Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 27: Trong nóng ngoài lạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tớ đăng ký 3.000 mét.”

“Cậu thích bắn cú ném hay quả bóng thuốc?”

“...”

Khương Hỉ Trừng không có hứng thú, vẫn cúi đầu viết đề.

Cùng lúc đó, lớp 1.

Cổ Chi Châu, ủy viên ban giáo dục thể chất của lớp 1, là ánh mặt trời sáng sủa, một người vô tư không tim không phổi.

Vì có rất ít người đăng ký tham gia bộ môn, nên hiện tại bọn họ đang gánh trên vai trách nhiệm vận động những “cu li” vào danh sách hội thao.

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu ta cuối cùng cũng có một số người đã đồng ý điền tên vào.

Cổ Chi Châu quay sang Sầm Vọng - anh em tốt của cậu ta.

Phải nói hai người có thể trở thành bạn bè, vẫn là có một đoạn sâu xa.

Cổ Chi Châu và Sầm Vọng học cùng trường trung học cơ sở, nhưng bọn họ không biết nhau.

Khi học lớp một trung học cơ sở, cậu ta là một thiếu niên phản nghịch, hàng ngày không học giỏi, nội quy nhà trường cấm cái gì cậu ta sẽ làm cái đó.

Cũng không quan tâm đến xếp hạng, đương nhiên không biết tên Sầm Vọng.

Cho đến một lần chọc người bị một nhóm thanh niên xã hội chặn lại trong một con hẻm để tính sổ.

Cổ Chi Châu tuyệt vọng, chuẩn bị bị đánh sưng mặt sưng mũi.

Cả người cậu ta có loại cảm giác bình tĩnh trước cơn bão sắp ập đến, trong lòng còn đang suy nghĩ: Nếu quay về nói với cha rằng mình bị ngã khi đang đi bộ, không biết cha có tin không.

Trong nháy mắt quả đấm sắp đánh vào mặt cậu ta, Cổ Chi Châu vô thức nhắm mắt lại.

Cơn đau như theo dự liệu không ập đến, ngược lại nghe được tiếng mắng chửi và tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên.

Cổ Chi Châu mở mắt ra thì nhìn thấy Sầm Vọng.

Lúc đó Sầm Vọng chưa cao như bây giờ, cả người vẫn cứ gầy gò, giống như một cây Bạch Dương nhỏ cao ngất.

Dù trông thế nào cũng không giống một người thích xen vào việc người khác, nhưng khi đi ngang qua nơi này dám làm việc nghĩa, thay cậu ta quật ngã bọn người.

Sau đó mặt lạnh kéo cậu ta lên khỏi mặt đất bẩn thỉu, rồi bỏ đi không nói một lời.

Cổ Chi Châu thậm chí còn không kịp nói lời cảm ơn.

Tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ vào lúc ấy là: Người này có ngầu hơn so với mình?

Sau đó Cổ Chi Châu hỏi thăm mới biết được tên của anh, anh là học sinh đứng đầu, hoàn toàn khác biệt với kẻ đứng cuối lớp như cậu ta.

Nhưng bởi vì chuyện ngày hôm đó, một hạt giống đã được âm thầm gieo vào lòng cậu ta, khiến cậu ta vừa sùng bái vừa không phục đối với Sầm Vọng.

Cổ Chi Châu muốn: Một ngày nào đó cậu ta sẽ trở nên lợi hại như Sầm Vọng.

Vì vậy cậu ta bắt đầu hăng hái luyện tập, học tập chăm chỉ, tránh xa những người bạn xấu đó, đi lên nề nếp.

Sau đó thành tích của Cổ Chi Châu ngày càng tiến bộ, các giáo viên đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy cậu ta đã quay trở lại từ con đường đã mất.

Thậm chí cha cậu ta còn từng cho rằng cậu ta uống lộn thuốc, thậm chí còn hoài nghi trên thế giới có phải có người giống hệt cậu ta rồi lén lút trao đổi thân phận với cậu ta hay không.

Thấy cậu ta không ngừng cố gắng như vậy, cha cậu ta lập tức mua một căn nhà ở Hoài Thành, cho cậu ta theo học tại trường trung học cơ sở số 1.

Ngày tựu trường đầu tiên Cổ Chi Châu liền nhìn thấy Sầm Vọng, tâm tình rất kích động.

Cậu ta cảm thấy không kém bao nhiêu việc giống như một fan săn đuổi gặp được thần tượng của mình.

Trời cao cũng ưu ái cho cậu ta, cậu ta đã thể hiện xuất sắc trong bài kiểm tra xếp lớp về văn lý, được vào lớp một như cậu ta mong muốn.

Cổ Chi Châu còn nhớ, việc đầu tiên cậu ta làm khi nhìn thấy kết quả xếp lớp là chạy đến lớp một và hỏi Sầm Vọng: “Cậu còn nhớ tớ không?”

Sầm Vọng bị sự nhiệt tình đột ngột của cậu ta dọa nhảy, nhưng sau khi nghe cậu ta hỏi như vậy, cậu ta vẫn tỉ mỉ quan sát mấy giây.

“Cậu là người trong hẻm nhỏ Hòa Thành…”

Sầm Vọng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Cổ Chi Châu cắt ngang, Cổ Chi Châu cảm động đến mức nói không mạch lạc: “Đúng, đúng, đúng, chính là tớ.”

Còn có cái gì có thể khiến người ta muốn khóc hơn việc thần tượng nhớ đến mình chứ?

Vì vậy từ đó trở đi, những người trong lớp một thường xuyên nhìn thấy một hình ảnh như thế này: Sầm Vọng trầm mặc ít nói, Cổ Chi Châu bên cạnh thì ríu rít không ngừng.

Vừa đến cuối tuần là Cổ Chi Châu sẽ rủ Sầm Vọng đi ra ngoài chơi bóng, lúc đầu luôn bị từ chối, nhưng bị cậu ta bám dai như đỉa vài lần thì cuối cùng Sầm Vọng cũng đã thỏa hiệp.

Người khác đều nói anh mặt nóng nhưng mông lạnh, nhưng chỉ có cậu ta mới biết, Sầm Vọng là người trong nóng ngoài lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »