Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 30: Hình mẫu lý tưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mái tóc trước trán của Sầm Vọng hơi ướt nhẹp, mỗi đường cong từ sống mũi đến cằm đều vừa phải, càng hiện lập thể lạnh lùng thâm trầm trong màn mưa mông lung.

Anh dời tay mình đi, nhìn cổ tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo gần trong gang tấc, nói được.

Khương Hỉ Trừng, Kỷ Vân và Dương Hứa Nhiên cuối cùng đã đạt được mục tiêu “Ba người", bước vào nhà ăn thành công mà không có bất kỳ chuyện xấu nào.

Bọn họ bưng mâm đi tìm bàn trống nhưng nhà ăn đã chật cứng người không còn chỗ ngồi.

Kỷ Vân nhìn xung quanh, phát hiện trong góc có một cái bàn, chỉ có một nam sinh ngồi chỗ đó, định ngồi chung một bàn, đi tới thì lập tức phát hiện Sầm Vọng và Cổ Chi Châu đang ngồi phía trước.

Sầm Vọng cũng nhìn thấy các cô, gật đầu đáp lại, Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân cũng cười đáp lại.

Khi cả ba đã ngồi vào chỗ, nam sinh đúng lúc vừa ăn xong đang chuẩn bị rời đi, các cô xem như đuổi được cái đuôi, hơn nữa còn thấy một

tiết mục “người đẹp theo đuổi tình yêu”.

Văn Dạ Thư hào phóng đi về phía bàn của Sầm Vọng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về cô ta.

Có kinh diễm, có cảm thán, có ngưỡng mộ.

Văn Dạ Thư - Nghe tên thôi đã biết cô ta là mỹ nhân hàng đầu.

Một khuôn mặt đẹp, một dáng người tốt. Truyền thuyết kể rằng trong số những người ngưỡng mộ “Băng sơn" Sầm Vọng, nữ thần "Lửa cháy" là người có triển vọng nhất để bắt được anh.

Cảm giác về số mệnh lửa cháy hòa tan băng sơn, chỉ nghe thôi đã có thể viết bản phác thảo của fanfic.

Tất nhiên, bản thân cô ta cũng chắc chắn phải được.

Ngoài ưu thế sinh ra đã xinh đẹp, điều quan trọng hơn là cô ta dũng cảm và thẳng thắn. Kể từ khi nhất kiến chung tình với Sầm Vọng, hỏi han ân cần, mọi thủ đoạn sử dụng đều chưa bao giờ thất bại.

Nhưng tiếc nuối chính là vẫn luôn không nghe được tin vui nào giữa hai người họ.

“Tớ có thể ngồi đây được không?” Văn Dạ Thư cười rạng rỡ như một đóa hồng đỏ kiều diễm.

“Tùy cậu.” Vẻ mặt Sầm Vọng vẫn lạnh lùng như cũ.

Nụ cười trên mặt Văn Dạ Thư càng mở rộng, đôi mắt quyến rũ người khác đó không hề rời khỏi khuôn mặt của Sầm Vọng.

Ngay cả Kỷ Vân và Dương Hứa Nhiên, hai quần chúng ăn dưa cũng có chút mê mẩn.

Những người xung quanh chú ý đến bọn họ, cũng đều lén nhìn qua. Rốt cuộc cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ ngồi cùng nhau nhìn quá mức đẹp mắt, giống như một cặp đôi trong tiểu thuyết vậy.

Dương Hứa Nhiên theo dõi toàn bộ quá trình, trợn mắt há mồm: “Các cậu biết Sầm Vọng sao?"

Kỷ Vân nói: "Ừ."

Kỷ Vân nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Dương Hứa Nhiên, lập tức trêu chọc cô ấy: “Chẳng lẽ cậu cũng thích Sầm Vọng sao?”

Dương Hứa Nhiên chậm rãi lắc đầu: “Không thích."

Kỷ Vân nắm bắt được chủ đề, nói: "Vậy mẫu người lý tưởng của cậu là gì? Tớ khá thích kiểu cún con." Cô ấy nói xong thì si mê cười ha ha.

Dương Hứa Nhiên suy nghĩ một lúc lâu: "Chỉ là... có chút lệch lạc."

Kỷ Vân “Chọc ghẹo" vài câu khiến tai và mặt của "Thỏ trắng nhỏ" Dương Hứa Nhiên đỏ bừng.

Khương Hỉ Trừng cắn một miếng đồ ăn, ngẩng đầu chỉ thấy hai người đang chăm chú nhìn cô, háo hức chờ đợi câu trả lời của cô.

Cô vẫn đang ôn lại những câu hỏi về di truyền trong bài giảng sinh học, lơ đãng trả lời: “Thích những nam sinh ấm áp như ánh mặt trời.”

Sầm Vọng đi ngang qua tình cờ nghe được câu này, bàn tay đang rũ bên người của anh vô thức nắm chặt.

Vừa bước ra khỏi nhà ăn, Cổ Chi Châu đã tuôn ra tất cả những nghi vấn trong đầu:

“Anh Vọng, nếu cậu không thích loại cấp bậc mỹ nhân như Văn Dạ Thư, vậy cậu sẽ động tâm với mẫu người con gái thế nào?"

Cổ Chi Châu thực sự cảm thấy Sầm Vọng có định lực rất mạnh, cậu ta đã chứng kiến

từng chi tiết việc Văn Dạ Thư theo đuổi Sầm Vọng, nếu đổi lại là anh ấy, đã sớm mất hồn mất vía, chạn tâm manh động.

Nhưng Sầm Vọng lại giống như một hoàng thượng thanh tâm hỏa dục, trước nay luôn tỏ ra thờ ơ.

Sầm Vọng không tiếp lời.

Cổ Chi Châu làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, làm ra dáng vẻ hoảng sợ: “Cậu sẽ không thích -"

Sầm Vọng kịp thời đánh gãy ý tưởng đang bay cao bay xa của cậu ta: “Không phải.”

Cổ Chi Châu nuốt lại hai chữ “nữ sinh" mà cậu ta muốn nói vào trong bụng, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Cậu ta vuốt lại đầu tóc, thầm nghĩ: Cậu ta muốn nhìn xem rốt cuộc thần thánh phương nào có thể làm anh Vọng của cậu ta theo đuổi!

Cổ Chi Châu lại hỏi: “Cậu biết Khương Hỉ Trừng sao?”

Sầm Vọng "Ừ" một tiếng: "Hàng xóm."

Cổ Chi Châu bừng tỉnh đại ngộ: “Lúc trước cậu nói hàng xóm mới của cậu học cùng trường với chúng ta, vậy ra là cậu ấy nha.”

Sầm Vọng nghiêng đầu: “Cậu cũng biết cậu ấy sao?”

** Àaa, hàng xóm =)))
« Chương TrướcChương Tiếp »