồi học tiếp.

Nhưng vừa nằm sấp lại bất tri bất giác ngủ sâu.

Sầm Vọng người cao chân dài, không cách nào chen chúc giống cô, chọn làm bài trên bàn cơm.

Anh vừa xoay đầu đã nhìn thấy Khương Hỉ Trừng vùi đầu vào khuỷu tay, chỉ lộ ra nửa sườn mặt yên tĩnh.

Sầm Vọng thu tầm mắt, vẫn cúi đầu học tập.

Lúc đầu tưởng Khương Hỉ Trừng sẽ dậy sớm, nhưng anh làm xong mấy trang bài tập, cô vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy.

Sầm Vọng nghe tiếng hít thở đều đều của cô, ngủ say sưa nên cũng không nhẫn tâm quấy rầy.

Kim đồng hồ chỉ tới mười một giờ, anh đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Khương Hỉ Trừng còn đang ngủ.

Nhiệt độ buổi tối gần đây giảm xuống, rất dễ sinh bệnh, không thể để cô nằm ngủ ở đây được.

Sầm Vọng đến gần, ngồi xổm xuống.

Đèn phòng khách chiếu rõ từng tấc trên người Khương Hỉ Trừng. Anh có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên da thịt mịn màng của cô.

Ngày thường đôi mắt kia cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt hơi xếch lên càng thêm quyến rũ và có khí chất. Lúc này ngủ yên, anh không cảm nhận được ánh mắt đó của cô.

Nhưng không hiểu sao tim lại đập nhanh.

Sầm Vọng vỗ nhẹ lưng Khương Hỉ Trừng: "Khương Hỉ Trừng."

Khương Hỉ Trừng không nhúc nhích.

Sầm Vọng lại vỗ thêm: "Khương Hỉ Trừng."

Vẫn không phản ứng.

Sầm Vọng tăng thêm chút lực: "Khương Hỉ Trừng."

Khương Hỉ Trừng giãy dụa một chút, sau khi điều chỉnh vị trí cánh tay lại tiếp tục ngủ say.
« Chương TrướcChương Tiếp »