Món lẩu cay mà Kỷ Vân ăn vào bữa trưa có vẻ không tươi khiến cô ấy cảm thấy đau bụng, vừa hết tiết lập tức vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Khương Hỉ Trừng ngồi ngay tại chỗ, vừa làm bài tập vừa đợi cô ấy.
Người trong lớp học gần như đi hết.
Cô định nói một tiếng với Sầm Vọng, kêu anh làm việc khác trước.
Sầm Vọng đeo túi trên vai, đang đợi ở cửa.
Anh vô tình ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy một nam sinh trong lớp 12-2 đang thẳng tắp trợn mắt nhìn anh, ánh mắt không có ý tốt.
Anh có chút nghi ngờ nhưng lười suy nghĩ, thờ ơ nhìn đi nơi khác.
Đổng Thành chặn đường đi của Khương Hỉ Trừng lại.
Vóc dáng của cậu ta cao ngang ngửa Khương Hỉ Trừng, dù có trợn tròn đôi mắt, cũng không có lực uy hϊếp.
“Quan hệ của cậu với cậu ta là gì?"
Đổng Thành cố ý quan sát cô suốt một tuần, phát hiện cô quả thực mỗi đêm đều đi cùng Sầm Vọng.
Vừa rồi Sầm Vọng liếc nhìn cậu ta, vẻ lãnh đạm đó rơi vào trong mắt Đổng Thành, đó là một sự khıêυ khí©h từ trên cao nhìn xuống.
Lòng tự ti u ám của cậu ta sinh sôi đến muốn phát điên, ở một khoảnh khắc đó hội tụ thành sự tức giận.
Khương Hỉ Trừng bị vấn đề điên khùng của cậu ta làm cho bối rối nhưng vẫn tốt tính hỏi:
"Cái gì?"
Đổng Thành cho là Khương Hỉ Trừng giả ngốc nên giọng điệu càng kích động, nước bọt bắn tung tóe, tiếp tục chỉ trích cô.
Âm thanh cố ý khuếch đại giống như là muốn để Sầm Vọng ở bên ngoài, dù đứng ở đâu, cũng có thể nghe rõ.
"Tại sao cậu theo đuổi tớ lại còn lôi lôi kéo kéo với Sầm Vọng?"
"Nếu cậu không có cảm tình với tớ, vậy thì tại sao luôn nói chuyện dịu dàng với tớ như vậy, tại sao tớ nộp bài tập muộn nhiều lần nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không tức giận? Tại sao khi tớ vấp ngã trong lúc tập chạy cậu luôn tự mình đỡ tôi?”
“Cậu dám nói cậu không thẹn với lương tâm sao?"
Ban đầu Khương Hỉ Trừng còn có chút bối rối nhưng về sau càng nghe càng cảm thấy phẫn nộ.
Hóa ra những cảm giác khó chịu kỳ lạ trước đó không phải là ảo giác.
Cô không giận mà còn bật cười, ánh mắt lạnh lùng, lời nói ra khỏi miệng cũng không còn khách sáo nữa.
“Cậu đứng ở lập trường gì tới chất vấn tớ?”
"Tớ đỡ cậu là vì tình nghĩa bạn học, bất kể ngày đó là ai ngã xuống, tớ cũng sẽ đi đỡ."
"Tớ thu bài tập của cậu vì đó là chức trách của tớ, tớ có chức trách thu đủ bài tập của mỗi bạn học."
"Tớ cười dịu dàng với cậu chỉ là do phép tắc xã giao, tớ sẽ không vô duyên vô cớ cho cậu sắc mặt xấu."
"Tớ nói đã rõ ràng chưa? Đổng Thành, tớ khuyên cậu nên đến bệnh viện chữa trị chứng bệnh suy nghĩ chủ quan của cậu đi."
Kỷ Vân chẳng biết đi vệ sinh trở lại lúc nào, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Nhìn thấy tấm lòng của cô tự dưng bị vô cớ trách cứ, cô ấy buồn nôn giống như ăn phải con ruồi, nói:
"Đổng Thành, tớ nghĩ cậu thật sự điên rồi, trong đầu tạo ra tuồng kịch lớn như vậy, cậu lấy đâu ra dũng khí nói Khương Hỉ Trừng phải như vậy?"
"Chẳng lẽ vì cậu ấy học cùng lớp với cậu, thở cùng bầu không khí với cậu nên cậu ấy là của cậu sao? Hãy đi khám bác sĩ đi."
Nói xong lập tức dắt tay Khương Hỉ Trừng, khí thế hung hăng rời đi.
Sắc mặt Đổng Thành tái nhợt, á khẩu không trả lời được, những mơ tưởng tự mình đa tình đó đã sớm bị giẫm đạp dưới chân, vỡ thành từng mảnh.
Giọng nói của Đổng Thành cao lên, Sầm Vọng nghe rõ ràng.
Chuyện bắt đầu do anh, anh vốn định can thiệp nhưng anh cảm thấy mình không có lập trường.
Tự mình can thiệp sẽ chỉ khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, ngược lại khiến Khương Hỉ Trừng không thể tẩy sạch bát nước bẩn.
Sầm Vọng nhướng mi, nhìn chăm chú Khương Hỉ Trừng gặp chuyện không sợ hãi.
Quen nhau mấy ngày ngắn ngủi, Sầm Vọng biết cô là cô gái lớn lên trong tình yêu thương nên luôn dịu dàng, trong sáng.
Nhưng trong ánh mắt cô có sự quật cường, cô không phải là một bông hoa trong nhà kính mà là một ngọn cỏ mùa xuân tự do sinh trưởng.
Có lẽ sự phản kháng của Khương Hỉ Trừng sẽ khiến nam sinh thẹn quá hóa giận, chỉ cần nam sinh gieo rắc một chút tin vịt đơn giản thì có thể khiến cô lõm sâu vào dư luận.