Một nghìn con thuyền!” Mái tóc nâu của hoàng hậu nhỏ rối bù vì không được chải, và ánh đuốc làm hai má cô ta đỏ ửng lên, như thể vừa bước ra từ vòng tay của người đàn ông nào đó.
“Thưa thái hậu, chúng ta phải đáp trả việc này thật quyết liệt!” Âm thanh cuối cùng trong câu nói vọng lên xà nhà và vang khắp căn sảnh thiết triều rộng lớn.
Ngồi trên chiếc ghế cao màu vàng và đỏ thẫm bên cạnh Ngai Sắt, Cersei cảm nhận được cổ ả càng lúc càng nghẹn lại. Phải ư, ả nghĩ. Cô ta dám dùng từ “phải” để ra lệnh cho ta. Ả chỉ muốn tát cho đứa con gái Nhà Tyrell một cái ngang mặt. Đáng lẽ cô ta phải quỳ xuống, cầu xin sự giúp đỡ của ta. Nhưng thay vào đó, cô ta lại cả gan ra lệnh, bảo ban thái hậu phải làm gì.
“Một nghìn con thuyền ư?” Ser Harys Swyft khò khè. “Chắc chắn là không rồi. Chẳng có lãnh chúa nào điều khiển tới một nghìn con thuyền.”
“Hẳn là tên ngốc nào đó đã quá sợ hãi và đếm gấp đôi số lượng thật,” Orton Merryweather đồng
ý. “Hoặc như vậy, hoặc các chư hầu của Lãnh chúa Tyrell đang nói dối chúng ta, thổi phồng số lượng kẻ thù để chúng ta không dám xem nhẹ họ.”
Dưới ánh sáng của những cây đuốc trên bức tường phía sau, bóng Ngai Sắt đầy ngạnh tua tủa đổ dài tới tận nửa đường ra cửa. Phía bên kia của căn sảnh mất hút trong bóng tối, và Cersei cảm nhận rõ
ràng thấy bóng tối bủa vây xung quanh mình. Kẻ thù của ta ở khắp mọi nơi, và bạn bè ta thì vô dụng.
Chỉ cần liếc nhìn các thành viên hội đồng là ả đủ hiểu điều đó; chỉ có Lãnh chúa Qyburn và Aurane
Waters là có vẻ tỉnh táo. Những kẻ khác đều bị lôi ra khỏi giường bởi tiếng đấm cửa thùm thụp của
các sứ giả của Margaery; và giờ họ đứng đó bối rối và luộm thuộm. Bên ngoài, màn đêm tối tăm và
tĩnh lặng. Tòa lâu đài và cả thành phố đều đang say ngủ. Boros Blount và Meryn Trant hình như cũng
đang ngủ nốt, dù trong tình trạng ngủ đứng. Ngay cả Osmund Kettleblack cũng đang ngáp. Nhưng Loras thì không. Không phải Hiệp Sĩ Hoa của chúng ta. Hắn đứng đằng sau cô em gái bé nhỏ, một cái bóng xám với thanh trường kiếm ở bên hông.
“Một nửa số thuyền đó cũng đã là 500 rồi, thưa ngài,” Waters nói với Orton Merryweather. “Chỉ có Arbor mới đủ sức mạnh để chống lại một hạm đội thuyền lớn đến vậy.”
“Thế còn những chiến thuyền mới của chúng ta thì sao?” Ser Harys hỏi. “Đám thuyền dài của bọn người sắt làm sao có thể chống lại được chiến thuyền của chúng ta, đúng không? Chiếc Búa của Vua
Robert là thuyền chiến hùng mạnh nhất trên khắp Westeros.”
“Đã từng thôi,” Waters nói. “Thuyền Cersei Ngọt Ngào cũng sẽ mạnh không kém một khi hoàn thành, và Lãnh chúa Tywin sẽ có kích thước lớn gấp đôi cả hai. Tuy nhiên chỉ có một nửa số thuyền của ta được trang bị đầy đủ, và chẳng con thuyền nào có đủ thủy thủ đoàn. Ngay cả khi có đủ thì quân số của kẻ địch cũng quá lớn. Thuyền dài thông thường của người sắt có thể nhỏ bé so với thuyền ga lê
của chúng ta thật, nhưng người sắt cũng có cả những chiến thuyền lớn nữa. Kraken Vĩ Đại của Lãnh chúa Balon và các chiến thuyền trong Hạm Đội Sắt đều được chế tạo để tham gia chiến trận chứ không phải để cướp phá. Chúng cũng ngang ngửa với các thuyền ga-lê chiến cỡ nhỏ của chúng ta về tốc độ và sức mạnh, và phần lớn thủy thủ đoàn và thuyền trưởng của chúng tốt hơn ta, vì người sắt sống cả đời lênh đênh trên biển.”
Đáng lẽ Robert nên quét sạch mấy hòn đảo đó sau khi Balon Greyjoy nổi dậy, Cersei nghĩ. Ông ta đập tan hạm đội của chúng, đốt cháy các thị trấn, phá hủy các tòa lâu đài, nhưng khi bọn chúng quỳ gối
đầu hàng, ông ta lại để mặc cho chúng hồi phục. Lẽ ra ông ta nên xây một hòn đảo khác bằng sọ của bọn chúng mới phải. Nếu là cha ả thì chắc chắn ông sẽ làm như vậy, nhưng Robert không bao giờ có được phong thái mà một vị vua cần để giữ cho vương quốc hòa bình, yên ổn. “Đám người sắt đã không dám cướp phá vùng Reach kể từ khi Dagon Greyjoy ngồi lên Ngai Đá Biển,” ả nói. “Tại sao bọn chúng lại nổi dậy lúc này? Điều gì đã khiến chúng bạo gan đến vậy?”
“Vị vua mới của chúng.” Qyburn đứng với hai tay giấu trong ống tay áo. “Em trai của Lãnh chúa Balon. Người ta gọi hắn là Mắt Quạ.”
“Lũ quạ mở tiệc trên xác của người chết và những kẻ đang hấp hối,” Grand Maester Pycelle nói. “Chúng không tấn công những con thú khỏe mạnh. Lãnh chúa Euron sẽ hả hê, ngập chìm trong vàng và chiến lợi phẩm cướp được, đúng, nhưng ngay khi chúng ta có động thái chống lại, hắn sẽ nhanh chóng rút về Pyke, giống như Lãnh chúa Dagon ngày xưa vẫn thường làm.”
“Ông sai rồi,” Margaery Tyrell nói. “Nếu chỉ là lũ cướp thì sức mạnh của chúng không thể lớn đến như vậy. Một nghìn con thuyền! Lãnh chúa Hewett và Lãnh chúa Chester đã bị gϊếŧ, con trai và người
nối dõi của Lãnh chúa Serry cũng vậy. Serry đã chạy tới Highgarden với số thuyền ít ỏi còn lại, và Lãnh chúa Grimm đang bị cầm tù trong chính tòa lâu đài của mình. Willas nói vua sắt đã dựng bốn người của hắn lên làm lãnh chúa thay thế vị trí của họ.”
Willas, một gã tàn tật, Cersei nghĩ. Chính hắn là người đáng trách trong chuyện này. Mace Tyrell ngu độn đã để vùng Reach lại cho thằng nhóc bất hạnh yếu đuối đó bảo vệ. “Từ Quần đảo Sắt tới Quần đảo Shield là một quãng hải trình dài,” ả phân tích. “Làm sao một nghìn con thuyền có thể đi cả quãng
đường như vậy mà không ai phát hiện ra?”
“Willas tin rằng chúng không đi men theo bờ biển,” Margaery nói. “Bọn chúng di chuyển khuất tầm mắt của đất liền, từ tít vùng biển Sunset và quay lại đổ bộ vào hướng tây.”
Có lẽ thằng què đó đã không cho người trực trên tháp quan sát, và giờ hắn sợ chúng ta phát hiện. Hoàng hậu nhỏ đang cố gắng bao che cho anh trai cô ta. Miệng Cersei khô khốc. Ta cần một cốc rượu
Arbor vàng. Nếu đám người sắt quyết tâm lấy Arbor làm mục tiêu tiếp theo thì cả vương quốc sẽ chẳng mấy chốc mà chết khát. “Stannis rất có thể đã nhúng tay vào việc này. Balon Greyjoy đã đồng ý làm đồng minh với cha ta. Có lẽ con trai ông ta đã thỏa thuận mối liên minh với Stannis.”
Pycelle nhíu mày. “Lãnh chúa Stannis được gì khi...”
“Hắn có một chỗ đứng vững chắc. Và cả chiến lợi phẩm cướp được nữa. Stannis cần có vàng để trả cho đám lính đánh thuê. Bằng cách cướp phá vùng phía tây, hắn hy vọng sẽ làm chúng ta phân tán
khỏi Dragonstone và Storm’s End.”
Lãnh chúa Merryweather gật đầu. “Một cách đánh lạc hướng. Stannis xảo quyệt hơn chúng ta tưởng nhiều. Thái hậu rất khôn ngoan khi nhìn ra chân tướng thủ đoạn của hắn.”
“Lãnh chúa Stannis đang cố gắng giành sự ủng hộ của người phương bắc,” Pycelle nói. “Nếu làm bạn với cả người sắt, hắn sẽ không có hy vọng...”
“Người sắt sẽ không phục tùng ông ta đâu,” Cersei nói và tự hỏi tại sao một người đàn ông thông thái như Pycelle có thể ngu ngốc đến vậy. “Lãnh chúa Manderly chặt đầu và chặt tay Hiệp sĩ Củ Hành, chúng ta có được tin này từ nhà Frey, và năm, sáu lãnh chúa phương bắc khác đã theo phe Lãnh chúa Bolton. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Stannis còn có thể quay đi đâu, nếu không phải đám người sắt và lũ du mục, kẻ thù của người phương bắc? Nhưng nếu Stannis nghĩ ta sẽ mắc bẫy của hắn thì hắn quả còn
ngu ngốc hơn cả ông.” Ả quay sang phía hoàng hậu nhỏ. “Quần đảo Shield thuộc về vùng Reach. Grimm và Serry và những người còn lại đều đã thề trung thành với Highgarden. Việc này sẽ để cho Highgarden đưa ra câu trả lời.”
“Chắc chắn rồi,” Margaery Tyrell nói. “Willas đã gửi lời đến Leyton Hightower ở Oldtown để ông ấy tự chuẩn bị phòng thủ. Garlan đang tập hợp người để lấy lại vùng đảo. Sức mạnh lớn nhất của
Highgarden vẫn còn đang ở chỗ lãnh chúa cha con. Chúng ta phải chuyển lời tới ông ấy ở Storm’s End. Ngay lập tức.”
“Và tháo vòng vây?” Cersei không cần biết Margaery giả định điều gì. Cô ta nói ta phải làm “ngay lập tức.” Ngươi tưởng ta là hầu gái chắc? “Ta tin là Lãnh chúa Stannis sẽ rất vui vì điều đó. Con vẫn đang lắng nghe đấy chứ, con gái? Nếu hắn có thể làm chúng ta lơ là với Dragonstone và Storm’s End
và quay sang mấy hòn đá đó...”
“Mấy hòn đá ư?” Margaery há hốc miệng. “Thái hậu vừa nói mấy hòn đá ư?”
Hiệp Sĩ Hoa đặt một tay lên vai em gái. “Thưa thái hậu, từ những hòn đá đó lũ người sắt sẽ đe dọa Oldtown và vùng Arbor. Từ các pháo đài ở Shield, lũ cướp có thể đi thuyền ngược lên vùng Mander và vào giữa trung tâm vùng Reach, như chúng đã từng làm trước đây. Nếu đủ người, chúng có thể đe
dọa cả Highgarden.”
“Thế ư?” thái hậu nói với vẻ ngây thơ. “Làm sao có thể như vậy, các anh trai dũng cảm của cậu phải nhanh chóng đuổi chúng khỏi mấy hòn đá đó rồi chứ.”
“Làm sao thái hậu có thể mong chờ điều đó khi không cho họ đủ thuyền?” Ser Loras hỏi. “Willas và Garlan có thể triệu tập mười nghìn người chỉ trong nửa tháng, và gấp đôi con số đó trong một tuần
trăng, nhưng họ không thể đi bộ trên mặt nước, thưa thái hậu.”
“Highgarden nằm phía trên Mander,” Cersei nhắc. “Cậu và các chư hầu làm chủ cả vài ngàn dặm bờ biển. Chẳng lẽ bờ biển của các cậu không có ngư dân sao? Các cậu không có sà lan, phà, thuyền
ga-lê hay xuồng nhẹ sao?”
“Rất nhiều là đằng khác,” Ser Loras thừa nhận.
“Vậy thì ta nghĩ phải quá đủ để chở một đội quân qua một lạch nước nhỏ chứ.”
“Và thuyền dài của người sắt đánh úp đám thuyền tội nghiệp đó của ta trên “lạch nước nhỏ” đó thì người nói nên làm thế nào, thưa thái hậu?”
Thì chết chìm đi, Cersei nghĩ. “Highgarden có vàng nữa cơ mà. Ta cho phép cậu thuê thủy thủ từ vùng biển hẹp.”
“Cướp biển vùng Myr và Lys, ý người là như vậy đúng không?” Loras nói với vẻ khinh miệt. “Đám người cặn bã ở các Thành Phố Tự Trị đó ấy à?”
Hắn cũng xấc láo chẳng khác gì em gái mình. “Thật buồn khi phải nói rằng tất cả chúng ta đều phải đối mặt với lũ cặn bã đó hết lần này đến lần khác,” ả nói với giọng ngọt ngào chết người. “Hay là cậu
có ý kiến gì hay hơn chăng?”
“Chỉ vùng Arbor mới có đủ thuyền ga-lê để chiếm lại vùng cửa sông Mander từ tay đám người sắt và bảo vệ các anh trai thần khỏi đám thuyền dài khi chúng sang sông. Thần xin thái hậu hãy chuyển lời
tới Dragonstone và lệnh cho Lãnh chúa Redwyne căng buồm lên đường ngay lập tức.”
Ít nhất hắn còn biết cầu xin. Paxter Redwyne sở hữu hai trăm thuyền chiến cùng với số tàu vuông, thuyền cog chở rượu, thuyền buôn và thuyền săn cá voi nhiều gấp năm lần số đó. Redwyne đang cho quân cắm trại bên dưới tường thành Dragonstone, tuy nhiên, phần lớn hạm đội của ông ta đang làm nhiệm vụ chở người qua vịnh Xoáy Nước Đen để tấn công vào pháo đài trên hòn đảo đó. Chỗ thuyền
còn lại đang lảng vảng đi xuôi vịnh Đắm Thuyền về phía nam, nơi chỉ sự có mặt của họ mới có thể ngăn thuyền tiếp tế cho Storm’s End từ biển.
Aurane Waters nổi giận trước gợi ý của Ser Loras. “Nếu Lãnh chúa Redwyne đưa thuyền đi thì chúng ta làm sao tiếp tế cho người của ta ở Dragonstone được? Nếu không có đám thuyền ga-lê của
Arbor, làm sao chúng ta có thể tiếp tục bao vây Storm’s End?”
“Chúng ta có thể tiếp tục bao vây, sau khi…”
Cersei ngắt lời cậu. “Storm’s End giá trị hơn Quần đảo Shield cả trăm lần, và Dragonstone... chỉ cần Dragonstone vẫn nằm trong tay Stannis Baratheon thì đó vẫn là con dao kề vào cổ con trai ta.
Chúng ta sẽ cho Lãnh chúa Redwyne và hạm đội của ông ta rời đi khi tòa lâu đài thất thủ.” Thái hậu đứng dậy. “Phiên họp kết thúc ở đây. Grand Maester Pycelle, tuyên bố đi.”
Người đàn ông già nua giật mình, như thể giọng nói của ả khiến ông ta choàng tỉnh khỏi giấc mơ nào đó về thời trai trẻ, nhưng trước khi ông kịp trả lời, Loras Tyrell bước lên phía trước, nhanh đến
nỗi thái hậu lùi về phía sau đầy cảnh giác. Ả suýt hô Ser Osmund đến bảo vệ thì Hiệp Sĩ Hoa quỳ một gối xuống.
“Thái hậu, hãy để thần chiếm lấy Dragonstone.”
Em gái cậu đưa tay lên che miệng. “Loras, không.”
Ser Loras phớt lờ lời khẩn cầu của cô em gái. “Sẽ mất nửa năm hoặc hơn thế nữa để quy phục Dragonstone bằng cách bỏ đói họ, theo cách Lãnh chúa Paxter định làm. Hãy để thần chỉ huy, thưa thái
hậu. Tòa lâu đài sẽ là của người chỉ trong vòng nửa tháng nếu thần phải chiếm nó bằng tay không.”
Chưa ai tặng cho Cersei món quà nào đáng yêu đến vậy kể từ khi Sansa Stark chạy tới tiết lộ cho ả nghe về kế hoạch của Lãnh chúa Eddard. Ả vui sướиɠ làm sao khi thấy mặt Margaery tái mét. “Lòng
dũng cảm của cậu khiến ta thấy nghẹt thở, Ser Loras,” Cersei nói. “Lãnh chúa Waters, chúng ta có chiến thuyền mới nào phù hợp để ra khơi chưa?”
“Thuyền Cersei Ngọt Ngào đã sẵn sàng rồi ạ, thưa thái hậu. Một con thuyền nhanh nhẹn và mạnh mẽ như chính người mà nó mang tên.”
“Tuyệt vời. Hãy để Cersei Ngọt Ngào chở Hiệp Sĩ Hoa tới Dragonstone ngay lập tức. Ser Loras, quyền chỉ huy thuộc về cậu. Hãy thề với ta cậu sẽ không trở về cho đến khi nào Dragonstone thuộc về
Tommen.”
“Thần xin thề, thưa thái hậu.” Loras đứng lên.
Cersei hôn vào cả hai má cậu. Ả hôn cả em gái cậu và thì thầm, “Con có một người anh thật hào hiệp.” Hoặc là Margaery bất lịch sự đến nỗi không trả lời, hoặc là nỗi sợ hãi đã khiến cô ta không thể
mở miệng.
Vẫn còn vài tiếng nữa mới tới bình minh khi Cersei ra khỏi cửa dành cho nhà vua đằng sau Ngai Sắt. Ser Osmund đi đằng sau ả với ngọn đuốc trong tay và Qyburn đi bên cạnh ả. Pycelle phải vất vả lắm mới đuổi kịp bọn họ. “Xin mạn phép thái hậu,” ông ta hổn hển, “những người trẻ tuổi thường liều
lĩnh và chỉ nghĩ đến những vinh quang trên chiến trường mà không biết suy xét sự nguy hiểm. Ser Loras... kế hoạch này của cậu ta chẳng khác gì đi vào chỗ chết. Để tấn công tường thành Dragonstone...”
“...hẳn cậu ta phải dũng cảm lắm.”
“...dũng cảm, đúng, nhưng...”
“Ta tin rằng Hiệp Sĩ Hoa sẽ là người đầu tiên chiếm được tường thành.” Và có thể là kẻ đầu tiên ngã xuống. Gã con hoang mặt đầy sẹo đậu mùa mà Stannis để lại trông giữ tòa lâu đài không phải một nhà vô địch đấu thương non nớt chưa đủ lông cánh, mà là một kẻ gϊếŧ người chuyên nghiệp. Nếu các vị
thần tốt bụng, hắn sẽ cho Ser Loras cái kết vinh quang mà hắn vẫn hằng mong muốn. Đấy là trong trường hợp thằng nhóc không chết đuối trên đường đi. Đêm qua lại có một cơn bão khác vô cùng dữ dội. Mưa xối xả liên tục như một tấm mành đen kịt suốt nhiều tiếng đồng hồ. Và chuyện đó không phải sẽ buồn lắm sao? Thái hậu mơ màng. Chết đuối là chuyện thường tình. Ser Loras khát khao chiến thắng giống như đàn ông thèm khát đàn bà, ít nhất các vị thần cũng có thể cho hắn một cái chết xứng đáng được viết thành bài hát.
Dù điều gì xảy ra với thằng nhóc ở Dragonstone, thì thái hậu vẫn là người chiến thắng. Nếu Loras chiếm được lâu đài, Stannis sẽ bị một đòn chí mạng, và hạm đội của Redwyne có thể ra khơi để đối đầu với lũ người sắt. Còn nếu hắn thất bại, ả sẽ đổ cho hắn phần lỗi lớn nhất. Không gì làm ô uế một vị anh hùng hơn sự thất bại. Và nếu thằng nhóc được khiêng về trên chiếc khiên trong máu và vinh quang,
Ser Osney sẽ ở đó để an ủi cô em gái đau buồn của hắn.
Ả không thể kìm nén tiếng cười lâu hơn được nữa. Nó bật ra khỏi môi Cersei và vang vọng khắp sảnh.
“Thái hậu?” Grand Maester Pycelle chớp mắt, miệng há hốc. “Tại sao… tại sao người lại cười?”
“Tại sao à,” ả nói, “chẳng nhẽ ta phải khóc ư? Trái tim ta đang hân hoan với tình yêu dành cho Ser Loras của chúng ta và lòng quả cảm của cậu ấy.”
Ả để Grand Maester lại đó trên những bậc thang quanh co. Lão già đó từ lâu đã không còn hữu ích như ngày xưa nữa, thái hậu nhận định. Tất cả những gì Pycelle làm gần đây đều khiến ả phải quở trách và phản đối. Ông ta thậm chí còn phản đối thỏa thuận của ả với vị Đại Tư Tế mới, há hốc miệng nhìn ả với cặp mắt mờ đυ.c và lèm nhèm khi ả lệnh cho ông ta chuẩn bị những giấy tờ cần thiết, và luôn mồm lảm nhảm về thứ lịch sử đã chết dẫm từ lâu cho đến khi Cersei phải cắt ngang. “Thời của vua Maegor
đã qua rồi, và các sắc lệnh của ông ta cũng vậy,” ả quả quyết. “Đây là thời của vua Tommen, và của
ta.” Lẽ ra ta nên để ông già đó chết mục trong ngục tối mới phải.
“Nếu Ser Loras thất bại, thái hậu sẽ phải tìm một người khác xứng đáng để gia nhập Ngự Lâm Quân,” Lãnh chúa Qyburn nói khi họ đi qua con hào cắm chông bao quanh pháo đài Maegor.
“Phải là người thật giỏi,” ả đồng ý. “Một chàng trai trẻ, nhanh nhẹn và mạnh mẽ để Tommen quên hết về Ser Loras. Một chút ga lăng với phụ nữ thôi cũng không được phép, nhưng đầu hắn không được
chứa đầy những ý tưởng ngu si. Ông có biết người nào như vậy không?”
“Chao ôi, không ạ,” Qyburn nói. “Thần có hình ảnh một người hùng kiểu khác trong đầu. Sự hào hoa mà cậu ta thiếu hụt sẽ được đền bù bằng lòng tận tụy và trung thành với thái hậu gấp mười. Cậu ta sẽ bảo vệ con trai người, gϊếŧ kẻ thù của người, giữ bí mật cho người và không người sống nào có thể
chống lại cậu ta.”
“Là ông nói đấy nhé. Đừng để lời nói gió bay. Khi thời cơ chín muồi, ông hãy tạo ra con người hoàn hảo đó, và chúng ta sẽ xem hắn có giống như những gì ông miêu tả hay không.”
“Người đời sẽ hát về cậu ta, tôi thề như vậy.” Mắt lãnh chúa Qyburn nheo nheo thích thú. “Thần có thể hỏi về bộ giáp được không?”
“Ta đã đặt hàng theo ý của ông. Người chế tạo giáp nghĩ ta bị điên. Hắn nói rằng không nguời đàn ông nào đủ sức để di chuyển hay chiến đấu với một tấm kim loại nặng như vậy.” Cersei ném cho vị
học sĩ không đeo xích một cái nhìn cảnh cáo. “Đừng có lừa gạt ta, nếu không ông sẽ nhận cái chết đau đớn đấy. Ta tin là ông hiểu rồi chứ?”
“Luôn luôn, thưa thái hậu.”
“Tốt. Không nói về chuyện này nữa.”
“Thái hậu sáng suốt. Những bức tường này đều có tai có mắt.”
“Đúng vậy.” Ban đêm, Cersei thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những âm thanh rất nhỏ, ngay cả trong phòng riêng của ả. Chuột trong các bức tường, ả tự nhủ, tất cả chỉ có vậy.
Một cây nến đang cháy bên cạnh giường ả, nhưng lò sưởi đã tắt và ngoài ra không còn nguồn sáng nào khác. Căn phòng cũng lạnh lẽo. Cersei cởi đồ và leo lên giường bên dưới những chiếc chăn, vứt bộ váy vừa mặc xuống sàn. Phía bên kia giường, Taena tỉnh giấc. “Thái hậu,” cô ta lẩm bẩm. “Mấy giờ
rồi ạ?”
“Giờ của cú đêm,” thái hậu trả lời.
Dù Cersei thường ngủ một mình, nhưng ả chưa bao giờ thích điều đó. Ký ức xa xôi nhất của ả là nằm chung giường với Jaime, khi họ còn quá nhỏ và chẳng ai phân biệt được hai đứa trẻ. Sau đó, sau khi họ bị chia cắt, Cersei có cả đám hầu gái ngủ chung giường và bạn bè, hầu hết đều là những bé gái tầm tuổi ả, là con gái các hiệp sĩ hoặc chư hầu của cha ả. Nhưng chẳng có ai khiến ả hài lòng, và hiếm có người tồn tại được lâu ở vị trí đó. Bọn chúng là một lũ mách lẻo, tẻ nhạt, hay khóc lóc, suốt ngày kể chuyện và cố gắng cản trở ả và Jaime. Tuy nhiên vẫn có những đêm trong không gian đen đặc ở Rock,
ả cần có hơi ấm bên cạnh. Một chiếc giường trống thật lạnh lẽo.
Nhưng đây mới là nơi lạnh lẽo nhất. Căn phòng này ớn lạnh đến rùng mình, và gã chồng bất hạnh của ả đã chết bên dưới chính những mái vòm này. Robert Baratheon đệ nhất, và có lẽ sẽ không bao giờ có người thứ hai. Một gã cục súc, say xỉn và ngờ nghệch. Hãy cứ để ông ta khóc dưới địa ngục. Taena cũng làm ấm giường cho ả giống như Robert trước kia, và chưa bao giờ dùng vũ lực để banh đùi ả ra.
Gần đây, cô ta ngủ chung giường với Cersei còn nhiều hơn với chồng là Lãnh chúa Merryweather.
Orton có vẻ chẳng bận tâm... hoặc nếu có thì ông ta cũng đủ khôn ngoan để ngậm miệng lại.
“Khi tỉnh dậy và không thấy người đâu, thần đã rất lo lắng,” phu nhân Merryweather lẩm bẩm và ngồi dậy dựa người vào gối, chiếc khăn phủ giường rơi xuống thành một đám quanh eo. “Có chuyện gì
không hay sao?”
“Không,” Cersei nói, “mọi thứ đều ổn. Sáng mai Ser Loras sẽ ra khơi tới Dragonstone để chiếm tòa lâu đài, giải phóng cho hạm đội của Redwyne và chứng tỏ lòng can đảm.” Ả kể cho người phụ nữ
Myr nghe hết những gì xảy ra dưới chân chiếc bóng đổ dài của Ngai Sắt. “Nếu không có người anh trai
quả cảm, hoàng hậu nhỏ của chúng ta sẽ gần như trần trụi. Tất nhiên cô ta có lính canh, nhưng ta đã thấy đội trưởng đội lính canh của chúng đây đó trong lâu đài. Một ông già lắm mồm suốt ngày ríu rít với một con sóc trong áo khoác. Nhưng lũ sóc sẽ phải chạy trốn trước sư tử. Người đàn ông đó không có khả năng bảo vệ Ngai Sắt.”
“Margaery cũng có các tay kiếm khác,” Merryweather cảnh báo. “Cô ấy đã kết bạn với rất nhiều người trong triều đình, và cô ấy cùng các chị em họ trẻ trung còn được rất nhiều người ái mộ.
“Một vài kẻ theo đuổi không phải là vấn đề ta quan tâm,” Cersei nói. “Nhưng đội quân ở Storm’s End thì...”
“Người định làm gì, thưa thái hậu?”
“Tại sao ngươi hỏi như vậy?” Câu hỏi có phần châm chọc đối với Cersei. “Ta hy vọng ngươi không chia sẻ những suy nghĩ vẩn vơ này của ta với cô hoàng hậu bé nhỏ tội nghiệp chứ?”
“Không bao giờ. Thần đâu phải là Senelle.”
Cersei không thèm mảy may nghĩ đến Senelle. Cô ta đáp trả lòng tốt của ta bằng cách phản bội ta. Sansa Stark cũng vậy. Melara Hetherspoon và Jeyne Farman béo ị cũng thế khi họ còn là ba bé gái. Ta sẽ không bao giờ bước vào căn lều đó nếu không phải vì bọn chúng. Ta sẽ không bao giờ để cho Con Ếch Maggy nếm một giọt máu nào của ta. “Ta sẽ rất buồn nếu ngươi phản bội lại lòng tin của ta, Taena. Ta sẽ không còn cách nào khác ngoại trừ giao ngươi cho lãnh chúa Qyburn xử lý, dù ta sẽ phải khóc.”
“Thần sẽ không bao giờ để cho người phải khóc, thưa thái hậu. Nếu thần phạm lỗi, người hãy cứ nói, và thần sẽ tự nộp mình cho Qyburn. Thần chỉ muốn ở bên cạnh người. Phục vụ tất cả các yêu cầu
của người.”
“Đổi lại, ngươi muốn được ban thưởng điều gì?”
“Thần chẳng cần gì. Chỉ cần người thấy vui là thần hạnh phúc rồi.” Taena lăn đến bên cạnh ả, làn da ô liu sáng lên trong ánh nến. Bộ ngực cô ta lớn hơn của thái hậu với hai núʍ ѵú lớn và đen như gạc hươu. Cô ta trẻ trung hơn ta. Ngực cô ta chưa xệ. Cersei tự hỏi không biết cảm giác khi hôn một người
phụ nữ thì sẽ thế nào? Không phải hôn nhẹ lên má giống như những cử chỉ lịch thiệp đơn thuần giữa các phu nhân và tiểu thư quyền quý, mà là hôn thật lên môi kìa. Môi Taena rất đầy đặn. Ả tự hỏi nếu ngậm hai bầu ngực kia trong miệng, lật ngửa người phụ nữ kia, tách hai chân cô ta ra và làʍ t̠ìиɦ với cô ta theo cách của một người đàn ông, theo cách Robert vẫn làm sau khi nốc đầy rượu và ả chẳng thể
làm cho ông ta thỏa mãn bằng tay hay bằng miệng.
Đó là những đêm kinh hoàng nhất khi ả nằm bất lực bên dưới để Robert hôi hám toàn mùi rượu và gầm gừ như một con gấu phía trên. Ông ta thường lăn ra ngủ ngay khi xong việc, và ngáy o o trước khi hạt giống của ông ta còn chưa kịp khô trên đùi ả. Sau đó lần nào ả cũng đau đớn, khô rát giữa hai đùi, ngực đau tức vì những cú cấu véo thô bạo của nhà vua. Lần duy nhất Robert đem lại hứng thú cho ả là vào đêm tân hôn.
Khi mới cưới Robert từng là người đàn ông đẹp trai, cao to và khỏe mạnh, tóc và lông ông ta đen xì, rậm rạp và mọc thành đám dày trên ngực và phủ lên vùиɠ ҡíи. Nhưng kẻ trở về từ Trident là một người đàn ông hoàn toàn khác, đôi lúc ả tưởng như ông ta đang đi cày trên người ả chứ không phải làʍ t̠ìиɦ. Trong vài năm đầu tiên khi ông ta còn quan hệ với ả thường xuyên, ả thường nhắm mắt lại giả vờ
như đó là Rhaegar. Ả không thể vờ như đó là Jaime, vì ông ta quá xa lạ và khác biệt. Ngay cả mùi cũng khác.
Đối với Robert, những đêm đó không bao giờ tồn tại. Vào sáng hôm sau, ông ta lại không nhớ gì hết, hoặc ông ta cố làm cho ả tin điều đó. Có một lần trong năm đầu tiên sau khi họ cưới, Cersei đã nói với Robert về sự bất mãn của mình trong đêm hôm trước. “Ngài làm em đau quá,” ả phàn nàn. Trông
ông ta có vẻ xấu hổ. “Lúc đó ta không còn là mình, hoàng hậu của ta ạ,” ông ta nói với giọng hờn dỗi và ủ rũ, giống như một đứa trẻ bị phát hiện ăn cắp bánh táo trong bếp. “Là do rượu đấy, ta đã uống quá nhiều.” Để nuốt trôi những lời tự thú đó, ông ta với lấy cốc bia. Khi Robert đưa nó lên miệng uống, ả ném chiếc cốc của ả vào mặt nhà vua, mạnh đến nỗi khiến ông mẻ một cái răng. Nhiều năm sau đó trong một bữa tiệc, ả nghe thấy ông nói với một hầu gái rằng ông làm vỡ cái răng trong một trận hỗn chiến. Cũng phải, cuộc hôn nhân của chúng ta đúng là một trận hỗn chiến, ả nhớ lại, nên thực ra ông ta cũng không nói dối. Ông ta rõ ràng vẫn nhớ những gì đã làm với ả đêm hôm trước, Cersei tin là vậy. Ả có thể nhìn thấy điều đó trong mắt ông ta. Ông ta chỉ giả vờ quên thôi; như vậy đơn giản hơn là phải đối mặt với nỗi xấu hổ. Sâu thẳm bên trong, Robert Baratheon là một kẻ hèn nhát. Dần dần, những cuộc hành hung như vậy ít dần đi. Trong những năm đầu, ông ta làʍ t̠ìиɦ với ả ít nhất nửa tháng một lần; nhưng về sau thậm chí chẳng được một lần một năm. Tuy nhiên, ông ta không bao giờ thôi hẳn. Sớm hay muộn cũng sẽ có đêm nhà vua uống quá nhiều và muốn đòi quyền của một người chồng. Sự thô bạo trên giường khiến Robert xấu hổ vào ban ngày, nhưng lại khiến ông ta thỏa mãn trong bóng tối.
“Thái hậu?” Taena Merryweather hỏi vẻ quan tâm. “Ánh mắt của người khác quá. Người cảm thấy không khỏe chăng?”
“Ta chỉ đang… nhớ lại.” Cổ họng ả khô khốc. “Ngươi là bạn tốt của ta, Taena. Ta đã không có một người bạn thực sự kể từ khi...”
Ai đó đang gõ cửa thùm thụp.
Lại nữa sao? Tiếng gõ cửa khẩn trương khiến ả rùng mình. Lại có một nghìn con thuyền nữa tiến đánh chúng ta sao? Ả mặc đồ ngủ vào và ra cửa xem đó là ai. “Xin lỗi vì đã làm phiền người, thưa thái hậu,” giọng một lính gác vang lên, “nhưng phu nhân Stokeworth đang ở bên dưới và xin cầu kiến
ạ.”
“Vào giờ này ấy à?” Cersei thốt lên. “Falyse mất trí rồi chắc? Nói với cô ta rằng ta ngủ rồi, rằng dân chúng ở quần đảo Shield đang bị gϊếŧ hại, và rằng ta đã thức đến nửa đêm rồi. Sáng mai ta sẽ gặp
cô ta.”
Tên lính gác ngần ngừ. “Thưa thái hậu, cô ấy... cô ấy đang không ổn, người hiểu chứ ạ.”
Cersei nhíu mày. Ả nghĩ Falyse đến đây để báo cho ả rằng Bronn đã chết. “Được rồi. Ta cần mặc đồ đã. Đưa cô ta vào phòng khách và bảo đợi ta ở đó.” Khi phu nhân Merryweather ngồi dậy định đi cùng, thái hậu ngăn lại. “Không, cứ ở đây. Ít nhất một trong hai chúng ta cần được ngủ. Ta sẽ không đi lâu đâu.”
Khuôn mặt phu nhân Falyse bầm tím và sưng vù, mắt cô ta đỏ lên vì khóc. Môi dưới của cô ta cũng bị dập, còn quần áo thì bẩn thỉu và rách rưới. “Thánh thần ơi,” Cersei thốt lên khi dẫn cô ta vào
phòng và đóng cửa. “Mặt ngươi bị làm sao vậy?”
Falyse dường như không nghe thấy câu hỏi đó. “Hắn gϊếŧ anh ấy rồi,” giọng cô ta run rẩy. “Đức mẹ nhân từ, anh ấy... anh ấy...” Cô ta òa lên khóc, cả cơ thể run lên bần bật.
Cersei rót một cốc rượu đưa cho cô ta. “Uống cái này đi. Rượu sẽ giúp ngươi bình tĩnh lại. Đúng rồi. Giờ uống thêm chút nữa. Ngừng khóc và nói ta nghe tại sao ngươi lại ở đây.”
Phải dỗ dành bằng cả một bình rượu thái hậu mới nghe được hết câu chuyện buồn của phu nhân Falyse. Khi nghe xong, ả không biết nên cười hay nên nổi giận. “Đấu tay đôi,” ả nhắc lại. Chẳng lẽ ta không thể tin tưởng được ai trên khắp Bảy Phụ Quốc sao? Chẳng lẽ ta là kẻ duy nhất ở Westeros không
bị điên rồ loạn trí? “Ngươi nói Ser Balman thách đấu một trận tay đôi với Bronn ấy à?”
“Anh ấy nói mọi việc sẽ đ...đ…đơn giản thôi. Cây giáo là vũ khí của một hi…hiệp sĩ, anh ấy nói vậy, mà B-Bronn thì không phải là hiệp sĩ thực thụ. Balman nói anh ấy sẽ kéo hắn ngã ngựa và kết thúc
mọi chuyện khi hắn còn đang nằm bất động.”
Bronn không phải là hiệp sĩ, đúng. Bronn là tên sát thủ được tôi luyện qua trận mạc. Gã đần độn mà ngươi gọi là chồng đã tự viết bản án tử cho mình. “Một kế hoạch hoàn hảo. Ta có thể hỏi tại sao nó
lại thất bại không?”
“B-Bronn đâm giáo qua ngực con ng…ng…ngựa tội nghiệp của Balman. Balman, anh ấy... con ngựa ngã xuống và đè lên chân anh ấy. Anh ấy la hét đáng thương lắm...”
Lính đánh thuê không bao giờ biết rủ lòng thương, Cersei định nói như vậy. “Ta đã bảo ngươi sắp xếp một vụ tai nạn khi đi săn. Tên bay lệch, ngã ngựa, một con gấu điên giận dữ... có rất nhiều cách
một người có thể chết trong rừng. Nhưng chẳng có cách nào liên quan đến thương giáo cả.”
Falyse dường như chẳng nghe thấy ả nói gì. “Khi thần cố chạy đến chỗ Balman, hắn, hắn, hắn đánh vào mặt thần. Hắn bắt chồng thần phải thú tội. Balman kêu gào gọi Maester Frenken đến giúp, nhưng
tên lính đánh thuê, hắn, hắn, hắn...”
“Thú tội à?” Cersei không thích từ đó chút nào. “Vậy mà ta đã tin Ser Balman hào hiệp của chúng ta sẽ biết giữ mồm giữ miệng.”
“Bronn đâm dao vào một mắt anh ấy, và bảo thần tốt nhất hay rời khỏi Stokeworth trước khi mặt trời lặn, nếu không thần cũng sẽ nhận kết quả tương tự. Hắn nói hắn sẽ đẩy thần đi quanh trại lính, và bất cứ ai muốn làm gì thần cũng được. Khi thần ra lệnh bắt Bronn, một trong các hiệp sĩ của hắn còn dám nói thần phải nghe lời Lãnh chúa Stokeworth. Tên hiệp sĩ đó gọi hắn là Lãnh chúa Stokeworth!”
Phu nhân Falyse nắm lấy tay thái hậu. “Thái hậu phải cử hiệp sĩ bảo vệ thần. Một trăm hiệp sĩ! Và cung thủ nữa, để lấy lại tòa lâu đài. Stokeworth là của thần! Bọn chúng thậm chí còn không cho phép thần lấy quần áo nữa! Bronn nói giờ đó là quần áo của vợ hắn, tất cả số nhung l…lụa, gấm vóc của thần.”
Đống giẻ rách được đứng cuối cùng trong danh sách quan tâm của ngươi. Thái hậu rút tay ra khỏi bàn tay nhớp nháp của cô gái. “Ta bảo ngươi thổi tắt một ngọn nến để bảo vệ nhà vua, nhưng thay vào đó ngươi lại đổ cả một bình chất cháy vào lửa. Lão chồng Balman đần độn của ngươi có phun tên ta ra không đấy? Đừng nói là có nhé.”
Falyse liếʍ môi. “Anh ấy... anh ấy khi đó rất đau đớn, chân thì gãy. Bronn nói sẽ nhân đạo, nhưng… Chuyện gì sẽ xảy ra với người mẹ tội nghiệp của thần?”
Có thể bà ta sẽ chết. “Ngươi nghĩ sao?” Phu nhân Tanda có khi chết rồi cũng nên. Kiểu người như Bronn sẽ không chịu tốn công phí sức nuôi một mụ già vỡ xương hông.
“Người phải giúp thần. Thần biết đi đâu, biết làm gì bây giờ?”
Ngươi có thể cưới Moon Boy, Cersei suýt nữa buột miệng ra câu đó. Hắn cũng là thằng hề ngu
ngốc không kém gì tên chồng trước của ngươi. Nhưng ả không thể gây chiến trên khắp mọi nơi ở
Vương Đô, không phải bây giờ. “Hội Chị Em Quản Sinh Tử luôn chào đón các góa phụ,” ả nói. “Cuộc sống của họ rất thanh bình, một đời cầu nguyện, trầm tư và làm việc thiện. Họ đem lại niềm an ủi cho người sống và sự thanh thản cho người chết.” Và họ lúc nào cũng im lặng. Ả không thể để người phụ nữ này chạy khắp Bảy Phụ Quốc và loan đi những tin tức nguy hiểm.
Falyse cứ như thể bị điếc. “Tất cả những gì chúng thần làm đều là để phục vụ thái hậu. Hãy tự hào là kẻ trung thành. Thái hậu đã nói...”
“Ta nhớ rồi.” Cersei cố nở một nụ cười. “Ngươi có thể ở lại đây với chúng ta, cho đến khi chúng ta tìm cách giúp ngươi lấy lại tòa lâu đài. Để ta rót cho ngươi một cốc rượu nữa. Rượu sẽ giúp ngươi
ngủ tốt hơn. Trái tim ngươi đang lo lắng và yếu đuối, ai cũng thấy điều đó. Falyse tội nghiệp của ta. Đây, uống đi.”
Khi khách của ả đang chúi mũi vào bình rượu, Cersei đi ra cửa và gọi người hầu. Ả sai Dorcas đi tìm Lãnh chúa Qyburn và đưa ông ta tới đây ngay lập tức. Jocelyn Swyft được ả sai xuống bếp. “Đem
bánh mỳ và pho mát lên đây, một cái bánh thịt và một ít táo. Cả rượu nữa. Chúng ta đang khát.”
Qyburn đến trước cả khi thức ăn được đem lên. Phu nhân Falyse lúc đó đã uống thêm ba cốc nữa và bắt đầu gật gù, mặc dù thỉnh thoảng cô ta lại tỉnh dậy và khóc lóc. Thái hậu dẫn Qyburn ra một chỗ
và kể cho ông ta nghe về việc ngu ngốc của Balman. “Ta không thể để Falyse lan truyền câu chuyện này cho cả thành phố biết được. Cô ta quá đau khổ đến mức ngớ ngẩn rồi. Ngươi vẫn cần một phụ nữ để phục vụ cho... công việc chứ?”
“Vẫn cần, thưa thái hậu. Đám người múa rối đã dùng sắp hết rồi.”
“Vậy thì nhận lấy cô ta và làm gì tùy ý. Nhưng một khi đưa cô ta xuống ngục tối... ta có cần nói thêm nữa không?”
“Không thưa thái hậu, thần hiểu rồi.”
“Tốt lắm.” Thái hậu nở nụ cười lần nữa. “Falyse yêu quý, Maester Qyburn đang ở đây. Ông ấy sẽ giúp ngươi nghỉ ngơi.”
“Vâng,” Falyse nói bâng quơ. “Vâng, tốt quá.”
Khi cánh cửa đóng lại phía sau, Cersei tự rót cho mình một cốc rượu nữa. “Xung quanh ta đầy kẻ thù và lũ đần độn,” ả nói. Ả thậm chí không tin tưởng được chính những người ruột thịt của mình, kể cả
Jaime, người từng là một nửa còn lại của ả. Chàng từng là thanh kiếm, là tấm khiên, là cánh tay phải đắc lực của ta. Tại sao chàng cứ khăng khăng chọc tức ta như vậy?
Bronn rõ ràng chỉ mang lại sự khó chịu. Ả chưa bao giờ thực sự tin rằng hắn che giấu Quỷ Lùn. Thằng em chết tiệt của ả quá khôn ranh để cho phép Lollys đặt tên thằng con hoang thấp hèn đáng ghét
của cô ta theo tên hắn, bởi như vậy chắc chắn thái hậu sẽ trút cơn giận lôi đình xuống cô ta.
Phu nhân Merryweather từng chỉ ra điều đó, và cô ta đã đúng. Trò giễu cợt này gần như chắc chắn là ý của tên lính đánh thuê. Ả có thể mường tượng ra hắn đứng nhìn thằng con riêng của vợ đỏ hỏn,
nhăn nheo đang bú một bên vυ" căng phồng của Lollys, cầm một cốc rượu trong tay và nở nụ cười xấc xược trên khuôn mặt. Cứ cười đi, Ser Bronn, ngươi sẽ sớm phải gào thét thôi. Hãy cứ tận hưởng cô vợ ngu đần và tòa lâu đài trộm cắp của ngươi một khi còn có thể. Khi thời khắc đến, ta sẽ đập chết ngươi như đập một con ruồi. Có lẽ ả sẽ cử Ser Loras Tyrell làm công việc đập ruồi đó, nếu Hiệp Sĩ Hoa có thể sống sót trở về từ Dragonstone. Sẽ vui lắm đây. Nếu các vị thần tốt bụng, bọn chúng sẽ tự gϊếŧ lẫn
nhau, giống như Ser Arryk và Ser Erryk. Còn Stokeworth... không, ả thấy phát chán khi nghĩ đến Stokeworth.
Taena đã tiếp tục ngủ khi thái hậu quay lại giường, đầu ả đang quay mòng mòng. Ta uống quá nhiều mà được ngủ quá ít, ả tự nhủ. Không phải đêm nào ả cũng bị đánh thức tới hai lần với những tin tức
kinh khủng như vậy. Nhưng ít nhất ta còn tỉnh dậy được. Robert thường say xỉn đến mức dậy không nổi, nói gì đến việc trị vì. Khi đó, Jon Arryn sẽ là người giải quyết tất cả những chuyện này. Ả thấy khoan khoái khi nghĩ rằng ả là một vị vua tốt hơn Robert.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu lờ mờ sáng. Cersei ngồi trên giường bên cạnh phu nhân Merryweather, nghe tiếng thở nhè nhẹ của cô ta, nhìn ngực cô ta phập phồng lên xuống. Cô ta có mơ về
Myr không? ả tự hỏi. Hay mơ về gã nhân tình mặt sẹo, người đàn ông tóc đen nguy hiểm không chấp nhận bị cự tuyệt? Nhưng ả chắc chắn Taena không mơ về Lãnh chúa Orton.
Cersei khum tay lên ngực người phụ nữ. Ban đầu nó mềm mại, chỉ cần chạm khẽ ả đã cảm nhận được hơi ấm dưới lòng bàn tay, làn da mềm mại như sa tanh. Ả bóp nhẹ, sau đó chà ngón cái nhẹ
nhàng lên núʍ ѵú lớn màu đen sẫm, chà qua, chà lại cho đến khi ả cảm nhận được nó cứng lên. Khi liếc nhìn lên, ả thấy Taena đang mở mắt. “Cảm giác dễ chịu không?” Cersei hỏi.
“Có,” phu nhân Merryweather trả lời.
“Còn thế này?” Cersei véo và kéo mạnh núʍ ѵú, day nó giữa các ngón tay.
Người phụ nữ Myr thở hổn hển vì đau. “Nguời làm thần đau quá.”
“Do rượu đấy. Ta uống cả một bình rượu vào bữa tối, và một bình nữa với góa phụ Stokeworth. Ta phải uống để giữ bình tĩnh.” Ả day cả núʍ ѵú bên kia của Taena, kéo nó cho đến khi cô ta rên lên hổn
hển. “Ta là thái hậu. Ta có quyền.”
“Cứ làm những gì người muốn.” Mái tóc Taena có màu đen như của Robert, ngay cả nhúm lông giữa hai chân cũng vậy. Khi Cersei chạm vào đó, ả thấy đám lôиɠ ʍυ của cô ta ướt nhoẹt, trong khi
của Robert lúc nào cũng khô và thô ráp. “Ôi,” người phụ nữ Myr nói, “người tiếp tục đi, thái hậu. Hãy làm những gì người muốn. Thần là của người.”
Nhưng chẳng có ích gì. Ả chẳng có cảm giác gì hết, bất kể cảm giác của Robert như thế nào trong những đêm hai người ân ái. Ả không thấy sung sướиɠ, hoàn toàn không. Còn với Taena thì có. Hai núʍ ѵú cô ta như hai viên kim cương đen, còn vùиɠ ҡíи của cô ta trơn láng và ướŧ áŧ. Robert chắn chắn sẽ
yêu ngươi đến hàng giờ. Thái hậu thọc một ngón tay vào trong vùng nước ướŧ áŧ của người phụ nữ Myr, rồi một ngón tay nữa, thọc vào và rút ra liên tục. Nhưng một khi vào bên trong ngươi, ông ta sẽ làm thật mạnh để cố nhớ ra tên ngươi.
Ả muốn thử xem đối với một phụ nữ hưng phấn có dễ dàng như với Robert hay không. Hàng vạn đứa con ngài bị bóp nát trong tay em, thưa bệ hạ, ả nghĩ và thọc một ngón tay nữa vào bên trong người phụ nữ Myr. Khi ngài còn đang ngáy, em sẽ liếʍ các con trai ngài ra khỏi mặt và ngón tay, từng đứa, từng đứa một. Ôi các hoàng tử màu trắng đυ.c nhớp nháp. Ngài đòi thực hiện quyền làm chồng, nhưng trong bóng tối ta ăn sống hết những kẻ thừa kế của ngài. Taena rùng mình. Cô ta hổn hển câu gì đó bằng
thứ tiếng lạ lẫm, sau đó lại rùng mình, cong lưng và hét lên. Cô ta làm như đang bị đâm thủng bụng không bằng, ả nghĩ. Trong giây lát ả tưởng tượng những ngón tay mình là răng nanh lợn lòi, và ả đang
xé người phụ nữ Myr ra làm đôi từ háng cho tới họng.
Vẫn chẳng có ích gì.
Ta chưa bao giờ có cảm giác với ai được như với Jaime.
Khi ả rút tay ra, Taena vồ lấy ngón tay ả và hôn lên đó. “Thái hậu ngọt ngào, thần phải làm thế nào để đem lại khoái lạc cho người?” Cô ta trượt tay lên người Cersei và chạm vào vùиɠ ҡíи của ả. “Hãy
nói cho thần biết người muốn như thế nào, tình yêu của thần.”
“Bỏ tay ra đi.” Cersei quay người đi và kéo bộ đồ ngủ lên che người, run rẩy. Bình minh đang lên.
Trời sắp sáng rồi, và ta sẽ quên tất cả những việc này.
Nó chưa bao giờ xảy ra cả.