Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 23:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Hỉ Trừng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu.

Kỷ Vân "ồ" lên một tiếng, không nói thêm gì nữa, bởi vì cô ấy cũng đang tán dóc một chút.

Khương Hỉ Trừng cùng cô ấy đều có tế bào thể dục thể thao không được phát triển lắm, chỉ riêng bài kiểm tra 800 mét hàng năm là đủ cho cả hai người uống một bình rồi.

Kỷ Vân mím môi: "Cũng không biết Quốc khánh năm nay chúng ta được nghỉ mấy ngày nữa."

Khương Hỉ Trừng suy nghĩ một chút: "Chắc là ba ngày, cấp ba trước kia đều là như vậy cả."

Kỷ Vân khóc than một tiếng, rồi lại còn tự an ủi chính mình: "Không có gì, không có gì, chờ thi tốt nghiệp trung học xong, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."

Các học sinh cấp ba đặc biệt mong chờ và khao khát kỳ nghỉ sau thi tốt nghiệp trung học.

Khi họ không thể kiên trì, không chỉ bản thân họ mà ngay cả giáo viên cũng dùng điều này để cổ vũ họ, hơn nữa lần nào nó cũng có tác dụng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, từ xa đã phát hiện trước mắt có một nữ sinh đang ngồi trên bậc thềm.

Ban đầu cũng không chú ý, đến gần mới phát hiện lại là Dương Hứa Nhiên đang cúi đầu nức nở lau nước mắt.

Hai cô đều giật mình, vội vàng bước lên phía trước, một trái một phải ngồi bên cạnh Dương Hứa Nhiên.

Kỷ Vân thấp giọng nói: "Hứa Nhiên, cậu làm sao vậy?"

Dương Hứa Nhiên vừa nghe thấy tiếng xưng hô này thì lại lấy hai tay che mặt, càng khóc càng lớn tiếng hơn.

Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân thấy thế thì cũng không ngăn lại, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh cô ấy.

Dương Hứa Nhiên khóc đến thở không được: "Tớ… bạn tớ… cô ấy và tớ... chúng tớ..."

Tốc độ nói có chút nhanh, nhưng lời nói lại đứt quãng.

Kỷ Vân liên tục vỗ lưng cho cô ấy để giúp cô ấy dễ thở hơn.

Khương Hỉ Trừng thấy đau lòng, tay phải đưa lên mặt của cô ấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy: "Đừng khóc, từ từ nói."

Dương Hứa Nhiên được hai cô gái dịu dàng an ủi, hơn nữa sau khi trút tâm sự được thì tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô sắp xếp lại lời nói của mình, khóc thút thít nói hết với hai cô.

Hóa ra Dương Hứa Nhiên có một người bạn tên là Tào Tinh, hai người được phân vào cùng một lớp lúc khai giảng lớp mười, lại đúng lúc ngồi cùng bàn, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn thân tốt nhất.

Dương Hứa Nhiên không thích nói chuyện, lại có chút chậm chạp nên rất khó kết bạn, vì vậy cô ấy đặc biệt trân trọng mối quan hệ với Tào Tinh.

Sau này lại phân khoa văn lý, Dương Hứa Nhiên chọn lý còn Tào Tinh lại chọn văn. Nhưng may mắn là mối quan hệ giữa hai người không hề trở nên xa cách vì khoảng cách mà thay vào đó còn ngày càng tốt đẹp hơn.

Nhưng lúc lên lớp mười hai thì không biết vì sao mà Tào Tinh lại lúc lạnh lúc nóng, lúc tốt lúc xấu với Dương Hứa Nhiên.

Dương Hứa Nhiên truy hỏi nguyên nhân cô ta, Tào Tinh chỉ tỏ vẻ nói mình không có việc gì, nhưng vẫn hờ hững với cô ấy như trước.

Dương Hứa Nhiên cạn ý tưởng, nửa đêm trằn trọc, viết một lá thư xin lỗi ngắn gọn, tặng quà cho Tào Tinh, về cơ bản là kêu thì đến, đối với cô ta ngoan ngoãn phục tùng.

Các cách đều đã dùng qua, vất vả mới dỗ được Tào Tinh.

Nhưng điều này lại giống như rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, theo thời gian, Dương Hứa Nhiên trở nên vô cùng mệt mỏi, trạng thái học tập cũng giảm bớt nhiều hơn.

Cuối tuần trước, cả hai đã chơi lại với nhau, còn hẹn nhau đi mua sắm.

Đi ngang qua khu nón, Dương Hứa Nhiên tiện tay thử đội một cái mũ nồi.

Cô soi gương trước sau, cảm thấy mình đẹp nên hưng phấn hỏi ý kiến

Tào Tinh.

Toàn bộ sự chú ý của Tào Tinh đều đặt ở trên điện thoại di động, ngay cả cái liếc mắt cũng chưa từng dành cho Dương Hứa Nhiên: "Ừ, đẹp đẹp."

Dương Hứa Nhiên thấy cô ta như vậy thì thử thăm dò hỏi: "Tinh Tinh, có phải cậu thấy mệt mỏi không, nếu không thì chúng ta tìm một chỗ nghỉ chút nhé?"

Tào Tinh hùa theo: "Không mệt."

Lại đi mấy bước chính là khu đồ trang sức. Dương Hứa Nhiên liếc mắt nhìn sang, lại chọn trúng chiếc kẹp tóc thực sự chạm đến gu thẩm mỹ của cô ấy, là phong cách ngọt ngào lại có chút ngầu.

Đầu ngón tay của cô ấy vừa mới chạm vào kẹp tóc thì Tào Tinh đã lập tức quay đầu dội một chậu nước lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »