Tiếng kèn trumpet cất lên lanh lảnh như một nhát cắt vào không gian vẫn còn nhá nhem tối của bình minh. Josmyn Peckledon đứng dậy ngay lập tức và lập cập tìm đai đeo kiếm cho chủ nhân.
Thằng nhóc có bản năng khá tốt. “Bọn cướp không thổi kèn trumpet thông báo mỗi khi đến đâu,” Jaime nói với cậu bé. “Ta không cần kiếm. Chắc là em họ ta đấy, Người Bảo Hộ Phía Tây.”
Các kỵ sĩ xuống ngựa khi anh từ trong lều bước ra; sáu hiệp sĩ cùng bốn chục cung thủ và kỵ binh hạng nặng. “Jaime!” giọng một người đàn ông lông lá vang lên. Cậu ta mặc áo giáp xích mạ vàng và áo choàng lông cáo. “Hốc hác quá, một màu trắng toát! Lại còn để râu nữa!”
“Thứ này á? Chỉ một chút lún phún, sao bằng cái bờm sư tử của cậu hả em họ.” Bộ râu rậm và cứng của Ser Daven mọc thành hai hàng râu quai nón ở hai bên má trông như bờ giậu, còn mớ tóc vàng rối bù trên đầu bẹp xuống do sức nặng của chiếc mũ mà cậu đang cởi ra. Đâu đó giữa đám râu tóc là chiếc mũi tẹt và đôi mắt sắc sảo màu hạt dẻ. “Bọn cướp lấy mất dao cạo của cậu rồi à?”
“Em đã thề không cắt tóc cho đến khi nào trả thù được cho cha.” Tuy diện mạo bờm xờm như một con sư tử nhưng giọng nói của Daven Lannister lại e lệ, thẹn thùng đến kỳ quặc. “Nhưng sói trẻ lại tự tay gϊếŧ Karstark trước, giành mất cơ hội trả thù của em.” Cậu ta đưa mũ cho một cận vệ và luồn các ngón tay qua mái tóc bị chiếc mũ đè bẹp xuống. Em thích để râu tóc một chút. Ban đêm ngày một lạnh
lẽo hơn, và một ít lông lá sẽ giữ cho mặt anh ấm hơn đấy. Vả lại dì Genna lúc nào cũng bảo em có chiếc cằm trông như cục gạch.” Cậu vỗ lên cánh tay Jaime. “Bọn em đã rất lo lắng cho anh sau trận ở rừng Whispering. Họ nói con sói tuyết của Stark đã cắn đứt họng anh.”
“Cậu có nhỏ cho ta giọt nước mắt nào không, em họ?”
“Cả nửa Lannisport đều khóc thương, toàn bộ là phụ nữ.” Ser Daven liếc nhìn cái tay cụt của Jaime. “Vậy là đúng à. Bọn khốn đã chặt mất bàn tay cầm kiếm của anh.”
“Ta có một bàn tay mới rồi, bằng vàng. Chỉ có một tay cũng có nhiều điều đáng nói lắm. Ta uống ít rượu hơn vì sợ làm đổ cốc, và hiếm khi cần gãi mông khi đang ở trong triều.”
“Đúng đấy. Có khi em cũng nên chặt bớt một tay nhỉ.” Em họ anh cười phá lên. “Có phải Catelyn Stark chặt tay anh không?”
“Vargo Hoat.” Thông tin đó ở đâu ra thế?
“Gã người Qohor đấy à?” Ser Daven thốt lên. “Hắn và hội Chiến Binh Dũng Cảm của hắn. Em đã bảo với cha anh là để em làm công việc cướp bóc cho, nhưng ông ấy không đồng ý. Ông ấy nói có
những nhiệm vụ dành cho sư tử, nhưng việc cướp phá tốt nhất để cho dê và chó làm.”
Đúng là miệng lưỡi của Lãnh chúa Tywin, Jaime nhận ra ngay; anh dường như nghe được cả giọng nói của cha mình. “Vào trong đi em họ. Chúng ta cần nói chuyện.”
Garrett đã nhóm lò than cháy rực, căn lều của Jaime ngập trong ánh sáng vàng ấm áp. Ser Daven cởi chiếc áo choàng và ném nó cho Lew Nhỏ. “Ngươi là người Nhà Piper à, nhóc?” cậu ta làu bàu.
“Trông ngươi còi cọc quá.”
“Tôi là Lewys Piper, thưa ngài.”
“Ta từng đánh anh ngươi thừa sống thiếu chết trong một trận hỗn chiến. Thằng ngốc gầy còm đó cho rằng ta xúc phạm hắn khi ta hỏi có phải chị gái hắn đang nhảy nhót khỏa thân trên chiếc khiên của
hắn không.”
“Đó là biểu tượng của gia tộc chúng tôi. Chúng tôi không có chị em nào hết.”
“Thật đáng tiếc. Biểu tượng của các ngươi có cặρ √υ" đẹp lắm. Nhưng thể loại đàn ông gì mà lại đi núp đằng sau một phụ nữ khỏa thân? Mỗi lần đánh vào khiên của anh trai ngươi ta lại thấy mất hết cả
tinh thần nghĩa hiệp.”
“Đủ rồi đấy,” Jaime nói và phá lên cười. “Để thằng nhóc yên đi.” Pia đang hâm rượu cho họ, tay quấy chiếc ấm bằng một cái muỗng. “Ta muốn biết ta có thể tìm thấy gì ở Riverrun.”
Em họ anh nhún vai. “Cuộc bao vây cứ kéo dài mãi. Cá Đen cứ ngồi trong thành, còn chúng ta cứ ngồi cắm trại ngoài thành, nhàm chán chết lên được. Sự thật mà anh muốn biết đấy.” Ser Daven ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. “Tully cần phải xông ra phá vây, để chúng ta biết là hai bên vẫn đang trong trận chiến. Tốt nhất là ông ta hãy chọn ai đó Nhà Frey. Bắt đầu bằng Ryman chẳng hạn. Hắn ta hầu như say xỉn cả ngày. À, cả Edwyn nữa. Không dũng cảm như cha hắn, nhưng lòng đầy căm hờn như một vết thương mưng mủ. Ôi, lại còn cả Ser Emmon của chúng ta... không, Lãnh chúa Emmon chứ, Thất Diện Thần ơi, chúng ta không được quên danh hiệu mới của ông ấy... lãnh chúa vùng Riverrun của chúng ta
chẳng có động thái gì ngoài việc dạy em cách vây thành. Ông ấy muốn em chiếm tòa thành nhưng không được làm tổn thương đến nó, vì giờ ông ta là lãnh chúa ở đó.”
“Rượu đã đủ nóng chưa?” Jaime hỏi Pia.
“Rồi ạ, thưa ngài.” Cô gái vừa nói vừa che miệng. Peck đặt các cốc rượu trên một chiếc đĩa vàng. Ser Daven tháo găng tay và nhận lấy một cốc. “Cảm ơn nhóc. Ngươi tên gì nhỉ?”
“Josmyn Peckledon, thưa ngài.”
“Peck là một anh hùng trong trận Xoáy Nước Đen,” Jaime nói. “Cậu ta gϊếŧ hai hiệp sĩ và bắt được hai tên nữa đấy.”
“Ngươi nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài đấy nhỉ. Kia là râu hay ngươi quên rửa mặt vậy? Vợ của Stannis Baratheon còn có ria mép dày hơn cơ. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“15, thưa ser.”
Ser Daven khịt mũi. “Anh biết điểm tốt nhất ở các anh hùng là gì không, Jaime? Họ đều chết trẻ và để lại cho chúng ta nhiều phụ nữ hơn.” Cậu ta ném chiếc cốc trở lại cho cận vệ. “Rót đầy đi, và ta sẽ
gọi ngươi là anh hùng. Ta đang khát đây.”
Jaime nhấc chiếc cốc lên bằng tay trái và uống một hơi. Rượu nóng bò xuống cổ, lan xuống ngực anh. “Cậu đang nói về một số người Nhà Frey mà cậu muốn cho chết. Ryman, Edwyn, Emmon...”
“Và Walder Rivers nữa,” Daven thêm vào, “con trai của một ả điếm. Em căm thù vì hắn là con hoang và căm thù cả những kẻ không phải con hoang. Tuy nhiên Ser Perwyn có vẻ là người tử tế, nên em có thể tha cho hắn. Cả đám phụ nữ nữa. Nghe nói em được sắp xếp lấy một người trong số đó. Mà cha anh có vẻ phù hợp để bàn bạc chuyện hôn nhân này với em. Còn cha em trước trận Oxcross cũng đang nói chuyện với Nhà Paxter Redwyne, anh biết không? Đứa con gái Nhà Redwyne được thừa kế
một khoản khá lớn...”
“Desmera ấy à?” Jaime phá lên cười. “Cậu thích mấy nốt tàn nhang lắm hả?”
“Nếu được lựa chọn giữa Nhà Frey và đống tàn nhang thì, hừm... một nửa số con cái của Lãnh chúa Walder trông chẳng khác gì một lũ chồn.”
“Một nửa thôi á. Không đâu, ta đã nhìn thấy cô dâu của Lancel ở Darry rồi.”
“Ami Chòi Gác, thánh thần ơi. Em không thể tin được là Lancel lại chọn cô ta. Thằng nhóc đó bị làm sao vậy?”
“Cậu ấy càng ngày càng sùng đạo,” Jaime nói, “nhưng cậu ấy không được quyền chọn đâu. Mẹ của phu nhân Amerei là người Nhà Darry. Chú của chúng ta cho rằng bà ấy sẽ giúp Lancel lấy lòng dân
chúng ở Darry.”
“Bằng cách nào? Lên giường với họ à? Anh biết tại sao người ta gọi cô ta là Ami Chòi Gác không? Vì cô ta kéo khung lưới sắt lên cho bất kỳ hiệp sĩ nào đi ngang qua. Tốt nhất Lancel hãy tìm
một người sản xuất vũ khí và đặt làm một chiếc mũ có sừng đi.”
“Không cần thiết đâu. Em họ của chúng ta đã tới Vương Đô để nhận lời tuyên thệ và trở thành một trong những tay kiếm của Đại Tư Tế rồi.”
Ser Daven trông kinh ngạc đến tột độ, như thể Jaime vừa nói rằng Lancel quyết định làm con khỉ trên tay một diễn viên kịch câm vậy. “Không phải thật đấy chứ. Anh đùa em à? Ami Chòi Gác chắc phải là con chồn kinh khủng hơn nhiều so với những gì em nghe được nên thằng nhóc mới phải như vậy.”
Khi Jaime từ biệt phu nhân Amerei, cô ta còn khóc thút thít vì cuộc hôn nhân không thành và để cho Lyle Crakehall an ủi. Tuy nhiên những giọt nước mắt của cô ta không làm anh bận tâm bằng một nửa so với ánh mắt lạnh lùng trên mặt họ hàng cô ta khi họ đứng ở sân. “Ta hy vọng cậu sẽ không đi theo con đường của Lancel, em họ ạ,” anh nói với Daven. “Nhà Frey toàn gặp vấn đề về hôn sự. Ta không muốn phải làm họ thất vọng một lần nữa đâu.”
Ser Daven khịt mũi. “Em sẽ cưới và lên giường với con chồn của em, đừng lo. Em cũng biết chuyện gì xảy ra với Robb Stark rồi mà. Tuy nhiên theo những gì Edwyn kể thì tốt nhất em nên chọn một đứa chưa dậy thì, nếu không dễ dùng lại đồ thừa của Walder Đen lắm. Em cá là hắn đã ngủ với Ami Chòi Gác, và chắc chắn là hơn ba lần. Có thể điều đó giải thích cho sự sùng đạo của Lancel và
tâm trạng của cha cậu ấy.”
“Cậu đã gặp Ser Kevan à?”
“Vâng. Ông ấy qua đây trên đường đi về phía tây. Em nhờ ông ấy giúp chiếm tòa lâu đài, nhưng Kevan không muốn tham gia. Lúc ở đây ông ấy chỉ ngồi ủ ê cả ngày. Vẫn lịch sự, nhưng lạnh lùng. Em đã thề là chưa bao giờ đòi được làm Người Bảo Hộ Phương Tây, vinh dự đó lẽ ra phải thuộc về ông
ấy, và ông ấy cũng tuyên bố không ghét bỏ gì em cả, nhưng nghe giọng thì không rõ có thật lòng hay không. Ông ấy ở lại ba ngày mà dường như không nói nổi ba tiếng với em. Nếu ông ấy ở lại, em sẽ nhờ ông ấy cố vấn. Những người bạn Nhà Frey của chúng ta sẽ không dám chọc tức Ser Kevan giống như
chúng vẫn chọc tức em.”
“Kể xem nào,” Jaime nói.
“Được thôi, nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ? Khi em đang cho đóng tháp bao vây và chuẩn bị phiến gỗ công thành, Ryman Frey đã dựng một chiếc giá treo cổ. Mỗi ngày vào lúc bình minh hắn đều đem Edmure Tully ra, quấn thòng lọng quanh cổ và dọa sẽ treo cổ hắn nếu lâu đài không chịu đầu hàng. Cá
Đen chẳng thèm quan tâm gì đến màn kịch của hắn, vì vậy đến tối Lãnh chúa Edmure lại được đưa xuống. Vợ hắn đang mang bầu, anh có biết không?”
Chuyện này anh chưa nghe. “Edmure ngủ với cô ta rồi à, sau đám cưới đỏ?”
“Hắn ngủ với cô ta trong đêm đám cưới đỏ. Roslin là cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp và không giống chồn một chút nào. Kỳ lạ là cô ta rất thích Edmure. Theo lời Perwyn thì cô ta đang cầu nguyện để sinh
con gái.”
Jaime suy nghĩ một lúc. “Một khi con trai Edmure ra đời, Lãnh chúa Walder sẽ không cần Edmure nữa.”
“Em cũng phán đoán như vậy. Ông chú thông gia Emmon của chúng ta... à quên, Lãnh chúa Emmon... ông ta muốn treo cổ Edmure ngay lập tức. Sự hiện diện của một Lãnh chúa Tully vùng
Riverrun cũng làm ông ấy buồn phiền chẳng kém gì việc một tiểu lãnh chúa sắp ra đời. Ngày nào ông
ấy cũng khẩn khoản nhờ em nói Ser Ryman treo cổ Tully, không cần biết hậu quả thế nào. Bên này là
Lãnh chúa Emmon, bên kia lại còn Lãnh chúa Gawen Westerling giật tay áo nữa chứ. Cá Đen giữ vợ
và ba đứa con còn đang mũi dãi lòng thòng của ông ta trong tòa lâu đài. Lãnh chúa Gawen Westerling
sợ rằng Tully sẽ gϊếŧ họ nếu Nhà Frey treo cổ Edmure. Một trong những người Nhà Westerling là cô
hoàng hậu bé nhỏ của Sói Trẻ đấy.”
Jaime ngờ ngợ đã từng gặp Jeyne Westerling, nhưng anh không thể nhớ ra cô gái trông như thế nào. Chắc chắn cô ta phải xinh đẹp, đủ để xứng đáng với một vương quốc. “Ser Brynden sẽ không gϊếŧ trẻ con đâu,” anh trấn an cậu em họ. “Con cá đó chắc không đen đến vậy.” Anh đã bắt đầu hiểu ra tại sao
Riverrun chưa thất thủ. “Vậy cuối cùng cậu định xử lý thế nào, em họ?”
“Chúng ta đã bao vây chặt cứng tòa lâu đài rồi. Ser Ryman và Nhà Frey ở phía bắc Tumblestone. Phía nam vùng Red Fork là Lãnh chúa Emmon, với Ser Forley Prester và phần còn lại trong đội quân của lãnh chúa cha anh, cộng với các lãnh chúa vùng ven sông đầu hàng chúng ta sau vụ đám cưới đỏ.
Một đám người ủ rũ, có thể nói như vậy. Họ chỉ biết chúi mũi trong lều, không hơn không kém. Trại của em nằm giữa hai con sông, quay mặt ra hào và cổng chính của Riverrun. Chúng ta đã đặt hàng rào gỗ nổi chặn ngang Red Fork, xuôi dòng về phía lâu đài. Manfryd Yew và Raynard Ruttiger có nhiệm
vụ bảo vệ nó để không ai có thể chạy thoát bằng thuyền. Em cho họ lưới đánh cá nữa. Đó cũng là một nguồn lương thực cho chúng ta.”
“Chúng ta có thể bao vây cho đến khi lâu đài hết lương thực không?”
Ser Daven lắc đầu. “Cá Đen đã đuổi hết những miệng ăn vô tích sự khỏi Riverrun và thu hoạch hết hoa màu trong vùng. Kho của ông ta đủ rộng để chứa lượng lương thực cho tòa lâu đài trong hai năm.”
“Vậy chúng ta được tiếp tế như thế nào?”
“Chỉ cần có cá ở dưới sông thì chúng ta sẽ không chết đói, nhưng em chưa biết lấy đâu ra lương thực cho lũ ngựa. Nhà Frey đang chuyển thực phẩm và cỏ khô từ Song Thành tới, nhưng Ser Ryman nói ông ta không thể chia sẻ vì số lượng quá ít, vì thế chúng em phải tự lo cho ngựa ăn. Một nửa số người em cử đi tìm thức ăn không thấy trở lại. Một số kẻ đào ngũ. Những người khác được tìm thấy chết thối
dưới những cái cây với dây thừng quanh cổ.”
“Hôm kia chúng ta cũng nhìn thấy vài người,” Jaime nói. Trinh thám của Addam Marbrand tìm thấy họ bị treo cổ dưới một cây táo dại, mặt mũi tím đen. Những cái xác đã bị lột hết quần áo và mỗi người đều bị nhét táo dại vào miệng. Không có dấu hiệu gì cho thấy họ bị thương. Rõ ràng là họ đã đầu hàng. Strongboar đã rất giận dữ về điều đó và thề rằng sẽ trả thù bằng cách lấy đầu những kẻ đã
trói các chiến binh lại và để họ chết như lũ lợn con.
“Có thể là lũ cướp,” Ser Daven nói khi nghe Jaime kể câu chuyện, “cũng có thể không. Ở đây vẫn có những toán người phương bắc đi lang thang. Và các lãnh chúa vùng Trident có thể đã quỳ gối thật
đấy, nhưng em nghĩ trái tim họ vẫn… thuộc về loài sói.”
Jaime liếc nhìn hai cận vệ nhỏ tuổi đang loanh quanh gần lò sưởi, làm ra vẻ họ không nghe ngóng gì câu chuyện. Lewys Piper và Garrett Paege đều là con trai của các lãnh chúa ven sông. Vì quý cả hai cậu nhóc nên anh không muốn sẽ phải giao chúng cho Ser Ilyn. “Dây thừng gợi ta nhớ đến cái tên
Dondarrion.”
“Lãnh chúa Tia Chớp của anh đâu phải là người duy nhất biết thắt thòng lọng. Đừng dọa em bằng cái tên lãnh chúa Beric. Hắn ở đây, hắn ở kia, hắn ở mọi nơi, nhưng mỗi khi anh cho người đuổi theo hắn, hắn lại tan biến thành sương khói. Rõ ràng các lãnh chúa ven sông đã giúp đỡ hắn. Tên lãnh chúa vùng March chết tiệt, anh có tin được không, cứ hôm trước nghe tin hắn chết thì hôm sau lại nghe nói
không ai có thể gϊếŧ được hắn.” Ser Daven đặt cốc rượu xuống. “Các trinh thám của em báo cáo đã nhìn thấy lửa ở các điểm cao vào buổi tối. Lửa ám hiệu, họ nghĩ vậy… cứ như thể lính canh đang bao vây chúng ta ấy. Trong làng cũng có lửa nữa. Một vị thần mới nào đó…”
Không, cũ thôi. “Thoros đang ở với Dondarrion, lão thầy tu người Myr đó từng uống rượu với Robert.” Bàn tay vàng của anh đặt trên bàn. Jaime chạm vào nó và nhìn vàng sáng lên lờ mờ trong ánh lửa bập bùng của lò sưởi. “Chúng ta sẽ giải quyết Dondarrion nếu điều đó là bắt buộc, nhưng phải xử lý Cá Đen trước. Hắn phải biết rằng phe hắn đã hết hy vọng rồi. Cậu đã thử nói chuyện với hắn chưa?”
“Ser Ryman thử rồi. Cưỡi ngựa tới gần cổng lâu đài, say rượu và quát tháo ầm ỹ, dọa nạt. Cá Đen xuất hiện trên tường lũy chỉ để nói rằng hắn sẽ không tốn lời cho những kẻ xấu xa kinh tởm. Sau đó hắn cho bắn tên vào mông con ngựa nhỏ của Ryman. Con ngựa l*иg lên, Frey ngã xuống bùn, và em cười
lăn cười bò đến nỗi suýt tè ra quần. Nếu người ở trong lâu đài là em thì em sẽ bắn tên xuyên qua cái họng dối trá của Ryman.”
“Vậy thì ta sẽ đeo giáp che họng khi thương thuyết với họ,” Jaime nói với nụ cười nửa miệng. “Ý ta là đưa ra cho hắn những điều kiện hào phóng ấy.” Nếu anh có thể kết thúc vụ vây thành này mà
không đổ máu, người đời sẽ không thể nói rằng họ dùng vũ lực tấn công Nhà Tully.
“Anh cứ thử thôi, nhưng em không nghĩ vài ba lời nói có thể giúp chúng ta chiến thắng. Chúng ta cần phải tấn công tòa lâu đài.”
Cách đây không lâu, đã có lúc Jaime có suy nghĩ giống hệt như vậy. Anh biết mình không thể ngồi đây đến hai năm để chờ Cá Đen chết đói. “Dù làm gì đi nữa chúng ta cũng phải làm nhanh chóng,” anh
nói với Ser Daven. “Chỗ của ta là ở Vương Đô với nhà vua.”
“Đúng vậy,” em họ anh nói. “Chắc chắn là chị gái anh rất cần anh. Tại sao chị ấy lại cử Kevan đi? Em cứ nghĩ chị ấy sẽ phong chú Kevan làm quân sư cơ.”
“Ông ấy không chịu nhận.” Ông ấy không mù quáng như mình.
“Kevan lẽ ra phải là Người Bảo Hộ Phương Tây. Hoặc là anh. Không phải là em không biết ơn khi được trao vinh dự đó, nhưng chú chúng ta lớn gấp đôi tuổi em và có nhiều kinh nghiệm chỉ huy hơn.
Em hy vọng ông ấy hiểu rằng em chưa bao giờ đòi hỏi vị trí này.”
“Ông ấy biết mà.”
“Cersei sao rồi? Vẫn xinh đẹp như vậy chứ?”
“Lộng lẫy.” Nhưng thay đổi như thời tiết. “Vàng óng ả.” Nhưng giả tạo như vàng của những tên hề. Đêm qua anh mơ thấy Cersei đang làʍ t̠ìиɦ với Moon Boy. Anh gϊếŧ thằng hề đó và đấm vỡ vụn răng bà chị gái bằng bàn tay vàng của mình, giống như những gì Gregor Clegane đã làm với Pia tội nghiệp.
Trong những giấc mơ của mình, Jaime luôn có hai tay; một tay làm bằng vàng nhưng vẫn cử động được bình thường như tay còn lại. “Chúng ta xong việc ở Riverrun càng sớm, ta càng mau chóng được trở về bên cạnh Cersei.” Nhưng làm gì tiếp theo khi đó thì Jaime chưa biết.
Anh nói chuyện với em họ thêm một giờ nữa trước khi Người Bảo Hộ Phương Tây rời đi. Khi cậu ta đi rồi, Jaime lắp bàn tay vàng vào, mặc chiếc áo choàng nâu và đi dạo quanh khu trại.
Thật tình mà nói, anh thích cuộc sống này. Anh cảm thấy ở giữa những người lính trên chiến trường thoải mái hơn rất nhiều so với khi ở giữa triều đình. Và người của anh có vẻ cũng dễ chịu với anh.
Quanh một bếp lửa, ba cung thủ mời anh ăn chung một con thỏ rừng mà họ bắt được. Tại một bếp lửa
khác, một hiệp sĩ trẻ hỏi anh cách phòng ngự tốt nhất trước búa chiến. Ven sông, anh thấy hai cô thợ
giặt đang giao đấu, mỗi người cưỡi trên vai một kỵ binh hạng nặng. Cả hai cô ả đều nửa say nửa tình
trong tình trạng bán khỏa thân, vừa cười đùa vừa tấn công nhau bằng những chiếc áo choàng cuộn lại
trong khi đám đàn ông hơn chục người đứng cổ vũ xung quanh. Jaime cược một xu đồng cho cô gái tóc
vàng hoe đang cưỡi trên cổ Raff Ngọt Ngào, và thua cuộc khi cả hai ngã nhào xuống đám sậy.
Bên kia sông lũ sói đang tru tréo, gió rít lên từng hồi qua một rặng liễu khiến những cành cây rung lên và rì rào như tiếng thì thầm. Jaime thấy Ser Ilyn Payne đang ở một mình bên ngoài lều và mài thanh
đại kiếm bằng một viên đá mài. “Lại đây,” anh gọi, và tay hiệp sĩ câm khẽ mỉm cười đứng lên. Hắn thích công việc này, anh nhận ra điều đó. Hắn rất sung sướиɠ khi được hạ nhục ta mỗi đêm. Và có lẽ hắn còn sung sướиɠ hơn nếu được gϊếŧ ta. Anh muốn tin rằng mình đang khá dần lên, nhưng thực tình mà nói tiến độ rất chậm chạp và không phải không cần trả giá. Bên dưới lớp áo giáp, áo len và da thuộc, Jaime Lannister trông như một tấm thảm đầy vết chém, vết thương đóng vảy và những vết bầm tím.
Một lính gác hô họ đứng lại khi họ dắt ngựa ra khỏi trại. Jaime vỗ lên vai người lính gác bằng bàn tay bằng vàng. “Cẩn thận nhé. Lũ sói đang lảng vảng xung quanh đấy.” Họ cưỡi ngựa quay lại dọc theo
Red Fork, tới chỗ đám đổ nát còn lại của ngôi làng cháy họ đi qua vào buổi trưa. Chính nơi này họ từng nhảy điệu nhảy lúc nửa đêm, giữa những phiến đá cháy đen và tro nguội. Trong chốc lát Jaime cảm thấy vô cùng tự tin. Có lẽ những kỹ năng của anh đã quay lại, anh nghĩ. Có thể tối nay người đi ngủ với những vết chảy máu và bầm tím đầy mình là Payne chứ không phải anh.
Ser Ilyn như thể nghe được những suy nghĩ của anh. Hắn tránh nhát chém cuối cùng của Jaime một cách uể oải và ra đòn tấn công ngược trở lại, đẩy Jaime về phía dòng sông, ủng của anh tuột ra và rơi xuống bùn. Anh khuỵu gối xuống, thanh kiếm của hiệp sĩ câm kề vào họng anh, còn kiếm của anh mất hút trong đám sậy. Trong ánh trăng, những vết sẹo lõm trên mặt Payne trông to như miệng múi lửa. Hắn phát ra tiếng tặc lưỡi, có lẽ thay cho tiếng cười, và rê mũi kiếm từ họng lên giữa môi Jaime. Đến lúc
đó hắn mới lùi lại và tra kiếm vào bao.
Lẽ ra mình nên thách đấu Raff Ngọt Ngào với một con điếm trên lưng thì tốt hơn, Jaime nghĩ khi rũ
bùn ra khỏi bàn tay vàng. Một phần trong anh muốn tháo cái thứ chết tiệt đó ra và ném nó xuống sông. Nó chẳng có tác dụng gì cả, và tay trái cũng chẳng tốt hơn. Ser Ilyn đã quay trở lại chỗ buộc ngựa, để mặc anh tự đứng lên. Ít ra mình vẫn còn hai chân.
Ngày cuối cùng trong cuộc hành trình là một ngày lạnh lẽo và giông tố. Gió thổi qua những cành cây nâu khẳng khiu trụi lá và làm cho đám sậy ven sông ở Red Fork cúi rạp xuống. Ngay cả khi đã mặc áo len mùa đông dành cho Ngự Lâm Quân, Jaime vẫn cảm nhận được những chiếc răng sắt lạnh
lẽo của gió khi anh cưỡi ngựa bên cạnh em họ Daven. Đến tận chiều muộn họ mới nhìn thấy bóng dáng Riverrun hiện lên sau điểm hẹp nơi dòng Tumblestone giao với Red Fork. Tòa lâu đài của Nhà Tully trông như một con thuyền bằng đá vĩ đại với mũi thuyền chĩa ra hướng cửa sông. Những bức tường thành bằng sa thạch ướt sũng trong ánh sáng vàng đỏ và trông có vẻ dày hơn và cao hơn trong trí nhớ của Jaime. Vụ việc không dễ giải quyết chút nào, anh rầu rĩ nghĩ. Nếu Cá Đen không chịu nghe, anh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phá vỡ lời thề của mình với Catelyn Stark. Lời thề với nhà vua quan trọng hơn.
Hàng rào gỗ chắn ngang sông và ba doanh trại lớn đang bao vây thành đúng như những gì em họ anh miêu tả. Trại của Ser Ryman Frey ở phía bắc Tumblestone là lớn nhất, và cũng lộn xộn nhất. Một chiếc giá treo cổ màu xám vĩ đại hiện ra lờ mờ phía trên những chiếc lều, cao lớn không kém chiếc
máy bắn đá nào. Trên đó có một người đang đứng với thòng lọng đeo quanh cổ. Là Edmure Tully. Jaime cảm thấy có phần trắc ẩn. Cậu ta cứ phải đứng đó hết ngày này qua ngày khác với thòng lọng quanh cổ... thà bị chặt béng đầu cho xong chuyện còn hơn.
Đằng sau chiếc giá treo cổ là trại lính và bếp lửa nằm la liệt và hỗn độn. Các lãnh chúa Nhà Frey và đám hiệp sĩ của họ đã cất lều lớn thoải mái phía thượng nguồn; trong khi xuôi dòng là những lều
nhỏ dơ dáy đầy bùn đất, xe kéo và xe bò. “Ser Ryman không muốn các con trai ông ta phải buồn chán, vì thế ông ta cho chúng chơi điếm, đá gà và săn gấu,” Ser Daven nói. “Ông ta thậm chí còn thuê một ca sĩ riêng. Cô chúng ta mang Whitesmile Wat về từ Lannisport, anh có tin được không, thế nên Ryman cũng cần phải có một ca sĩ riêng. Chúng ta cứ xây đập ngăn nước rồi để nước nhấn chìm lũ bọn chúng không được sao, anh họ?”
Jaime nhìn thấy các cung thủ di chuyển đằng sau thành lũy trên tường thành, trên đầu họ phấp phới những lá cờ của Nhà Tuly, hình con cá hồi bạc trên nền kẻ sọc màu đỏ và xanh. Nhưng trên nóc tòa tháp cao nhất là một lá cờ khác; lá cờ trắng dài, bên trên thêu hình chó sói của Nhà Stark. “Lần đầu nhìn thấy Riverrun, ta còn là một cận vệ non xanh như cỏ mùa hè,” Jaime nói với em họ. “Lãnh chúa Sumner Crakehall già cử ta đi chuyển một thông điệp mà ông không tin tưởng giao cho lũ quạ. Lãnh chúa Hoster giữ ta ở lại nửa tháng trong khi nghiền ngẫm viết thư trả lời, và bữa nào cũng để ta ngồi
cạnh Lysa con gái ông ấy.”
“Thảo nào mà anh vào đội áo choàng trắng. Nếu là em em cũng sẽ làm vậy.”
“Ồ, Lysa hồi đó chưa hề đáng sợ chút nào nhé.” Thực sự cô ta từng là một phụ nữ xinh đẹp; má lúm đồng tiền, dáng người thanh tú và mái tóc màu mật ong. Tuy nhiên khá nhút nhát. Cô ta lúc nào
cũng lặng im hoặc chỉ cười khúc khích, và chẳng có chút lửa nào giống như Cersei. Chị gái cô ta có vẻ thú vị hơn, mặc dù Catelyn đã được hứa gả cho một cậu nhóc người phương bắc nào đó, người thừa kế Winterfell... tuy nhiên ở tuổi ấy, chẳng có cô gái nào khiến Jaime thích thú bằng một nửa so với người em trai trứ danh của Lãnh chúa Hoster, người từng chiến thắng trong trận chiến nổi tiếng với nhóm Vua Chín Đồng ở Stepstones. Trên bàn ăn anh chẳng đoái hoài gì đến Lysa tội nghiệp, nhưng lại xun xoe quanh Brynden Tully để được nghe những câu chuyện về Maelys Quái Dị và Hoàng Tử Ebon. Ser Brynden lúc đó trẻ hơn ta bây giờ, Jaime nhớ lại, và ta thì nhỏ hơn Peck.
Chỗ cạn gần nhất trên dòng Red Fork nằm ở thượng nguồn tòa lâu đài. Để tới được trại của Ser Daven, họ phải cưỡi ngựa qua trại của Emmon Frey, qua những lều bạt lớn của các lãnh chúa ven sông, những kẻ đã quỳ gối và được nhà vua chấp thuận. Jaime để ý các lá cờ của Nhà Lychester và
Nhà Vance, Nhà Roote và Nhà Goodbrook, quả đấu của Nhà Smallford và trinh nữ nhảy múa của Nhà Piper, nhưng chính những lá cờ không xuất hiện mới khiến anh giật mình. Anh không thấy con đại bàng màu bạc của Nhà Mallister đâu cả; con ngựa đỏ của Nhà Bracken, cây liễu của Nhà Rygers, con rắn hai đầu của Nhà Paege cũng vậy. Dù tất cả bọn họ đã tuyên bố trung thành với Ngai Sắt, nhưng chẳng có ai đến tham gia cuộc vây thành. Nhà Bracken đang chiến đấu với Nhà Blackwood nên mới vắng mặt, Jaime hiểu điều đó, nhưng với các nhà còn lại thì...
Những người bạn mới của chúng ta hoàn toàn không phải bạn. Lòng trung thành của họ chẳng dày hơn da họ là bao. Chúng ta cần phải chiếm được Riverrun, càng sớm càng tốt. Cuộc vây hãm càng kéo
dài sẽ càng cổ vũ cho những kẻ cứng đầu khác, như Tytos Blackwood chẳng hạn.
Ở khúc cạn, Ser Kennos vùng Kayce thổi chiếc tù và Herrock. Âm thanh đó khiến Cá Đen xuất hiện trên tường thành. Ser Hugo và Ser Dermot dẫn đường cho Jaime đi qua con sông, bì bõm lội qua
vùng nước bùn đỏ nâu với cờ trắng của Ngự Lâm Quân và cờ hiệu hình hươu và sư tử của Tommen
tung bay trong gió. Đoàn người còn lại theo sát đằng sau họ. Trại của Nhà Lannister vang lên tiếng búa gỗ nơi một tháp vây thành mới đang được dựng lên. Hai tháp khác đã được đóng xong, một nửa được bọc bằng da ngựa sống. Giữa chúng là một chiếc xe phá thành, bao gồm một cành cây treo trên xích sắt, có đầu nhọn được hơ qua lửa để tôi cứng, và bên trên có mái che bằng gỗ. Có vẻ như em họ của ta không án binh bất động.
“Thưa ngài,” Peck hỏi, “ngài muốn dựng lều ở đâu?”
“Kia, trên cái gò kia.” Anh chỉ bằng bàn tay vàng, dù nó không phù hợp với công việc đó cho lắm. “Đồ đạc ở kia, ngựa buộc ở kia. Chúng ta sẽ dùng nhà xí mà em họ tốt bụng đã đào cho chúng ta. Ser
Addam, hãy tận mắt kiểm tra vành đai của chúng ta xem có điểm yếu nào hay không.” Jaime không nghĩ sẽ có cuộc tấn công nào, nhưng chẳng phải thất bại ở rừng Whispering chính là do anh không chuẩn bị đó sao.
“Em có nên triệu tập lũ chồn để mở hội đồng cố vấn chiến tranh không nhỉ?” Daven hỏi.
“Để ta nói chuyện với Cá Đen xong đã.” Jaime vẫy Jon Bettley Không Râu. “Lấy một lá cờ hòa bình ra đây và đem thông điệp đến tòa lâu đài. Báo cho Ser Brynden Tully là ta muốn nói chuyện với
ông ấy vào sáng sớm ngày mai. Ta sẽ ra rìa hào và gặp ông ấy ở chỗ cầu kéo.”
Peck trông có vẻ hoảng hốt. “Thưa ngài, các cung thủ có thể...”
“Họ sẽ không làm gì đâu.” Jaime xuống ngựa. “Dựng trại lên và cắm cờ của ta.” Để xem ai là người phải chạy, và nhanh chóng đến mức nào.
Anh không cần phải đợi lâu. Pia đang chật vật cố nhóm than trong bếp lò. Peck tới giúp cô ta. Gần đây, hôm nào đi ngủ Jaime cũng nghe thấy tiếng họ làʍ t̠ìиɦ với nhau trong một góc trại. Khi Garrett đang tháo móc gài trên giáp che ống chân của Jaime thì cửa lều bật mở. “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, có phải cháu không?” cô của anh xông vào. Bà đứng choán hết cửa lều, trong khi ông chồng Frey ngó vào từ phía sau. “Lâu quá rồi nhỉ. Cháu không ra ôm bà cô già béo ú này sao?” Bà giơ tay ra và anh
không còn lựa chọn nào khác phải ôm lại bà.
Thời trẻ, Genna Lannister từng là một phụ nữ thân hình cân đối với bộ ngực vĩ đại lúc nào cũng chực tràn ra khỏi áσ ɭóŧ. Giờ thì hình dạng duy nhất của bà là hình vuông. Mặt bà to và phẳng lì, cổ trông như chiếc cột màu hồng to mập và bộ ngực khổng lồ. Bà phải nhiều thịt gấp đôi ông chồng tội
nghiệp. Jaime ôm bà đầy nghĩa vụ và chờ bà nhéo tai. Bà luôn làm như vậy kể từ rất rất lâu rồi, nhưng hôm nay thì không. Thay vào đó, bà hôn phớt lên hai má anh. “Ta rất tiếc về những mất mát của cháu.”
“Cháu có một bàn tay mới rồi, bằng vàng.” Anh giơ ra.
“Rất đẹp. Họ có làm cho cháu một người cha bằng vàng luôn không?” Giọng phu nhân Genna lanh lảnh. “Mất mát theo ý ta là Tywin ấy.”
“Một người đàn ông vĩ đại như Tywin Lannister phải một ngàn năm mới xuất hiện một lần,” chồng bà tuyên bố. Emmon Frey là một ông già lúc nào cũng bực bội cáu kỉnh và bị bệnh run tay. Ông có lẽ nặng đến hơn sáu chục cân… nhưng là tính cả rượu và giáp xích. Trông ông gầy gò trong chiếc áo len,
cằm lại không có nên yết hầu ông trông càng thêm lố bịch. Một nửa số tóc của ông ta đã rụng hết khi ông bước sang tuổi 30. Giờ ông đã 60 và trên đầu ông chỉ còn lại vài sợi bạc.
“Gần đây chúng ta nghe được vài câu chuyện kỳ quặc,” phu nhân Genna nói sau khi Jaime cho Pia và các cận vệ lui. “Một phụ nữ như ta dường như chẳng biết phải tin vào đâu. Thực sự là Tyrion đã
gϊếŧ Tywin ư? Hay đó chỉ là một lời vu khống của chị gái cháu?”
“Là sự thật.” Sức nặng của bàn tay vàng mỗi lúc một khiến anh khó chịu. Anh lần lên chiếc dây buộc nó với cổ tay.
“Thằng bé dám chống lại cha nó như vậy chắc chắn phải có lý do,” Ser Emmon nói. “Quái dị thật. Những ngày này ở Westeros thật đen tối. Ta thấy lo lắng cho số mệnh tất cả chúng ta khi Lãnh chúa
Tywin qua đời.”
“Ông vẫn luôn lo cho số mệnh tất cả, kể cả khi anh ấy còn sống đấy thôi.” Genna đặt cặp mông núng nính của mình xuống một chiếc ghế đẩu, khiến nó kêu cọt kẹt dưới sức nặng của bà. “Cháu trai,
nói cho chúng ta nghe về cái chết của Cleos con ta đi. Nó chết như thế nào?”
Jaime tháo những nút buộc cuối cùng và đặt bàn tay vàng sang một bên. “Chúng cháu đυ.ng mặt lũ cướp. Ser Cleos đuổi theo chúng, nhưng mất mạng.” Lời nói dối thốt ra thật dễ dàng, và anh có thể
thấy vẻ hài lòng hiện lên trên mặt họ.
“Thằng bé thật dũng cảm, ta đã nói rồi mà. Tính cách đó đã ăn vào máu nó rồi.” Một chút bọt màu hồng nhạt sáng long lanh trên môi Ser Emmon khi ông nói, nhờ thứ lá chua mà ông vẫn thích nhai.
“Xương cốt của nó phải được mai táng ở Rock, trong Sảnh của các Anh Hùng,” phu nhân Genna tuyên bố. “Giờ thằng bé đang nằm ở đâu?”
Chẳng ở đâu cả. Bọn Dị Nhân Đẫm Máu đã xé xác cậu ta và ném thịt cho lũ quạ ăn. “Bên một dòng suối,” anh nói dối. “Khi chiến tranh kết thúc, cháu sẽ tìm lại nơi đó và đưa cậu ấy về nhà.” Xương là
xương thôi, những ngày này chẳng có thứ gì dễ kiếm hơn xương cốt.
“Cuộc chiến này...” Lãnh chúa Emmon hắng giọng, cục yết hầu trên cổ ông nhô lên thụt xuống. “Cháu sẽ được nhìn thấy những cỗ máy bao vây. Máy phá thành, máy bắn đá, tháp vây thành. Không được, Jaime ạ. Daven định đánh sập tường thành của ta, húc đổ cổng của ta. Nó nói về việc đốt dầu hắc ín và thiêu cháy tòa lâu đài. Lâu đài của ta.” Ông thọc tay vào một ống tay áo, lôi ra một tấm giấy da và giơ ra trước mặt Jaime. “Ta có chiếu chỉ đây. Được ký bởi chính nhà vua Tommen, thấy không, con dấu hoàng gia hình hươu đực và sư tử. Ta là lãnh chúa hợp pháp của Riverrun, và ta sẽ không để
nó biến thành một đống đổ nát.”
“Ôi trời, ông bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ đó đi,” vợ ông nạt nộ. “Một khi Cá Đen vẫn còn ngồi trong thành Riverrun thì ông vẫn có thể dùng mảnh giấy đó mà chùi đít, toàn bộ công dụng của nó đấy!” Dù đã là người Nhà Frey suốt năm mươi năm, phu nhân Genna vẫn mang đậm chất Lannister.
Rất rất Lannister. “Jaime sẽ cho ông tòa lâu đài đó.”
“Chắc chắn rồi,” Lãnh chúa Emmon nói. “Ser Jaime, cha cháu đã rất đúng đắn khi tin tưởng ở ta, rồi cháu sẽ thấy. Ta sẽ đối xử vừa cứng rắn, vừa tử tế đối với các chư hầu mới. Blackwood và
Bracken, Jason Mallister, Vance và Piper, họ sẽ sớm nhận ra lãnh chúa lớn của họ là Emmon Frey. Tất nhiên cả cha ta nữa. Ông ấy là lãnh chúa vùng Crossing, nhưng ta là lãnh chúa của Riverrun. Con trai phải nghe lời cha, đúng vậy, nhưng một chư hầu phải tuân lệnh lãnh chúa cấp cao hơn.”
Ôi các vị thần tốt bụng. “Chú đâu phải lãnh chúa cấp trên của ông ấy, ser. Đọc lại tờ giấy đi. Chú được tặng vùng đất Riverrun với toàn bộ đất đai và thu nhập, thế thôi. Petyr Baelish là Lãnh Chúa Tối
Cao của Trident. Riverrun sẽ nằm dưới sự cai trị của Harrenhal.”
Điều đó khiến Lãnh chúa Emmon phật ý. “Harrenhal là một đống đổ nát, bị ma ám và nguyền rủa,” ông phản đối, “và Baelish... hắn chỉ là một gã đếm tiền, không phải lãnh chúa đích thực, xuất thân của
hắn...”
“Nếu chú không hài lòng thì có thể tới Vương Đô nói chuyện với chị gái ngọt ngào của cháu.” Cersei sẽ ngấu nghiến Emmon Frey và xỉa răng bằng xương của ông ta, anh dám chắc điều đó. Đấy là
nếu cô ta không quá bận rộn làʍ t̠ìиɦ với Osmund Kettleblack.
Phu nhân Genna khịt mũi. “Không nhất thiết phải làm phiền thái hậu với những chuyện vô nghĩa như thế. Emm, sao ông không ra ngoài hít thở không khí một chút đi?”
“Hít thở không khí?”
“Hoặc là đi tiểu một hồi, nếu ông muốn. Tôi và cháu tôi cần bàn bạc chuyện gia đình.”
Lãnh chúa Emmon đỏ mặt. “Ừ, trong này hơi nóng. Ta sẽ đợi phu nhân ở ngoài. Chào Ser.” Vị lãnh chúa cuộn tấm giấy da lại, cúi chào Jaime rồi bước ra ngoài.
Thật không khó để nhìn ra tham vọng của Emmon Frey. Ông được đưa tới Casterly Rock năm 14 tuổi để cưới một con sư tử cái tuổi bằng một nửa. Tyrion từng nói Lãnh chúa Tywin đã khiến ông ta lo
đứng lo ngồi vì một món quà cưới. Genna cũng đã làm rất tốt vai trò của mình. Jaime nhớ rất nhiều bữa tiệc trong đó Emmon ngồi sưng sỉa chọc thức ăn trong khi vợ ông ngồi pha trò tục tĩu với bất kỳ hiệp sĩ nào ngồi bên trái bà, cuộc đối thoại của họ thường kết thúc bằng một tràng cười giòn giã. Bà sinh cho Frey bốn cậu con trai. Ít nhất thì đó là lời của bà. Không ai ở Casterly Rock dám nghi ngờ điều đó, và Ser Emmon lại càng không.
Ông vừa đi khỏi thì vợ ông đã tròn mắt. “Chao ôi, cha cháu nghĩ gì mà lại cho ông ta làm lãnh
chúa của Riverrun?”
“Theo cháu thì lúc đó cha đang nghĩ đến các con trai cô.”
“Ta cũng nghĩ đến chúng. Emm sẽ là một lãnh chúa tồi tệ. Ty có thể làm tốt hơn, nếu nó biết học từ ta chứ không phải cha nó.” Bà nhìn quanh lều. “Cháu có rượu không?”
Jaime tìm một bình và rót cho bà, bằng một tay. “Sao cô lại ở đây? Lẽ ra cô phải ở lại Casterly Rock cho đến khi cuộc chiến kết thúc chứ.”
“Khi Emm nghe tin ông ta được làm lãnh chúa, ông ta lập tức lao tới để đòi cơ ngơi của mình.” Phu nhân Genna uống một hơi và lau miệng bằng tay áo. “Đáng lẽ cha cháu nên cho chúng ta Darry mới phải. Cleos đã cưới một trong các con gái của Nhà Darry, cháu nhớ không. Cô vợ góa của nó đang tức giận vì các con mình không được ban tặng đất của cha cô ta. Ami Chòi Gác chỉ họ hàng với Nhà Darry theo đằng ngoại thôi. Con dâu ta, Jeyne, là dì nó, là chị em thật của Mariya.”
“Em gái ruột,” Jaime sửa lại, “và Ty sẽ có Riverrun, một phần thưởng lớn hơn nhiều so với Darry.”
“Nhưng là phần thưởng có độc. Nhà Darry đã không còn con trai nối dõi, nhưng nhà Tully thì có. Ser Ryman đần độn quấn thòng lọng quanh cổ Edmure nhưng chẳng bao giờ treo cổ hắn. Roslin Frey
thì đang mang một con cá hồi con trong bụng. Các cháu trai ta sẽ không bao giờ được an toàn ở Riverrun một khi hậu duệ của Nhà Tully còn sống.”
Jaime biết bà nói đúng. “Nếu Roslin có con gái thì…”
“…thì nó có thể lấy Ty, đấy là nếu Lãnh chúa Walder già cho phép. Đúng, ta nghĩ vậy. Nhưng con trai cũng là một khả năng, và một thằng nhóc sẽ là vấn đề đấy. Nếu Ser Brynden còn sống sau cuộc vây
thành này, rất có thể ông ta sẽ đòi Riverrun cho riêng mình... hoặc cho Lãnh chúa Robert Arryn trẻ tuổi.”
Jaime vẫn nhớ hình ảnh Robert bé nhỏ ở Vương Đô, một thằng bé vẫn còn ngậm vυ" mẹ khi đã lên 4 tuổi. “Arryn sẽ không sống đủ lâu để mà sinh con đẻ cái đâu. Và tại sao lãnh chúa vùng Eyrie lại cần
Riverrun?”
“Thế tại sao khi có một hũ vàng rồi, người ta vẫn muốn có một hũ nữa? Con người tham lam lắm. Tywin lẽ ra phải trao Riverrun cho Kevan và Darry cho Emm. Ta sẽ bảo với ông ấy như vậy nếu ông
ấy chịu hỏi ta một tiếng, nhưng cha cháu có bao giờ hỏi ý kiến ai ngoài Kevan?” Bà thở dài thườn
thượt. “Ta không trách Kevan khi ông ấy muốn con trai mình được an toàn, nói thật với cháu như vậy. Ta hiểu ông ấy quá rõ mà.”
“Những gì Kevan muốn và những gì Lancel muốn có vẻ là hai thứ hoàn toàn khác nhau.” Anh kể cho bà cô nghe về quyết định của Lancel, rằng sẽ từ bỏ cả vợ lẫn tước vị lãnh chúa để chiến đấu vì
Thất Diện Giáo. “Nếu vẫn muốn có Darry, cô cứ viết thư cho Cersei và trình bày thôi.”
Phu nhân Genna xua xua chiếc cốc. “Không không. Con ngựa đó đã rời sân. Suy nghĩ được cai trị vùng ven sông đã ăn sâu trong đầu Emm rồi. Vả lại Lancel... Theo ta, đáng lẽ chúng ta phải biết trước điều này rồi mới phải. Sống để bảo vệ Đại Tư Tế và sống để bảo vệ nhà vua rốt cuộc cũng chẳng khác nhau là mấy. Kevan sẽ giận dữ, ta e là vậy. Giận dữ như Tywin khi cháu quyết định gia nhập đội quân áo trắng. Ít nhất thì Kevan vẫn có Martyn nối dõi. Ông ấy có thể cho thằng nhóc lấy Ami Chòi Gác thế vào chỗ Lancel. Thất Diện Thần tốt bụng.” Cô anh lại thở dài. “Nói về Thất Diện Thần, tại sao Cersei lại đồng ý cho Thất Diện Giáo vũ trang trở lại?”
Jaime nhún vai. “Chắc chắn chị ấy có lý do nào đó.”
“Lý do ư?” Phu nhân Genna chép miệng thô lỗ. “Hy vọng đó là lý do chính đáng. Ngay cả Nhà Targaryens còn phải khốn đốn với hai đội quân Kiếm và Sao. Chính Nhà Chinh Phạt cũng phải nói
chuyện nhẹ nhàng với Thất Diện Giáo để họ không chống lại ông ấy. Và khi Aegon chết, các lãnh chúa nổi lên chống lại các con trai ông, cả hai đội quân đều tham gia cuộc phiến loạn. Càng nhiều lãnh chúa sùng đạo ủng hộ họ thì càng nhiều dân chúng đi theo. Vua Maegor cuối cùng đã phải treo thưởng cho họ. Ông trả một đồng rồng vàng cho người nào lấy được đầu bất kỳ kẻ ngoan cố nào trong đội quân Các Con Trai Thần Chiến Binh, và một đồng bạc cho da đầu của bất kỳ tên nào trong Hội Anh Em Nghèo, nếu ta nhớ không nhầm. Hàng ngàn người bị gϊếŧ, nhưng cũng chừng đó người vẫn lang thang khắp vương quốc, ngang ngạnh và thách thức cho đến khi Ngai Sắt gϊếŧ Maegor và vua Jaehaerys đồng
ý tha mạng cho bất kỳ tên nào buông kiếm.” “Cháu đã quên gần hết chuyện đó rồi,” Jaime thú nhận.
“Cả cháu và chị cháu.” Bà uống một ngụm rượu nữa. “Có đúng là Tywin mỉm cười trên bệ quan tài không?”
“Ông ấy thối rữa, nên khóe miệng bị kéo xếch lên.”
“Thế thôi à?” Điều đó có vẻ khiến bà buồn rầu. “Mọi người nói Lãnh chúa Tywin không bao giờ biết cười, nhưng ông ấy đã cười khi cưới mẹ cháu, và khi Aerys chọn ông làm Quân Sư. Khi sảnh
Tarbeck đổ sập lên người phu nhân Ellyn, con quỷ cái mưu mô đó, Tyg nói khi đó ông cũng mỉm cười. Và ông còn mỉm cười khi cháu ra đời, Jaime ạ, chính mắt ta trông thấy. Cháu và Cersei, hồng hào khỏe
mạnh, giống nhau như hai hạt đậu trong cùng một vỏ... tất nhiên là trừ phần giữa hai chân. Cháu khóc to thật đấy!”
“Nghe chúng ta gầm mà.” Jaime cười toe toét. “Cô chuẩn bị kể cho cháu nghe cha cháu thích phá lên cười như thế nào nữa hả.”
“Không. Tywin không thích những kẻ cười lớn. Ông ấy đã nghe quá nhiều người cười nhạo ông nội cháu rồi.” Bà nhíu mày. “Ta hứa với cháu, màn kịch vây thành này sẽ khiến ông ấy không hài lòng đâu.
Cháu định kết thúc nó bằng cách nào, khi giờ cháu đã ở đây rồi?”
“Thương lượng với Cá Đen.”
“Sẽ không có tác dụng gì đâu.”
“Cháu định đưa ra những điều khoản có lợi cho ông ấy.”
“Điều khoản nào cũng cần có lòng tin. Nhà Frey gϊếŧ hại cả khách mời ngay dưới mái nhà của họ, còn cháu… ta không có ý xúc phạm đâu, cháu yêu, nhưng cháu còn gϊếŧ cả vị vua mà cháu đã thề sẽ
bảo vệ.”
“Và cháu sẽ gϊếŧ Cá Đen nếu ông ta không chịu đầu hàng.” Giọng Jaime nghe gay gắt hơn anh tưởng, nhưng lúc này anh không muốn bị ném Aerys Targaryen vào mặt.
“Bằng cách nào? Gϊếŧ bằng lưỡi ư?” Giọng bà nghe đầy khinh miệt. “Ta có thể chỉ là mụ già béo ịch, nhưng đầu ta không đặc sệt như pho mát, Jaime. Và Cá Đen cũng vậy. Những lời dọa nạt sáo rỗng
không khuất phục được ông ta đâu.”
“Vậy theo cô phải làm sao?”
Bà cô anh chậm chạp nhún vai. “Emm muốn chặt đầu Edmure. Có thể ông ấy đúng, xét theo một cách nào đó. Ser Ryman biến chúng ta thành trò cười với cái giá treo cổ của ông ta. Cháu cần phải cho
Ser Brynden thấy những lời dọa nạt của cháu có giá trị.”
“Gϊếŧ Edmure có thể lại càng khiến Ser Brynden quyết tâm chống trả hơn.”
“Quyết tâm là thứ Brynden Cá Đen không bao giờ thiếu. Hoster Tully sẽ nói với cháu như vậy.”
Phu nhân Genna uống nốt chỗ rượu. “Tất nhiên ta làm sao đủ khả năng dạy cháu phải chiến đấu như thế nào. Ta biết vị trí của mình chứ... không như chị cháu. Có đúng là Cersei đã đốt Tháp Đỏ không?”
“Chỉ đốt tháp Quân Sư thôi.”
Cô anh tròn mắt. “Đáng lẽ con bé nên để tòa lâu đài lại và đốt lão quân sư thôi mới phải. Harys Swyft ư? Người xứng đáng với huy hiệu của gia tộc nhất phải kể đến Ser Harys. Còn Gyles Rosby ư, thánh thần ơi, ta tưởng ông ta chết từ lâu rồi chứ. Và Merryweather... cha cháu từng gọi ông nội ông ta là ‘Khúc Khích,’ cháu biết không. Tywin nói việc Merryweather làm tốt nhất là cười khúc khích trước
những nhận xét dí dỏm của nhà vua. Và ông ta cười cho đến khi bị lưu đày, theo những gì ta nhớ. Cersei còn tuyển thêm cả con hoang vào hội đồng và cho một cái ấm đun nước vào Ngự Lâm Quân. Con bé cho Thất Diện Giáo tự vũ trang và để người Braavos đòi nợ khắp nơi trên Westeros. Tất cả những điều đó sẽ không xảy ra nếu chị cháu đủ khôn ngoan để mời chú của cháu làm Quân Sư.”
“Ser Kevan đã từ chối tước vị đó.”
“Ông ấy cũng nói vậy. Nhưng không giải thích tại sao. Có quá nhiều thứ ông ấy không nói. Và sẽ không chịu nói.” Phu nhân Genna nhăn mặt. “Kevan luôn đồng ý khi được yêu cầu. Ông ấy hiếm khi
quay lưng với bất kỳ nhiệm vụ nào. Chắc chắn phải có vấn đề gì đó ở đây, ta cảm giác như vậy.”
“Kevan nói ông đã mệt mỏi.” Ông ấy đã biết chuyện. Chính Cersei nói với anh khi họ đứng trước xác của cha. Ông ấy biết chuyện của chúng ta.
“Mệt mỏi ư?” Cô anh bĩu môi. “Ta nghĩ ông ấy có quyền của mình chứ. Thật khó cho Kevan khi phải sống cả đời dưới cái bóng của Tywin. Khó cho tất cả các anh trai ta. Cái bóng của Tywin quá lớn và quá đậm, nên mỗi người họ đều phải vật lộn để được thấy chút ánh sáng mặt trời. Tygett cố gắng để được là chính mình nhưng vẫn chẳng thể nào so với cha cháu được, và điều đó khiến ông ấy càng ngày
càng giận dữ. Gerion buông những lời chế nhạo. Thà chế nhạo trò chơi còn hơn là tham gia và thua cuộc. Nhưng Kevan đã sớm nhìn ra mọi thứ, và ông ấy chấp nhận vị trí của mình ở bên cạnh Tywin.”
“Còn cô?” Jaime hỏi bà.
“Đây không phải trò chơi dành cho phụ nữ. Ta là cô công chúa yêu quý của cha... và của Tywin nữa, cho đến khi ta làm ông ấy thất vọng. Anh trai ta chưa bao giờ thích nếm mùi thất vọng cả.” Bà
nhổm người đứng lên. “Ta đã nói hết những điều cần nói rồi, sẽ không làm mất thời gian của cháu thêm nữa. Hãy thay cha cháu, làm những gì mà Tywin sẽ làm.”
“Cô có yêu quý ông ấy không?” Jaime hỏi.
Cô anh nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. “Ta mới lên 7 tuổi khi Walder Frey thuyết phục được cha ta gả ta cho Emm. Emm chỉ là con trai thứ hai của ông ta, thậm chí không phải là người thừa kế. Bản thân cha ta cũng chỉ là con thứ ba, và các em bao giờ cũng cần sự đồng ý của các anh. Frey ngửi được mùi
yếu đuối đó của ông, và cha đồng ý chỉ vì muốn thỏa mãn ông ấy. Lễ đính hôn của ta được tổ chức trong một buổi tiệc có cả nửa miền tây tham dự. Ellyn Tarbeck phá lên cười trong khi Sư Tử Đỏ bực bội bước ra khỏi sảnh. Còn lại tất cả ngồi im lặng. Chỉ có Tywin dám phản đối cuộc hôn nhân đó. Một cậu bé 10 tuổi. Mặt cha trắng bệch ra, còn Walder Frey thì run lên bần bật.” Bà mỉm cười. “Làm sao ta có thể không yêu quý ông ấy sau chuyện đó? Điều đó không có nghĩa là ta tán thành mọi việc ông làm hay thích ở cạnh ông ấy... nhưng cô gái nào cũng cần một người anh vĩ đại bảo vệ và che chở. Tywin vĩ đại ngay cả khi tuổi còn rất nhỏ.” Bà thở dài. “Giờ thì ai sẽ bảo vệ chúng ta đây?”
Jaime hôn lên má bà. “Ông ấy để lại một cậu con trai mà.”
“Ừ, đúng rồi. Thực sự đó mới là điều ta sợ nhất.”
Một lời nhận xét lạ lùng. “Tại sao cô lại sợ?”
“Jaime,” bà nói và nhéo tai anh, “cháu yêu, ta biết cháu từ khi cháu còn là cậu bé trên tay Joanna. Cháu có nụ cười như Gerion, chiến đấu như Tyg, và cháu còn có nét gì đó của Kevan nữa, nếu không cháu đã không khoác chiếc áo choàng đó… nhưng Tyrion là con trai của Tywin, không phải cháu. Một lần ta đã nói thẳng vào mặt cha cháu như vậy, và ông ấy đã không nói chuyện với ta suốt nửa năm. Đàn ông đều là những gã đại ngốc. Ngay cả những người ngàn năm mới xuất hiện một lần.”