Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 16: Có cần tớ giúp cậu gỡ ra không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sầm Vọng không để ý tới ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lộ Bách Ngôn: “Chúng ta vào trong viết đi.”

Kỷ Vân lắc đầu như giống trống: “Hai người đi đi, hai người đi đi, ở cùng hai vị học giả như các cậu tớ sẽ rất áp lực, nên tớ viết ở bên ngoài là được rồi.”

Khương Hỉ Trừng không phải không có hứng thú, nhưng thật sự thấy lo lắng việc bị quấy rầy, muốn học ở một nơi không có nhân tố dụ hoặc nên lựa chọn đi theo Sầm Vọng.

Cô có chút thấp thỏm, không phải vì xấu hổ mà vì nhớ tới lúc trước bước vào phòng em họ nhà mình.

Thực sự sốc trước cảnh tượng lôi thôi trong phòng.

Trên bàn là những hộp cơm đã ăn xong, giấy ăn dính dầu mỡ, chăn bông nhăn nheo, vô số quần áo chất đống trên lưng ghế, máy chơi game, sách giáo khoa, rác rưởi, bị ném bừa bãi xuống đất.

Nhưng Sầm Vọng trông tươi tắn sảng khoái, thói quen sinh hoạt của anh chắc hẳn không tồi.

Đúng như Khương Hỉ Trừng dự đoán, căn phòng rất sạch sẽ ngăn nắp.

Bộ giường ba mảnh có màu tím nhạt chứ không phải màu đen, trắng, xám tiêu chuẩn mà các nam sinh hay dùng.

Rất giống cảm giác Sầm Vọng mang lại cho cô, thanh lãnh ôn nhuận nhưng cũng không sắc bén.

Các loại sách khác nhau được sắp xếp trên kệ, trên bàn có một chồng giấy A4 và bài kiểm tra. Các tài liệu học tập mở ra được đánh dấu dày đặc bằng bút đỏ.

Cô không nhịn được lại chú ý liếc mắt một cái.

Trên tờ giấy nháp đặt một bên, suy nghĩ bị cắt đứt quá nhiều lần, vẽ vài dấu thập. Lại không ngừng nếm thử, cho đến khi hiểu rõ ràng.

Bên cạnh có thêm vào phê bình mấy dòng chữ nhỏ, có lẽ là những việc cần ghi chú và ghi chép cảm hứng.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự chăm chỉ của Sầm Vọng.

Không giống như Khương Hỉ Trừng, cô thích tự do chuẩn bị bản soạn thảo. Trên tờ giấy trắng có những công thức và phép tính nghiêng nghiêng, vặn vẹo, một cái búa ở phía đông và một cái chày gỗ ở phía tây.

Đôi khi tâm trí lang thang sẽ xen kẽ thêm một vài hình vẽ đơn giản, căn bản là không thể kiểm soát được.

Vì vậy có khi dòng suy nghĩ không cẩn thận bị gián đoạn, rất khó để tìm về bằng một bản nháp.

Cô rất bội phục Sầm Vọng về điều này.

Lúc này, Sầm Vọng từ phòng khách ôm ghế trở lại, giọng điệu mang chút trêu chọc:

“Cô Khương, ngồi đi.”

Anh đang trêu chọc lời nói của cô vừa nói, Khương Hỉ Trừng cười một tiếng, giả vờ không nghe này.

Sau khi hai người ngồi xuống thì nhanh chóng bước vào trạng thái học tập, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật giấy “soạt soạt” và tiếng bút viết “loạt xoạt”.

Sau khi viết xong một tờ bài thi, Khương Hỉ Trừng cảm thấy cổ có chút đau nhức.

Chiếc bàn học ở cạnh tủ quần áo, cô nghiêng người tựa lưng vào đó.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Khương Hỉ Trừng chuẩn bị ngồi thẳng lưng tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.

Sau ót không đề phòng xuất hiện một cổ trở lực, cô kêu một tiếng “ai ui”.

Sầm Vọng liếc mắt qua.

Hôm nay Khương Hỉ Trừng buộc tóc đuôi ngựa thấp, trên tủ quần áo có treo một chiếc móc quần áo.

Khi cô đến gần, tóc cô bị vướng vào thiết kế móc trên móc treo quần áo.

Khương Hỉ Trừng giãy giụa một lúc nhưng không thể thoát ra được, đành phải mò ra phía sau để tách nó ra.

Sầm Vọng im lặng nhìn.

Thấy tư thế của cô hơi khó chịu, mất một lúc lâu cũng không gỡ được thì hỏi: “Có cần tớ giúp cậu gỡ ra không?”

Khương Hỉ Trừng không từ chối.

Sợi tóc bị vướng nằm ở chỗ tầm mắt không thấy được, nếu cô tự mình gỡ ra thì đúng là bất tiện.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên thu hẹp lại.

Cô có thể ngửi thấy hương thơm của chanh trên người anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »