Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 24: Tự ti

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giọng nói rất lớn, khiến nhiều nữ sinh phải nhìn về phía bên này:

"Ai nha Hứa Nhiên, cậu cũng không phải không biết, người cậu nhỏ gầy không có khí chất, dùng loại này căn bản không thích hợp đâu."

Nụ cười của Dương Hứa Nhiên ngưng trệ, ngón tay cũng theo đó mà dừng lại, buông ra cũng không được mà cầm lấy cũng không xong.

Bên tai cô vang lên tiếng cười vui vẻ, nhưng cô không cảm nhận được mà chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Cô vốn có chút mẫn cảm tự ti, bị nói như vậy thì lại càng cảm thấy không ngóc đầu lên được.

Vẻ mặt của Dương Hứa Nhiên ủ rũ, cuối cùng vẫn không lấy chiếc kẹp tóc kia.

Cô ấy thở dài thật sâu, trên mặt lại không có biểu cảm gì: "Tinh Tinh, tớ không muốn đi dạo nữa, chúng ta quay về đi."

Tào Tinh cau mày: "Không thể nào, bây giờ cậu đang tức giận sao? Tớ coi cậu là bạn mới nói thật với cậu."

Dương Hứa Nhiên chịu không nổi, nỗ lực phân rõ phải trái với Tào Tinh: "Thế nhưng cách này của cậu khiến tớ thấy rất khó chịu."

Tào Tinh không để bụng: "Cậu quen rồi không phải sẽ tốt sao, cậu cũng biết con người tớ không có ác ý, tất cả đều là vì muốn tốt cho cậu mà thôi."

Nghe xong những lời này, tâm tình của Dương Hứa Nhiên chẳng những không hề dịu đi mà còn giống như len quấn vào nhau, vừa loạn lại buồn phiền.

Trong lòng cô ấy chua xót, không nói được một lời nào thì trực tiếp rời đi, Tào Tinh không đuổi theo cô ấy mà còn không ngừng lầm bầm oán giận sau lưng cô ấy.

Không phải là nói cô ấy cố tình gây sự, nhưng cô ấy đã không còn sức lực để tranh cãi với Tào Tinh rồi.

Trong giờ thể dục hôm nay, sau khi giải tán Dương Hứa Nhiên thấy mọi người đều kết bạn mà đi, chỉ có cô ấy là lẻ loi một mình.

Cô độc nuốt chửng cô ấy, lại dẫn đến những điều không tốt đẹp giữa cô ấy và Tào Tinh.

Trong lòng Dương Hứa Nhiên tủi thân, kỳ thật cô ấy không muốn nghĩ xấu về Tào Tinh, dù sao những ký ức tốt đẹp giữa họ từng có vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.

Nhưng nỗi buồn của cô ấy lại giống như một bức tường, sự tồn tại chân thực.

Cô ấy sợ tiếng khóc của mình sẽ quấy rầy đến người khác nên đành phải tìm một nơi vắng vẻ để lén trút hết.

Khi Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân nghe thấy điều này thì vẫn không hiểu gì cả, đây không phải là việc lạm dụng một cách trắng trợn ư?

Kỷ Vân thấy bất bình thay cô ấy: “Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta chỉ muốn đạt được cảm giác thượng đẳng bằng cách chê bai cậu thôi, bạn bè thật sự hoàn toàn không phải như vậy!”

Khương Hỉ Trừng cũng rất tức giận, cô không khỏi nghĩ đến có bao nhiêu cô gái giống như Dương Hứa Nhiên vậy, bởi vì việc lạm dụng mới trở nên lo được lo mất, lòng tự tin bị lung lay.

Nghĩ đến đây, cô nắm lấy tay của Dương Hứa Nhiên, giọng điệu dịu dàng và kiên định:

“Một món đồ đối với con người mà nói, cho tới bây giờ không có hợp hay không hợp thì chỉ có cậu có thích hay không, sau khi mua về có hài lòng hay không, không cần phải nghi ngờ sự lựa chọn của mình bởi vì sự không đồng tình của người khác.”

“Một mối quan hệ bạn bè lành mạnh có lẽ sẽ tràn đầy sự khích lệ, tôn trọng và yêu thích.”

“Cho dù cậu có cho rằng tình bạn của các cậu sâu sắc đến đâu, nhưng sau khi cậu đã nói rõ ràng là không vui, nhưng bọn họ vẫn làm theo ý mình và đả kích con người của cậu thì chắc chắn sẽ không thực sự coi cậu là bạn.”

Dương Hứa Nhiên như thể suy nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng tớ không biết... phải giải quyết mối quan hệ này như thế nào, tớ không thể dứt bỏ được.”

Kỷ Vân hiểu cô ấy: “Tớ hiểu cậu niệm tình quá khứ của các cậu, nhưng bây giờ tình bạn của các cậu đã không còn bình đẳng nữa, càng là sự bỏ ra đơn phương của cậu, đã như vậy rồi mà cậu vẫn kiên trì sao?”

Dương Hứa Nhiên có chút lay động.

Khương Hỉ Trừng gia tăng áp lực: “Kịp thời ngăn chặn tổn thương mới là trách nhiệm của bản thân.”

Dương Hứa Nhiên đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô ấy lau mặt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn các cậu, tớ biết nên làm như thế nào rồi.”

Buổi sáng hôm sau trong giờ nghỉ, Tào Tinh đến tìm Dương Hứa Nhiên, hỏi cô ấy có muốn đến tiệm cơm mới mở gần trường để ăn trưa hay không.

Tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Dương Hứa Nhiên vừa cạn lời vừa tức giận.

Mỗi khi cần cô ấy sẽ đến tìm cô ấy, khi không cần thì lập tức đá văng đi, từ trước đến giờ không có một câu xin lỗi.

Cô ấy là gì? Là món đồ sao?

Thỏ bị ép cũng sẽ cắn người.

Dương Hứa Nhiên lạnh lùng nói: “Tào Tinh, rốt cuộc cậu có coi tớ là bạn không?”

Tào Tinh sửng sốt một chút, bởi vì Dương Hứa Nhiên có tính cách mềm yếu nên hiếm khi có thái độ cứng rắn như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »