Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 29: Che chung ô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lộ Bách Ngôn cố ý làm trái lại với cô ấy: “À, không cần khách khí.”

Kỷ Vân cũng lười so đo với quỷ ấu trĩ này.

Cô ấy quay đầu, hết sức tập trung chiêm ngưỡng khung cảnh đường phố, một bảng hiệu quen thuộc hiện lên trước mắt cô ấy, hỏi:

“Cậu đã bao giờ ăn sữa chua tuyết trong "Little Bear Bingbing" chưa?"

Nói về chủ đề cảm thấy hứng thú, Kỷ Vân lập tức mở máy hát:

"Đó là một cửa hàng của người nổi tiếng trên mạng, tớ vốn định dùng thử một lần thôi nhưng không ngờ nó có vị siêu cấp không tồi!"

“Trách không được những người đến đó thậm chí không thể ngồi trong cửa hàng, còn phải đợi có chỗ ngồi."

"Lần sau tớ sẽ đãi cậu một bữa nhé, thế nào, tớ rất hào phóng phải không?"

Lộ Bách Ngôn bị gió thổi vào tai, nghe không rõ nửa câu sau của cô ấy: “Câu cuối cùng cậu nói cái gì?”

Kỷ Vân nghiêng người nhích gần về phía trước: “Cậu là kẻ điếc sao? Tớ nói sẽ đãi cậu một bữa -"

Đúng lúc này, xe vượt qua gờ giảm tốc, dưới xóc nảy kịch liệt, chặn lại lời nói của Kỷ Vân.

Cả người cô ấy mất trọng tâm ngã về về phía trước, cằm đập vào tấm lưng rắn chắc của Lộ Bách Ngôn.

Bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn cũng bị quán tính mang theo trượt tới, đáp xuống vòng eo thon chắc của Lộ Bách Ngôn.

Lộ Bách Ngôn cứng đờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực đạo xảy ra thình lình ở bên hông mình.

Không nhẹ cũng không nặng nhưng lại khiến lòng người vô cớ nổi lên một tia gợn sóng.

Kỷ Vân bình tĩnh lùi ra phía sau, vẫn chưa phát hiện đến vẻ cứng đờ của Lộ Bách Ngôn, cô ấy tiếp tục nói câu vừa bị cắt đứt của mình:

"Tớ vừa nói đến cửa hàng kia, khi nào có thời gian tớ sẽ đãi cậu một bữa."

Lỗ tai Lộ Bách Ngôn dường như bị bao phủ bởi một lớp màng, lực chú ý không thể tập trung vào câu nói của cô ấy nên chỉ nói một tiếng “Ừm" có lệ.

Kỷ Vân bất mãn, nhéo nhéo thịt trên cánh tay Lộ Bách Ngôn: “Thái độ của cậu là sao! Mời cậu đi ăn cậu không vui sao?"

Làn da của Lộ Bách Ngôn tiếp xúc gần gũi với đầu ngón tay mềm mại của nữ sinh, truyền đến một trận ấm áp.

Hắn bực bội cau mày: “Vui. Ngồi yên đi."

Kỷ Vân “Hừ” một tiếng, lại tập trung lực chú ý vào những thứ khác.

Lộ Bách Ngôn chậm rãi thở ra một hơi, ổn định lại tinh thần.



Tiếng sấm ầm vang, mưa lớn như trút xuống, để lại những vũng nước to trên mặt đất.

Khương Hỉ Trừng và Dương Hứa Nhiên đang đứng dưới mái hiên của nhà ăn, cả hai đều không mang theo ô.

Khương Hỉ Trừng cảm thấy mưa bụi rơi vào người, không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn.

Sáng nay cô quên xem dự báo thời tiết nên để quên ô ở nhà. Vốn dĩ còn ôm may mắn, nghĩ có thể nhanh chóng cơm nước xong, chạy về lớp học trước khi trời mưa.

Không ngờ ông trời lại không cho mặt mũi như vậy, cô đang ăn được một nửa, những hạt mưa lớn đã gấp không chờ nổi rơi xuống.

Dương Hứa Nhiên bị gió lạnh đông lạnh đến rùng mình, Khương Hỉ Trừng chú ý tới, lập tức tiến lại gần cô ấy chút.

Dương Hứa Nhiên cảm nhận được, quay lại mỉm cười với cô.

Một lúc sau, một người bạn cùng lớp lúc trước của Dương Hứa Nhiên đi ngang qua, thấy cô ấy đang trú mưa, có ý tốt hỏi: "Dương Hứa Nhiên, có cần đi chung ô không?"

Dương Hứa Nhiên không muốn để Khương Hỉ Trừng một mình đợi ở đây, đang định từ chối thì Khương Hỉ Trừng đã nhéo lòng bàn tay cô ấy:

“Kỷ Vân có lẽ sắp trở lại rồi, cậu đem bánh mì về cho cậu ấy đi."

Dương Hứa Nhiên biết Khương Hỉ Trừng tinh tế dịu dàng đến khó tả.

Những lời này ngoài mặt là để làm phiền cô ấy, quan tâm đến Kỷ Vân nhưng thực chất là vì nhìn thấy cô ấy bị lạnh, muốn cô ấy quay về lớp sớm một chút.

Sử dụng lý do khiến người ta muốn từ chối cũng không có cách nào làm được.

Dương Hứa Nhiên mím môi: "Được."

Mưa rơi rất nhiều, không hề có ý định dừng lại, Khương Hỉ Trừng liếc nhìn đồng hồ.

Còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu lớp học.

Cô thở dài, nghĩ đến đợi thêm mười phút nữa. Nếu còn không tạnh mưa, đành phải chạy nhanh qua màn mưa.

“Không mang theo ô à?”

Khương Hỉ Trừng quay đầu lại, gặp phải một đôi mắt đen nhánh.

Cô gật gật đầu.

Ánh mắt Sầm Vọng dời xuống, dừng lại ở bờ vai có chút run rẩy của cô: "Tớ có ô, chúng ta cùng đi đi."

Khương Hỉ Trừng chui vào dưới ô, thân thể Sầm Vọng ấm áp khiến người ta yên tâm.

Cơn mưa rơi vào chỗ hở, cô theo bản năng co rúm lại vào nguồn nhiệt đó.

Sầm Vọng nhận ra được, im lặng nghiêng chiếc ô về phía Khương Hỉ Trừng.

Hai người lập tức an an tĩnh tĩnh bước đi.

Đi được nửa đường, Khương Hỉ Trừng mới nhận ra mình đang tận hưởng “dịch vụ che ô” của Sầm Vọng quá thoải mái.

Cô lập tức đặt tay lên cán ô: “Để tớ cầm đi.”

Đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay Sầm Vọng, vùng đó tê dại như bị điện giật.

Thấy Sầm Vọng không đáp lại, Khương Hỉ Trừng nghi hoặc nhìn về phía anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »