"Tại sao anh được gọi là DAYTOY?""Trước kia bạn bè đặt biệt danh này, mỗi ngày đều mong anh sẽ có đồ chơi, mỗi ngày mong đều vui vẻ."🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿
Lâu rồi không gặp, tôi là Vương Nhất Bác, là lão đầu 72 tuổi.
Đoạn hội thoại trên, được nói cách đây hơn 50 năm, khi lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.
Hôm nay muốn cùng mọi người nói chuyện dông dài, câu chuyện về tôi và anh ấy.
Vị kia trong nhà chúng tôi, không nói các người cũng biết là ai, danh khí anh ấy nổi tiếng hơn tôi.
Lớn tuổi, trí nhớ không tốt, không bằng trước hết từ DAYTOY nói lên.
Xuỵt, chúng ta nói nhỏ một chút, lão Tiêu anh ấy còn đang ngủ ...
Thời điểm lần thứ nhất gặp anh ấy, hình như là lúc ghi hình chương trình 《Thiên Thiên Hướng Thượng》
Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy lão Tiêu lúc đó rất ngốc, không giống một thanh niên ở tuổi đôi mươi, trái ngược lại giống như một đứa trẻ mấy tháng tuổi.
Tôi nghĩ rằng giao điểm của hai chúng tôi sẽ dừng ở đây, tôi cơ bản đối với anh ấy không có chú ý gì thêm.
Nào biết một năm sau hai chúng tôi gia nhập cùng một đoàn làm phim, vai diễn là một đôi.
Lúc vừa nhìn thấy anh ấy, giữa chúng tôi có chút buồn cười.
Tôi đã nghiên cứu vai diễn trước khi quay phim, biết mối quan hệ giữa hai nhân vật của hai người bọn tôi, thời điểm thấy lão Tiêu còn có chút xấu hổ.
Tôi khi đó rất ngốc, lúc cùng nhau đọc kịch bản, tôi chỉ biết cắm đầu đọc thoại, ngay cả đầu đều không có ý ngước lên, liếc anh ấy một cái đều cảm thấy có chút không hiểu vì sao nó ái muội kỳ diệu.
Là anh ấy tới tìm tôi mở ra chiếc hộp thoại, anh ấy từng bước một đi đến đây, giữ đôi mắt thanh tịnh rõ ràng không thấy đáy, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi.
"Lam Vong Cơ? Chào em, anh là Ngụy Vô Tiện."
Lúc nói lời này, đầu của anh ấy hơi nghiêng nghiêng, khẩu trang màu đen kéo xuống, lông mày khẽ cong, như thể anh ấy đã trao cho tôi sự nhiệt tình và hy vọng của cả thế giới. Nốt ruồi ở khóe miệng kia, yên lặng nằm ở đường rẽ nụ cười của anh, chậm rãi từ từ trú ngụ trong trái tim tôi.
Khởi động máy được một thời gian, tôi thường xuyên không tìm thấy cảm giác diễn ra Lam Vong Cơ, bao nhiêu nghi ngờ bên ngoài lại ùn ùn kéo đến, không tin là tôi có thể đem nhân vật Lam Vong Cơ này diễn thành thật. Người tôi luôn luôn ở trong vòng xoáy sa sút tinh thần.
Đêm hôm đó sau khi kết thúc công việc, anh ấy phủ lấy một bộ áo ngủ dài tay, đi đến phòng tôi.
Sau khi tẩy trang, dưới mắt đã xuất hiện hai quầng thâm. Anh ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, lông mày cau lại, suy nghĩ rất lâu.
Sau đó anh ấy rất cẩn thận nắm tay tôi, lòng bàn tay với vài vết chai nhẹ vuốt ve lòng bàn tay tôi, đem hơi ấm truyền sang cho tôi, truyền vào trong tim tôi.
Anh ấy nói:
"Nhất Bác, bất kể người khác có ý kiến gì về em hay về vai diễn này, anh mới là Ngụy Vô Tiện, bọn họ tính cái rắm."
Tiêu Chiến Ngụy Vô Tiện anh chỉ nhận em là Lam Vong Cơ."
Tôi không do dự chút nào, ôm anh ấy trong vòng tay. Không vì cái gì khác, chỉ vì những giọt nước mắt trong khóe mắt này, tôi không thể cho anh ấy nhìn thấy.
Đêm đó, anh ấy cùng tôi đối lời thoại, nói chuyện với tôi rất lâu về sự hiểu biết về Vong Tiện.
Cách anh ấy đối với nhân vật xử lý đặc biệt độc đáo, nhận thức về nhân vật của anh ấy rất sâu sắc, anh ấy đối với vai diễn này rất đầu tư, anh ấy từ mỏi mệt đã trở nên hưng phấn không thôi.
Nói đến tình cảm của Vong Tiện, cả người anh ấy trong mắt đều lóe ra ánh sáng khát khao.
Anh ấy nói, Vong Tiện là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Lúc đó tôi đã nói trong lòng mình rằng tia sáng lóe lên trong mắt anh kia mới là điều em cảm thấy đẹp nhất trên thế giới này đó.
Sau đêm đó, tôi đạt được một thỏa thuận với chính mình. Người ca ca này nhất định là bảo vật mà ông trời đã ban cho tôi, tôi phải tìm cách báo đáp anh ấy.
Tôi luôn luôn nhớ kỹ câu nói kia của anh ấy, ngày ngày đều muốn có đồ chơi, mỗi ngày đều muốn vui vẻ.
Tôi biết, tôi không có cách nào mỗi ngày đưa cho anh ấy một món đồ chơi, nhưng là tôi có thể biến mình thành một món đồ chơi cho anh ấy, mỗi ngày thay đổi nhiều kiểu dạng mánh khóe chơi đùa làm cho anh ấy vui.
Ha ha, sau khi thích anh ấy, tôi dường như biến thành người khác, rất ngốc nghếch.
Mỗi ngày tôi chạy đến trước mặt anh ấy, những cử động nhỏ cũng không bỏ qua, tiểu hài tử mà, thích ai liền muốn đi trêu cợt người đó, thu hút sự chú ý của người đó.
Ở trên nóc nhà gào thét tên anh ấy, cướp bình nước của anh ấy uống, không có chuyện gì làm liền tâng bốc anh ấy lên tận mây xanh. Ngu ngốc nhất chính là, tôi thế mà kiếm cớ lôi kéo anh ấy lên nóc nhà cùng nhau ngắm sao, thuận tiện trêu ghẹo nói câu kia, Chiến ca đệ đệ yêu anh.
Hiện đang hồi tưởng lại, thật sự là rất xấu hổ.
Nhưng tôi nhìn thấy khóe miệng của anh ấy nở rộ một nụ cười, nhìn anh ấy mặt mũi tràn đầy sự vui vẻ, tôi xấu xa thế này cũng đáng giá.
Lúc thiếu niên, nhát gan, quá sĩ diện, một mực không dám cùng anh ấy biểu lộ tâm ý. Đây chính là một chuyện rất xấu.
Cho dù là một câu, "Sau khi quen biết em, mỗi ngày có thấy vui vẻ lên không", tôi đều không có ý muốn mở miệng.
Chân chính đem giấy cửa sổ xuyên phá*, đã là mấy năm về sau. Kỳ thực đây không phải là một đoạn hồi ức mỹ hảo phi thường.
(*Xuyên phá giấy cửa sổ ý chỉ giữa nam nữ song phương đều rất có ý tứ với nhau, nhưng đều không thổ lộ. Xuyên phá chính là một bên thổ lộ. Đồng thời sẽ thành công)Tôi cùng lão Tiêu đều đã ở trong vòng giải trí qyanh quẩn lần mò đã lâu, nhưng tôi vẫn là rất khó tưởng tượng anh ấy như thế nào khi bị áp lực của khối lượng công việc nặng nề như vậy, hoàn toàn dựa vào ý chí tự mình chống đỡ. Thời điểm bận rộn nhất, anh ấy ba ngày không chợp mắt, nụ cười trên mặt giống như là dùng nhựa cây Thủy Cố cố định lên, liền như thế ngưng kết ở trên mặt.
Nếu như nói một lượng lớn công việc kia chỉ là một cực hình cho cơ thể, thì những lời nói trên mạng giống như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt sợi dây thần kinh của con người.
Mọi động thái của hai chúng tôi đều nằm dưới sự giám sát của công chúng, một khi có một chút xíu sai lầm, biểu lộ ra ngoài một chút xíu phát ngôn trái ý với bọn họ, chúng tôi sẽ được chào đón với sự chửi rủa.
Đúng, không phải nhắc nhở hay là lý giải, mà là chửi rủa.
Vào buổi tối khi mặt trăng lên cao, anh ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đến nhà anh ấy, cùng anh ấy ăn một bữa cơm, cùng nhau trò chuyện.
Trong điện thoại, thanh âm của anh ấy trầm thấp lạ thường, ngữ điệu nặng nề làm người ta như cảm nhận được trái tim anh ấy đang run rẩy.
Tôi không nói hai lời, liền lái moto đến trước cửa nhà anh ấy.
Đêm đó lúc anh ấy ra mở cửa cho tôi, mái tóc rối bời, một bộ áo sơmi dài tay tùy tiện mặc ở trên người. Lúc anh ấy ngước mắt nhìn tôi, quầng thâm ở mắt đã hoàn toàn bao trùm hốc mắt anh ấy, khóe mắt phiếm hồng, mí mắt hơi sưng.
Nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười khi anh ấy nhìn thấy tôi, nụ cười rất gượng gạo, ngay cả nốt ruồi ở khóe miệng đều không có khiên động.
Chúng tôi đã là hảo huynh đệ nhiều năm, nhưng một khắc này, chúng tôi hai mặt nhìn nhau, một câu đều không nói.
Anh ấy nắm tay tôi, ngồi xuống trước bàn ăn, gọi một bàn takeaway, đều là món hai chúng tôi lúc quay phim thích ăn nhất.
"Đừng khách khí, anh vất vả lắm mới có thời gian nghỉ một đêm, chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện thôi."
Anh ấy ăn mấy miếng cơm, mới chậm rãi nói ra câu đầu tiên với tôi.
Hầu kết run run, tôi rõ ràng cảm giác được, anh ấy nói xong câu đó trong lúc nghẹn ngào.