Chương 14: Ký ức 2

Đoạn cuộc sống kia có thể nói là xuôi gió xuôi nước, gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, người thân khỏe mạnh.

Cuộc sống luôn tràn ngập tiếng cười nói, giống như kẹo đường, ngọt tí tách.

Sầm Vọng còn nhỏ cũng luôn có thể thấy, Sầm Tông Triết trước khi ra cửa sẽ ôm Lâm Sơ Tuyền, hôn lên trán Lâm Sơ Tuyền, trân trọng lại khó có thể che giấu tình yêu của mình.

Việc ngoài ý muốn xảy ra vào năm đầu tiên của trung học cơ sở.

Sầm Tông Triết ngày càng về nhà muộn, cũng ít nói chuyện với Lâm Sơ Tuyền hơn.

Trong lòng Lâm Sơ Tuyền rõ như gương sáng, nhưng cũng không vạch trần, hay nói cách khác, bà ấy ảo tưởng rằng sẽ tồn tại may mắn.

Bà ấy chỉ im lặng xem những bức ảnh cưới, một lần lại một lần.

Sầm Vọng sớm phát triển hơn các bạn cùng trang lứa, anh cảm giác được nụ cười gượng ép của mẹ và thái độ qua loa lấy lệ của cha.

Nhưng mọi thứ đột nhiên chuyển biến tốt. Sầm Tông Triết dường như đột nhiên tỉnh ngộ, mua một hơi rất nhiều quần áo và đồ trang sức cho Lâm Sơ Tuyền.

Giống như đang cố ý bù đắp cái đó.

Nhưng Lâm Sơ Tuyền không vui, dần dần trở nên có chút thẫn thờ.

Vì vậy vào một buổi chiều khi đi siêu thị mua sắm, Lâm Sơ Tuyền mất hồn mất vía, bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ tông vào.

Đôi mắt của Sầm Vọng đỏ ngầu như máu.

Sau đó Sầm Vọng mới biết, Sầm Tông Triết âu phục giày da, thành thục chững chạc đã làm quen được một người phụ nữ trong giới kinh doanh, đối phương trẻ tuổi xinh đẹp, nhiệt tình phóng khoáng.

Đạt được cả danh lẫn lợi, được người người xưng một câu tổng giám đốc Sầm, đã sớm dao động với sự trong sáng của tuổi trẻ, rơi vào ôn nhu hương của người khác.

Có lẽ là lương tâm khiển trách, ông ta ý thức được sai lầm của mình, kịp thời ngăn chặn mất mát.

Thực hiện nguyên tắc “động tâm là bản năng, chung thủy là lựa chọn”, đã cắt đứt liên lạc với người phụ nữ đó.

Nhưng hết thảy đã quá muộn.

Khi đó Sầm Vọng cực đoan cho là, Sầm Tông Triết chính là hung thủ gϊếŧ người.

Vì thế anh cùng ông ta tranh cãi quyết liệt, cuối tuần đi ra ngoài tìm việc làm thêm, nhưng vì chưa đủ tuổi vị thành niên nên không có chủ quán nào nhận anh.

Anh quật cường móc số tiền mừng tuổi ít ỏi còn dư lại, thà gặm bánh bao cả tháng, cũng không muốn dùng một phân tiền của Sầm Tông Triết.

Bà ngoại thương Sầm Vọng nên đã đưa anh về sống cùng.

Đôi khi anh nhìn vào trong gương, nhìn khuôn mặt có bảy phần giống Sầm Tông Triết, không khỏi cảm thấy chán ghét chính mình.

Sầm Vọng muốn giữ lại bóng dáng của Lâm Sơ Tuyền trên người, cho nên cố tình khống chế phương hướng lớn lên của mình, phát triển theo hướng tính cách của mẹ mình.

Khi bà ngoại lần nào cũng đỏ mắt lặp lại: “Tiểu Vọng càng ngày càng giống mẹ con.”

Sầm Vọng liền thoáng dùng sức nắm lấy tay bà nội, nói: “Con sẽ thay thế mẹ chăm sóc bà.”

Cho đến khi sắp bước vào cấp ba, anh ở cửa nghe được Sầm Tông Triết gần như khẩn cầu nói với bà ngoại:

"Để Tiểu Vọng trở về Hoài Thành đi, nơi đó có tài nguyên giáo dục tốt."

“Con là cha của nó, con cũng muốn... Sống chung với con trai của mình."

Sầm Vọng sải bước dài đi về phía trước, không chút lưu tình nói: "Không cần."

Bà ngoại không nói gì, ban đêm lặng lẽ đi vào phòng ngủ của anh, dùng lòng bàn tay thô ráp chạm vào mặt anh:

"Tiểu Vọng đi đi, con cố gắng học tập cho giỏi, coi như là vì bà ngoại."

"Con đã lớn, hiểu biết lý lẽ. Chuyện của mẹ con, cha con cũng không muốn phải nhìn thấy."

Dừng một chút, bà ấy có chút nghẹn ngào nói thêm: “Bà ngoại không muốn sau này bà đi rồi, con lại ở một mình.”

Đôi mắt anh đỏ hoe, sống lưng hơi cong, đè nén cảm xúc nặng nề của mình, nói "Ừm."

Sầm Vọng thoát khỏi ký ức của mình.

Anh mở ngăn kéo ra, lật ngược khung ảnh, rồi nhẹ nhàng đặt vào.

Ngày hôm sau là thứ bảy.

Kỷ Vân dụi mắt bò dậy, kéo giọng điệu hô to: "Mẹ… hôm nay con… phải đến nhà bạn học làm bài tập… con quyết định… phải học tập… thật tốt…!"

Mẹ Kỷ cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Đừng chỉ biết nói, tiết kiệm sức lực ra khỏi giường ăn cơm đi.”

Kỷ Vân không phục, chân trần “đăng đăng đăng” chạy đến bên cạnh mẹ Kỷ: "Con nói thật! Mẹ đừng không tin!"

“Đi giày vào!” Mẹ Kỷ vỗ một cái vào mông Kỷ Vân.

Lực đạo không nặng, nhưng âm thanh thâm thúy.

Cô ấy đàng hoàng trở lại phòng ngủ mang giày vào.

Kỷ Vân trở lại phòng bếp, cả người bám lấy mẹ Kỷ như bạch tuộc, ngửi mùi thơm của thức ăn:

"Mẹ, mẹ làm món sườn chua ngọt! Con biết mẹ vẫn yêu con mà~"

Mẹ Kỷ giọng nói lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại không giấu được nụ cười: "Đừng có mà nịnh nọt, mẹ định vỗ béo con, rồi bán con cho lò mổ heo."

Kỷ Vân bình thường chính là dùng phương thức như vậy sống chung với mẹ Kỷ.

Cô ấy không hề coi trọng, kẹp một miếng sườn bỏ vào trong miệng, tự khen: “Vậy con cũng là con heo nhỏ đắt tiền nhất!”

Mẹ Kỷ không thèm quan tâm cô ấy.

“Người bạn học nào?”

Kỷ Vân hai má phồng lên, lời nói không rõ ràng: “Hàng xóm mới của Trừng Trừng, đã nói qua với mẹ rồi, đứng đầu lớp, con được cùng Trừng Trừng đi học hỏi lấy kinh nghiệm."

Mẹ Kỷ hết sức hiểu tính tình của con gái mình: “Con lấy kinh gì? Vui chơi tâm kinh hả?”

Vẻ mặt Kỷ Vân coi thường, cô ấy làm vẻ thâm trầm: “No no no, con gái của mẹ đã sớm không còn theo đuổi những thứ nông cạn.”