Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Tiên Tri

Chương 12: Cát Vùng Kênh Rạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô thức dậy trước khi mặt trời lên, trong căn phòng nhỏ dưới mái hiên nơi cô ngủ chung với các con gái của Brusco.

Cat luôn là người đầu tiên thức giấc. Được rúc dưới chăn cùng Talea và Brea thật ấm áp và dễ chịu. Cô còn nghe được tiếng họ thở nhè nhẹ. Khi cô trở mình, ngồi dậy và dò dẫm tìm đôi dép lê, Brea cằn nhằn trong giấc ngủ và xoay người. Cái lạnh của bức tường đá xám khiến Cat nổi da gà. Cô khẩn trương mặc đồ trong bóng tối. Khi cô đang mặc chiếc áo dài chùng qua đầu, Talea mở mắt gọi, “Cat, làm ơn đem quần áo của tôi tới đây được không?” Đó là một cô gái rụt rè nhút nhát, người chỉ toàn da bọc xương và lúc nào cũng kêu lạnh.

Cat mang đồ đến cho cô bé, và Talea chui người vào đống quần áo bên dưới tấm chăn. Họ cùng nhau kéo chị cả ra khỏi giường, trong khi Brea luôn miệng càu nhàu vì ngái ngủ.

Một chiếc thang nối giữa căn phòng dưới mái hiên và mặt đất. Cho đến khi ba người họ trèo được từ thang xuống thì Brusco và các con trai ông đã lên thuyền ra con kênh nhỏ sau nhà. Brusco hò hét giục các cô gái làm việc khẩn trương, giống như ông vẫn làm mỗi ngày. Các con trai ông giúp Talea và Brea lên thuyền. Chân đi ủng, Cat có nhiệm vụ tháo dây buộc thuyền khỏi cọc, ném dây thừng cho Brea và đẩy thuyền ra xa vũng đậu. Các con trai của Brusco đu hẳn người lên những cây sào chống. Cat chạy theo và nhảy qua khoảng cách ngày càng rộng giữa thuyền và vũng đậu để lên boong.

Sau đó, cô sẽ không có việc gì để làm ngoại trừ ngồi ngáp ngắn ngáp dài, trong khi Brusco và các con trai ông chống thuyền lướt đi trong ánh sáng lờ mờ trước rạng đông, băng qua một vùng chằng chịt

những con lạch nhỏ. Hiếm có ngày nào như hôm đó, không khí khô hanh, quang đãng và sáng sủa. Braavos chỉ có ba kiểu thời tiết; sương mù tệ hại, mưa còn tệ hơn, và mưa giá là tệ nhất. Nhưng thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp những buổi sáng bình minh lấp lánh những tia sáng màu hồng lẫn xanh, và không gian nồng vị muối. Cat thích nhất những ngày như vậy.

Khi tới lạch nước thẳng và rộng mang tên Kênh Dài, họ rẽ sang hướng nam và đi về phía chợ cá.

Cat ngồi hai chân vắt chéo, chống chọi với cơn ngáp và cố nhớ lại chi tiết giấc mơ của cô tối qua.

Mình mơ được làm sói một lần nữa. Mùi vị là thứ cô nhớ hơn tất thảy: cây cối và mặt đất, các anh em trong đàn, mùi của ngựa, hươu nai và con người, mỗi thứ đều có mùi đặc trưng riêng biệt, nhưng vị hăng cay xè của sợ hãi thì luôn luôn giống nhau. Có những đêm giấc mơ sói sống động đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tru của các anh em sói khác khi cô tỉnh giấc, và một lần Brea còn khăng khăng rằng cô vừa tru lên trong giấc ngủ vừa quẫy đạp trong chăn. Cô cứ nghĩ đó là câu nói dối ngu ngốc, cho đến khi Talea cũng khẳng định điều đó.

Mình không nên có giấc mơ sói nữa, cô tự nhủ. Giờ ta là con mèo, không phải con sói. Ta là con mèo vùng kênh rạch. Giấc mơ sói thuộc về Arya Nhà Stark. Tuy nhiên dù đã hết sức cố gắng, cô vẫn

không thể vứt bỏ thân phận Arya của mình. Dù cô ngủ trong ngôi đền hay trong căn phòng nhỏ bên dưới mái hiên với các con gái của Brusco, những giấc mơ sói vẫn ám ảnh cô từng đêm… và thỉnh thoảng còn có những giấc mơ khác nữa.

Những giấc mơ sói thường dễ chịu, bởi trong đó cô nhanh nhẹn và khỏe mạnh, cô đuổi theo con mồi với cả đàn sói sau lưng. Nhưng cô ghét những giấc mơ còn lại khi cô chỉ có hai chân thay vì bốn. Trong giấc mơ đó cô luôn đi tìm mẹ, loạng choạng bước qua một vùng đất bỏ hoang đầy bùn, máu và lửa. Trong giấc mơ đó trời lúc nào cũng mưa, và cô nghe được cả tiếng thét của mẹ mình, nhưng một con quái vật đầu chó không cho cô tới cứu bà. Trong giấc mơ đó cô luôn khóc, giống như một đứa bé

con sợ hãi. Mèo không bao giờ khóc, cô tự nhủ, cũng như sói vậy. Đó chỉ là một giấc mơ ngu ngốc thôi.

Kênh Dài đưa con thuyền của Brusco qua bên dưới mái vòm màu xanh đồng của Cung Điện Sự Thật và những tòa tháp cao hình vuông của Nhà Prestayn và Antaryon. Sau đó, con thuyền tiếp tục đi dưới những khung cửa tò vò màu xám vĩ đại của dòng sông nước ngọt, tới thị trấn mang tên Silty, nơi các tòa nhà nhỏ hơn và bớt tráng lệ hơn. Cuối ngày, con kênh sẽ đầy ắp thuyền rắn và sà lan, nhưng trong khoảng thời gian nhập nhoạng trước rạng đông, hầu như cả con kênh thuộc về họ. Brusco muốn

tới chợ cá ngay khi tượng Titan gầm lên báo hiệu mặt trời mọc. Tiếng gầm sẽ vang vọng khắp phá nước, âm thanh nhỏ dần khi ra xa nhưng vẫn đủ lớn để đánh thức cả thành phố đang say ngủ.

Đến khi Brusco và các con trai buộc thuyền ở chợ cá, nơi này đã nườm nượp người bán cá trích, cá thu, hàu, những người mò trai, nhân viên phục vụ, đầu bếp, vợ bé và các thủy thủ trên các con

thuyền ga-lê. Tất cả đều đang kiểm tra những mẻ hàng đánh bắt được buổi sáng và mặc cả với nhau. Brusco sẽ đi từ thuyền này sang thuyền khác, xem xét tất cả các loại trai sò ốc hến và thỉnh thoảng dùng gậy đập vào một thùng tô hoặc sọt gỗ. “Thùng này,” ông nói. “Được.” Gõ gõ. “Sọt này.” Gõ gõ. “Không, không phải sọt đó. Đây này.” Gõ. Ông hoàn toàn không phải kiểu người mồm mép. Talea nói cha cô không chỉ hà tiện với tiền bạc mà còn hà tiện trong lời nói. Hàu, trai, cua ghẹ, vẹm, sò, thỉnh thoảng là tôm... Brusco mua hết, tùy theo chất lượng của mỗi loại hải sản mỗi ngày. Cứ sọt và thùng nào được ông đập que vào, họ sẽ khiêng chúng về thuyền. Brusco bị đau lưng nên không thể nâng thứ gì nặng hơn một vại bia nâu.

Khi họ lên thuyền trở về nhà cũng là lúc cả người Cat tanh mùi biển và cá. Cô đã quá quen với nó đến nỗi cô không tự cảm nhận được mùi đó nữa. Cô không ngại công việc này. Khi cơ bắp cô nhức nhối vì phải làm việc cực khổ, hay lưng cô đau vì phải nhấc một thùng tô nặng, cô đều tự nhủ mình

đang trở nên mạnh mẽ hơn.

Có lần khi tất cả các thùng tô đã được đưa lên thuyền, Brusco lại đưa thuyền ra khơi, và các con

trai ông lại chống sào đưa con thuyền trở lại Kênh Dài. Brea và Talea ngồi ở đầu thuyền, thì thầm nói chuyện với nhau. Cat biết bọn họ đang nói về cậu bạn trai của Brea. Cô ta vẫn thường trèo lên mái nhà để gặp cậu ta khi cha cô đang ngủ.

“Hãy học những điều mới mẻ trước khi quay lại với chúng ta,” ông già tốt bụng đã yêu cầu Cat như vậy khi đưa cô vào thành phố. Và cô luôn thực hiện rất tốt. Thỉnh thoảng thứ cô học được chỉ là thêm ba từ trong tiếng Braavos. Đôi khi cô đem về những câu chuyện mà các thủy thủ rỉ tai nhau, về những điều khác thường và kỳ diệu diễn ra trên thế giới rộng lớn bên ngoài quần đảo Braavos, chiến tranh, mưa cóc hay những con rồng đang nở. Đôi khi cô học được vài ba câu đùa, vài ba câu đố mới hoặc

các mánh khóe buôn bán của nghề này nghề khác. Và thỉnh thoảng, cô còn nghe được những điều bí mật.

Braavos là thành phố của bí mật, thành phố của sương mù, mặt nạ và những lời thầm thì to nhỏ. Sự tồn tại của chính nó cũng đã là một điều bí mật trong suốt một thế kỷ qua, cô nghe nói vậy; và trước đó không ai biết nó nằm ở đâu trong khoảng thời gian dài gấp ba lần như thế. “Chín Thành Phố Tự Trị đều là các con gái của Valyria,” ông già tốt bụng dạy cô, “nhưng Braavos giống như một đứa con hoang bỏ đi khỏi nhà. Chúng ta đều là người lai, là con của đám nô ɭệ, đĩ điếm và trộm cắp. Tổ tiên của chúng ta từ năm, sáu chục vùng đất khác nhau đã chạy đến ẩn náu ở đây để trốn các lãnh chúa rồng, những kẻ

vẫn bắt họ làm nô ɭệ. Và đi cùng với họ là năm, sáu chục vị thần khác nhau, nhưng có một vị thần mà tất cả đều tôn thờ.”

“Thần Đa Diện.”

“Và cũng mang rất nhiều cái tên khác nữa,” ông già tốt bụng nói. Ở Qohor ngài ấy là Dê Đen, ở Yi Ti là Sư Tử Bóng Đêm, ở Westeros là Kẻ Lạ Mặt. Tất cả loài người cuối cùng đều phải quỳ gối trước ngài, dù họ thờ Thất Diện Thần, Thần Ánh Sáng, Mẹ Mặt Trăng, Thần Chết Chìm hay Chúa Trời. Tất cả loài người đều thuộc về ngài ấy... nếu không đâu đó trên thế giới sẽ có những người bất tử. Cháu có

biết người nào bất tử không?”

“Không,” cô trả lời. “Tất cả mọi người đều phải chết.”

Ông già tốt bụng sẽ luôn chờ Cat quay về ngôi đền trên ngọn đồi nhỏ trong đêm không trăng. “Cháu biết được điều gì mới mà cháu chưa biết khi rời khỏi nơi này?” ông luôn hỏi như vậy.

“Cháu biết Beqqo Mù bỏ gì vào nước xốt cay để chấm hàu,” cô trả lời. “Cháu biết nhóm kịch câm

ở Đèn L*иg Xanh chuẩn bị diễn vở Lãnh Chúa Buồn Rầu, còn đội kịch của Chiếc Thuyền định đáp trả bằng Bảy Tay Chèo Say Xỉn. Cháu biết người bán sách tên Lotho Lornel ngủ trong nhà thuyền trưởng Moredo Prestayn mỗi khi thuyền trưởng này đi biển, và dọn ra ngoài khi Vixen quay về.”

“Những thông tin này rất hữu ích. Và cháu là ai?”

“Không ai cả.”

“Nói dối. Cháu là Cat vùng kênh rạch, ta hiểu cháu quá rõ mà. Giờ thì đi ngủ đi nhóc. Ngày mai cháu sẽ phải phục vụ.”

“Tất cả mọi người đều phải phục vụ.” Và cô cũng vậy, cứ sau ba mươi ngày cô lại ở lại phục vụ ba ngày. Khi trăng khuyết hoàn toàn, cô là không ai cả - một đầy tớ của Đa Diện Thần trong bộ trang phục trắng đen. Cô đi bộ bên cạnh ông già tốt bụng, đi trong bóng tối, và trên tay cô là chiếc đèn l*иg sắt. Cô tắm rửa cho xác chết, kiểm tra quần áo họ và đếm các đồng xu còn sót lại. Có những hôm cô

vẫn giúp Umma nấu nướng, thái những cây nấm trắng vĩ đại và lọc xương cá. Nhưng chỉ là khi mặt trăng không xuất hiện. Thời gian còn lại cô là đứa trẻ mồ côi trong đôi ủng mòn vẹt to quá khổ so với chân và chiếc áo choàng nâu mà đường viền đã rách te tua, vừa đẩy xe cút kít quanh cảng Ragman vừa rao “Vẹm, sò, trai đây!”

Cô biết đêm nay lại không có trăng; đêm qua mặt trăng đã chỉ còn là một sợi mảnh mai bé xíu. “Cháu biết được điều gì mới mà cháu chưa biết khi rời khỏi nơi này?” ông già tốt bụng sẽ hỏi ngay lập

tức khi nhìn thấy cô. Mình biết Brea, con gái của Brusco đang lén hẹn hò một anh chàng trên nóc nhà khi cha cô ta đi ngủ, cô nghĩ. Brea để cậu ta sờ soạng, Talea nói vậy, dù cậu ta chỉ là con chuột trên mái nhà, và tất cả lũ chuột trên mái nhà đều là trộm. Tuy nhiên đó là thứ duy nhất cô biết. Cat sẽ cần biết thêm hai điều nữa. Nhưng cô chẳng lo. Sẽ luôn có những thứ mới cho cô học dưới chỗ đám thuyền kia.

Khi quay lại ngôi nhà, Cat giúp các con trai của Brusco dỡ hàng. Brusco và các con gái chia đám trai vẹm nghêu sò đều ra ba chiếc xe đẩy và xếp chúng lên các lớp tảo biển. “Bán hết rồi hãy quay về đấy,” Brusco dặn các cô gái như mọi ngày, và họ bắt đầu đi rao đám hải sản. Brea sẽ đẩy xe tới cảng Purple để bán cho các thủy thủ Braavos đang neo thuyền ở đó. Talea sẽ đẩy xe quanh hồ Mặt Trăng, hoặc bán trong các đền thờ trên Đảo Thần Linh. Cat đi thẳng tới cảng Ragman, cứ mười ngày thì chín

ngày cô tới đó.

Chỉ có người Braavos đến từ Thị Trấn Chết Chìm và Cung Điện Thần Biển mới được sử dụng cảng Purple; thuyền từ các thành phố lân cận và mọi nơi khác trên thế giới đều phải dùng cảng

Ragman, một hải cảng nghèo, hỗn độn và bẩn thỉu hơn cảng Purple. Ở đây cũng ồn ào hơn vì luôn có các thủy thủ và thương nhân từ mấy chục vùng đất tụ họp trên bến cảng và dưới đường phố, cùng với cả đám người phục vụ lẫn những kẻ bóc lột họ. Ở Braavos, đây là nơi Cat yêu thích nhất. Cô thích tiếng ồn và những mùi hương lạ lẫm, thích được nhìn những con thuyền đến và đi vào buổi tối khi thủy triều lên. Cô còn thích cả các thủy thủ nữa; đám thủy thủ người Tyrosh dữ dội có giọng nói vang như sấm rền và nhuộm râu xanh đỏ; đám thủy thủ người Lys tóc đen chuyên trả giá cô thật thấp; và các thủy thủ mập lùn, lông lá đến từ Ibben hay càu nhàu chửi thề bằng giọng trầm gay gắt. Cô thích nhất những

người đến từ đảo Summer với làn da trơn mượt và đen như gỗ tếch. Họ mặc áo choàng lông xanh, đỏ và vàng, những cột buồm cao và cánh buồm trắng trên thuyền thiên nga của họ trông cũng thật tráng lệ và lộng lẫy.

Thỉnh thoảng cô còn thấy cả người vùng Westeros. Họ là những tay chèo và thủy thủ trên các tàu vuông đến từ Oldtown, thuyền ga-lê buôn đến từ Duskendale, Vương Đô, Gulltown, và thuyền cog bụng bự chở rượu vang từ Arbor đến. Cat biết các từ vẹm, sò, trai trong tiếng Braavos, nhưng dọc cảng Ragman cô rao hàng bằng ngôn ngữ buôn bán, thứ ngôn ngữ ở các cầu tàu, bến cảng và trong các

quán rượu cho thủy thủ. Đó là một chuỗi các từ và cụm từ lộn xộn được ghép lại từ hàng chục ngôn ngữ khác nhau, đi kèm với ngôn ngữ bằng tay và cử chỉ mà hầu hết đều mang nghĩa bậy bạ. Đó là thứ ngôn ngữ mà Cat thích nhất. Bất kể ai làm phiền cô sẽ được cô giơ ngón tay thối, hoặc bị gọi là pín lừa hay hĩm lạc đà. “Tao chưa nhìn thấy lạc đà bao giờ,” cô sẽ nói với họ, “nhưng tao ngửi được mùi hĩm lạc đà đấy.”

Thỉnh thoảng lắm mới có người nổi giận trước những từ ngữ đó, nhưng khi ấy cô đã có con dao nhỏ đem theo. Không chỉ giữ cho con dao sắc, cô còn biết cách sử dụng nó. Một buổi chiều ở Cảng Hạnh Phúc, Roggo Đỏ đã chỉ cho cô cách dùng khi anh ta đang chờ Lanna xong việc. Anh ta dạy cô cách giấu con dao vào ống tay áo, cách rút nó ra khi cần và làm sao để rạch một túi tiền thật nhanh chóng, trơn tru, để tiền đã tiêu xong mà nạn nhân vẫn chưa biết mình bị mất. Ngay cả ông già tốt bụng

cũng công nhận kiến thức này bổ ích; nhất là vào ban đêm khi lũ cướp và chuột trên mái nhà hoành hành.

Cat kết bạn với mọi người dọc các cầu tàu: phu khuân vác, diễn viên kịch câm, thợ bện dây thừng, thợ sửa buồm, chủ quán rượu, người ủ bia, thợ bánh mỳ, ăn xin và gái điếm. Họ mua trai sò cho cô, kể cho cô những câu chuyện thật về Braavos, nói dối về cuộc sống của họ, và phá lên cười khi cô cố nói tiếng Braavos. Cô chưa bao giờ phiền lòng vì điều đó. Ngược lại, cô dạy họ tất cả các ký hiệu bậy bạ

và bảo họ là hĩm lạc đà khiến họ cười nghiêng ngả. Gyloro Dothare dạy cô các bài hát tục tĩu, còn Gyleno anh trai anh ta mách cho cô những nơi tốt nhất để bắt lươn. Các diễn viên của nhà hát Con Thuyền dạy cô dáng đứng của một anh hùng và dạy cô đọc lời thoại trong các vở Bài hát vùng Rhoyne, Hai người vợ của nhà chinh phạt, và Phu nhân dâʍ đãиɠ của người lái buôn. Chàng trai nhỏ bé với đôi mắt buồn tên Quill là người viết tất cả các vở hài thô tục cho Con Thuyền. Anh ta ngỏ ý muốn dạy cô cách hôn như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng Tagganaro đập vào mặt anh ta bằng một con cá tuyết và lời gợi ý chấm dứt tại đó. Thầy pháp Cossomo hướng dẫn cô các trò ảo thuật với bàn tay. Ông ta có thể nuốt chuột và lôi chúng ra từ tai. “Đó là ma thuật,” ông ta nói. “Không đúng,” Cat nói. “Con chuột luôn ở trong ống tay áo ông. Tôi nhìn thấy nó động đậy.”

“Vẹm, trai, sò” là những từ ngữ ma thuật của Cat, và cũng giống như tất cả những từ ngữ ma thuật khác, nó có thể đưa cô đến hầu hết mọi nơi. Cô đã lên boong những con thuyền đến từ Lys, Oldtown và cảng Ibben để bán sò ngay trên đó. Có những hôm cô còn đẩy xe qua tháp của các gia đình quyền quý

để chào mời món trai nướng với lính canh cổng. Một lần cô rao hàng ngay trước thềm Cung Điện Sự Thật, và khi một người bán rong khác cố đuổi cô đi, cô lật ngửa chiếc xe của hắn khiến đám sò của hắn rơi tung tóe trên đống sỏi. Khách hàng của cô còn có hải quan ở cảng Chequy và những người

chèo xuồng đến từ thị trấn Chết Chìm, nơi các tòa tháp mọc lên từ phá nước xanh thẳm. Một lần khi Brea nằm bẹp trên giường vì đến tháng, Cat phải đẩy xe của cô ta đến cảng Purple để bán tôm cua cho các tay chèo trên thuyền hoa của Chúa Biển. Boong thuyền chật ních người với những khuôn mặt vui tươi. Ngày khác cô lại đi theo dòng sông nước ngọt lên đến hồ Mặt Trăng. Cô bán cho cả những tên cướp vênh váo trong bộ đồ sa tanh kẻ sọc, cho những người giữ chìa khóa và đại pháp quan khoác áo choàng xám nâu ảm đạm. Nhưng cô luôn quay lại cảng Ragman.

“Hàu, trai, sò đây,” cô vừa rao vừa đẩy chiếc xe dọc các cầu tàu.

“Vẹm, tôm, sò đây.” Một con mèo màu cam bẩn thỉu chạy theo cô vì bị thu hút bởi tiếng rao. Con mèo thứ hai nhanh chóng xuất hiện sau đó một đoạn, một con vật lông xám bù xù tội nghiệp với cái đuôi cụt lủn. Lũ mèo thích mùi của Cat. Có những ngày cô có tới hơn chục con mèo đi theo trước khi mặt trời lặn hẳn. Thỉnh thoảng cô lại ném một con sò vào chúng và xem con nào giành được. Cô để ý

thấy những con mèo lớn nhất thường thua cuộc; mà phần thưởng hay thuộc về những con nhỏ hơn, nhanh nhẹn hơn, gầy còm, tiều tụy và đói khát. Cũng giống như mình vậy, cô tự nhủ. Con mèo cô quý nhất là một con mèo già gầy nhẳng đã bị nhai đứt một bên tai. Nó gợi cô nhớ đến một con mèo cô từng đuổi theo quanh Tháp Đỏ. Không, đó là một bé gái khác chứ đâu phải mình.

Cat quan sát thấy hai con thuyền ở đây ngày hôm qua giờ đã ra khơi, nhưng năm chiếc thuyền mới lại vừa cập cảng; một chiếc tàu vuông nhỏ gọi là “Khỉ Đồng,” một chiếc thuyền săn cá voi vĩ đại của Ibben nồng nặc mùi hắc ín, máu và dầu cá voi, hai chiếc cog tả tơi đến từ Pentos, và một chiếc ga-lê

màu xanh mảnh dẻ đến từ Old Volantis. Cat dừng lại ở chân mỗi ván cầu để rao trai và sò, một lần bằng ngôn ngữ buôn bán và một lần bằng tiếng phổ thông vùng Westeros. Một người trên thuyền săn cá voi chửi thề cô to đến nỗi ông ta làm lũ mèo chạy toán loạn, còn một trong các tay trèo người Pentos thì hỏi cô bán con trai giữa hai chân cô với giá bao nhiêu. Nhưng ở các thuyền khác cô bán hàng thuận lợi hơn. Một người trên chiếc ga-lê xanh mua sáu con hàu và kể cho cô nghe chuyện thuyền trưởng của anh ta bị đám cướp biển người Lys gϊếŧ chết ra sao khi bọn chúng cố trèo lên thuyền ở gần quần đảo Stepstones. “Chính là tên Saan khốn kiếp trên thuyền Con Trai Mẹ Già và chiếc ga-lê chiến Valyrian vĩ đại của hắn. Chúng ta suýt nữa chạy không kịp.”

Chiếc thuyền Khỉ Đồng nhỏ chắc hẳn đến từ Gulltown. Đám thủy thủ người Westeros trên thuyền tỏ ra vui mừng ra mặt khi được nói chuyện với ai đó bằng tiếng phổ thông. Một người hỏi cô tại sao một bé gái đến từ Vương Đô lại bán vẹm dọc bến cảng Braavos, nên cô kể cho anh ta nghe câu chuyện đã chuẩn bị sẵn của mình. “Chúng ta sẽ ở đây suốt bốn ngày bốn đêm,” một người khác nói với cô. “Có chỗ nào cho bọn ta tiêu khiển không nhỉ?”

“Các diễn viên kịch câm ở Con Thuyền đang diễn vở Bảy tay chèo say rượu,” Cat nói với họ, “còn ở Hầm Rượu Đốm thì có đấu lươn, ngay bên cạnh cổng vào Thành Phố Chết Chìm ấy. Hoặc nếu

thích thì các anh có thể men theo hồ Mặt Trăng, đêm nào đám cướp cũng đọ kiếm tay đôi ở đó.”

“Ừ, nghe hay đấy,” một thủy thủ khác lên tiếng, “nhưng thứ Wat thực sự cần là đàn bà cơ.”

“Gái điếm đẹp nhất đều ở Cảng Hạnh Phúc, đối diện con thuyền của các diễn viên kịch câm.” Cô chỉ. Gái điếm lang thang trên bờ biển đôi khi rất xấu tính, và các thủy thủ vừa lênh đênh trên biển trở về thì khó có thể biết được ai xấu ai tốt. S’vrone là ả tệ hại nhất. Mọi người nói cô ta đã trộm cắp và

gϊếŧ hơn chục người, rồi lăn những cái xác xuống kênh cho lũ lươn ăn. Ả Cô Gái Say Rượu tuy khá ngọt ngào khi tỉnh táo, nhưng lúc uống rượu vào thì thật kinh khủng. Còn Canker Jeyne thực chất là đàn ông. “Tìm tới Merry ấy nhé. Tên thật của bà ta là Meralyn, nhưng mọi người đều gọi là Merry, và quả thực bà ta lúc nào cũng vui vẻ đúng như cái tên của mình.” Lần nào Cat đi qua nhà thổ, Merry cũng mua của cô một tá hàu và chia cho các gái điếm của mình. Ai cũng phải công nhận bà ta có trái tim nhân hậu. “Trái tim nhân hậu, và bộ ngực vĩ đại nhất vùng Braavos,” bản thân Merry cũng rất thích khoe khoang.

Các ả điếm mà bà ta nuôi đều khá thân thiện, Bethany Bẽn Lẽn, Vợ Thủy Thủ, Yna một mắt, người có thể đoán tương lai chỉ qua một giọt máu, Lanna nhỏ bé xinh đẹp, thậm chí cả Assadora, một phụ nữ

Ibben có ria mép. Họ có thể không xinh đẹp, nhưng họ đối xử tốt với cô. “Mọi phu khuân vác ở đây đều tìm đến Cảng Hạnh Phúc,” Cat quả quyết với mọi người trên thuyền Khỉ Đồng. “Merry vẫn bảo: ‘Bọn nhóc dỡ hàng trên thuyền, còn các cô gái của ta dỡ hàng họ của các tay chèo.’”

“Thế còn gái điếm hạng sang trong các bài hát thì sao?” cậu nhóc trẻ nhất hỏi. Cậu ta có mái tóc đỏ, khuôn mặt đầy tàn nhang và không quá 16 tuổi. “Họ có xinh đẹp như người ta nói không? Tôi phải

đi đâu để có một cô ả như vậy?”

Đồng nghiệp của cậu ta trên thuyền phá lên cười. “Chao ôi, nhóc con,” một tên nói. “Thuyền trưởng có thể sẽ đủ tiền thuê một gái điếm hạng sang, nhưng ông ta phải bán con thuyền chết tiệt này đi đã. Bọn họ chỉ dạng háng cho các lãnh chúa cao quý thôi, không phải dành cho loại người chúng ta.”

Gái điếm hạng sang của Braavos nổi tiếng khắp mọi nơi. Các ca sĩ hát về họ, thợ kim hoàn và chế tác trang sức tặng quà cho họ, thợ thủ công cầu xin được họ đến mua hàng, các ông trùm lái buôn trả những khoản hậu hĩnh để được ôm họ trong các buổi khiêu vũ, dạ tiệc và các buổi diễn trong rạp hát, còn lũ cướp thì chém gϊếŧ nhau vì họ. Khi cô đẩy xe dọc theo các con kênh, thỉnh thoảng Cat lại thoáng

thấy một người trong số họ đi thuyền qua, trên đường tới gặp một người tình nào đó. Mỗi gái điếm hạng sang đều có thuyền hoa riêng và có tôi tớ chèo thuyền đưa cô ta đến điểm hẹn. Nữ Sĩ luôn cầm một cuốn sách trong tay, Bóng Trăng chỉ mặc duy nhất hai màu trắng và bạc, còn Nữ Hoàng Tiên Cá lúc nào cũng có các Tiên Cá đi theo hộ tống, là bốn cô gái trẻ vừa mới dậy thì thường đi theo để giữ đuôi váy và làm tóc cho cô ả. Tất cả gái điếm hạng sang ở đây ả nào cũng xinh đẹp vô cùng. Ngay cả Tiểu Thư Che Mạng cũng vậy, mặc dù chỉ có những kẻ được cô coi là người tình mới nhìn rõ mặt cô ta.

“Tôi từng bán ba con sò biển cho một gái điếm hạng sang,” Cat nói với các thủy thủ. “Cô ta vừa đi

từ trên thuyền hoa xuống vừa gọi tôi.” Brusco đã dặn cô không bao giờ được nói chuyện với gái điếm hạng sang, trừ khi người kia mở lời trước, nhưng người phụ nữ này đã mỉm cười với cô và trả cô bạc, số tiền nhiều gấp mười lần giá sò biển thông thường.

“Thế cô này là ai? Nữ hoàng Sò Biển à?”

“Ngọc Trai Đen,” cô nói với họ. Merry nói Ngọc Trai Đen là gái điếm hạng sang nổi tiếng bậc nhất. “Cô ta là hậu duệ của loài rồng,” người phụ nữ nói với Cat. “Ngọc Trai Đen đầu tiên là nữ hải

tặc. Một hoàng tử người Westeros chọn cô ta làʍ t̠ìиɦ nhân và để lại trong bụng cô ta một đứa con gái. Cô con gái lớn lên cũng trở thành gái điếm hạng sang. Con gái cô ta cũng kế nghiệp mẹ, rồi con gái của con gái cô ta nữa, cho đến người mà cô vừa gặp. Cô ta nói gì với nhóc vậy, Cat?”

“Cô ta nói ‘Tôi sẽ mua ba con sò,’ và ‘Có nước xốt cay không, nhóc?’” cô đáp.

“Và cô trả lời thế nào?”

“Tôi nói, ‘Không có, thưa quý cô’ và, ‘Đừng gọi tôi là nhóc, tên tôi là Cat.’ Lẽ ra tôi phải chuẩn bị nước xốt cay. Beqqo có nước xốt nên anh ta bán được nhiều hàu gấp ba lần Brusco.”

Cat cũng kể cho ông già tốt bụng về Ngọc Trai Đen. “Tên thật của cô ta là Bellegere Otherys,” cô nói với ông. Đó là một trong ba điều cô học được.

“Đúng,” vị thầy tu nói nhỏ nhẹ. “Mẹ cô ta là Bellonara, nhưng Ngọc Trai Đen đầu tiên cũng tên là Bellegere.”

Tuy nhiên, Cat hiểu đám đàn ông trên tàu Khỉ Đồng sẽ chẳng quan tâm gì đến tên của mẹ một ả điếm. Thay vào đó, cô hỏi họ tin tức về Bảy Phụ Quốc và tình hình chiến tranh.

“Chiến tranh ư?” một người trong số họ cười phá lên. “Cuộc chiến nào nhỉ? Chẳng có cuộc chiến nào cả.”

“Không phải ở Gulltown,” một người khác nói. “Cũng không phải ở vùng Thung Lũng. Lãnh chúa nhỏ đã giúp chúng ta tránh xa cuộc chiến, giống như mẹ của ngài ấy từng làm.”

Giống như mẹ của ngài ấy từng làm. Phu nhân vùng Thung Lũng là em gái của mẹ cô. “Phu nhân Lysa,” cô nói, “bà ấy…?”

“...chết chưa ấy hả?” người kết thúc câu nói giúp cô là một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến gái điếm. “Đúng vậy. Bà ta bị chính ca sĩ của mình gϊếŧ hại.”

“Ôi.” Chuyện này không liên quan đến mình. Cat vùng kênh rạch chẳng có người dì nào hết. Chưa bao giờ. Cat đẩy chiếc xe rời chỗ tàu Khỉ Đồng. Chiếc xe nảy tưng tưng trên con đường lát đá. “Hàu,

trai, sò đây,” cô rao. “Hàu, trai, sò nào.” Cô đã bán gần hết số trai cho các phu dỡ hàng từ chiếc thuyền cog chở rượu vĩ đại đến từ Arbor, và bán tất cả số còn lại cho đám đàn ông đang sửa chiếc thuyền buôn ga-lê kiểu Myr bị hư hại sau bão biển.

Đi sâu nữa vào vũng đậu, cô thấy Tagganaro đang ngồi dựa lưng vào một cái cọc, bên cạnh là Casso, Vua Hải Cẩu. Anh ta mua cho cô vài con vẹm, Casso tru lên và để cô lắc lắc cái chân chèo của

nó. “Cô đến đây làm với tôi đi, Cat,” Tagganaro thúc giục khi đang mυ"ŧ con vẹm ra khỏi vỏ. Anh ta vẫn đang tìm bạn đồng hành kể từ khi Cô Gái Say Rượu đâm con dao vào giữa tay Narbo Nhỏ. “Tôi sẽ trả cho cô nhiều hơn Brusco, và người cô sẽ không có mùi cá nữa.”

“Casso thích mùi của tôi đấy chứ,” cô nói. Vua Hải Cẩu cũng tru lên như thể đồng ý. “Tay Narbo không có gì tiến triển à?”

“Ba ngón tay không gập lại được,” Tagganaro vừa ăn vừa phàn nàn. “Móc túi mà không thể cử động ngón tay thì còn làm ăn gì nữa? Narbo từng móc túi rất chuyên nghiệp, nhưng trong việc chọn

điếm thì không giỏi cho lắm.”

“Merry cũng nói thế.” Cat buồn rầu. Cô khá quý Narbo Nhỏ, mặc dù cậu ta là kẻ trộm. “Vậy cậu ấy sẽ làm gì?”

“Chèo thuyền thôi, cậu ta nói vậy. Cậu ta nghĩ chỉ cần hai ngón là đủ để làm việc đó, và Chúa Biển luôn cần những tay chèo mới. Tôi bảo cậu ta, ‘Đừng, Narbo. Biển cả lạnh lùng hơn trinh nữ và tàn

khốc hơn cả đĩ điếm. Tốt nhất cậu chặt cụt cả bàn tay rồi đi ăn xin thì hơn.’ Casso cũng phải công nhận là tôi nói đúng. Mày có thấy thế không, Casso?”

Con hải cẩu gầm gừ, còn Cat mỉm cười. Cô ném cho anh ta một con sò nữa trước khi rời đi.

Trời đã gần tối khi Cat tới Cảng Hạnh Phúc, nằm đối diện nơi Con Thuyền thả neo. Một số diễn viên kịch câm ngồi trên thân con thuyền cũ nát và chuyền tay nhau một túi rượu, nhưng khi nhìn thấy Cat đẩy xe đi qua, họ xuống mua một chút hàu. Cô hỏi họ tình hình vở Bảy tay chèo say rượu hiện giờ đến đâu. Joss Buồn Rầu lắc đầu. “Quence cuối cùng bắt gặp Allaquo trên giường với Sloey. Họ lao

vào đánh nhau bằng kiếm đạo cụ, sau đó cả hai người họ đã bỏ đi. Có lẽ tối nay chúng ta sẽ chỉ có Năm tay chèo say rượu thôi.”

“Chúng ta sẽ cố gắng ở phần say để bù lại cho hai tay chèo bị thiếu,” Myrmello tuyên bố. “Nhiệm vụ này rất phù hợp với tôi.”

“Narbo Nhỏ muốn trở thành một tay chèo,” Cat nói với họ. “Nếu nhận anh ta, các anh sẽ có sáu người.”

“Tốt nhất cô nên đi gặp Merry nhanh lên,” Joss nói. “Cô cũng biết bà ta sẽ cáu kỉnh như thế nào khi không được ăn hàu rồi đấy.”

Tuy nhiên khi Cat lẻn vào trong nhà thổ, cô thấy Merry đang ngồi trong sảnh chung, mắt nhắm nghiền và đang nghe Dareon chơi đàn hạc gỗ. Yna cũng đang ở đó tết mái tóc dài vàng óng cho Lanna. Lại một bài hát ngu ngốc nữa về tình yêu. Lanna lúc nào cũng xin các ca sĩ chơi các bản nhạc ngu xuẩn về tình yêu cho cô ta nghe. Cô ta là ả điếm trẻ nhất ở đây, chỉ mới 14 tuổi. Cat biết Merry đòi giá của

cô ta cao gấp ba lần các cô gái khác.

Cơn giận trào lên trong Arya khi cô thấy Dareon trơ tráo ngồi đó, liếc mắt đưa tình với Lanna trong khi những ngón tay hắn nhảy nhót trên các dây đàn. Các ả điếm gọi hắn là ca sĩ áo đen, tuy nhiên, giờ đây hắn chẳng còn chút gì màu đen cả. Với những đồng tiền kiếm được từ ca hát, con quạ đã biến

mình thành chim công. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác bằng vải nhung lông màu tía may kèm lông thú, một chiếc áo dài chùng với những sọc màu trắng và tím cùng chiếc quần ống túm sặc sỡ của một tên trộm cướp, ngoài ra, hắn còn sở hữu một chiếc áo choàng lụa và một chiếc nữa làm bằng nhung đỏ tía pha với vải kim tuyến. Thứ duy nhất màu đen còn lại ở hắn là đôi ủng. Cat nghe thấy Dareon nói với Lanna rằng hắn đã vứt toàn bộ những thứ còn lại xuống kênh. “Tôi không còn dính líu gì đến bóng tối nữa,” hắn tuyên bố.

Hắn là người của Đội Tuần Đêm, cô ngẫm nghĩ trong khi Dareon lại cất giọng hát về một tiểu thư ngu ngốc gieo mình từ một tòa tháp ngu ngốc xuống, vì chàng hoàng tử ngu ngốc của cô ta đã chết. Đáng lẽ cô ta phải đi gϊếŧ kẻ đã gϊếŧ hoàng tử chứ. Và tên ca sĩ kia lẽ ra phải đang ở Tường Thành!

Khi Dareon lần đầu xuất hiện tại Cảng Hạnh Phúc, Arya đã suýt định nhờ hắn đưa về Trạm Đông, nếu cô không nghe thấy hắn nói với Bethany rằng sẽ không bao giờ quay trở lại. “Giường cứng, cá thu muối và những đêm canh gác nối tiếp nhau bất tận, đó là Tường Thành,” hắn nói. “Ngoài ra, chẳng có ai xinh đẹp bằng một nửa em ở Trạm Đông. Làm sao ta có thể xa em được?” Hắn cũng nói điều tương tự với Lanna, chính tai Cat nghe thấy, hắn còn nói như vậy với một ả điếm ở Trại Mèo, thậm chí với cả Chim Sơn Ca trong đêm hắn chơi đàn ở Nhà Bảy Cây Đèn.

Ước gì mình cũng ở đó trong cái đêm gã béo đánh hắn ta. Các gái điếm của Merry vẫn cười phá lên khi nhắc lại chuyện đó. Yna nói mặt gã béo đỏ lên như củ cải đường mỗi lần cô ta chạm vào,

nhưng khi anh ta gây chuyện, Merry cho người lôi anh ta ra ngoài và ném xuống kênh.

Cat đang nghĩ về gã béo và nhớ lại cô đã cứu anh ta khỏi tay Terro và Orbelo như thế nào thì Vợ

Thủy Thủ xuất hiện bên cạnh cô. “Bài hát của anh ấy hay thật,” cô ta nói nhỏ bằng giọng phổ thông vùng Westeros. “Các vị thần chắc hẳn phải yêu quý anh ấy lắm nên mới cho anh ấy một giọng hát hay như vậy. Và khuôn mặt đẹp trai kia nữa chứ.”

Khuôn mặt đẹp trai và trái tim bẩn thỉu, Arya nghĩ nhưng không nói ra. Dareon từng cưới Vợ Thủy Thủ một lần. Cô ta chỉ lên giường với người nào cưới mình. Cảng Hạnh Phúc thỉnh thoảng có đến ba,

bốn đám cưới trong một đêm. Thông thường, thầy tu đỏ Ezzelyno say khướt sẽ vui vẻ làm lễ. Nếu không thì là Eustace, người từng là tu sĩ trong Điện Thờ-Bên Kia-Bờ-Biển. Nếu không có thầy tu, cũng chẳng có tu sĩ trong tay, một trong số các ả điếm sẽ chạy tới Con Thuyền và đem về một diễn viên kịch câm. Merry lúc nào cũng khen các diễn viên kịch câm làm lễ còn tốt hơn cả các thầy tu, đặc biệt là Myrmello.

Các đám cưới lúc nào cũng ồn ào và vui vẻ, và họ uống rất nhiều. Mỗi khi Cat tình cờ đẩy xe đi qua, Vợ Thủy Thủ đều bắt ông chồng mới của mình mua vài con hàu để giúp anh ta cương cứng hơn

trong đêm tân hôn. Vì thế có thể nói cô ta khá tốt bụng và còn rất hay cười, nhưng Cat nghĩ cô ta có nét gì đó buồn rầu ẩn giấu.

Các ả điếm khác nói Vợ Thủy Thủ đã đến thăm đảo Thần Linh trong lần đầu tiên cô ta có kinh nguyệt và biết tất cả mọi vị thần sống ở đó, kể cả các vị thần mà người Braavos đã lãng quên. Họ nói cô ta đến để cầu nguyện cho người chồng đầu tiên, người chồng đích thực đã mất tích ngoài biển khi cô còn là một bé gái tầm tuổi Lanna. “Cô ta nghĩ nếu cô ta tìm được đúng vị thần thích hợp, có thể ngài sẽ cử những cơn gió đưa người chồng cũ của cô ta trở về,” Yna một mắt nói. Cô ta là người quen biết

Vợ Thủy Thủ lâu nhất. “Nhưng tôi thì cầu cho điều đó không bao giờ xảy ra. Tình yêu của cô ta chết rồi, tôi cảm nhận được điều đó trong máu của cô ta. Nếu anh ta có quay lại thì cũng chỉ là một bộ xác mà thôi.”

Bài hát của Dareon cuối cùng cũng kết thúc. Khi nốt nhạc cuối cùng nhỏ dần rồi tắt hẳn trong không trung, Lanna thở dài, tên ca sĩ đặt chiếc đàn hạc của hắn xuống rồi kéo cô lên đùi. Hắn chuẩn bị cù cô thì Cat rao to, “Hàu biển đây, ai mua không nào,” khiến Merry mở choàng mắt. “Tốt quá,” bà ta

nói. “Đem vào đây xem nào, nhóc. Yna, đem một ít bánh mỳ và giấm tới đây.”

Mặt trời đỏ rực và vĩ đại treo lủng lẳng trên bầu trời đằng sau dãy cột buồm khi Cat rời Cảng Hạnh Phúc với một túi nặng trĩu xu lẻ và chiếc xe cút kít trống không, chẳng còn gì ngoài muối và tảo biển. Dareon cũng chuẩn bị rời đi. Hắn đã hứa sẽ hát ở nhà trọ Lươn Xanh tối nay, hắn nói với cô khi

họ đi bộ cùng nhau. “Lần nào biểu diễn ở Lươn Xanh tôi cũng được họ trả bằng bạc,” hắn khoe khoang, “có những đêm các thuyền trưởng cũng tới, và các ông chủ nữa.” Họ băng qua một cây cầu nhỏ rồi đi xuống một con đường quanh co khi bóng của mọi vật in trên mặt đất cứ mỗi lúc một dài dần. “Tôi sẽ sớm được diễn ở Purple, và sau đó là trong Cung Điện Chúa Biển,” Dareon tiếp tục. Chiếc xe đẩy trống không của Cat kêu lạch cạch trên con đường lát đá tạo thành một bản nhạc huyên náo. “Hôm qua tôi ăn cá trích với đám gái điếm rẻ tiền, nhưng chỉ cần đến cuối năm thôi, tôi sẽ được ăn cua hoàng đế với các gái điếm hạng sang.”

“Người anh em của anh thế nào rồi?” Cat hỏi. “Chàng béo ấy. Anh ta có tìm được thuyền đến Oldtown không? Anh ta nói anh ta định lên thuyền Tiểu Thư Ushanora.”

“Chúng tôi đều định như vậy. Theo chỉ thị của Lãnh chúa Snow. Tôi đã nói với Sam là mặc kệ ông già đó, nhưng tên ngốc béo không chịu nghe.” Mặt trời đang lặn, những tia nắng cuối cùng vương lại

trên tóc hắn. “Hừm, giờ thì quá trễ rồi.”

“Đúng vậy,” Cat nói khi họ bước vào nơi bóng tối bao trùm lên một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo.

Khi Cat trở về nhà của Brusco, sương đêm đã phủ đầy trên mặt con kênh nhỏ. Cô cất xe đẩy, tìm thấy Brusco trong phòng đếm tiền và đặt bộp túi tiền xuống bàn trước mặt ông ta. Cô đặt cả đôi ủng

lên bàn.

Brusco đập nhẹ vào chiếc túi. “Tốt lắm. Nhưng cái này là cái gì?”

“Ủng.”

“Ủng tốt giờ khó kiếm lắm,” Brusco nói, “nhưng đôi này quá nhỏ so với chân ta.” Ông nhặt một chiếc lên và ngắm nghía.

“Đêm nay sẽ không có trăng,” cô nhắc ông.

“Vậy thì cô đi cầu nguyện đi.” Brusco gạt đôi ủng sang bên và dốc đống xu lẻ ra để đếm. “Valar dohaeris.”

Valar morghulis, cô nghĩ.

Sương mù dày đặc khắp không gian khi cô đi bộ trên đường phố Braavos. Cô hơi run một chút khi đẩy cánh cửa gỗ đước và bước vào ngôi đền Đen Trắng. Đêm nay chỉ có một vài cây nến đang cháy,

lập lòe như những ngôi sao rơi. Trong bóng tối, tất cả các vị thần đều trở nên lạ lẫm.

Dưới tầng hầm, cô cởi dây buộc chiếc áo choàng xơ xác của Cat, cởi chiếc áo dài chùng màu nâu đầy mùi cá qua đầu, đá đôi ủng bám đầy muối của Cat ra, cởi luôn cả bộ đồ lót của Cat và tắm trong nước chanh để tẩy sạch tất cả mùi của Cat vùng kênh rạch. Khi cô tắm xong, với làn da hồng hào được cọ kỹ bằng xà phòng và mái tóc nâu áp vào má, Cat biến mất. Cô mặc chiếc áo thụng sạch sẽ và đi một

đôi dép lê bằng vải mềm, rồi đi xuống bếp tìm Umma để xin đồ ăn. Các thầy tu và thầy dòng đều đã dùng bữa xong, nhưng đầu bếp vẫn giữ lại một chút cá thu chiên và củ cải vàng ninh nhừ cho cô. Cô ăn xong, rửa bát đĩa và đi giúp đứa bé gầy còm chuẩn bị các loại thuốc.

Công việc của cô chủ yếu là đi lấy thứ nọ thứ kia, trèo lên thang tìm các loại thảo dược và các loại lá mà đứa trẻ gầy còm yêu cầu. “Giấc ngủ ngọt ngào là loại thuốc độc nhẹ nhàng nhất,” đứa trẻ gầy

còm nói với cô khi cô ta đang nghiền một ít thuốc đó bằng chày và cối. “Chỉ cần một tí tẹo thôi sẽ làm cho tim đập chậm đi, tay không run nữa và làm cho một người cảm thấy bình tĩnh và khỏe mạnh. Một nhúm nhỏ sẽ cho một đêm ngủ sâu và không mộng mị. Ba nhúm và một người sẽ ngủ mãi mãi. Vị của nó rất ngọt, vì vậy tốt nhất nên được dùng trong các loại bánh ngọt và rượu mật ong. Đây, cô có thể ngửi thấy vị ngọt của nó.” Cô ta để cô ngửi một hơi, sau đó lại sai cô leo lên thang tìm chiếc lọ thủy tinh màu đỏ. “Đây là loại thuốc độc mạnh nhất, nhưng không màu, không mùi, không vị nên rất dễ giấu. Mọi người gọi nó là Nước Mắt của Lys. Hòa tan trong rượu hoặc nước, nó sẽ phá hủy ruột gan và gây chết người. Ngửi xem.” Arya ngửi thử, và chẳng thấy mùi gì. Đứa trẻ gầy còm để những giọt nước mắt sang một bên và mở một chiếc bình to bằng đá. “Trong thứ bột nhão này có trộn máu của loài rắn độc chết người basilisk. Thịt nấu với nó sẽ có hương vị thơm ngon, nhưng ai ăn vào sẽ trở nên điên loạn, dù là người hay thú vật. Một con chuột sẽ dám tấn công cả sư tử nếu nếm thử máu của loài rắn basilisk.”

Arya cắn môi. “Nó có tác dụng với chó không?”

“Với bất cứ loài vật nào có máu nóng.” Nói đoạn đứa trẻ gầy còm tát cô.

Cô đưa tay lên xoa má, ngạc nhiên nhiều hơn là đau. “Sao cô lại làm thế?”

“Đây là Arya Nhà Stark, người vẫn hay cắn môi mỗi khi nghĩ ngợi. Cô có phải là Arya Nhà Stark không?”

“Tôi chẳng là ai cả.” Cô giận dữ. “Cô là ai?”

Cô không hy vọng đứa trẻ gầy còm sẽ trả lời, nhưng cô ta lại đáp, “Tôi là con gái duy nhất của một gia tộc cổ, là người thừa kế của cha tôi. Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, tôi không còn nhớ gì về bà ấy.

Khi tôi lên sáu, cha tôi tái giá. Vợ mới của ông ấy đối xử với tôi rất tốt, cho đến khi bà ta sinh một đứa con gái. Kể từ đó, bà ta muốn tôi phải chết để con gái bà được thừa kế tài sản của cha tôi. Lẽ ra bà ta nên tìm đến Đa Diện Thần, nhưng bà ta không dám hy sinh như những gì thần linh đòi hỏi. Thay vào đó, bà ta tự mình tìm cách bỏ độc tôi. Chất độc khiến tôi trở thành giống như bây giờ, nhưng tôi không chết. Khi các thầy thuốc trong Đền Tay Đỏ nói với cha tôi về những gì bà ấy đã làm, ông ấy đã đến đây và hiến tế mọi thứ, cả tài sản của ông ấy lẫn tôi. Đa Diện Thần đã nghe lời cầu nguyện của ông ấy. Tôi được đưa vào đền để phục vụ, và đó là món quà cho vợ của cha tôi.”

Arya nhìn đứa bé cảnh giác. “Thật không?”

“Trong câu chuyện của tôi có sự thật.”

“Và cả dối trá nữa?”

“Có một chỗ không thật, và một chỗ phóng đại.”

Cô đã cố gắng quan sát khuôn mặt đứa bé gầy còm trong suốt thời gian cô ta kể chuyện, nhưng cô ta chẳng biểu lộ dấu hiệu nào. “Thất Diện Thần chỉ lấy hai phần ba tài sản của cha cô, không phải là

tất cả.”

“Đúng vậy. Tôi đã phóng đại.”

Arya cười toe toét và khi nhận ra mình đang cười, cô tự véo vào má mình. Hãy làm chủ khuôn mặt ngươi, cô nghĩ. Nụ cười là đầy tớ của ngươi, nó chỉ được xuất hiện khi ngươi ra lệnh. “Đâu là phần

nói dối?”

“Không có phần nào cả. Tôi nói dối về phần nói dối.”

“Thật không? Hay là bây giờ cô đang nói dối?”

Nhưng trước khi đứa trẻ gầy còm trả lời, ông già tốt bụng đã mỉm cười bước vào phòng. “Chào mừng cháu đã trở về với chúng ta.”

“Hôm nay không có trăng mà.”

“Đúng vậy. Đâu là ba điều mới cháu học được, mà cháu chưa biết khi ở đây đi?”

Cháu biết ba mươi điều mới, suýt nữa cô đã thốt lên như vậy. “Ba ngón tay của Narbo Nhỏ không gập được. Cậu ta định trở thành người chèo thuyền.”

“Tốt lắm. Còn gì nữa?”

Cô ngẫm nghĩ. “Quence và Alaquo có một trận ẩu đả và rời rạp hát Con Thuyền, nhưng cháu nghĩ

họ sẽ quay lại đó.”

“Cháu chỉ nghĩ vậy, hay là cháu biết?”

“Cháu chỉ nghĩ vậy thôi,” cô thú nhận, dù khá chắc chắn về việc đó. Các diễn viên kịch câm cũng phải ăn để sống như người khác, mà trình độ của Quence và Alaquo thì chưa đủ để gia nhập nhóm Đèn

L*иg Xanh.

“Được rồi,” ông già tốt bụng nói. “Vậy còn điều thứ ba?”

Lần này cô không ngần ngại. “Dareon đã chết. Ca sĩ áo đen ngủ ở Cảnh Hạnh Phúc. Anh ta là kẻ đào ngũ của Đội Tuần Đêm. Ai đó đã cắt cổ anh ta và đẩy anh ta xuống một con kênh, nhưng giữ lại

đôi ủng.”

“Ủng tốt rất khó kiếm.”

“Đúng vậy.” Cô cố giữ vẻ mặt nghiêm trang.

“Ta tự hỏi ai đã làm việc này?”

“Arya Nhà Stark.” Cô quan sát mắt, miệng và các thớ cơ quanh hàm ông.

“Cô bé đó sao? Ta tưởng cô ta đã rời Braavos rồi? Cháu là ai?”

“Không ai cả.”

“Nói dối.” Ông quay sang đứa bé gầy còm. “Cổ họng ta khô quá. Phiền cháu đem một cốc rượu đến đây cho ta và một cốc sữa ấm cho Arya bạn của chúng ta, người đã trở về với chúng ta một cách

bất ngờ.”

Trên đường đi dọc thành phố, Arya đã tự hỏi không biết ông già tốt bụng sẽ nói gì khi cô kể cho ông nghe về Dareon. Có thể ông sẽ tức giận với cô, hoặc ông sẽ vui vì cô đã tặng cho người ca sĩ món quà của vị thần nhiều mặt. Cô đã diễn đi diễn lại cuộc nói chuyện này trong đầu cả mấy chục lần, như một diễn viên kịch câm trong buổi biểu diễn. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến một cốc sữa nóng. Khi sữa được đem ra, Arya nhận lấy và uống. Nó có mùi hơi khét và để lại dư vị đắng trong miệng. “Giờ

thì đi ngủ đi, nhóc,” ông già tốt bụng nói. “Sáng mai cháu sẽ phải phục vụ.”

Đêm đó cô lại mơ thấy mình là sói, nhưng giấc mơ này không giống những giấc mơ trước đó. Lần này cô không có bầy đàn của mình bên cạnh. Cô đi kiếm mồi một mình, nhảy qua những mái nhà và nhẹ nhàng đi dọc bờ kênh, đuổi theo những bóng đen trong màn sương mờ ảo.

Cô bị mù khi thức dậy vào sáng hôm sau.
« Chương TrướcChương Tiếp »