Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 28: Thấy sắc quên bạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ví dụ như lúc này Cổ Chi Châu đang cố gắng khuyên bảo Sầm Vọng:

“Đại ca tốt của tớ, cậu tham gia đại hội thể dục thể thao đi! Chẳng lẽ cậu không muốn để lại vinh quang- rực rỡ ở nơi đặc biệt- này sao?”

Cậu ta cố tình kéo dài âm cuối “đặc biệt” và “vinh quang”, nghe rất buồn cười.

Sầm Vọng ngả người ra sau, đặt cây bút trong tay xuống, hơi nghiêng đầu, nửa cười không cười: “Không muốn.”

Cổ Chi Châu “Ơ kìa” một tiếng rồi lao tới ôm lấy vai anh, cố gắng tiếp tục phát huy ba tấc lưỡi của mình.

Trong hai năm qua cậu ta ở bên Sầm Vọng thì đã luyện tốt bản lĩnh không bị sự trầm tĩnh của Sầm Vọng đẩy lùi.

Cổ Chi Châu bình tĩnh lại một chút, lập tức phóng ra một tiếng rắm cầu vồng:

“Nếu cậu không tham gia thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn cho lớp chúng ta!”

“Giới thể thao của trường trung học cơ sở số 1 Hoài Thành cần những nhân tài như cậu đó!”

“Lớp này không thể được giải tán mà không có cậu được?”

“Cậu không thể chôn vùi tài năng không cò gì sánh bằng của mình được!”

Đầu Sầm Vọng sắp nổ tung: “Được rồi, điền vào đi.”

“Được rồi được rồi! Tớ lập tức điền cho cậu, hạng nhất chạy đường dài năm nay chính là anh Vọng của tớ!”

Vẻ mặt Cổ Chi Châu đắc ý, giơ ngón tay cái ở sau lưng Sầm Vọng.

Sầm Vọng giơ tay trái lên bịt tai: “Nếu không đi sẽ đổi ý.”

Cổ Chi Châu sợ nếu mình tiếp tục lải nhải nữa thì Sầm Vọng thật sự không tham gia.

Cậu ta nhanh chóng lắc lư hai tay, bỏ chạy như thể đang bay.

Hôm nay vốn là một ngày khí trời tốt với bầu trời trong xanh, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi, màu u ám và xám xịt lập tức buông xuống.

Có lẽ trời sắp mưa.

Vốn dĩ Kỷ Vân dự định cùng Khương Hỉ Trừng và Dương Hứa Nhiên đến nhà ăn ăn một bữa cơm nóng hổi. Nhưng như người xưa vẫn nói, kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi.

Trước giờ tan học, Kỷ Vân phát hiện cuốn sách bài tập cô ấy phải dùng cho buổi chiều đã bị rơi ở nhà, khoảnh khắc đó cô ấy thật là muốn gϊếŧ chết chính mình.

Mặc dù tràn đầy sự oán trách, nhưng “kết quả thảm hại” mình đã gieo vẫn còn, vì vậy Kỷ Vân cam chịu số phận bước vào hành trình trở về nhà.

Bởi vì chờ cô ấy chạy về cũng đã gần đến giờ vào lớp. Cho dù có bỏ bữa ở nhà ăn rồi chạy đi bắt được chuyến xe buýt cuối cùng đi chăng nữa, thì cũng chỉ còn lại cặn bã dưới đáy nồi.

Vì vậy lúc gần đi cô ấy đã dặn dò rất nhiều: “Trừng Trừng, Hứa Nhiên, mang cho tớ hai ổ bánh mì, nhất định phải nhớ, là hai ổ đó!”

Khương Hỉ Trừng và Dương Hứa Nhiên cũng dở khóc dở cười.

Kỷ Vân vội vã ra khỏi cổng trường, đi đến bến xe buýt gần đó để đợi xe buýt.

Cô ấy không nhịn được gõ vào đầu mình: “Bản thân bất cẩn, phải bị báo ứng.”

“Sao cậu lại ở đây?” Lộ Bách Ngôn dùng một chân chạm đất, để giữ vững xe.

Trường trung học cơ sở số 7 và trường trung học cơ sở số 1 cách nhau không xa lắm, chỉ ba góc đường.

Nam sinh trong lớp bọn họ nghe nói có một quán mới mở gần trường trung học cơ sở số 1, ăn rất ngon, nên buổi trưa họp thành một nhóm đến bên này.

Không ngờ Lộ Bách Ngôn lơ đãng liếc nhìn về phía ven đường, liền nhìn thấy Kỷ Vân với khuôn mặt nhăn nhó đứng trước biển báo dừng.

Kỷ Vân nâng mí mắt lên, khí chất bất cần đời của Lộ Bách Ngôn, ngay cả khi mặc đồng phục học sinh cũng khó che giấu mấy phần.

Cô ấy nói đơn giản nguyên do với hắn.

Lộ Bách Ngôn không chút do dự nói: “Các cậu đi trước đi, tớ có chút việc.”

Một đám người sắc mặt nghiền ngẫm, không ngừng ồn ào lên:

“Anh Lộ không nghĩa khí nha!”

“Thấy sắc quên bạn!”

“Cái này gọi là tính khác thường không nhân tính!”

Lộ Bách Ngôn híp mắt một cái, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

Mọi người thấy chuyện không còn vui nữa thì cười đùa rời đi.

ỷ Vân không muốn chậm trễ giờ ăn trưa của mình: “Xe buýt sắp tới rồi.”

“Đợi xe buýt chậm rì rì đến nhà cậu, mưa to cũng đã đổ xuống rồi.” Lộ Bách Ngôn từng câu từng chữ phân tích tình hình cho cô ấy.

Hắn hất cằm về phía ghế sau: “Lên xe.”

Kỷ Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy Lộ Bách Ngôn nói có lý.

Cô ấy bước vào ngồi lên ghế sau nhưng ngoài miệng không quên tổn thương hắn: “Ngồi trên xe đạp bị cậu nói lại giống như ngồi trên ghế phụ của xe thể thao.”

Lộ Bách Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, cười nhạt: “Cậu còn muốn ngồi trên chiếc xe thể thao của tớ à? Nằm mơ đi."

Kỷ Vân vỗ lưng Lộ Bách Ngôn, nói: “Nói ít lại đi.”

Lộ Bách Ngôn chiều theo suy nghĩ của cô ấy nên không đạp xe quá nhanh.

Kỷ Vân vuốt tóc mái trước mắt, từng nhà cửa hàng lùi lại phía sau.

Cô ấy nhìn bộ đồng phục học sinh của Lộ Bách bị gió thổi bay, duỗi tay kéo mép áo xuống, nói:

"Tớ sẽ giữ chặt cho cậu, bằng không gió thổi vào sẽ dễ bị đau bụng, cậu còn không mau tạ chủ long ân."
« Chương TrướcChương Tiếp »