Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 35: Thêm Wechat

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt đen trắng trong trẻo của anh dường như biết nói, hỏi cô đang nhìn gì.

Khương Hỉ Trừng mím môi cười, sau đó hất cằm về phía tay của anh.

Sầm Vọng hiểu ý, ngón tay đặt trên lon dùng sức siết lại.

Không ai chú ý tới đoạn đối thoại "mã hóa" này.

Trong lúc bất chợt, Kỷ Vân bắt đầu bảo vệ đồ ăn, vẻ mặt đề phòng: "Tớ gắp trước!"

"Chính nó nói nó là của cậu sao?" Lộ Bách Ngôn nhìn chằm chằm cô ấy cười.

Cổ Chi Châu nhìn hai người cãi nhau nửa ngày bởi vì một cái dạ dày lông, có chút khó hiểu: "Không phải chứ, hai cậu là gà tiểu học sao?"

Kết hợp với đôi lông mày bất lực và ngũ quan nhăn lại cùng một chỗ, biểu cảm của cậu ta muốn bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiêu.

Lộ Bách Ngôn dựa vào phía sau một chút, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với Kỷ Vân: "Cậu ấy thì phải, còn tớ thì không phải."

Dương Hứa Nhiên nhàn nhạt nói một câu: "Ồ? Là vậy sao?" Giọng nói hơi yếu ớt nhưng hàm ý nghi vấn lại kéo dài ra.

Nói bóng nói gió chính là tớ nhìn hai người các cậu đều bị bệnh thần kinh, không ai nhường ai cả.

Cổ Chi Châu phát ra một chuỗi tiếng cười kinh thiên động địa: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Gập người lại nửa ngày.

Mối quan hệ giữa nhiều người đã được phá vỡ nhờ một bước nhạc đệm bất ngờ này.

Bữa cơm là do Sầm Vọng trả tiền, lúc mọi người muốn chia tiền ăn với anh thì mới phản ứng được là bọn họ còn chưa có WeChat của nhau.

Khương Hỉ Trừng quét mã QR của anh, gửi lời mời kết bạn. Sầm Vọng hồi lâu vẫn chưa đồng ý.

Nhà hàng lẩu cách tiểu khu Tây Di không xa nên Khương Hỉ Trừng và Sầm Vọng ngồi xe buýt trở về, còn bốn người kia thì đi taxi đến ga tàu điện ngầm.

Sau khi hai người họ ngồi xuống thì xe buýt cũng lăn bánh chạy đi.

Sầm Vọng bấm vào dấu chấm nhỏ màu đỏ trong mục thông tin, không thấy được ghi chú lời mời của "Khương Hỉ Trừng".

Anh đưa điện thoại đến trước mặt Khương Hỉ Trừng: "Cậu là người nào?"

Khương Hỉ Trừng nghe anh hỏi như vậy thì mới nhớ tới anh vẫn chưa ghi tên cô trong tin nhắn xác minh.

Cô có hơi bị cận nên không tự chủ mà xích lại gần hơn.

Sầm Vọng có thể ngửi thấy mùi hương riêng trên người của Khương Hỉ Trừng, như bánh kem vị đường, ngọt mà không dính.

"Cái thứ hai là tớ đó."

Khương Hỉ Trừng vừa dứt lời thì xe buýt đυ.ng phải đèn đỏ nên phanh xe gấp.

Đầu hai người va vào nhau.

Cảm giác đau đớn ập tới, Khương Hỉ Trừng vô thức lui ra xa, giơ tay chà xát vị trí bên trái trán.

Hôm nay cô đeo một chiếc kẹp tóc bằng kim loại, cú va chạm mạnh như vậy rất có thể đã làm Sầm Vọng bị thương.

Vị trí ngay đầu quan trọng như vậy, lỡ như huyệt thái dương có vấn đề gì thì sẽ nguy hiểm lắm.

Khương Hỉ Trừng hiểu được điều này nên vội vàng thăm dò mà nhìn trán của Sầm Vọng, trong lúc cấp bách lại quên mất khoảng cách xã giao.

Sầm Vọng đột nhiên bị đυ.ng nên có chút choáng váng. Chờ tỉnh táo hơn rồi thì lại cảm thấy phần tóc bên cạnh được nhẹ nhàng vén lên.

Anh hơi mở mắt, nhìn thấy hàng mi dài của Khương Hỉ Trừng lay động, chứa ý quan tâm và lo lắng.

"Không sao chứ?"

Hơi thở nhẹ của cô tựa như phất qua bên tai của Sầm Vọng.

Khương Hỉ Trừng xem xét tỉ mỉ trong chốc lát, phát hiện chỉ có một vết đỏ nhàn nhạt thì chợt lui về phía sau.

Nhưng Sầm Vọng lại không hé răng hồi lâu, cô không loại trừ tình huống bị nội thương nên lại hỏi một câu: "Đau không?"

Sầm Vọng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khương Hỉ Trừng đã lui xa.

"Không sao đâu, không đau." Anh nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, tránh cảm giác tồn tại từ ánh mắt mạnh mẽ của cô.

Khương Hỉ Trừng nửa tin nửa ngờ, Sầm Vọng lần nữa cho cô thuốc an thần: "Thật sự đó."

Lúc này cô mới yên lòng mà quay đầu lại.

Nếu như Kỷ Vân có ở đây thì cô ấy đã có thể bắt được sự hoảng loạn của Sầm Vọng.

Sau đó đặc biệt gặm một miếng lớn.

Nhưng Khương Hỉ Trừng lại đơn thuần chỉ lo lắng cho bạn bè của mình, tự nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn bình tĩnh như thường:

"Đến rồi."

Sau khi chờ tài xế dừng hẳn thì hai người xuống xe buýt.

Khương Hỉ Trừng có hơi say xe, sắc mặt thoáng thống khổ.

Nhưng cũng may là ngồi không lâu, sau lại có gió đêm thổi vào mặt nên cảm giác buồn nôn đã giảm bớt nhiều.

Sầm Vọng nhìn mi tâm từ từ giãn ra của cô, tâm trạng hiểu rõ: "Say xe sao?"

Khương Hỉ Trừng sửng sốt, anh có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu sao, không rõ ràng như thế mà cũng nhìn ra được.

Cô cong môi: "Khá hơn nhiều rồi."

Hai người cùng nhau đi về, lúc đi ngang qua một tiệm thuốc thì Sầm Vọng lại dừng chân: "Tớ đi mua thuốc."
« Chương TrướcChương Tiếp »