Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 26: Đăng ký đại hội thể thao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng nỗi buồn của cô ấy lại giống như một bức tường, sự tồn tại chân thực.

Cô ấy sợ tiếng khóc của mình sẽ quấy rầy đến người khác nên đành phải tìm một nơi vắng vẻ để lén trút hết.

Khi Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân nghe thấy điều này thì vẫn không hiểu gì cả, đây không phải là việc lạm dụng một cách trắng trợn ư?

Kỷ Vân thấy bất bình thay cô ấy: “Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta chỉ muốn đạt được cảm giác thượng đẳng bằng cách chê bai cậu thôi, bạn bè thật sự hoàn toàn không phải như vậy!”

Khương Hỉ Trừng cũng rất tức giận, cô không khỏi nghĩ đến có bao nhiêu cô gái giống như Dương Hứa Nhiên vậy, bởi vì việc lạm dụng mới trở nên lo được lo mất, lòng tự tin bị lung lay.

Nghĩ đến đây, cô nắm lấy tay của Dương Hứa Nhiên, giọng điệu dịu dàng và kiên định:

“Một món đồ đối với con người mà nói, cho tới bây giờ không có hợp hay không hợp thì chỉ có cậu có thích hay không, sau khi mua về có hài lòng hay không, không cần phải nghi ngờ sự lựa chọn của mình bởi vì sự không đồng tình của người khác.”

“Một mối quan hệ bạn bè lành mạnh có lẽ sẽ tràn đầy sự khích lệ, tôn trọng và yêu thích.”

“Cho dù cậu có cho rằng tình bạn của các cậu sâu sắc đến đâu, nhưng sau khi cậu đã nói rõ ràng là không vui, nhưng bọn họ vẫn làm theo ý mình và đả kích con người của cậu thì chắc chắn sẽ không thực sự coi cậu là bạn.”

Dương Hứa Nhiên như thể suy nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng tớ không biết... phải giải quyết mối quan hệ này như thế nào, tớ không thể dứt bỏ được.”

Kỷ Vân hiểu cô ấy: “Tớ hiểu cậu niệm tình quá khứ của các cậu, nhưng bây giờ tình bạn của các cậu đã không còn bình đẳng nữa, càng là sự bỏ ra đơn phương của cậu, đã như vậy rồi mà cậu vẫn kiên trì sao?”

Dương Hứa Nhiên có chút lay động.

Khương Hỉ Trừng gia tăng áp lực: “Kịp thời ngăn chặn tổn thương mới là trách nhiệm của bản thân.”

Dương Hứa Nhiên đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô ấy lau mặt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn các cậu, tớ biết nên làm như thế nào rồi.”

Buổi sáng hôm sau trong giờ nghỉ, Tào Tinh đến tìm Dương Hứa Nhiên, hỏi cô ấy có muốn đến tiệm cơm mới mở gần trường để ăn trưa hay không.

Tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Dương Hứa Nhiên vừa cạn lời vừa tức giận.

Mỗi khi cần cô ấy sẽ đến tìm cô ấy, khi không cần thì lập tức đá văng đi, từ trước đến giờ không có một câu xin lỗi.

Cô ấy là gì? Là món đồ sao?

Thỏ bị ép cũng sẽ cắn người.

Dương Hứa Nhiên lạnh lùng nói: “Tào Tinh, rốt cuộc cậu có coi tớ là bạn không?”

Tào Tinh sửng sốt một chút, bởi vì Dương Hứa Nhiên có tính cách mềm yếu nên hiếm khi có thái độ cứng rắn như vậy.

Tào Tinh có chút mông lung: “Tớ không coi cậu là bạn thì có thể coi cậu là cái gì chứ?”

Trong đầu Dương Hứa Nhiên hiện lên một đoạn văn từng xem trên mạng.

Khi bạn đặt một câu hỏi, câu trả lời nhận được là một câu hỏi chứ không phải một câu khẳng định, điều này chỉ chứng minh đối phương đang chột dạ.

Dương Hứa Nhiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói rõ: “Có đúng không? Vậy đối xử với tớ như một người gọi thì đến, đuổi thì đi cũng là cách cậu coi tớ là bạn bè của cậu sao?”

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, hơn nữa nhân vật chính còn là Dương Hứa Nhiên bình thường nhu nhược và dịu dàng ít nói nên mọi người tò mò quan sát qua.

Khương Hỉ Trừng vốn đang lo lắng Dương Hứa Nhiên sẽ không có khả năng từ chối Tào Tinh, nhưng bây giờ xem ra Dương Hứa Nhiên đối với tình bạn này thực sự thất vọng.

Kỷ Vân cũng không biết lúc nào cô ấy đứng sau lưng Dương Hứa Nhiên, cô ấy nghĩ rằng nếu như Dương Húc Nhiên không nói lại Tào Tình, vậy cô ấy sẽ thay Dương Hứa Nhiên nói lại.

Tào Tinh có chút xấu hổ trước đông đảo ánh mắt đang tập trung trên người mình, có chút không xuống đài được, lại biết phải giải thích thế nào nên lập tức muốn dàn xếp ổn thỏa:

“Tớ xin lỗi cậu vẫn không được à?”

Dương Hứa Nhiên nhìn Tào Tinh trước mặt, chỉ cảm thấy xa lạ.

“Không cần, chúng ta chấm dứt ở đây đi.”

Tào Tinh trong mắt dâng lên nước mắt, cô ta cắn môi dưới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngẩng cao đầu:

“Chỉ có tớ mới sẵn lòng làm bạn với cậu, cậu vừa nhàm chán vừa rầu rĩ, nếu không phải tớ nhìn thấy cậu đáng thương, làm việc gì cũng mang theo cậu thì bây giờ cậu vẫn cô đơn một mình. Cậu không cảm ơn tớ cũng được đi, lại còn trả đũa à? Tớ thật sự đã nhìn lầm cậu rồi!”

Những người xung quanh đều bị lời nói của Tào Tinh làm cho sửng sốt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vội vàng nhìn phản ứng của Dương Hứa Nhiên.

Dương Hứa Nhiên dường như đã sớm thành thói quen, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Nếu cậu nhìn không vừa mắt tớ như vậy, vậy thì đi tìm người khác đi.”

Tào Tinh hung hăng liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi. Dương Hứa Nhiên đưa mắt nhìn bóng lưng cô ta biến mất qua cửa sau, từ từ ngồi lại vào chỗ ngồi.

Khương Hỉ Trừng sờ đầu vai cô ấy: “Không sao chứ?”

Dương Hứa Nhiên có chút nghẹn ngào nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy ngột ngạt và buồn rầu mà thôi.”

Kỷ Vân thấy tâm tình của Dương Hứa Nhiên khá tệ, nhảy ra ngoài khơi dậy bầu không khí: “Chúng ta không tiếc nhầm người! Từ nay trở đi nếu cậu đi với hai chúng tớ, vĩnh viễn sẽ không còn cô đơn nữa!”

Dương Hứa Nhiên cúi đầu, một lúc lâu sau thì nói lời cảm ơn.

Lúc xế chiều, ủy ban thể thao phe phẩy tờ đăng ký trên tay, đầy phấn khích.

“Việc đăng ký đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu! Mọi người nhiệt tình tham gia đi!”

Học sinh trong lớp xúm lại thảo luận:

“4×100 đã đầy chưa?”
« Chương TrướcChương Tiếp »