Văn án: [Nữ chính trong sáng tỉnh táo & Nam chính bên ngoài lạnh lùng bên trong mềm mại.] [Đều hướng tới nhau/ Đều là học bá/ Nhóm tượng/ Bánh ngọt chữa lành.] Sầm Vọng, gia cảnh tốt, khuôn mặt tuấn t …
Văn án:
[Nữ chính trong sáng tỉnh táo & Nam chính bên ngoài lạnh lùng bên trong mềm mại.]
[Đều hướng tới nhau/ Đều là học bá/ Nhóm tượng/ Bánh ngọt chữa lành.]
Sầm Vọng, gia cảnh tốt, khuôn mặt tuấn tú, tính cách lạnh lùng, thành tích hàng năm luôn đứng đầu bảng khối tự nhiên.
Nữ sinh thầm mến anh không ít nhưng chưa bao giờ thấy anh coi trọng ai.
Mọi người đều nói anh hoàn toàn xứng đáng làm một đóa hoa lạnh lùng.
Khương Hỉ Trừng cảm thấy cô và anh tám gậy tre cũng đánh không tới, chỉ biết nhau trong lúc chụp ảnh tốt nghiệp.
...
Mãi tới khi gần tới khai giảng cấp ba, mái tóc của Khương Hỉ Trừng lộn xộn, mang dép lê nhàn nhã xuống lầu vứt rác.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy nhà bên cạnh lâu chưa có ai ở có khách thuê mới.
Thiếu niên đứng dựa vào cửa, thản nhiên liếc cô một cái, im lặng không nói gì.
Khương Hỉ Trừng sửng sốt ngay tại chỗ, xin hỏi nhân vật nổi tiếng trong trường đột nhiên trở thành hàng xóm của mình là cảm giác gì?
Ai có thể ngờ sau này...
Sầm Vọng chủ động chặn đường Khương Hỉ Trừng, Khương Hỉ Trừng giả vờ phải tránh đi, anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay cô:
"Thật xin lỗi."
"Đừng ngó lơ tớ."
...
Sau khi ở bên nhau, Khương Hỉ Trừng tình cờ nhìn thấy vòng tròn bạn bè riêng tư của Sầm Vọng, điều này làm cô vô cùng ấn tượng:
"Tôi là một ngọn gió mờ mịt vô định mà cô ấy là hơi thở mùa xuân giữ chân tôi."
Mỗi ánh mắt, mỗi câu nói, mỗi hành động của Sầm Vọng đều là một lời tỏ tình long trọng.
Hay lắm