Những cánh đồng bên ngoài tường thành Darry lại tiếp tục được canh tác. Hoa màu cháy đã được xới lên và đám lính trinh sát của Ser Addam báo cáo nhìn thấy một đám phụ nữ trong các luống cày đang nhổ cỏ, trong khi một đàn bò đang xới đất mới ở bìa rừng. Hơn một chục người đàn ông râu ria xồm xoàm cầm rìu đứng gác trong khi họ làm việc.
Cho đến khi Jaime và đoàn người tới chân lâu đài thì tất cả bọn họ đã lẩn vào trong thành. Anh thấy Darry đã ở rất gần, giống như Harrenhal trước đây. Một cách đón tiếp lạnh lẽo từ chính những người trong gia tộc.
“Thổi tù và đi,” anh ra lệnh. Ser Kennos vùng Kayce tháo dây đeo chiếc Tù Và Herrock và phồng mồm thổi. Khi đang đợi phản hồi từ tòa lâu đài, Jaime để ý thấy lá cờ hiệu màu nâu và đỏ thẫm bay phấp phới trên tường thành bên ngoài của người em họ. Có vẻ Lancel đã kết hợp con sư tử của Nhà Lannister với người thợ cày của Nhà Darry. Anh cũng nhìn thấy bàn tay của chú mình trong đó, cũng như trong việc lựa chọn cô dâu cho Lancel. Nhà Darry đã cai trị vùng đất này kể từ khi người Andal đánh bại Tiền Nhân. Do đó, Ser Kevan nhận ra mọi thứ sẽ thuận lợi hơn cho con trai ông nếu đám nông dân thấy cậu kế thừa những giá trị của người xưa và nắm quyền cai trị thông qua hôn nhân chứ không phải nhờ vào sắc lệnh của triều đình. Kevan lẽ ra phải là quân sư của Tommen mới phải. Harys Swyft là con cóc ghẻ, và nếu Cersei nghĩ hắn thông minh thì chị ta quả đã mất trí.
Cánh cổng lâu đài bật mở chậm chạp. “Em họ ta không có đủ chỗ cho một nghìn người đâu,” Jaime nói với Strongboar. “Chúng ta sẽ dựng trại bên dưới bức tường phía tây. Ta muốn đào hào và đóng cọc xung quanh trại. Ở khu vực này vẫn có các nhóm cướp hoành hành đấy.”
“Bọn chúng có điên mới dám tấn công một đội quân mạnh mẽ như chúng ta.”
“Điên, hoặc đói khát.” Trước khi biết rõ hơn về lũ cướp này và sức mạnh của chúng, Jaime không định mạo hiểm lơ là việc phòng thủ. “Đào hào và đóng cọc đi,” anh nhắc lại trước khi thúc con ngựa Danh Dự ra phía cổng. Ser Dermot cưỡi ngựa đi bên cạnh anh với lá cờ hoàng gia hình con hươu và sư tử, còn Ser Hugo Vance mang cờ trắng của Ngự Lâm Quân. Jaime đã giao cho Ronnet Đỏ nhiệm vụ đưa Wylis Manderly tới Maidenpool, nên từ giờ trở đi anh không cần phải bận tâm đến hắn nữa.
Pia cưỡi ngựa cùng cận vệ của Jaime trên lưng con ngựa thiến mà Peck tìm được cho cô. “Trông nó như một lâu đài đồ chơi vậy,” Jaime nghe thấy cô ta nói. Ngoài Harrenhal ra, cô ta không có nhà cửa, anh nhớ lại. Mọi tòa lâu đài trong vương quốc này đối với cô ta đều nhỏ bé, trừ Rock.
Josmyn Peckleton cũng nói như vậy. “Cô không thể so sánh với Harrenhal được. Harren Đen xây tòa lâu đài đó quá đồ sộ.” Pia lắng nghe nghiêm nghị như thể một cô bé 5 tuổi được nữ tu giảng bài. Con người cô ta là vậy, một đứa trẻ trong thân xác đàn bà, đầy tổn thương và sợ hãi. Thế nhưng Peck có vẻ khá thích cô ta. Theo Jaime quan sát thì có lẽ thằng nhóc chưa bao giờ biết mùi đàn bà, nên đối với cậu ta Pia vẫn là mỹ nữ, chỉ cần cô ta ngậm miệng. Mà thằng nhóc ngủ với cô ta cũng có vấn đề gì đâu, miễn là cô ta đồng ý.
Một tên trong đám lính của Núi Yên Ngựa đã cố hãʍ Ꮒϊếp cô gái ở Harrenhal, và sau đó đã tỏ ra vô cùng bối rối khi Jaime ra lệnh cho Ilyn Payne chặt đầu hắn. “Tôi từng ăn nằm với cô ta rồi, cả trăm lần rồi,” hắn nhắc đi nhắc lại khi bị ấn quỳ xuống. “Cả trăm lần rồi, thưa ngài. Tất cả chúng tôi đều từng ăn nằm với cô ta.” Khi Ser Ilyn đưa cho Pia cái đầu của hắn, cô ta đã mỉm cười qua hàm răng gãy.
Darry đã đổi chủ vài lần trong cuộc chiến, và lâu đài của nó cũng từng cháy một lần và bị cướp phá ít nhất hai lần, nhưng có vẻ Lancel không mất nhiều thời gian để khôi phục lại nó. Toàn bộ cổng lâu đài mới được lắp lại, những tấm ván bằng gỗ sồi thô được gia cố với đinh tán sắt. Một chuồng ngựa mới được dựng ngay nơi chiếc chuồng cũ bị cháy rụi. Các bậc thang lên pháo đài đã được thay mới, và các cửa sổ chớp cũng vậy. Những tảng đá bám muội đen là dấu vết của nơi ngọn lửa liếʍ qua, nhưng thời gian và mưa gió đã làm chúng nhạt bớt.
Bên trong tường thành, quân lính cầm nỏ đi lại trên thành lũy, một số mặc áo choàng đỏ thẫm và đội mũ giáp có biểu tượng sư tử, một số người khác trong bộ đồ màu xanh và xám của Nhà Frey. Khi Jaime cưỡi ngựa băng qua sân, anh thấy đàn gà quanh quẩn dưới vó con Danh Dự, lũ cừu kêu be be, còn đám nông dân thì nhìn anh chằm chằm với vẻ hằn học. Nông dân được trang bị vũ khí, anh vẫn đủ tinh ý để nhận ra. Một số người cầm hái, một số cầm gậy, một số cầm cuốc được mài sắc lẻm. Anh còn thấy cả rìu và vài người đàn ông râu rậm với hình ngôi sao bảy cánh khâu trên những bộ đồ rách rưới, bẩn thỉu. Lại lũ chim sẻ chết tiệt. Chúng đến từ đâu vậy nhỉ?
Anh không thấy bóng dáng ông chú Kevan đâu cả. Lancel cũng vậy. Ra chào anh chỉ có một học sĩ trong chiếc áo thụng xám bay lật phật quanh đôi chân gầy guộc. “Tướng chỉ huy, Darry rất hân hạnh trước cuộc viếng thăm... bất ngờ này của ngài. Mong ngài tha thứ vì chúng tôi đã không chuẩn bị kỹ lưỡng. Chúng tôi được biết ngài đang đi về hướng Riverrun.”
“Ta tiện đường rẽ vào Darry thôi,” Jaime nói dối. Hãy cứ để dành Riverrun đấy đã. Và nếu may mắn cuộc vây thành kết thúc trước khi anh đến được tòa lâu đài thì anh sẽ không cần phải ra tay với Nhà Tully nữa.
Anh xuống ngựa và đưa dây cương Danh Dự cho một cậu bé coi ngựa. “Chú ta có ở đây không?” Anh không nhắc đến cái tên nào. Ser Kevan là người chú duy nhất còn lại của anh, người con trai cuối cùng còn sống của Lãnh chúa Tytos Lannister.
“Không thưa ngài. Ser Kevan đã rời đi sau đám cưới.” Vị học sĩ nới chuỗi xích trên cổ như thể nó đã trở nên quá chật đối với ông. “Tôi biết Lãnh chúa Lancel sẽ rất vui khi được gặp ngài... và tất cả các hiệp sĩ hào hoa của ngài. Dù tôi rất buồn khi phải thú thật là Darry quá nhỏ để có thể lo bữa ăn cho nhiều người như vậy.”
“Chúng ta có quân lương rồi. Ông là?”
“Maester Ottomore, thưa ngài. Phu nhân Amerei muốn được tự mình chào đón ngài, tuy nhiên cô ấy đang bận chuẩn bị yến tiệc. Phu nhân rất hy vọng ngài và các hiệp sĩ, các đội trưởng có thể ngồi chung mâm với chúng tôi tối nay.”
“Một bữa ăn nóng sốt là quá đủ rồi. Những ngày vừa qua rất lạnh lẽo và ướŧ áŧ.” Jaime quay ra sân, liếc nhìn đám chim sẻ với những khuôn mặt râu ria xồm xoàm. Quá đông. Và quá nhiều người Nhà Frey nữa. “Ta sẽ tìm thấy Đá Cứng ở đâu đây?”
“Chúng tôi đã nhận được báo cáo về nhóm cướp ở bên kia dòng Trident. Ser Harwyn đã mang theo năm hiệp sĩ và hai mươi cung thủ đi giải quyết bọn chúng rồi.”
“Thế còn Lãnh chúa Lancel?”
“Lãnh chúa đang trong điện thờ. Lãnh chúa yêu cầu chúng tôi không ai được làm phiền khi ngài ấy đang cầu nguyện.”
Cậu ta và Ser Bonifer chắc chắn sẽ hợp nhau lắm. “Rất tốt.” Thời gian vẫn còn nhiều, anh sẽ nói chuyện với cậu em họ sau. “Ta sẽ ở phòng nào? Nhớ mang bồn tắm lên nữa nhé.”
“Chúng tôi đã bố trí ngài ở pháo đài Thợ Cày, nếu ngài vừa lòng. Tôi sẽ dẫn ngài lên đó.”
“Ta biết đường rồi.” Tòa lâu đài này đã quá quen thuộc đối với Jaime. Anh và Cersei từng là khách ở đây hai lần, một lần trên đường tới Winterfell với Robert, và lần thứ hai là trên đường trở về Vương Đô. Dù chỉ là một lâu đài nhỏ nhưng Darry vẫn lớn hơn một nhà trọ, với địa điểm đi săn thuận lợi dọc theo bờ sông. Robert Baratheon lúc nào cũng sẵn sàng tận dụng lòng mến khách của chủ nhân tòa lâu đài.
Pháo đài giống hệt như trong trí nhớ của anh. “Các bức tường vẫn để thô à,” Jaime quan sát khi vị học sĩ dẫn anh đi dọc một hành lang.
“Lãnh chúa Lancel hy vọng một ngày nào đó có thể dùng rèm trướng để che chúng đi,” Ottomore nói. “Những tấm rèm vẽ về chủ đề lòng tận tâm và mộ đạo.”
Tận tâm và mộ đạo. Phải cố gắng lắm anh mới không phá lên cười. Các bức tường cũng thô mộc như vậy trong lần đầu tiên anh tới thăm. Tyrion đã chỉ ra ô vuông bằng đá tối màu hơn nơi những tấm thảm từng được treo. Ser Raymun có thể dỡ các tấm thảm đi, nhưng không thể xóa được những dấu vết do chúng để lại. Sau đó, Quỷ Lùn nhét một nắm đồng bạc vào tay một người hầu của Darry để có được
chìa khóa xuống căn hầm nơi giấu những tấm thảm treo. Tyrion cười nhăn nhở chỉ chúng cho Jaime xem dưới ánh sáng lờ mờ của một cây nến; trên đó là hình dệt chân dung của các vị vua triều đại Targaryen, từ Aegon đệ nhất cho đến Aenys đệ nhị. “Nếu em nói với Robert, có lẽ ông ta sẽ phong cho em làm Lãnh chúa Darry cũng nên,” Quỷ Lùn vừa nói vừa cười ngặt nghẽo.
Maester Ottomore dẫn Jaime lên tới đỉnh pháo đài. “Tôi tin rằng ngài sẽ cảm thấy thoải mái ở đây. Trong kia có nhà vệ sinh, phòng khi ngài có nhu cầu. Cửa sổ phòng nhìn thẳng ra rừng thiêng. Căn
phòng ngủ này nằm ngay sát phòng ngủ của phu nhân, với một ngăn nhỏ cho người hầu ở giữa.”
“Đây là phòng riêng của Lãnh chúa Darry sao?”
“Đúng vậy thưa ngài.”
“Em họ ta tốt bụng quá. Ta không định chiếm phòng và đuổi Lancel ra khỏi phòng ngủ của cậu ấy đâu.”
“Lãnh chúa Lancel từ trước đến giờ luôn ngủ trong điện thờ.”
Ngủ với Đức Mẹ và Trinh Nữ, trong khi cậu ta có một người vợ ấm áp chờ đợi đằng sau cánh cửa kia ư? Jaime không biết nên khóc hay nên cười. Có thể cậu ta đang cầu cho của quý của mình cứng cáp hơn. Ở Vương Đô có tin đồn rằng vết thương của Lancel đã khiến cậu ta bất lực. Tuy nhiên, chắc cậu
ta phải đủ khôn ngoan để thử. Em họ anh không thể sở hữu vùng đất mới này một cách chắc chắn nếu không có một cậu con trai mang nửa dòng máu Darry của vợ. Jaime bắt đầu hối hận vì cơn bốc đồng đã khiến anh quyết định tới đây. Anh cảm ơn Ottomore, nhắc lại cho ông ta về cái bồn tắm và cử Peck tiễn ông.
Căn phòng ngủ của lãnh chúa đã thay đổi kể từ lần cuối cùng anh tới đây, và sự thay đổi không theo hướng tích cực. Trên nền nhà là những tấm thảm cói cũ rích thay vì thảm kiểu Myr đẹp đẽ trước đó. Tất cả đồ đạc trong phòng đều mới và được chế tạo sơ sài. Chiếc giường của Ser Raymun Darry đủ lớn cho sáu người nằm, với chăn ga bằng vải nhung nâu và cột giường chạm khắc dây leo và lá nho; trong khi giường của Lancel là một tấm ván trải rơm lổn nhổn đặt bên cạnh cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai đầu tiên sẽ xuyên thẳng vào đánh thức người đang ngủ. Chiếc giường đẹp đẽ kia chắc chắn đã
bị đốt hoặc phá hủy, hoặc bị lấy cắp, nhưng kể cả như vậy thì…
Khi nước nóng được đem tới, Lew Nhỏ cởi giày cho Jaime và giúp anh tháo bàn bằng vàng. Peck và Garrett múc nước, còn Pia chuẩn bị cho anh quần áo sạch để mặc trong bữa tối. Cô gái liếc nhìn e thẹn khi giúp anh cởϊ áσ chẽn. Jaime thấy không thoải mái khi nhận ra những đường cong trên hông và ngực, bên dưới bộ váy nâu thô kệch của cô. Anh nhớ lại những câu Pia đã thì thầm vào tai anh khi ở
Harrenhal, trong cái đêm Qyburn cho cô ta chui vào giường của anh. Thỉnh thoảng khi ở bên một người đàn ông nào đó, cô ta nói, em thường nhắm mắt lại và tưởng tượng ngài đang nằm trên người em.
Anh thấy mừng vì nước trong bồn đủ sâu để che đi sự hưng phấn của anh. Khi trầm mình trong nước ấm, anh nhớ đến một lần khác tắm chung với Brienne. Lúc đó anh đang bị sốt và còn yếu vì mất máu, trong khi hơi nước nóng khiến anh choáng váng và đã nói ra những điều không nên nói. Lần này thì không có lý do gì để bao biện cả. Hãy nhớ lời thề của mình. Pia hợp với giường của Tyrion hơn của ngươi. “Đưa cho ta xà phòng và bàn chải cứng,” anh nói với Peck. “Pia, cô có thể đi được rồi.”
“Vâng thưa ngài. Cảm ơn ngài.” Cô gái vừa che miệng vừa nói để che đi hàm răng gãy.
“Ngươi có muốn cô ta không?” Jaime hỏi Peck khi cô gái đi rồi.
Cậu nhóc cận vệ đỏ bừng mặt.
“Nếu cô ta đồng ý thì cứ ngủ với cô ta. Ta tin là Pia sẽ dạy ngươi một số thứ hữu dụng trong đêm động phòng đấy. Mà ngươi cũng không sợ để lại trong bụng cô ta một đứa con hoang.” Pia đã dạng
chân cho cả nửa đội quân của cha anh mà chưa lần nào có thai; có lẽ cô ta bị vô sinh. “Nếu lên giường với cô ta thì hãy tử tế một chút nhé.”
“Tử tế sao, thưa ngài? Làm sao... làm sao tôi có thể…?”
“Dùng những lời lẽ ngọt ngào. Đυ.ng chạm nhẹ nhàng. Ngươi không muốn cưới cô ta, nhưng khi hai người ở trên giường, hãy đối xử với cô ta như cô dâu của mình.”
Cậu nhóc gật đầu. “Thưa ngài, tôi... tôi nên vui vẻ với cô ta ở đâu? Chẳng có nơi nào thích hợp để… để...”
“...để không bị quấy rầy?” Jaime cười nhăn nhở. “Chúng ta sẽ đi ăn tối trong vài giờ. Đống rơm trông lổn nhổn, nhưng cũng dùng được đấy.”
Peck trợn tròn mắt. “Giường của lãnh chúa sao?”
“Khi xong việc ngươi sẽ thấy mình như một lãnh chúa thực thụ, nếu Pia biết làm tốt việc của mình.” Vả lại chiếc nệm rơm tồi tàn kia cũng cần được ai đó trưng dụng chứ.
Khi xuống chỗ bữa tiệc tối, Jaime Lannister mặc một chiếc áo chẽn vải nhung đỏ xen kẽ với vải kim tuyến và đeo một chuỗi xích vàng đính kim cương đen. Anh cũng đeo bàn tay vàng được đánh bóng trông sáng lóa. Nơi này không phù hợp để anh mặc bộ đồ trắng. Nhiệm vụ đang chờ đợi anh ở
Riverrun; một nhu cầu bí mật đã đưa anh tới đây.
Đại sảnh của Darry, nếu có được gọi là đại sảnh thì cũng chỉ để cho lịch sự. Những chiếc bàn chân rời xếp chật trong sảnh, xà nhà biến thành màu đen kịt vì khói. Jaime đang ngồi trên bục, phía bên phải
chiếc ghế trống của Lancel. “Em họ ta không tham gia bữa tối sao?” Anh vừa hỏi vừa ngồi xuống.
“Chồng tôi thích nhịn ăn,” vợ Lancel, phu nhân Amerei nói. “Anh ấy rất đau buồn trước cái chết của ngài Đại Tư Tế tội nghiệp.” Với đôi chân dài và khuôn ngực đầy đặn, Amerei là một cô gái 18 tuổi cao to lực lưỡng và khỏe mạnh, mặc dù khuôn mặt không cằm với chiếc mũi lõ của cô ta khiến Jaime liên tưởng đến cậu em họ Cleos tội nghiệp, trông cậu ta lúc nào cũng như một con chồn.
Nhịn ăn ư? Cậu ta thậm chí còn ngu ngốc hơn ta tưởng tượng. Em họ anh đáng lẽ đang phải lo tạo ra một đứa trẻ với khuôn mặt chồn để làm người kế thừa, chứ không phải tự bỏ đói mình đến chết. Anh tự hỏi không biết Ser Kevan phản ứng như thế nào trước lòng mộ đạo mới của cậu con trai. Liệu đó có
phải lý do khiến ông ra đi đột ngột như vậy?
Khi đang ăn món súp đậu nấu với thịt muối, phu nhân Amerei kể cho Jaime nghe chuyện chồng trước của cô ta đã bị Ser Gregor Clegane gϊếŧ như thế nào khi Nhà Frey vẫn còn ủng hộ Robb Stark. “Tôi đã cầu xin anh ấy đừng đi, nhưng Pate của tôi rất dũng cảm và thề rằng anh ấy sẽ là người gϊếŧ
được con quái vật đó. Anh ấy muốn được trở nên vĩ đại.”
Tất cả chúng ta đều như vậy. “Khi còn là một cận vệ, ta thường tự nhủ mình sẽ là người gϊếŧ Hiệp Sĩ Mặt Cười.”
“Hiệp Sĩ Mặt Cười ư?” Cô ta có vẻ bối rối. “Đó là ai vậy?”
Núi Yên Ngựa, trong ký ức của ta. Chỉ to bằng một nửa hiện tại nhưng điên rồ gấp đôi.
“Một tên cướp. Hắn chết lâu rồi. Hắn không đáng để phu nhân phải bận tâm đâu.”
Môi Amerei run run. Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt nâu của cô ta.
“Xin ngài hãy lượng thứ cho con gái tôi,” một người phụ nữ già hơn cất giọng. Phu nhân Amerei đã mang theo một nhóm người Nhà Frey tới Darry cùng cô ta, em gái, chú, chú họ và một loạt chị em họ… và mẹ cô ta, một người Nhà Darry. “Con bé vẫn còn đau khổ vì cái chết của cha nó.” “Bọn cướp
đã gϊếŧ ông ấy,” phu nhân Amerei thổn thức. “Cha chỉ đi đưa tiền chuộc cho Petyr Mặt Mụn thôi mà. Ông ấy đã đem đến số vàng chúng yêu cầu, vậy mà chúng vẫn treo ông ấy.”
“Treo cổ, Ami. Cha con có phải là tấm thảm đâu.” Phu nhân Mariya quay lại phía Jaime. “Tôi tin là ngài cũng biết ông ấy, ser.”
“Chúng ta từng là cận vệ cùng nhau ở Crakehall.” Anh không muốn đi quá xa và nhắc đến chuyện hai người từng là bạn. Khi Jaime đến, Merrett Frey đã là thằng nhóc du côn, chuyên đi bắt nạt những cậu nhóc nhỏ tuổi hơn trong lâu đài. Sau đó hắn còn cố bắt nạt ta. “Ông ấy quả thực... rất khỏe.” Đó là
lời khen duy nhất anh có thể nghĩ ra. Merrett chậm chạp, vụng về và ngu ngốc, nhưng hắn rất khỏe.
“Các ngài đã cùng nhau chống lại hội Anh Em Rừng Vương,” phu nhân Amerei sụt sịt. “Cha vẫn thường kể chuyện cho tôi nghe.”
Cha vẫn thường khoác lác và nói dối, ý cô là thế đúng không. “Đúng vậy.” Chiến công lớn nhất mà Frey đóng góp cho cuộc chiến là bị lây đậu mùa từ một ả điếm theo quân đội và bị Hươu Trắng bắt giữ. Nữ hoàng của nhóm cướp đã đóng dấu gia huy của cô ả vào mông hắn trước khi nhận tiền chuộc và thả hắn về Sumner Crakehall. Suốt cả nửa tháng sau đó Merrett không ngồi được, dù Jaime nghĩ rằng dấu sắt nung đỏ đó vẫn chẳng kinh khủng bằng một nửa so với đống phân mà các cận vệ khác bắt
hắn ăn khi hắn trở về. Bọn con trai mới lớn là những sinh vật độc ác nhất trên đời. Anh giữ lấy cốc rượu bằng bàn tay vàng và giơ nó lên. “Để tưởng nhớ Merrett,” anh nói. Nâng cốc uống vì Merrett dễ hơn nhiều so với việc nói về hắn ta.
Sau khi cụng ly, phu nhân Amerei ngừng khóc và câu chuyện trên bàn tiệc chuyển qua những con sói, loại sói bốn chân. Ser Danwell Frey cho rằng giờ đây chúng đông hơn cả trong trí nhớ của ông nội ông ta ngày xưa. “Chúng không còn sợ người nữa. Từng đàn, từng đàn sói tấn công các đoàn xe
chở hành lý trên đường khi chúng tôi từ Song Thành tới đây. Các cung thủ của chúng tôi phải gϊếŧ được hơn một chục con trước khi lũ còn lại bỏ chạy.” Ser Addam Marbrand thú nhận là nhóm bọn họ cũng gặp phải những vấn đề tương tự trên đường từ Vương Đô tới.
Jaime cố hết sức tập trung vào khuôn mặt phía trước, xé một mẩu bánh mỳ bằng tay trái và dùng tay phải cầm cốc một cách vụng về. Anh quan sát Addam Marbrand tán tỉnh cô gái ngồi cạnh, xem
Steffon Swyft tái hiện lại trận đánh ở Vương Đô với bánh mỳ, quả hạch và cà rốt. Ser Kennos kéo một cô hầu gái lên đùi, giục cô ta sờ thử cái tù và, trong khi Ser Dermot kể cho các cận vệ nghe những câu chuyện về hiệp sĩ giang hồ trong rừng mưa. Ở cuối dãy bàn, Hugo Vance đang nhắm mắt. Chắc ông ta
đang trầm ngâm về những điều huyền bí của cuộc đời, Jaime nghĩ. Hoặc là chợp mắt lấy sức trước khi món mới được dọn ra. Anh quay lại với phu nhân Mariya. “Đám cướp đã gϊếŧ chồng phu nhân... liệu có phải là chân tay của Lãnh chúa Beric không?”
“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Dù mái tóc phu nhân Mariya đã điểm những sợi bạc nhưng bà vẫn là một phụ nữ xinh đẹp. “Đám sát nhân tản ra khi rời khỏi Oldstones. Lãnh chúa Vypren đuổi theo một nhóm đến thị trấn Fairmarket nhưng mất dấu chúng ở đó. Walder Đen dẫn chó săn và thợ săn vào Hag’s Mire để đuổi theo một nhóm khác. Đám nông dân ban đầu chối không nhìn thấy họ, nhưng khi bị
tra hỏi tới cùng, chúng lại đưa ra câu trả lời rất khác. Chúng nói về một người đàn ông chột mắt và một người khác mặc áo choàng vàng… và một phụ nữ mặc áo choàng có mũ.”
“Một phụ nữ à?” Anh tưởng Hươu Trắng phải dạy cho Merrett bài học tránh xa đám đàn bà trong toán cướp rồi chứ. “Trong nhóm Anh Em Rừng Vương cũng có phụ nữ.”
“Tôi biết bà ta.” Tại sao không cơ chứ, khi bà ta để lại dấu vết trên người chồng tôi? Giọng phu nhân Mariya ám chỉ như vậy, “Hươu Trắng trẻ và xinh đẹp, họ nói vậy. Trong khi người phụ nữ đội mũ
này ngược lại hoàn toàn. Đám nông dân nói mặt bà ta đầy vết rạch và chằng chịt sẹo, còn đôi mắt thì vô cùng kinh khủng. Họ nói bà ta chỉ huy nhóm cướp.”
“Chỉ huy ư?” Jaime cảm thấy khó mà tin được điều đó. “Beric Dondarrion và tu sĩ đỏ...”
“...không thấy đâu cả.” Lời nói của phu nhân Mariya nghe có vẻ rất chắc chắn.
“Dondarrion chết rồi,” Strongboar nói. “Núi Yên Ngựa đã đâm dao qua mắt hắn, chính người của chúng ta đã nhìn thấy việc đó.”
“Đó là một trong những truyền thuyết thôi,” Addam Marbrand nói. “Những người khác sẽ nói rằng Lãnh chúa Beric không thể chết.”
“Ser Harwyn nói những câu chuyện đó đều là dối trá.” Phu nhân Amerei xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. “Anh ấy đã hứa đem cái đầu của Lãnh chúa Beric về cho tôi. Anh ấy rất hào hoa.” Anh thấy
mặt cô ta đỏ lên phía sau những giọt nước mắt.
Jaime nghĩ lại về cái đầu anh đã trao cho Pia. Anh tưởng như mình đang nghe thấy tiếng cười khùng khục của cậu em trai. Giờ người ta tặng đầu lâu thay vì tặng hoa phụ nữ à? Nếu Tyrion ở đó, hẳn cậu ta sẽ hỏi như vậy. Cậu ta cũng sẽ có vài từ hay ho để nói về Harwyn Plumm, nhưng chắc chắn hào
hoa không phải là một trong số đó. Các anh trai của Plumm đều là những gã to lớn, cục mịch, cổ to, mặt đỏ; ồn ào và đầy sinh khí, dễ cười, dễ nổi nóng, và cũng dễ tha thứ. Tuy mang họ Plumm, nhưng
Harwyn là một kẻ hoàn toàn khác; lạnh lùng, ít nói, lại càng không có lòng vị tha... và nguy hiểm chết người với cái búa trong tay. Rất phù hợp để chỉ huy một đội quân, nhưng không phù hợp để yêu. Vậy mà… Jaime nhìn phu nhân Amerei chăm chú.
Đám đầy tớ bắt đầu mang cá ra, một con cá măng sông bỏ lò với thảo mộc và hạt khô. Phu nhân của Lancel nếm thử, gật gù rồi yêu cầu gắp phần đầu tiên cho Jaime. Khi họ để phần cá trước mặt anh, cô gái nghiêng người qua chiếc ghế của chồng và chạm lên bàn tay vàng của Jaime. “Ngài có thể gϊếŧ Lãnh chúa Beric, Ser Jaime. Ngài đã gϊếŧ Hiệp Sĩ Mặt Cười. Tôi xin ngài, hãy ở lại và giúp chúng tôi
gϊếŧ Lãnh chúa Beric cùng Chó Săn được không.” Những ngón tay trắng xanh của cô vuốt ve bàn tay vàng của Jaime.
Cô ả nghĩ ta có thể cảm nhận được chắc? “Thanh kiếm Ban Mai đã gϊếŧ Hiệp Sĩ Mặt Cười, thưa phu nhân. Ser Arthur Dayne, một hiệp sĩ giỏi hơn ta rất nhiều.” Jaime thu những ngón tay vàng lại và
một lần nữa quay sang phu nhân Mariya. “Walder Đen đuổi theo người phụ nữ đội mũ và người của bà ta tới đâu vậy?”
“Chó săn của cậu ấy lần được theo dấu vết tới phía bắc Hag’s Mire,” người phụ nữ lớn tuổi hơn nói với anh. “Cậu ấy thề rằng chỉ đi chậm hơn chúng chưa đến nửa ngày, nhưng chúng đã biến mất ở
vùng Neck.”
“Cứ để bọn chúng mục ruỗng ở đó,” Ser Kennos hồ hởi tuyên bố. “Nếu các vị thần tốt bụng, chúng sẽ bị nuốt trọn trong vùng cát lầy hoặc bị thằn lằn sư ăn thịt.”
“Hoặc rơi vào tay bọn ăn thịt ếch,” Ser Danwell Frey nói. “Tôi nghĩ bọn quỷ đầm lầy sẽ không che chở cho lũ cướp đó đâu.”
“Nếu chỉ có riêng bọn họ thì đã tốt,” phu nhân Mariya nói. “Một số lãnh chúa vùng ven sông cũng bắt tay với Lãnh chúa Beric đấy.”
“Dân chúng cũng vậy,” con gái bà sụt sịt. “Ser Harwyn nói họ che giấu chúng và đem thức ăn cho chúng, và khi anh ấy hỏi bọn chúng đi đâu thì họ nói dối. Họ nói dối các lãnh chúa của chính mình!”
“Vậy thì rút lưỡi bọn chúng,” Strongboar thúc giục.
“Rồi ngươi làm sao lấy được câu trả lời của họ?” Jaime nói. “Nếu muốn họ giúp đỡ, ngươi cần phải làm cho họ yêu quý mình. Đó là cách Arthur Dayne đã làm khi chúng ta chiến đấu với hội Anh
Em Rừng Vương. Ông ấy trả tiền thức ăn cho dân chúng, tâu trình những khiếu nại, bất bình của họ lên vua Aerys, mở rộng vùng đồng cỏ quanh các ngôi làng và thậm chí còn cho họ quyền chặt một lượng
gỗ và săn một số hươu nhất định của nhà vua trong mùa thu. Đám dân trong rừng tìm kiếm sự bảo vệ của Toyne, nhưng Ser Arthur cho họ nhiều hơn tất cả những gì hội Anh Em Rừng Vương có thể làm được, do đó lôi kéo được họ về phía chúng ta. Đến lúc ấy thì công việc còn lại vô cùng đơn giản.”
“Tướng chỉ huy rất sáng suốt,” phu nhân Mariya nói. “Chúng ta sẽ không thể tiễu trừ được hết lũ cướp đó nếu dân chúng không yêu quý Lancel nhiều như họ từng yêu quý cha và ông tôi.”
Jaime liếc nhìn chiếc ghế trống của cậu em họ. Nhưng làm sao Lancel có thể giành được tình yêu của họ bằng việc cầu nguyện kia chứ?
Phu nhân Amerei bĩu môi làm ra vẻ hờn dỗi. “Ser Jaime, tôi xin ngài đừng bỏ chúng tôi lại. Lãnh chúa của chúng tôi cần ngài, cả tôi cũng vậy. Có những thời điểm rất đáng sợ. Nhiều đêm tôi không thể
ngủ được vì sợ hãi.”
“Chỗ của ta là bên cạnh nhà vua, thưa phu nhân.”
“Vậy thì để tôi,” Strongboar đề nghị. “Một khi chúng ta xong việc ở Riverrun, tôi sẽ rất ngứa ngáy muốn một trận đánh khác. Tên Beric Dondarrion chắc gì đã đáp ứng được điều đó. Tôi vẫn nhớ hắn trong cuộc đấu thương ngựa ngày trước. Một gã thanh niên hào hoa trong chiếc áo choàng đẹp đẽ, tất
cả chỉ có vậy. Mảnh khảnh và non nớt.”
“Đó là trước khi hắn chết,” Ser Arwood Frey trẻ tuổi nói. “Cái chết đã khiến hắn thay đổi, dân chúng đều nói vậy. Ông có thể gϊếŧ hắn, nhưng hắn sẽ không chết. Ông sẽ chiến đấu với một người như
thế bằng cách nào? Còn cả Chó Săn nữa. Hắn đã gϊếŧ hai mươi người ở Saltpans đấy.”
Strongboar cười hô hố. “Hai mươi gã chủ quán trọ béo ị chứ gì. Hoặc là hai mươi thằng nhóc hầu bàn sợ đến vãi đái ra quần. Hai mươi người ăn xin được trang bị vũ khí bằng bát. Chứ không phải hai
mươi hiệp sĩ. Không phải ta.”
“Ở Saltpans có một hiệp sĩ,” Ser Arwood khăng khăng. “Ông ta đã trốn trong tường thành khi Clegane và lũ chó điên của hắn cướp phá thị trấn. Ông chưa được xem những gì hắn đã làm thôi, ser. Nhưng tận mắt tôi đã chứng kiến. Khi tin tức lan tới Song Thành, tôi đến tận nơi xem xét tình hình cùng
với Harys Haigh, Donnel em trai anh ta và năm chục cung thủ cùng kỵ binh hạng nặng. Chúng tôi cứ nghĩ đó là do Lãnh chúa Beric làm và hy vọng tìm được dấu vết của hắn. Tuy nhiên tất cả những gì còn lại của Saltpans chỉ là tòa lâu đài và Ser Quincy già nua, sợ hãi tới mức không dám mở cổng thành mà đứng trên tường thành nói vọng xuống chỗ chúng tôi. Tất cả những gì còn lại là xương trắng và tro tàn. Cả một thị trấn. Chó Săn đốt cháy nhà cửa, gϊếŧ hết mọi người rồi cười ha hả và cưỡi ngựa bỏ đi. Còn phụ nữ… ông không thể tin được hắn đã làm gì với một số người đâu. Tôi sẽ không nói chuyện này ở bàn ăn. Cảnh tượng đó làm tôi phát ốm.”
“Tôi đã khóc khi nghe điều đó,” phu nhân Amerei nói.
Jaime nhấp một ngụm rượu. “Điều gì khiến ngươi quả quyết đó là Chó Săn?” Những gì họ miêu tả nghe giống sản phẩm của Gregor hơn là Sandor. Sandor quả có nhẫn tâm và tàn bạo, nhưng ông anh
khổng lồ của hắn mới là con quái vật thực sự của Nhà Clegane.
“Mọi người đã nhìn thấy hắn mà,” Ser Arwood nói. “Cái mũ đó của hắn không thể lẫn đi đâu được, cũng khó có thể quên, và một số người còn sống đã kể lại câu chuyện. Cô gái bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp,
những thằng nhóc bị hắn đánh, một phụ nữ chúng tôi tìm thấy bị mắc kẹt bên dưới một thanh xà nhà cháy đen, và các ngư dân đã quan sát tên đồ tể đó từ trên thuyền đánh cá...”
“Đừng gọi hắn là đồ tể,” phu nhân Mariya nói nhỏ nhẹ. “Như thế là xúc phạm những người hàng thịt chân chính ở mọi nơi. Những gì ở Saltpans là do một con thú tàn ác đội lốt người gây ra.”
Thời nay khắp nơi toàn là thú vật, Jaime ngẫm nghĩ, nào sư tử, nào sói, nào chó điên, rồi quạ đen, và cả quạ ăn xác thối.
“Thật kinh tởm.” Strongboar rót đầy cốc rượu một lần nữa. “Phu nhân Mariya, phu nhân Amerei, tôi rất thông cảm với nỗi đau khổ của mọi người. Tôi xin hứa một khi Riverrun thất thủ, tôi sẽ trở lại,
săn bằng được Chó Săn và gϊếŧ hắn cho phu nhân. Tôi chưa bao giờ sợ chó.”
Nhưng con chó này thì nên sợ đi. Cả hai người họ đều to lớn và khỏe mạnh, nhưng Sandor Clegane nhanh nhẹn hơn nhiều, và hắn chiến đấu với sự tàn độc mà Lyle Crakehall không thể nào so bì được.
Tuy nhiên, phu nhân Amerei vô cùng phấn chấn trước câu nói đó. “Ông đúng là một hiệp sĩ khi giúp đỡ một quý cô bất hạnh, Ser Lyle.” Ít nhất cô ta cũng không tự gọi mình là “một thiếu nữ.” Jaime với chiếc cốc nhưng chẳng may đánh đổ. Tấm khăn trải bàn bằng vải lanh hút hết chỗ rượu. Khi vết đỏ
trên vải loang ra, tất cả đều giả vờ không để ý. Một cử chỉ lịch sự trên bàn ăn, anh tự nhủ, nhưng đối với anh nó giống như lòng thương hại. Anh bất ngờ đứng dậy. “Thưa các phu nhân. Ta xin cáo lỗi.”
Phu nhân Amerei trông thảng thốt. “Ngài rời bữa tiệc rồi ư? Thịt nai vẫn còn chưa đem ra, cả gà trống thiến nhồi tỏi tây và nấm nữa.”
“Chắc chắn là chúng rất tuyệt, nhưng ta không thể ăn thêm miếng nào nữa. Ta cần gặp em họ ta.” Jaime cúi chào và bỏ lại bọn họ với đống đồ ăn.
Trong sân, mọi người cũng đang ăn uống. Đám chim sẻ đã tụ tập quanh hơn chục đám lửa để sưởi tay trong cái lạnh giá của hoàng hôn và nhìn những xiên xúc xích béo ngậy kêu xèo xèo trên ngọn lửa. Phải có đến cả trăm tên. Những miệng ăn vô dụng. Jaime tự hỏi không biết em họ anh đã tiêu tốn bao nhiêu cái xúc xích, và cậu ta sẽ định nuôi lũ chim sẻ này bằng cách nào khi một chiếc xúc xích cũng chẳng còn. Mùa đông chúng sẽ ăn đến chuột, trừ khi họ thu hoạch được một vụ mùa. Vào thời điểm cuối thu thế này thì khả năng cho một vụ mùa nữa là rất ít.
Anh tìm thấy điện thờ ở một góc sân trong; một tòa nhà bảy mặt không cửa sổ, khung nhà bằng gỗ, mái lợp ngói và cửa ra vào chạm khắc. Ba tên chim sẻ ngồi trên bậc thềm. Khi Jaime tiến đến, họ
đứng dậy. “Ngài đi đâu vậy?” một tên hỏi. Hắn là tên nhỏ nhất trong bọn, nhưng có bộ râu xồm xoàm nhất.
“Vào trong.”
“Lãnh chúa đang ở trong đó cầu nguyện.”
“Lãnh chúa là em họ ta.”
“Vâng, vậy thì, thưa ngài,” một con chim sẻ đầu hói to lớn với ngôi sao bảy cánh vẽ trên một mắt xen vào, “hẳn ngài sẽ không muốn làm phiền em họ mình khi ngài ấy đang cầu nguyện.”
“Lãnh chúa Lancel đang cầu xin Đức Cha bề trên dẫn đường chỉ lối,” con chim sẻ thứ ba, một gã không râu lên tiếng. Một thằng nhóc, Jaime đã tưởng như vậy, nhưng giọng nói lại cho thấy đó là một phụ nữ, trên người cô ta là giẻ rách và áo giáp han gỉ. “Ngài ấy đang cầu nguyện cho linh hồn của Đại Tư Tế và tất cả những người đã chết.”
“Thì ngày mai họ cũng có sống lại đâu,” Jaime nói. “Đức Cha bề trên có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn ta đấy. Các ngươi có biết ta là ai không?”
“Một lãnh chúa nào đó,” tên to lớn với một mắt vẽ hình ngôi sao nói.
“Một gã què nào đó,” tên nhỏ thó với bộ râu rậm nói.
“Sát Vương,” người phụ nữ trả lời, “nhưng chúng tôi không phải là vua, chỉ là những kẻ nghèo hèn, và ngài không thể vào trừ khi lãnh chúa cho phép.” Cô ta giơ một chiếc dùi cui nhọn lên, còn gã nhỏ
bé giơ rìu lên.
Cánh cửa đằng sau họ bật mở. “Cho anh họ ta qua đi, các bạn,” Lancel nói nhỏ nhẹ. “Ta cũng đang đợi anh ấy.”
Đám chim sẻ tránh sang một bên.
Lancel trông thậm chí còn gầy hơn hồi ở Vương Đô. Cậu ta đi chân trần và mặc một chiếc áo chùng dài đơn giản bằng len thô không nhuộm, bộ dạng giống một gã ăn xin hơn là lãnh chúa. Đỉnh đầu của cậu được cạo nhẵn, nhưng bộ râu đã mọc ra lún phún. Nếu gọi đó là lông tơ giống như trên vỏ đào
thì sẽ là một sự sỉ nhục với quả đào. Trông nó càng kỳ cục khi đi kèm với nhúm tóc bạc trắng quanh tai.
“Em họ,” Jaime nói khi chỉ còn lại hai người họ trong điện thờ, “cậu mất trí rồi hay sao?”
“Tôi đã tìm thấy tín ngưỡng của mình thì đúng hơn.”
“Cha cậu đâu?”
“Đi rồi. Chúng tôi đã cãi nhau.” Lancel quỳ xuống trước bệ thờ của Đức Cha. “Anh có cầu nguyện cùng tôi không, Jaime?”
“Nếu ta chăm chỉ cầu nguyện, Đức Cha sẽ cho ta một bàn tay mới à?”
“Không. Nhưng Thần Chiến Binh sẽ cho anh lòng dũng cảm, Thần Thợ Rèn sẽ cho anh sức mạnh, và Bà Già sẽ cho anh sự khôn ngoan.”
“Ta cần tay cơ.” Thất Diện Thần hiện ra trên các bệ thờ chạm khắc, gỗ đen sáng bóng lên dưới ánh nến. Một mùi hương nhè nhẹ phảng phất trong không trung. “Cậu ngủ dưới này luôn à?”
“Mỗi đêm tôi ngủ trước một bệ thờ khác nhau, và Thất Diện Thần cho tôi nhìn thấy viễn cảnh qua những giấc mơ.”
Baelor Thần Thánh cũng từng nhìn thấy viễn cảnh. Đặc biệt là khi ông ta đang tuyệt thực. “Đã bao lâu cậu không ăn gì rồi?”
“Niềm tin là tất cả những thực phẩm tôi cần.”
“Niềm tin không phải là cháo. Có thêm sữa và mật ong nữa thì tốt hơn.”
“Tôi mơ thấy anh sẽ đến. Trong giấc mơ anh biết những việc tôi làm. Biết được tội lỗi của tôi. Và anh gϊếŧ tôi vì điều đó.”
“Cậu tự gϊếŧ mình thì đúng hơn, cứ với kiểu tuyệt thực như thế này. Không phải Baelor Thần Thánh đã tuyệt thực để rồi phải chui vào quan tài hay sao?”
“Cuộc sống của chúng ta giống như những ngọn nến cháy, Ngôi Sao Bảy Cánh nói vậy. Ngay cả một làn gió nhẹ vô tình cũng có thể thổi tắt chúng ta. Cái chết chẳng có gì xa lạ trên thế giới này, và bảy tầng địa ngục đang đợi tất cả những kẻ tội đồ nào không biết ăn năn. Cầu nguyện cùng tôi nào, Jaime.”
“Nếu ta làm vậy, cậu sẽ ăn một bát cháo chứ?” Khi cậu em họ không trả lời, Jaime thở dài. “Đáng lẽ cậu phải lên giường ngủ với vợ mình, chứ không phải với Trinh Nữ. Cậu cần một người con trai
mang dòng máu Darry nếu muốn giữ tòa lâu đài này.”
“Một đống đá lạnh lẽo. Tôi chưa bao giờ xin cai quản nơi này. Tôi chưa bao giờ muốn có nó. Tôi chỉ muốn...” Lancel rùng mình. “Thất Diện Thần tha thứ, nhưng tôi muốn được giống anh.”
Jaime không thể nhịn được cười. “Giống ta vẫn tốt hơn là giống Baelor Thần Thánh. Darry cần một con sư tử, em họ ạ. Và cô vợ nhỏ bé Nhà Frey của cậu cũng thế. Mỗi lần nghe nhắc đến Đá Cứng
là quần cô ta lại ướŧ áŧ. Cô ta chắc chắn sẽ sớm ngủ với hắn thôi, nếu chuyện đó chưa diễn ra.”
“Nếu cô ta yêu hắn thì tôi chúc hai người họ vui vẻ với nhau.”
“Sư tử không thể bị cắm sừng được. Cậu đã lấy cô ta làm vợ.”
“Tôi nói vài câu và trao cho cô ta một chiếc áo choàng đỏ, nhưng chỉ để làm cha hài lòng. Hôn nhân mà không có đêm động phòng thì làm sao hoàn thiện được. Vua Baelor cưới em gái ông ấy là
Daena, nhưng họ chưa bao giờ ăn nằm với nhau như vợ chồng, và ông ấy gạt vợ sang một bên ngay sau khi đội vương miện lên đầu.”
“Vương quốc lẽ ra sẽ tốt hơn nếu ông ta cứ nhắm mắt lại và làʍ t̠ìиɦ với cô ta. Ta đủ hiểu về lịch sử để nhận thức được điều đó. Dù trong trường hợp nào cậu cũng không được coi là Baelor Thần
Thánh đâu.”
“Tất nhiên rồi,” Lancel thừa nhận. “Hiếm có người được như ông ấy, thanh khiết, dũng cảm và và thánh thiện, không bị ảnh hưởng bởi những thứ ma quỷ xấu xa trên đời. Còn tôi là một kẻ tội lỗi và cần
phải chuộc lại vô số lỗi lầm.”
Jaime đặt một tay lên vai cậu em họ. “Cậu biết gì về tội lỗi hả em họ? Ta đã gϊếŧ chính nhà vua của mình.”
“Đàn ông dũng cảm gϊếŧ người bằng đao kiếm, kẻ hèn mạt gϊếŧ người bằng bầu rượu. Chúng ta đều là những kẻ gϊếŧ vua, ser.”
“Robert không phải là vua thực thụ. Một số người thậm chí còn nói hươu là con mồi của sư tử trong tự nhiên.” Jaime có thể cảm nhận được cả xương bên dưới lớp da của cậu em… và một thứ gì đó
nữa. Lancel mặc một chiếc áo lông bên trong chiếc áo dài chùng. “Cậu đã làm gì, để phải chuộc quá nhiều lỗi lầm đến vậy? Nói cho ta nghe.”
Em họ anh cúi đầu, nước mắt chảy dài hai bên gò má.
Những giọt nước mắt đó chính là câu trả lời mà Jaime tìm kiếm. “Cậu gϊếŧ nhà vua,” anh nói, “và sau đó lên giường với thái hậu.”
“Tôi chưa bao giờ...”
“...ngủ với chị gái ngọt ngào của ta?” Nói đi, nói đi!
“Chưa bao giờ xuất tinh... vào...”
“...âʍ ɦộ?” Jaime gợi ý.
“...trong bụng chị ấy,” Lancel kết thúc. “Đó không được gọi là phản nghịch nếu tôi không kết thúc bên trong. Tôi chỉ an ủi chị ấy sau khi nhà vua qua đời. Lúc đó anh đang bị bắt, cha anh đang ở ngoài
chiến trường, và em trai anh… chị ấy sợ hắn, và không phải là không có lý do. Hắn đã bắt tôi phải phản bội chị ấy.”
“Thật không?” Lancel và Ser Osmund, và còn bao nhiêu người nữa? Chuyện với Moon Boy chỉ là lời chế giễu thôi hay là sự thật? “Ngươi bắt ép chị ấy không?”
“Không! Tôi yêu thái hậu và muốn bảo vệ chị ấy.”
Ngươi muốn được là ta. Bàn tay ma của anh ngứa ran lên. Ngày Cersei tới tháp Kiếm Trắng để cầu xin anh rút lại lời thề, chị anh đã cười phá lên sau khi bị anh từ chối và nói rằng đã dối anh cả nghìn lần. Jaime đã tưởng Cersei chỉ nói thế để làm anh đau sau khi bị anh làm tổn thương. Nhưng có lẽ đó
là lời nói chân thực duy nhất mà chị ấy dành cho ta.
“Đừng nghĩ xấu về thái hậu,” Lancel bào chữa. “Con người ai cũng yếu đuối, Jaime ạ. Tội lỗi của chúng tôi không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Không... không có đứa con hoang nào hết.”
“Không. Nếu chỉ xuất tinh trên bụng thì không có con hoang được đâu.” Anh tự hỏi cậu em họ kia sẽ nói gì nếu anh thú nhận tội lỗi của mình và ba sự phản bội mà Cersei đã đặt tên là Joffrey, Tommen,
và Myrcella.
“Sau cuộc chiến tôi đã rất giận thái hậu, nhưng Đại Tư Tế nói tôi phải tha thứ cho chị ấy.”
“Cậu đã xưng tội với Đại Tư Tế, đúng không?”
“Ông ấy đã cầu nguyện cho tôi khi tôi bị thương. Ông ấy là người tốt.”
Ông ta chết rồi. Họ rung cho ông ta những hồi chuông ai oán. Anh tự hỏi liệu cậu em họ anh có biết những lời nói của cậu ta đã đem lại những quả đắng gì hay không. “Lancel, cậu quá ngu ngốc.”
“Anh nói không sai,” Lancel đáp, “nhưng sự ngu ngốc tôi đã bỏ lại đằng sau, ser. Tôi đã cầu mong Đức Cha chỉ lối cho tôi, và ông ấy đã làm vậy. Tôi từ bỏ tước vị lãnh chúa và người vợ này. Đá Cứng có thể lấy cả hai, nếu hắn muốn. Ngày mai tôi sẽ quay về Vương Đô và đặt kiếm tuyên thệ với Đại Tư Tế mới và Thất Diện Thần. Tôi muốn đọc lời tuyên thệ và gia nhập hội Con Trai Thần Chiến Binh.”
Thằng nhóc nói cái gì vậy. “Nhóm Con Trai Thần Chiến Binh đã bị giải tán ba trăm năm trước rồi.”
“Đại Tư Tế mới đã khôi phục lại rồi. Ông ấy đã ra lời kêu gọi các hiệp sĩ xứng đáng thề trước kiếm và danh dự của bản thân, rằng sẽ phục vụ trong Thất Diện Giáo. Hội Anh Em Nghèo cũng được
lập lại.”
“Tại sao Ngai Sắt lại đồng ý điều đó?” Một trong các vị vua đời đầu của Nhà Targaryen đã phải chiến đấu trong nhiều năm để triệt tiêu hai dòng quân đội ấy, Jaime nghĩ lại, dù anh không nhớ rõ là ai.
Có lẽ là Maegor, hoặc là Jaehaerys đệ nhất. Tyrion sẽ biết câu trả lời.
“Đại Tư Tế viết trong thư là vua Tommen đã cho phép. Tôi sẽ cho anh xem lá thư, nếu anh muốn.”
“Ngay cả nếu chuyện này là thật... cậu cũng là một con sư tử của thành Rock, một lãnh chúa. Cậu có vợ, có lâu đài, có đất đai và có dân chúng cần được bảo vệ. Nếu các vị thần tốt bụng, cậu sẽ có
con trai mang dòng máu của mình để nối dõi. Tại sao cậu có thể vứt bỏ tất cả những thứ đó chỉ vì... chỉ vì một lời thề?”
“Thế anh, tại sao anh từ bỏ?” Lancel hỏi nhẹ nhàng.
Vì danh dự, Jaime có thể nói như vậy. Vì vinh quang. Nhưng đó sẽ là lời nói dối. Danh dự và vinh quang cũng là một trong các lý do, nhưng lý do lớn nhất là vì Cersei. Môi anh bật ra một tràng cười. “Cậu chạy về với Đại Tư Tế, hay chạy về với chị gái ngọt ngào của ta thế? Hãy cầu nguyện về chuyện
đó đi. Cầu nguyện chăm chỉ vào.”
“Anh có cầu nguyện cùng tôi không, Jaime?”
Anh nhìn quanh điện thờ, nhìn các vị thần. Đức Mẹ nhân từ. Đức Cha nghiêm nghị. Thần Chiến Binh đặt một tay lên thanh kiếm. Kẻ Lạ Mặt trong bóng tối, khuôn mặt mang một nửa hình dạng con
người được che khuất đằng sau chiếc mũ trùm đầu. Ta từng nghĩ ta là Thần Chiến Binh, còn Cersei là Trinh Nữ, nhưng chị ta luôn là Kẻ Lạ Mặt, ẩn đi khuôn mặt thật trước con mắt của ta. “Cầu nguyện cho cả ta nữa, nếu cậu vui lòng,” anh nói với người em họ. “Ta đã quên hết những lời cầu nguyện rồi.”
Đám chim sẻ vẫn còn đang náo động xung quanh điện thờ nơi Jaime quay lại và bước vào bóng tối. “Cảm ơn,” anh nói với họ. “Ta cảm thấy lòng mộ đạo tăng lên rất nhiều rồi.”
Anh bước đi và nhìn thấy Ser Ilyn đi cùng hai tay kiếm.
Trong sân tòa lâu đài đầy tai mắt. Để tránh được chúng, họ đã tìm ra rừng thiêng của Darry. Ở đó không có chim sẻ, chỉ có cây cối trơ trụi và nguy hiểm, những cành cây đen khẳng khiu như xé toạc bầu
trời. Một thảm lá khô lạo xạo dưới chân họ.
“Ông có nhìn thấy cái cửa sổ kia không, ser?” Jaime dùng một thanh kiếm để chỉ. “Đó là phòng ngủ của Raymun Darry. Nơi vua Robert từng ngủ khi trên đường từ Winterfell trở về. Con gái của Ned
Stark đã chạy mất sau khi con sói hung tợn của cô ta làm Joff bị thương, ông nhớ không? Chị gái ta muốn chặt tay con bé. Hình phạt cũ cho tội tấn công người mang dòng máu hoàng tộc. Robert bảo chị ấy điên rồ và ác độc. Họ cãi nhau suốt cả nửa đêm… hừm, đúng ra là Cersei nói, còn Robert uống
rượu. Quá nửa đêm, hoàng hậu triệu tập ta vào phòng. Nhà vua đã ngủ say như chết và ngáy o o trên chiếc thảm kiểu Myr. Ta hỏi chị gái xem có muốn ta giúp bê ông ấy vào giường không. Nàng nói ta nên đưa nàng vào giường thì đúng hơn, sau đó cởi tuột áo ngoài xuống. Ta làʍ t̠ìиɦ với nàng trên chính chiếc giường của Raymun Darry sau khi bước qua người Robert. Nếu nhà vua tỉnh dậy, ta sẽ gϊếŧ ông ta ngay lúc đó và tại đó. Ông ta sẽ không phải vị vua đầu tiên chết dưới kiếm của ta… nhưng ông biết câu chuyện đó, đúng không?” Anh chém một cành cây khiến nó đứt đôi. “Khi ta đang làʍ t̠ìиɦ với nàng, Cersei hét lên ‘Em muốn.’ Ta tưởng nàng muốn ta, nhưng hóa ra nàng muốn chặt tay hoặc gϊếŧ chết đứa con gái Nhà Stark.” Những việc ta làm vì tình yêu. “Người Nhà Stark tìm thấy con bé trước ta chỉ là do tình cờ. Nếu ta tìm thấy con bé trước…”
Những vết sẹo đậu mùa trên mặt Ser Ilyn trông như những hố đen trong ánh đuốc, đen thăm thẳm như tâm hồn Jaime. Ông ta tặc lưỡi.
Hắn đang cười ta, Jaime Lannister nhận ra điều đó. “Theo những gì ta biết ngươi cũng đã ngủ với chị ta, tên khốn mặt sẹo,” anh hét lên. “Câm mồm lại và gϊếŧ ta đi, nếu ngươi có thể.”