- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Lời Tiên Tri
- Chương 1: Alayne
Lời Tiên Tri
Chương 1: Alayne
Mặt trời lên cao dần, ánh sáng rọi vào phòng qua các ô cửa sổ. Alayne ngồi dậy trên giường và vươn vai. Nghe thấy tiếng động, Gretchel lập tức tỉnh dậy vội vàng đem áo ngủ đến cho cô. Qua một đêm, căn phòng trở nên lạnh lẽo. Khi mùa đông đến sẽ còn lạnh hơn rất nhiều, cô thầm nghĩ. Mùa đông sẽ làm cho nơi này băng giá như một hầm mộ. Alayne mặc chiếc áo choàng dài và thắt lưng ở ngang hông. “Lửa sắp tàn rồi,” cô quan sát. “Bà cho thêm củi vào được không.”
“Vâng thưa tiểu thư,” người phụ nữ lớn tuổi trả lời.
Phòng của Alayne ở Tháp Trinh Nữ to và xa hoa hơn căn phòng ngủ bé tẹo nơi cô ở trước kia khi phu nhân Lysa còn sống. Giờ thì cô có một phòng thay đồ và phòng vệ sinh riêng, cô còn có cả một ban công đá trắng chạm trổ nhìn thẳng xuống thung lũng. Trong khi Gretchel châm thêm củi, Alayne nhón chân trần đi dọc căn phòng và lẻn ra ngoài. Nền đá lạnh ngắt dưới chân cô và gió thổi dữ dội như thường lệ. Tuy nhiên, trong giây lát, khung cảnh bên ngoài khiến cô quên hết tất cả những điều đó. Trong số bảy tòa tháp mảnh mai của Eyrie thì Tháp Trinh Nữ nằm ở xa nhất về phía đông, vì thế cả vùng Thung Lũng thu lại trong tầm mắt cô, những khu rừng, sông suối và cánh đồng đều mờ mịt trong sương sớm. Ánh mặt trời chiếu xuống những ngọn núi khiến chúng ánh lên như vàng ròng.
Đáng yêu quá. Đỉnh núi Cây Giáo của Người Khổng Lồ phủ đầy tuyết hiện ra sừng sững trước mặt cô, một vùng núi đá và băng tuyết bao la khiến tòa lâu đài trên triền núi trở nên nhỏ xíu. Những trụ băng dài tới 6 mét phủ kín mép vách đá nơi thác Nước Mắt của Alyssa ầm ầm đổ xuống vào mùa hè.
Một chú chim ưng sải cánh trên thác nước đóng băng, đôi cánh dang rộng trên bầu trời lúc bình minh.
Ước gì mình cũng có cánh.
Cô đặt tay lên dãy chấn song bằng đá chạm và ngó xuống rìa đá. Cô có thể nhìn thấy trạm Trời phía dưới cách đó 180 mét, những bậc đá được đυ.c vào núi, con đường ngoằn ngoèo dẫn qua trạm
Tuyết và trạm Đá xuống tận đáy thung lũng. Cô còn nhìn thấy cả những tòa tháp và pháo đài của Cổng Mặt Trăng nhỏ xíu như đồ chơi của trẻ con. Xung quanh tường thành, quân đội của nhóm các lãnh chúa phản đối Petyr đang đi lại, họ chui ra từ trong những chiếc lều như kiến bò ra khỏi tổ. Ước gì họ chỉ là những con kiến, cô nghĩ, chúng ta sẽ giẫm lên và đè nát họ.
Hai ngày trước, lãnh chúa trẻ Hunter và binh lính của anh ta đã gia nhập với những người khác. Nestor Royce đã đóng hết các cánh cổng dẫn lên đây, nhưng quân đội của ông ta chưa có đến ba trăm người. Các lãnh chúa phản đối Petyr ai cũng đem theo một nghìn quân, và bọn họ có sáu người tất cả. Alayne biết rõ tên tuổi từng người trong số họ. Benedar Belmore, lãnh chúa vùng Strongsong. Symond
Templeton, hiệp sĩ Cửu Tinh. Horton Redfort, lãnh chúa vùng Redfort. Anya Waynwood, phu nhân vùng Ironoaks. Gilwood Hunter, còn được mọi người gọi là lãnh chúa trẻ Hunter, lãnh chúa vùng
Longbow Hall. Và Yohn Royce, người hùng mạnh nhất trong số họ, Bronze Yohn đáng sợ, lãnh chúa vùng Runestone, anh em họ của Nestor và là trưởng chi trên của gia tộc Royce. Sáu người họ đã tụ tập
ở Runestone sau khi Lysa Arryn qua đời, và ở đó họ thề sẽ bảo vệ Lãnh chúa Robert, bảo vệ vùng Thung Lũng và bảo vệ lẫn nhau. Lời tuyên bố của họ không nhắc gì đến Lãnh Chúa Bảo Hộ mà chỉ nói
về việc chấm dứt tình trạng cai trị tồi tệ, cùng với “đám bạn giả dối và những kẻ cố vấn quỷ quyệt”
nữa.
Một luồng gió lạnh lùa vào chân. Cô quay vào và chọn một chiếc váy để mặc khi ăn sáng. Petyr đã cho cô cả tủ quần áo của người vợ quá cố, một gia tài nào lụa là, sa tanh, nhung, lông thú, nhiều hơn cả
những gì cô từng mơ ước, tuy nhiên chúng đều rộng thùng thình. Phu nhân Lysa đã trở nên quá đẫy đà sau một thời gian dài nhiều lần mang thai, lưu thai rồi sẩy. Tuy nhiên vẫn có vài bộ váy cũ nhất được may cho tiểu thư Lysa Tully vùng Riverrun, và vài bộ váy khác được Gretchel chỉnh sửa cho vừa với Alayne, vì tuy mới 13 tuổi nhưng chân cô đã dài bằng chân dì cô lúc 20.
Sáng nay cô thích chiếc váy viền lông thú với hai mảng màu xanh đỏ của Nhà Tully. Gretchel giúp cô xỏ tay vào hai ống tay loe và buộc dây ở sau lưng, sau đó chải và kẹp tóc cho cô. Alayne vừa
nhuộm lại tóc tối qua trước khi đi ngủ. Thứ thuốc mà dì cô đưa cho giúp biến mái tóc màu mật ong óng
ả của Sansa thành màu nâu sẫm của Alayne, nhưng chẳng bao lâu sau chân tóc đỏ rực sẽ lại mọc lên. Mình sẽ phải làm gì khi hết thuốc nhuộm đây? Thứ thuốc nước này được mang về từ Tyrosh, tít tận
phía bên kia biển hẹp.
Khi xuống ăn sáng, một lần nữa Alayne phải ngạc nhiên vì sự tĩnh mịch của Eyrie. Có lẽ chẳng tòa lâu đài nào trên khắp Bảy Phụ Quốc có thể im ắng hơn thế. Người phục vụ ở đây vừa ít ỏi, vừa già
nua, họ lại phải nói thật nhỏ nhẹ để không làm lãnh chúa nhỏ giật mình. Trên núi không có ngựa, không có chó săn sủa nhặng xị gầm gừ, không có các hiệp sĩ luyện tập trong sân. Ngay cả tiếng bước chân của lính gác dường như nghe cũng nghèn nghẹt lạ thường khi nện trên hành lang bằng đá xám. Cô nghe được tiếng gió rên xiết và ầm ào quanh các ngọn tháp, nhưng tất cả chỉ có thế. Khi mới tới Eyrie, cô còn nghe thấy tiếng dòng thác Nước Mắt Alyssa chảy róc rách, nhưng giờ thác nước đã đóng băng. Gretchel nói từ giờ đến mùa xuân, tòa lâu đài sẽ luôn im ắng như vậy.
Cô thấy Lãnh chúa Robert đang ngồi một mình trong Sảnh Ban Mai phía trên nhà bếp. Cậu đang ngoáy chiếc thìa gỗ trong một cái tô to đựng cháo và mật ong. “Ta muốn ăn trứng,” cậu phàn nàn khi
nhìn thấy cô. “Ta muốn ăn trứng luộc lòng đào, một ít thịt thăn xông khói nữa.”
Họ không có trứng, cũng chẳng có thịt xông khói. Những vựa lúa của Eyrie cung cấp đủ yến mạch, ngô và lúa mạch cho họ ăn trong cả năm, nhưng thực phẩm tươi thì họ lại phải nhờ một cô con hoang tên Mya Stone đem từ dưới thung lũng lên. Tuy nhiên lúc này Nhóm Tuyên Ngôn cắm trại quanh chân núi nên Mya không có cách nào vượt qua được. Lãnh chúa Belmore, người đầu tiên trong số sáu người
tới Cổng Thành, đã gửi quạ truyền tin tới Ngón Út rằng thực phẩm sẽ không được cung cấp lên Eyrie chừng nào ông còn chưa đưa Lãnh chúa Robert xuống. Thực ra gọi là vây hãm thì cũng không hẳn, chưa hẳn, nhưng đó là điều gần như chắc chắn sẽ xảy ra.
“Khi nào Mya tới ngài sẽ được ăn trứng, muốn ăn bao nhiêu tùy thích,” Alayne hứa hẹn với lãnh chúa nhỏ. “Cô ấy sẽ mang trứng, bơ, dưa và tất cả các món ngon lên đây.”
Cậu nhóc vẫn không thỏa mãn. “Ta muốn ăn trứng ngay hôm nay cơ.”
“Robin ngọt ngào ơi, ngài cũng biết hôm nay chúng ta không có trứng mà. Nào, giờ hãy ăn cháo đi.
Cháo ngon lắm.” Nói rồi cô tự xúc ăn một thìa đầy.
Robert gẩy đi gẩy lại chiếc thìa nhưng không buồn đưa lên miệng. “Ta không đói,” cậu quyết định. “Ta muốn quay về giường. Đêm qua ta không ngủ được chút nào. Ta nghe thấy tiếng hát. Maester
Colemon cho ta rượu thuốc ngủ nhưng ta vẫn nghe thấy.”
Alayne đặt thìa xuống. “Nếu đêm qua có tiếng hát thì tôi cũng phải nghe thấy chứ. Chỉ là ngài gặp ác mộng thôi.”
“Không, đó không phải là giấc mơ.” Mắt cậu ngân ngấn nước. “Marillion lại hát. Cha cô nói hắn đã chết, nhưng thực ra không phải.”
“Hắn chết rồi mà.” Cô thấy sợ khi nghe cậu nói như vậy. Cậu bé gầy gò và ốm yếu đã đủ lắm rồi, giờ lại còn bị điên nữa thì sao? “Robin ngọt ngào ơi, hắn chết rồi. Marillion yêu mẹ ngài rất nhiều nên hắn không thể tiếp tục sống trước những gì hắn đã làm với bà ấy. Vì thế hắn lên trời rồi.” Alayne chưa nhìn thấy cái xác, cả Robert cũng vậy, nhưng cô không nghi ngờ gì chuyện hắn ta đã chết. “Hắn không
còn sống trên đời nữa. Thật đấy.”
“Nhưng đêm nào ta cũng nghe thấy hắn hát. Ngay cả khi ta đóng cửa chớp lại và úp gối lên đầu. Lẽ ra cha cô nên cắt lưỡi hắn. Ta đã bảo ông ấy như thế rồi mà ông ấy không chịu.”
Hắn cần có lưỡi để nhận tội. “Thôi ngoan nào, ăn cháo đi,” Alayne dỗ dành. “Nào, ăn vì tôi được không?”
“Ta không muốn ăn cháo.” Robert ném cái thìa bay ngang phòng. Nó đập trúng một tấm thảm treo và để lại vết cháo dính trên mặt trăng màu trắng bạc. “Lãnh chúa muốn ăn trứng!”
“Lãnh chúa sẽ ăn cháo và phải thấy biết ơn vì điều đó,” Petyr lên tiếng từ phía sau.
Alayne quay lại và thấy ông đang đứng ở bậc cửa vòm cùng với Maester Colemon bên cạnh. “Cháu phải nghe lời Lãnh Chúa Bảo Hộ, nghe không,” vị học sĩ nói. “Các lãnh chúa chư hầu của cháu
đang trên đường lên núi để tỏ lòng kính trọng, vì thế cháu phải ở trong tình trạng khỏe mạnh nhất.”
Robert dụi mắt trái bằng khớp ngón tay. “Đuổi chúng đi. Ta không muốn bọn chúng. Nếu chúng lên đây, ta sẽ cho chúng bay.”
“Nghe con nói ta cũng rất muốn như vậy, nhưng e rằng ta đã hứa đem lại an toàn cho họ,” Petyr nói. “Dù thế nào thì cũng đã muộn rồi, chúng ta không thể bảo họ quay về được nữa. Giờ này chắc họ
cũng lên được tới trạm Đá rồi.”
“Sao họ không để chúng ta yên?” Alayne than vãn. “Chúng ta chẳng làm gì hại họ cả. Họ cần gì ở chúng ta chứ?”
“Chỉ cần Lãnh chúa Robert. Cậu bé, và vùng Thung Lũng.” Petyr mỉm cười. “Họ có tám người tất cả. Lãnh chúa Nestor dẫn họ lên, và đi cùng họ còn có Lyn Corbray nữa. Ser Lyn không phải kiểu
người chịu đứng ngoài cuộc khi ngửi thấy mùi đổ máu.”
Những lời đó của ông chẳng giúp cô đỡ sợ hãi chút nào. Số người Lyn Corbray gϊếŧ chết trong các cuộc đấu tay đôi cũng nhiều không kém số người ông ta gϊếŧ ngoài chiến trận. Cô biết hắn giành được danh hiệu hiệp sĩ trong cuộc nổi loạn của Robert, khi đầu tiên chống lại Lãnh chúa Jon Arryn ở cổng Gulltown, nhưng sau đó chiến đấu dưới cờ của ông tại Trident, nơi hắn gϊếŧ chết hoàng tử Lewyn vùng Dorne, một hiệp sĩ áo trắng của Ngự Lâm Quân. Petyr nói hoàng tử Lewyn đã bị thương rất nặng trước khi buộc phải đối mặt với thanh kiếm Tiểu Thư Cô Độc, tuy nhiên ông cũng nói, “Đừng ai dại dột nói
điều đó với Corbray. Kẻ nào dám làm vậy sẽ sớm có cơ hội được hỏi Martell sự thật… dưới địa ngục.”
Ngay cả khi những điều cô nghe được từ lính gác của Lãnh chúa Robert chỉ là một nửa sự thật thì Lyn Corbray vẫn nguy hiểm hơn cả sáu lãnh chúa trong Nhóm Tuyên Ngôn cộng lại. “Tại sao hắn lại
tới đây?” cô hỏi. “Con tưởng Nhà Corbray ủng hộ cha chứ.”
“Lãnh chúa Lyonel Corbray rất phục tùng ta,” Petyr nói, “nhưng em trai ông ta lại đi con đường riêng. Ở Trident khi cha họ bị thương, chính Lyn là người rút thanh Tiểu Thư Cô Độc và chém chết tên vừa chém cha hắn. Trong khi Lyonel đang đưa cha già về chỗ các học sĩ ở hậu phương thì Lyn dẫn đầu
một đạo quân tấn công đám người Dorne đang đe dọa cánh trái của Robert, phá tan phòng tuyến của chúng và gϊếŧ chết Lewyn Martell. Vì thế khi lãnh chúa Corbray già qua đời, ông ta tặng lại thanh kiếm Tiểu Thư cho con trai thứ. Lyonel được thừa kế đất đai, danh hiệu, tòa lâu đài và tất cả tiền bạc, vậy mà ông ta vẫn cảm thấy không được hưởng đầy đủ quyền thừa kế. Trong khi đó Ser Lyn... hắn yêu quý ta nhường nào thì cũng yêu quý Lyonel chừng đó. Hắn cũng từng muốn giành lấy Lysa cho riêng mình.”
“Ta không thích Ser Lyn,” Robert khăng khăng. “Ta sẽ không cho hắn vào đây. Ông đuổi hắn xuống núi đi. Ta chưa bao giờ cho phép hắn lên đây. Không phải ở đây. Vùng Eyrie là bất khả xâm phạm, mẹ
đã nói vậy rồi.”
“Mẹ con qua đời rồi, tiểu lãnh chúa ạ. Từ giờ đến khi con 16 tuổi, ta sẽ cai quản Eyrie.” Petyr quay sang người phục vụ lưng gù đang lảng vảng gần cửa nhà bếp. “Mela, lấy cho lãnh chúa một cái
thìa mới. Ngài muốn ăn cháo.”
“Ta không muốn ăn! Cho cháo bay luôn đi!” Lần này Robert ném cái bát với cháo, mật ong và tất cả mọi thứ bên trong. Petyr Baelish mau lẹ tránh sang một bên, nhưng Maester Colemon không được nhanh nhẹn như thế. Chiếc bát gỗ bay thẳng vào ngực ông, trong khi toàn bộ thức ăn bên trong tung tóe lên vai, lên mặt. Ông kêu lên oai oái, chẳng giống phong thái một học sĩ chút nào, còn Alayne thì quay sang dỗ dành lãnh chúa nhỏ, nhưng lúc này đã quá muộn. Cậu bắt đầu bị co giật. Một bình sữa bay vèo xuống đất khi tay cậu đập phải. Khi cố đứng lên, cậu làm đổ chiếc ghế về phía sau và ngã nhào lên nó.
Một chân cậu đạp thẳng vào bụng Alayne, mạnh đến nỗi cô tưởng như nghẹt thở. “Ôi, thánh thần ơi,” cô nghe thấy Petyr nói với vẻ chán nản.
Từng giọt cháo đọng trên mặt và tóc Maester Colemon khi ông quỳ xuống cạnh cậu nhóc và lẩm bẩm vài lời trấn an. Một giọt cháo bò chậm chạp trên má phải của ông trông như một giọt nước mắt
lớn màu nâu xám. Alayne cố hy vọng cơn co giật lần này không quá tệ như lần trước. Khi cậu bé ngừng co giật, hai lính gác mặc áo choàng xanh da trời và giáp xích bạc được Petyr gọi đến. “Đưa tiểu lãnh chúa về giường và cho đỉa chích máu,” Lãnh Chúa Bảo Hộ nói, và tên lính cao hơn bế phốc cậu nhóc lên tay. Mình cũng có thể bế thằng bé được, Alayne nghĩ. Nó chẳng nặng hơn một con búp bê là bao.
Colemon nấn ná lại một chút trước khi đi theo. “Thưa ngài, cuộc thương lượng hôm nay tốt nhất nên rời sang hôm khác. Các cơn co giật của lãnh chúa nhỏ ngày càng tệ hơn kể từ khi phu nhân Lysa
qua đời. Thường xuyên hơn và cũng mạnh hơn. Tôi cho đỉa chích máu cậu bé thường xuyên hết mức có thể và trộn rượu thuốc ngủ với sữa hoa anh túc để giúp cậu ấy ngủ, nhưng...”
“Thằng bé ngủ mười hai tiếng một ngày,” Petyr nói. “Nhiều lúc ta sẽ cần nó thức.”
Vị học sĩ vuốt tay lên tóc, những giọt cháo nhỏ xuống sàn. “Phu nhân Lysa thường cho lãnh chúa nhỏ bú mỗi khi cậu ấy căng thẳng. Archmaester Ebrose nói sữa mẹ rất hữu ích cho sức khỏe.”
“Đây là cách cố vấn của ông đấy à, học sĩ? Rằng chúng ta phải tìm một vυ" em cho lãnh chúa vùng Eyrie, Người Bảo Vệ Thung Lũng sao? Chúng ta sẽ cai sữa cho thằng bé lúc nào? Vào ngày cưới của nó chăng? Như vậy nó có thể chuyển ngay từ ngậm ti vυ" nuôi sang ngậm ti vợ.” Tiếng cười giòn giã
của Lãnh chúa Petyr thể hiện rõ ông nghĩ về việc này như thế nào. “Không, ta không nghĩ vậy đâu. Theo ta ông nên tìm cách khác. Thằng bé rất thích đồ ngọt đúng không nhỉ?”
“Đồ ngọt à?” Colemon nhắc lại.
“Đúng. Các loại bánh ngọt, mứt, thạch, mật ong. Có thể pha một chút thuốc ngủ vào sữa cho thằng bé, ông đã thử chưa? Chỉ một nhúm nhỏ thôi để nó tĩnh tâm và không co giật nữa.”
“Một nhúm à?” Cục yết hầu trên cổ vị học sĩ trồi lên rồi thụt xuống khi ông nuốt nước bọt. “Một nhúm nhỏ... có thể được, có thể được. Không quá nhiều, và không quá thường xuyên, vâng, có thể tôi
sẽ thử xem sao...”
“Một nhúm,” Lãnh chúa Petyr nói, “trước khi ông dẫn thằng bé đến gặp các vị lãnh chúa.”
“Tuân lệnh ngài.” Vị học sĩ nhanh chóng rời đi, chuỗi xích trên cổ ông chạm vào nhau leng keng theo mỗi bước chân.
“Cha,” Alayne hỏi khi ông ta đi khuất, “cha có muốn dùng chút cháo cho bữa sáng không?”
“Ta ghét cháo.” Ông nhìn cô bằng ánh mắt của Ngón Út. “Ta muốn có bữa sáng bằng một nụ hôn hơn.”
Một cô con gái thực sự sẽ không từ chối cha mình một nụ hôn, vì thế Alayne tới bên ông và hôn nhanh lên má, sau đó lui ra xa cũng nhanh chóng như vậy.
“Miễn cưỡng quá nhỉ.” Ngón Út mỉm cười, nhưng ánh mắt ông thì lạnh tanh. “Được rồi, nhân thể ta có các nhiệm vụ khác cho con đây. Bảo đầu bếp nấu một chút rượu đỏ với mật ong và nho khô. Các vị khách của chúng ta sẽ rất lạnh và khát sau một chuyến leo núi dài. Con sẽ gặp họ khi họ tới và bưng đồ ăn nhẹ cho họ. Rượu, bánh mỳ và pho mát. Chúng ta còn những loại pho mát nào nhỉ?”
“Pho mát trắng hắc và pho mát xanh hôi ạ.”
“Loại trắng đi. Và con cũng nên đi thay trang phục khác.”
Alayne nhìn xuống váy của mình với hai màu xanh đậm và đỏ sẫm của Riverrun. “Nó quá…”
“Nó quá đậm chất Tully. Nhóm Tuyên Ngôn sẽ không vui đâu khi nhìn thấy con gái ta nghênh ngang mặc đồ của người vợ quá cố của ta. Chọn bộ khác đi. Ta có cần nhắc con phải tránh màu xanh da trời
và màu kem không đấy?”
“Không ạ.” Xanh da trời và kem là màu của Nhà Arryn. “Cha nói có tám người... và Bronze Yohn là một trong số họ?”
“Kẻ duy nhất đáng gờm ở đây.”
“Bronze Yohn biết con,” cô nhắc. “Ông ta là khách ở Winterfell khi con trai ông lên phương bắc để gia nhập Đội Tuần Đêm.” Hồi đó cô chết mê chết mệt Ser Waymar, Sansa lờ mờ nhớ lại, nhưng đó
là chuyện từ cách đây lâu lắm rồi, khi cô còn là một bé gái ngu ngốc. “Và đó không phải là lần duy nhất. Lãnh chúa Royce cũng nhìn thấy... ông ta nhìn thấy Sansa Stark một lần nữa ở Vương Đô trong cuộc đấu thương ngựa của quân sư.”
Petyr đặt một ngón tay dưới cằm cô. “Chắc chắn lão Royce đó có liếc qua khuôn mặt xinh đẹp này, nhưng đó chỉ là một trong hàng ngàn khuôn mặt. Một người tham gia đấu thương có nhiều việc phải lo nghĩ hơn là chú ý một đứa nhóc trong đám đông. Và ở Winterfell, Sansa chỉ là một bé gái với mái tóc mật ong. Còn con gái ta là một thiếu nữ cao lớn trưởng thành, và tóc cô ấy màu hạt dẻ. Con người chỉ
nhìn thấy những gì họ muốn nhìn thôi, Alayne.” Ông hôn lên mũi cô. “Bảo Maddy nhóm lửa trong phòng khách nhé. Ta sẽ tiếp đón các vị lãnh chúa trong Nhóm Tuyên Ngôn ở đó.”
“Không phải trên Thượng Sảnh sao?”
“Không. Ta không muốn họ nhìn thấy ta quanh quẩn gần chiếc ngai cao của Nhà Arryn, nếu không họ sẽ tưởng ta thèm được ngồi lên đó. Những kẻ thân thế thấp hèn như ta không được phép thèm khát
một vị trí cao như vậy.”
“Phòng khách.” Lẽ ra cô nên dừng lại ở đó, nhưng lời lẽ cứ tự nhiên tuôn ra khỏi miệng cô. “Nếu cha giao cho họ Robert...”
“...và vùng Thung Lũng?”
“Họ vẫn đang có vùng Thung Lũng mà.”
“Ồ, đúng rồi, họ nắm trong tay phần lớn. Tuy nhiên không phải là tất cả. Ta rất được yêu mến ở Gulltown và có một số bạn bè là lãnh chúa. Grafton, Lynderly, Lyonel Corbray... nhưng ta đảm bảo với con họ chẳng là gì so với các lãnh chúa trong Nhóm Tuyên Ngôn. Tuy nhiên, con muốn chúng ta phải đi đâu hả Alayne? Quay về thành quách vĩ đại của ta ở quần đảo Fingers chắc?”
Cô đã nghĩ về việc đó. “Joffrey đã ban cho cha Harrenhal. Cha là lãnh chúa ở đó.”
“Trên danh nghĩa thôi. Ta cần một danh hiệu lớn để cưới được Lysa, và Nhà Lannister không định trao cho ta Casterly Rock.”
“Đúng, nhưng tòa lâu đài là của cha.”
“À đúng rồi, thật là một tòa lâu đài nguy nga làm sao. Những đại sảnh như hang hốc và các tòa tháp vỡ, ma quỷ, gió lùa, đổ nát tới mức không thể dùng lò sưởi, không thể đóng quân đồn trú… và đó
mới chỉ là một phần của lời nguyền.”
“Lời nguyền chỉ có trong bài hát và các câu chuyện kể thôi.”
Câu nói đó có vẻ khiến ông thích thú. “Đã có ai viết bài hát về một cây thương tẩm độc đâm chết Gregor Clegane chưa? Hay về tên lính đánh thuê trước hắn, kẻ bị Ser Gregor bẻ dần chân tay? Tên đó chiếm tòa lâu đài từ Ser Amory Lorch, kẻ nhận nó từ Lãnh chúa Tywin. Lorch thì bị một con gấu gϊếŧ
chết, còn tên lùn của con gϊếŧ kẻ còn lại. Phu nhân Whent cũng chết rồi, ta nghe nói vậy. Các gia tộc Lothston, Strong, Harroway,... Harrenhal trừ khử bất kỳ bàn tay nào chạm vào nó.”
“Thế thì trao nó cho Lãnh chúa Frey đi.”
Petyr bật cười. “Có lẽ vậy. Hoặc tốt hơn ta nên trao cho Cersei ngọt ngào. Mà thôi, ta không nên nói những lời cay nghiệt như thế về thái hậu. Ả có gửi cho ta vài tấm thảm tuyệt đẹp. Chẳng phải cô ta
rất tử tế sao?”
Cái tên của thái hậu khiến cô điếng người. “Thái hậu không tử tế gì hết. Bà ta làm con sợ. Nếu bà ta biết con đang ở đâu…”
“…thì ta sẽ phải loại ả khỏi cuộc chơi sớm hơn dự tính. Đấy là trong trường hợp ả chưa tự kết liễu mình trước.” Petyr mỉm cười nói đùa với cô. “Trong trò chơi vương quyền, ngay cả những kẻ thấp hèn nhất cũng có tâm nguyện của riêng mình. Đôi khi họ từ chối đi những nước mà con đã vạch sẵn ra cho họ. Hãy nhớ cho kỹ điều đó, Alayne. Đó là bài học mà Cersei Lannister vẫn chưa học được. Giờ thì, không phải con còn có nhiệm vụ cần làm đó sao?”
Cô làm theo những gì được dặn. Cô đi hâm nóng rượu trước, sau đó tìm một bánh pho mát trắng hắc thích hợp và sai đầu bếp nướng bánh mỳ đủ cho hai mươi người, đề phòng Nhóm Tuyên Ngôn đem theo nhiều người hơn dự kiến. Một khi đã ăn bánh mỳ và muối ở đây, họ sẽ trở thành khách của chúng ta và không thể làm hại chúng ta được. Nhà Frey dám phá bỏ luật lệ về lòng hiếu khách khi chúng gϊếŧ
mẹ và anh trai cô ở Song Thành, nhưng cô không tin các lãnh chúa cao quý như Yohn Royce sẽ hạ mình làm điều tương tự.
Tiếp theo là phòng khách. Một tấm thảm kiểu Myr được trải trên sàn nên cô không cần trải chiếu cói. Alayne yêu cầu hai tên hầu cận dựng chiếc bàn chân rời lên và đem ra tám chiếc ghế nặng làm từ gỗ sồi và da. Nếu là chuẩn bị tiệc, cô sẽ cho đặt hai chiếc ghế hai đầu bàn và mỗi cạnh bàn ba chiếc, nhưng đây không phải là bữa tiệc. Cô cho người sắp sáu chiếc ghế ở một bên và hai chiếc ở bên còn lại. Đến giờ này có lẽ Nhóm Tuyên Ngôn đã leo được tới trạm Tuyết. Thông thường phải mất một ngày để lên núi nếu cưỡi la. Còn nếu leo bộ thì hầu như mất đến vài ngày.
Có thể các lãnh chúa sẽ nói chuyện đến khuya. Họ sẽ cần vài cây nến mới. Sau khi Maddy nhóm lửa, cô sai cô ta đi lấy nến sáp ong mà ngày xưa Lãnh chúa Waxley tặng cho phu nhân Lysa để lấy lòng bà. Sau đó cô xuống bếp một lần nữa để kiểm tra lại rượu và bánh mỳ. Mọi thứ đều có vẻ ổn, cô vẫn
còn đủ thời gian tắm gội và thay quần áo.
Cô dừng lại để ý một chiếc váy lụa màu tía, sau đó là một chiếc váy nhung xanh đậm ánh bạc làm tôn lên màu mắt của cô, nhưng cuối cùng cô nhớ ra thân phận Alayne chỉ là một đứa con hoang, vì thế cô không được mặc những thứ cao quý hơn địa vị của mình. Chiếc váy cô chọn làm bằng len lông cừu
màu nâu sậm đơn giản, với vạt áo, ống tay và gấu viền lá và dây nho thêu bằng chỉ kim tuyến. Chiếc váy trông khiêm tốn, phù hợp và chẳng xa hoa hơn đồ của một hầu gái là bao. Petyr còn cho cô toàn bộ số nữ trang của phu nhân Lysa, cô thử vài chiếc vòng cổ, nhưng trông chúng đều quá phô trương. Cuối cùng, cô chọn một chiếc ruy băng nhung đơn giản màu vàng. Khi Gretchel đưa cho cô chiếc gương bạc của Lysa, cô thấy màu chiếc ruy băng kết hợp hoàn hảo với màu tóc nâu trầm của Alayne. Lãnh chúa Royce sẽ không bao giờ nhận ra ta, cô nghĩ. Làm sao có thể nhận ra được chứ, khi đến ta còn suýt chẳng nhận ra mình.
Cảm thấy bản thân cũng táo bạo chẳng kém gì Petyr Baelish, Alayne Stone khoác lên mình bộ dạng tươi tỉnh nhất và xuống nhà gặp các vị khách.
Eyrie là tòa lâu đài duy nhất trên Bảy Phụ Quốc có cổng chính bên dưới nhà ngục. Những bậc thang bằng đá trơn trượt bò quanh sườn núi qua các trạm gác là trạm Đá và trạm Tuyết, sau đó kết thúc
ở Cổng Trời. Khoảng 200 mét cuối cùng con đường dốc đứng, buộc các vị khách phải xuống đi bộ và lựa chọn. Họ có thể dùng chiếc giỏ gỗ đung đưa vẫn dùng để kéo hàng hoặc dùng cái bíu tay được
khắc vào đá để trèo lên một ống khói bằng đá.
Lãnh chúa Redfort và phu nhân Waynwood, hai người cao tuổi nhất trong Nhóm Tuyên Ngôn, chọn lên giỏ để được kéo lên, sau đó chiếc giỏ được hạ xuống một lần nữa cho Lãnh chúa Belmore béo ị. Các lãnh chúa khác quyết định trèo lên. Alayne gặp họ trong Sảnh Trăng Khuyết bên cạnh một lò sưởi ấm áp, nơi cô chào đón các vị khách nhân danh Lãnh chúa Robert và phục vụ họ bánh mỳ, pho mát và
rượu hâm nóng đựng trong cốc bạc.
Petyr đã đưa cho cô cả một cuốn gia huy để học thuộc, vì thế dù không biết mặt cô cũng biết huy hiệu của mỗi nhà. Lâu đài đỏ tất nhiên là Lãnh chúa Redfort; một người đàn ông thấp lùn với bộ râu
xám gọn gàng và đôi mắt ôn hòa. Phu nhân Anya là người phụ nữ duy nhất trong Nhóm Tuyên Ngôn, bà mặc một chiếc áo choàng không tay màu xanh đậm với hình bánh xe gãy của Nhà Waynwood đính bằng cườm đen. Sáu quả chuông bạc trên nền tía là lãnh chúa Belmore với cái bụng bự và đôi vai tròn. Bộ râu của ông màu vàng xám mọc ra lởm chởm từ chiếc cằm ba bốn ngấn. Ngược lại, bộ râu của Symond Templeton màu đen và có hình chóp ngược. Chiếc mũi khoằm và đôi mắt xanh dương khiến hiệp sĩ Cửu Tinh trông như một con chim săn mồi tao nhã. Chiếc áo chẽn của ông có hình chín ngôi sao đen trong một dấu X màu vàng. Chiếc áo khoác lông chồn ecmin của lãnh chúa trẻ Hunter khiến cô bối rối cho đến khi cô nhìn thấy chiếc ghim cài áo hình năm mũi tên bạc xòe hình quạt. Nếu nhìn vẻ bề ngoài thì Alayne sẽ đoán ông ta xấp xỉ 50 chứ không phải 40 tuổi. Cha ông ta trị vì Longbow Hall gần sáu mươi năm, và sau đó chết đột ngột đến nỗi người đời rỉ tai nhau rằng vị lãnh chúa mới đã phải ra tay thúc đẩy quyền thừa kế của mình. Hai má và mũi Hunter đỏ như trái táo, chứng tỏ ông có một tình yêu sâu đậm với trái nho. Nên cô luôn để ý rót đầy rượu vào cốc mỗi khi ông uống cạn.
Người trẻ nhất trong hội có hình ba con quạ trên ngực, dưới móng vuốt của mỗi con là một trái tim đỏ máu. Mái tóc nâu của hắn dài đến vai; một lọn tóc xoăn rủ xuống trước trán. Ser Lyn Corbray, Alayne vừa nghĩ vừa lo lắng liếc nhìn khuôn hàm cứng rắn và đôi mắt cương nghị của vị hiệp sĩ.
Người xuất hiện cuối cùng là anh em Nhà Royce, Lãnh chúa Nestor và Bronze Yohn. Lãnh chúa vùng Runestone cao không kém gì Chó Săn. Dù tóc đã bạc và khuôn mặt nhăn nheo nhưng Lãnh chúa Yohn hẳn vẫn có thể bẻ gãy xương những gã trẻ tuổi hơn bằng đôi tay xương xẩu vĩ đại. Khuôn mặt nhăn nheo nghiêm khắc của ông khơi lại mọi ký ức của Sansa về Winterfell. Cô nhớ hình ảnh ông ngồi
ở bàn nói chuyện nhỏ to với mẹ cô. Cô nghe thấy giọng nói vang vang của ông dội vào tường khi ông quay về sau chuyến đi săn với con hươu đực trên yên ngựa. Cô nhìn thấy ông trong sân với thanh kiếm tập trong tay, đè cha cô xuống đất và quay lại đánh thắng cả Ser Rodrik. Ông ấy sẽ nhận ra mình mất.
Tại sao không chứ? Liệu cô có nên lao đến quỳ dưới chân ông, cầu xin ông bảo vệ không? Ông ấy chưa bao giờ chiến đấu vì Robb, vậy thì tại sao phải chiến đấu vì mình? Chiến tranh đã kết thúc và Winterfell đã sụp đổ rồi. “Lãnh chúa Royce,” cô bẽn lẽn hỏi, “ngài có muốn uống một cốc rượu cho
bớt lạnh không?”
Đôi mắt màu xám đen của Bronze Yohn giấu một nửa sau cặp lông mày rậm nhất mà cô từng thấy từ trước tới giờ. Chúng nhăn lại khi ông nhìn xuống cô. “Ta có biết cô không, cô gái?”
Alayne tưởng như cô vừa nuốt mất lưỡi, nhưng Lãnh chúa Nestor đã cứu cô. “Alayne là con ngoài giá thú của Lãnh Chúa Bảo Hộ,” ông cộc cằn nói với người anh em họ của mình.
“Ngón út của Ngón Út bận rộn quá nhỉ,” Lyn Corbray nói với nụ cười hàm ý. Belmore phá lên cười và Alayne cảm nhận được hai má cô ửng đỏ.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi, bé con?” Phu nhân Waynwood hỏi.
“14, thưa phu nhân.” Trong khoảnh khắc cô quên cả tuổi của Alayne. “Và tôi không phải bé con, mà là một thiếu nữ trưởng thành rồi.”
“Và hy vọng vẫn còn là thiếu nữ.” Bộ ria rậm rạp của lãnh chúa trẻ Hunter che kín khuôn miệng ông ta.
“Vẫn đấy,” Lyn Corbray nói tiếp, như thể cô không có mặt ở đó. “Nhưng tôi nghĩ cũng sắp đến ngày hái quả rồi.”
“Ở Heart’s Home người ta gọi đó là phép lịch thiệp à?” Tóc phu nhân Anya Waynwood đang bạc dần, quanh mắt bà có những vết chân chim và dưới cằm bà da thịt đã nhão, nhưng phong thái quý tộc ở bà thì không lẫn vào đâu được. “Con bé còn trẻ và là phái yếu, lại phải trải qua nhiều nỗi kinh hoàng
rồi. Ngài hãy chú ý miệng lưỡi của mình một chút, ser.”
“Lưỡi tôi tôi tự lo,” Corbray trả lời. “Quý bà nên tự lo cho mình thì hơn. Tôi chưa bao giờ thích bị quở trách hay trừng phạt, nhìn số người bị gϊếŧ là bà có thể thấy.”
Phu nhân Waynwood quay đi. “Tốt nhất hãy dẫn chúng ta đến gặp cha cô, Alayne. Chúng ta phải giải quyết xong việc này càng sớm càng tốt.”
“Lãnh Chúa Bảo Hộ đang đợi mọi người trong phòng khách. Các lãnh chúa hãy theo tôi.” Từ Sảnh Mặt Trăng, họ leo thêm một nhịp cầu thang dốc bằng đá cẩm thạch với những khúc quanh để tránh hầm
mộ và ngục tối, sau đó đi qua bên dưới ba lỗ phòng thủ. Nhóm Tuyên Ngôn vờ lờ đi sự có mặt của chúng. Belmore nhanh chóng thở phì phò như ống bễ, còn mặt Redfort thì chuyển sang xám ngoét như màu tóc của ông.
Lính gác trên đỉnh thang nâng khung lưới sắt lên khi họ tới. “Đường này, thưa các lãnh chúa.” Alayne dẫn họ xuống con đường có mái vòm, đi qua hơn chục tấm thảm treo tường lộng lẫy. Ser
Lothor Brune đứng bên ngoài phòng khách. Ông mở cửa cho họ và theo vào trong.
Petyr đang ngồi sau một chiếc bàn chân rời với cốc rượu trên tay, mắt đang chăm chú đọc một cuộn da cứng màu trắng. Ông ngẩng lên khi các lãnh chúa trong Nhóm Tuyên Ngôn tiến vào. “Chào mừng các lãnh chúa. Và cả phu nhân nữa. Quãng đường lên đây hẳn là rất mệt mỏi, ta hiểu chứ. Mời các vị ngồi. Alayne con gái yêu, lấy thêm rượu cho các vị khách quý đi.”
“Vâng thưa cha.” Cô hài lòng vì thấy nến đã được thắp lên; căn phòng tràn ngập mùi hạt nhục đậu khấu và các loại gia vị đắt tiền khác. Cô đi lấy bình rượu trong khi các vị khách ngồi xuống bên cạnh
nhau… tất cả, trừ hai người. Nestor Royce ngần ngừ một hồi, sau đó đi quanh bàn và đến ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Lãnh chúa Petyr. Còn Lyn Corbray không ngồi mà ra đứng bên cạnh lò sưởi. Quả táo hình trái tim bằng ruby trên chuôi kiếm của hắn sáng lên đỏ rực khi hắn giơ tay sưởi. Alayne thấy hắn mỉm cười với Ser Lothor Brune. Ser Lyn rất đẹp trai, vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành, cô nghĩ, nhưng mình không thích nụ cười của hắn.
“Tôi vẫn đang đọc bản tuyên ngôn đặc biệt này của mọi người,” Petyr bắt đầu. “Rất hay. Vị học sĩ nào viết bản tuyên ngôn này hẳn là có khả năng văn chương thiên phú. Ta chỉ ước mọi người cũng mời
ta ký vào đây.”
Câu nói khiến bọn họ bất ngờ. “Ngài?” Belmore hỏi. “Ký vào đó ấy à?”
“Ta cũng có khả năng dùng bút lông chẳng kém ai, và không ai yêu quý Lãnh chúa Robert bằng ta.
Với những người bạn giả dối và đám cố vấn hiểm độc này, chúng ta phải tìm mọi cách loại bỏ chúng.
Các lãnh chúa, ta toàn tâm toàn ý đứng về phe các ngài. Xin hãy chỉ cho ta phải ký vào chỗ nào.”
Alayne vừa rót rượu vừa nghe thấy tiếng cười khúc khích của Lyn Corbray. Những người còn lại có vẻ lúng túng cho đến khi Bronze Yohn Royce bẻ bẻ các khớp tay và nói, “Chúng ta không đến đây
để xin chữ ký của ngài. Chúng ta cũng không định ngồi tán dóc với ngài, Ngón Út ạ.”
“Tiếc quá. Ta rất thích những câu chuyện phiếm dễ thương.” Petyr để tấm giấy da sang một bên. “Được thôi, vậy hãy nói toạc ra. Mọi người muốn gì ở ta, thưa các lãnh chúa và phu nhân?”
“Chúng ta chẳng cần gì ở ngài.” Symond Templeton nhìn Lãnh Chúa Bảo Hộ chằm chằm bằng đôi mắt xanh dương lạnh lẽo. “Chúng ta muốn ngài đi khỏi đây.”
“Đi?” Petyr giả vờ ngạc nhiên. “Ta sẽ đi đâu?”
“Nhà vua đã phong cho ngài làm lãnh chúa của Harrenhal,” Lãnh chúa trẻ Hunter nói. “Thế là đủ lắm rồi.”
“Vùng đất ven sông cần có một lãnh chúa,” Horton Redfort già nói. “Riverrun vẫn đang bị bao vây, Bracken và Blackwood đang có chiến tranh, còn lũ cướp thì ngang nhiên tung hoành dọc hai bờ sông Trident, muốn cướp thì cướp, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ. Ngài đi đâu cũng sẽ thấy xác người nằm la liệt
khắp nơi.”
“Ngài nói nghe hấp dẫn quá, Lãnh chúa Redfort,” Petyr trả lời, “nhưng vừa hay ta cũng có những nhiệm vụ cấp bách cần giải quyết ở đây. Vả lại còn Lãnh chúa Robert nữa. Chẳng lẽ các ngài muốn ta
lôi một cậu bé ốm yếu như vậy vào giữa chiến trường sao?”
“Lãnh chúa nhỏ sẽ ở lại Thung Lũng,” Yohn Royce tuyên bố. “Ta dự định sẽ đưa thằng bé đến Runestone và nuôi nấng nó trở thành một hiệp sĩ để Jon Arryn có thể tự hào.”
“Tại sao lại là Runestone?” Petyr lơ đãng. “Sao không phải Ironoaks hay Redfort? Sao không phải là Longbow Hall?”
“Chỗ nào cũng được,” Lãnh chúa Belmore tuyên bố, “lãnh chúa nhỏ sẽ lần lượt đến thăm từng nơi một khi thời gian thích hợp.”
“Thế ư?” Giọng Petyr có vẻ nghi ngại.
Phu nhân Waynwood thở dài. “Lãnh chúa Petyr, nếu ngài định chia rẽ chúng ta thì ngài tốn công vô ích rồi. Chúng ta đến đây đều có chung một tiếng nói. Runestone là lựa chọn phù hợp. Lãnh chúa Yohn đã nuôi dạy cả ba con trai của mình rất tốt, vì thế không ai phù hợp hơn ông ấy trong việc bảo hộ lãnh chúa nhỏ. Maester Helliweg cũng nhiều tuổi hơn và kinh nghiệm hơn nhiều so với Maester Colemon của ngài, và có thể chăm lo tốt hơn cho thể trạng yếu đuối của Lãnh chúa Robert. Ở Runestone cậu ấy
sẽ được học về nghệ thuật chiến tranh với Sam Stone Dũng Mãnh. Không có hiệp sĩ cấp cao nào tốt hơn ông ấy. Septon Lucos sẽ hướng dẫn cậu ấy các vấn đề tôn giáo. Ở Runestone lãnh chúa nhỏ cũng sẽ tìm được những cậu bé cùng tuổi để bầu bạn, thích hợp hơn nhiều so với đám bà già và lính đánh thuê xung quanh cậu ấy hiện nay.”
Petyr Baelish đưa tay vuốt râu. “Lãnh chúa nhỏ cần có bạn, điều này ta không phản đối. Tuy nhiên Alayne đâu đến nỗi là một bà già. Lãnh chúa Robert rất yêu quý con gái ta, cậu ấy sẽ rất vui mừng nói
với mọi người như vậy. Thế nên ta đã yêu cầu Lãnh chúa Grafton và Lãnh chúa Lynderly mỗi người gửi một con trai tới đây dưới sự bảo hộ của ta. Mỗi người họ đều có một cậu con trai bằng tuổi với Robert.”
Lyn Corbray cười phá lên. “Thì ra là cặp chó con của hai tên bợ đỡ.”
“Robert cũng cần một cậu bé hơn tuổi bầu bạn nữa. Có thể là một cận vệ trẻ trong tương lai chẳng hạn. Ai đó để thằng bé ngưỡng mộ và ganh đua.” Petyr quay sang phu nhân Waynwood. “Con trai bà ở Ironoaks đáp ứng đủ điều kiện đấy, phu nhân. Bà sẽ đồng ý cho Harrold Hardyng đến ở với ta chứ?”
Anya Waynwood có vẻ hứng thú. “Lãnh chúa Petyr, ngài quả là kẻ cắp to gan nhất ta gặp từ trước
tới giờ.”
“Ta không định đánh cắp thằng bé,” Petyr nói, “chỉ là cậu bé nên làm bạn với Lãnh chúa Robert.”
Bronze Yohn Royce rướn người về phía trước. “Lãnh chúa Robert nên làm bạn với Harry thì phù hợp hơn, và cậu bé sẽ tới... Runestone dưới sự chăm sóc, bảo hộ của ta và làm cận vệ cho ta.”
“Giao thằng bé cho chúng ta,” Lãnh chúa Belmore nói, “và ngài có thể yên ổn rời Thung Lũng để đến với Harrenhal, nơi thuộc về ngài.”
Petyr nhìn ông ta với vẻ ôn hòa. “Ý ngài là nếu không như vậy thì ta sẽ là mối nguy hại ư, thưa lãnh chúa? Tại sao vậy? Có vẻ phu nhân quá cố của ta luôn cho rằng nơi này chính đáng thuộc về ta.”
“Lãnh chúa Baelish,” phu nhân Waynwood nói, “Lysa Tully là góa phụ của Jon Arryn, là mẹ của con trai ngài ấy và chỉ trị vì nơi này với tư cách nhϊếp chính. Còn ngài… chúng ta xin phép nói thẳng, ngài không phải là Arryn, Lãnh chúa Robert cũng chẳng phải máu mủ của ngài. Ngài có quyền gì mà
đòi cai trị chúng ta?”
“Ta nhớ chính Lysa phong cho ta làm Lãnh Chúa Bảo Hộ thì phải.”
Lãnh chúa trẻ Hunter nói, “Lysa Tully chưa bao giờ thực sự là người vùng Thung Lũng, và bà ấy cũng không có quyền hành gì đối với chúng ta.”
“Thế còn Lãnh chúa Robert?” Petyr hỏi. “Chẳng lẽ lãnh chúa của các ngài cũng nói phu nhân Lysa không có quyền gì đối với chính con trai mình sao?”
Nestor Royce im lặng suốt một hồi lâu, đến lúc này ông mới lớn tiếng. “Chính ta cũng từng hy vọng được kết hôn với phu nhân Lysa. Cả cha Lãnh chúa Hunter và con trai phu nhân Anya cũng vậy. Corbray luôn ở bên cạnh bà ấy trong suốt nửa năm. Nếu bà ấy chọn một trong số chúng ta, sẽ chẳng ai
ở đây có quyền nghi ngờ vị trí Lãnh Chúa Bảo Hộ của người đó. Nhưng rõ ràng là bà ấy đã chọn Lãnh chúa Ngón Út và tin tưởng giao con trai mình cho ngài ấy chăm nom.”
“Thằng bé cũng là con của Jon Arryn nữa đấy em họ,” Bronze Yohn nói và nhíu mày nhìn Người Giữ Cổng Trăng. “Thằng bé phải thuộc về vùng Thung Lũng.”
Petyr giả vờ bối rối. “Eyrie cũng nằm trong Thung Lũng, đâu khác gì Runestone? Hay ai đó đã dịch chuyển nó?”
“Ngài cứ việc bỡn cợt đi, Ngón Út,” Lãnh chúa Belmore lớn tiếng. “Nhưng thằng bé sẽ đi theo chúng ta.”
“Ta thật không muốn làm ngài thất vọng, Lãnh chúa Belmore, nhưng con trai của vợ ta sẽ vẫn ở đây với ta. Mọi người đều biết lãnh chúa nhỏ không phải là một cậu bé khỏe mạnh. Chuyến đi sẽ khiến
thằng bé đau đớn. Là cha dượng của thằng bé và là Lãnh Chúa Bảo Hộ, ta không thể đồng ý.”
Symond Templeton hắng giọng nói, “Mỗi chúng ta có hàng nghìn quân dưới chân núi này, Ngón Út ạ.”
“Thật là một nơi tuyệt vời dành cho họ.”
“Nếu cần, chúng ta có thể triệu tập thêm nhiều người nữa.”
“Ngài đang mang chiến tranh ra để dọa ta đấy à, ser?” Giọng Petyr nghe không có chút gì sợ hãi.
Bronze Yohn nói, “Chúng ta sẽ đưa Lãnh chúa Robert đi.”
Trong chốc lát cuộc nói chuyện tưởng như đi vào ngõ cụt, cho đến khi Lyn Corbray quay lại từ phía lò sưởi. “Cuộc nói chuyện này khiến ta phát chán. Nếu còn tiếp tục ngồi nghe thì Ngón Út sẽ còn
nói cho trầy da tróc vẩy các ngài ra. Cách duy nhất để đối phó với những kẻ như hắn là dùng đao kiếm.” Nói đoạn hắn rút thanh trường kiếm ra.
Petyr dang rộng hai tay. “Ta không đeo thanh kiếm nào cả, ser.”
“Đơn giản thôi.” Ánh nến chạy dọc trên thanh kiếm màu xám khói của Corbray, thanh kiếm sậm màu đến nỗi nó khiến Sansa liên tưởng tới Băng Đao, thanh đại kiếm của cha cô. “Gã Ăn-Táo của
ngươi có kiếm đấy. Bảo hắn đưa nó cho ngươi, hoặc rút con dao găm kia ra.”
Cô nhìn thấy Lothor Brune sờ tay vào kiếm, nhưng trước khi thanh kiếm kịp rút ra thì Bronze Yohn đã tức giận đứng lên. “Bỏ kiếm xuống đi, ser! Ngài là người Nhà Corbray hay người Nhà Frey thế?
Chúng ta là khách ở đây cơ mà.”
Phu nhân Waynwood mím môi, “Hành động khiếm nhã quá.”
“Tra kiếm vào bao đi, Corbray,” lãnh chúa trẻ Hunter nhắc lại. “Ngài làm tất cả chúng ta xấu hổ đấy.”
“Nào, Lyn,” Redfort khiển trách bằng giọng ôn tồn hơn. “Làm thế có tác dụng gì đâu. Cho Tiểu Thư Forlorn vào giường ngủ đi.”
“Tiểu thư của ta đang khát,” Ser Lyn khăng khăng. “Mỗi lần ra ngoài nhảy múa là nàng lại muốn uống một giọt màu đỏ.”
“Tiểu thư của ngài chịu khát chút đi.” Bronze Yohn đứng thẳng trước mặt Corbray.
“Vậy mà cũng gọi là Nhóm Tuyên Ngôn.” Lyn Corbray khịt mũi. “Các ngài nên tự nhận mình là Sáu Bà Già thì hơn.” Hắn tra thanh kiếm đen vào bao và bỏ đi, vai hắn huých vào vai Brune như thể
hắn không nhìn thấy ai đứng đó. Alayne nghe thấy tiếng bước chân hắn nhỏ dần.
Anya Waynwood và Horton Redfort nhìn nhau. Hunter uống cạn cốc rượu và giơ cốc ra chờ rót thêm. “Lãnh chúa Baelish,” Ser Symond nói, “mong ngài thứ lỗi cho chuyện vừa rồi.”
“Có nên không nhỉ?” Giọng Ngón Út trở nên lạnh lùng. “Chính các ngài đã đưa hắn tới đây.”
Bronze Yohn nói, “Chúng ta không định…”
“Các người mang hắn tới đây. Rõ ràng ta có quyền gọi vệ binh và bắt tất cả các người.”
Hunter lảo đảo đứng lên, suýt nữa làm rơi bình rượu trên tay Alayne. “Nhưng ngài đã cho chúng ta giấy thông hành an toàn!”
“Đúng. Hãy vui mừng là ta còn trọng danh dự hơn một số kẻ khác.” Chưa bao giờ cô thấy Petyr tỏ ra tức giận như vậy. “Ta đã đọc bản tuyên bố và lắng nghe yêu cầu của các người. Giờ thì đến lượt ta. Hãy mau cho quân đội lui khỏi chân núi. Về nhà và để con trai ta được yên. Việc cai trị quả có tồi tệ, ta không phủ nhận, nhưng đó là lỗi của Lysa chứ đâu phải của ta. Chỉ cần cho ta một năm, dưới sự giúp sức của Lãnh chúa Nestor, ta đảm bảo các người sẽ không có lý do gì để than phiền.”
“Dù như vậy,” Belmore nói, “Nhưng làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngài?”
“Ngài dám nói ta không đáng tin cậy ư? Ta đâu có rút gươm ra giữa cuộc hòa đàm? Các người viết
về việc bảo vệ Lãnh chúa Robert nhưng một mặt lại cắt nguồn lương thực dành cho thằng bé. Việc đó cần phải chấm dứt. Ta không phải chiến binh, nhưng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu nếu các người không tháo vòng vây. Vùng Thung Lũng còn nhiều lãnh chúa khác, và Vương Đô cũng sẽ cử người đến đây giúp ta. Nếu chiến tranh là thứ các người muốn thì cứ việc nói ra, và Thung Lũng sẽ đổ máu.”
Alayne có thể nhìn thấy sự nghi ngờ hiện lên trong mắt các vị lãnh chúa trong Nhóm Tuyên Ngôn. “Một năm không phải là khoảng thời gian quá dài,” Lãnh chúa Redfort ngập ngừng. “Có thể... nếu ngài
đảm bảo...”
“Chẳng ai trong chúng ta muốn chiến tranh cả,” phu nhân Waynwood thừa nhận. “Mùa thu sắp kết thúc, chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng để chuẩn bị cho mùa đông.”
Belmore hắng giọng. “Cuối năm nay...”
“...nếu không ổn định được vùng Thung Lũng, ta sẵn sàng từ bỏ vị trí Lãnh Chúa Bảo Hộ,” Petyr hứa hẹn.
“Tôi thấy như vậy là quá công bằng rồi,” Lãnh chúa Nestor Royce chêm vào.
“Sẽ không có chuyện trả thù,” Templeton khăng khăng. “Không ai được nói về chuyện tạo phản và phiến loạn. Ngài phải thề cả việc đó nữa.”
“Rất sẵn lòng,” Petyr nói. “Ta muốn thêm bạn chứ không muốn thêm thù. Ta sẽ tha thứ cho các ngài, có thể là bằng văn bản viết tay, nếu các ngài muốn. Cả Lyn Corbray nữa. Anh trai anh ta là người
tốt, không nhất thiết phải bôi nhọ một gia tộc cao quý như thế.”
Phu nhân Waynwood quay lại nói với những người khác trong Nhóm Tuyên Ngôn. “Các lãnh chúa, có lẽ chúng ta nên bàn bạc một chút nhỉ?”
“Không cần đâu. Rõ ràng ông ta đã thắng rồi.” Đôi mắt xám của Bronze Yohn nhìn Petyr Baelish suy xét. “Ta không thích điều đó chút nào, nhưng có vẻ ngài sẽ có một năm trước mắt. Hãy biết tận dụng nó. Bọn ta không phải ai cũng ngu đâu.” Ông mở cửa mạnh đến nỗi cánh cửa như văng ra khỏi
bản lề.
Tiếp sau đó là một bữa tiệc, tuy nhiên Petyr phải xin thứ lỗi vì số lượng đồ ăn khiêm tốn. Robert được dẫn ra, cậu mặc chiếc áo chẽn màu kem pha xanh và đóng vai lãnh chúa nhỏ một cách khá hòa nhã. Bronze Yohn không có ở đó để chứng kiến vì ông ta đã rời Eyrie để chuẩn bị cho cuộc hành trình xuống núi, giống như Ser Lyn Corbray trước đó. Các lãnh chúa khác ở lại với họ đến sáng hôm sau.
Ông ấy hẳn đã bỏ bùa họ, Alayne nghĩ khi nằm trên giường đêm hôm đó, lắng nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Cô không biết cảm giác nghi ngờ đó đến từ đâu, nhưng một khi xuất hiện trong đầu, ý
nghĩ đó cứ ám ảnh khiến cô không thể nào ngủ được. Cô trở mình, xoay người, lo lắng hệt như một con cún gặm miếng xương cũ rích. Cuối cùng, cô đứng lên, mặc quần áo và để Gretchel ở lại nằm mộng một mình.
Petyr vẫn còn thức và đang soạn một lá thư. “Alayne,” ông nói. “Con yêu. Sao con đến gặp ta muộn thế này?”
“Con cần phải biết. Chuyện gì sẽ xảy ra trong một năm tới?”
Ông đặt bút lông xuống. “Redfort và Waynwood già rồi. Một trong hai người, hoặc cả hai sẽ chết. Gilwood Hunter sẽ bị gϊếŧ bởi chính các anh em của mình. Nhiều khả năng là Harlan trẻ tuổi, người sắp xếp cái chết của Lãnh chúa Eon. Có khi chỉ vì những đồng xu lẻ, ta vẫn luôn nói rồi đấy. Belmore nhận của đút nên ta có thể mua chuộc. Templeton ta có thể làm bạn. Bronze Yohn Royce ta sợ rằng sẽ
vẫn là kẻ thù, nhưng nếu còn đứng một mình thì hắn không phải là mối đe dọa.”
“Thế còn Ser Lyn Corbray?”
Ánh nến nhảy nhót trong mắt ông. “Ser Lyn vẫn tiếp tục là kẻ thù truyền kiếp của ta. Hắn sẽ dè bỉu và nói những điều ghê tởm về ta với bất cứ ai hắn gặp, đồng thời nhúng tay vào mọi kế hoạch bí mật
nhằm hạ bệ ta.”
Đó cũng là lúc mối nghi ngờ của cô chuyển thành chắc chắn. “Và cha thưởng công cho hắn bằng cái gì?”
Ngón Út phá lên cười. “Tất nhiên là với vàng, đám đồng nam và những lời hứa hẹn. Ser Lyn có thị hiếu đơn giản lắm, con yêu ạ. Tất cả những gì hắn thích là vàng, lũ đồng nam và chém gϊếŧ.”
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Lời Tiên Tri
- Chương 1: Alayne