Chương 123: Sụp đổ

Đùng, đôi mắt Tiêu Yến Thanh khô khốc tới tột độ, vằn lên vài tia máu đỏ, hắn nghiến chặt răng, đồng dạng hai bàn tay gia trì ấn chú cũng rung lên. Nhưng hắn rất kiên định, không có thối lui, nhẫn nhịn chống đỡ áp bức kinh hồn phát ra từ Tam Dương Thanh Uy, còn có trọng năng đáng sợ uy hϊếp, miễn cưỡng chỉ một chút nữa thôi, tất thảy sẽ kết thúc.

Chỉ là từ tả hữu hắn lúc này đồng thời có hai nữ vương huyễn ảnh như kim nung liễm chảy, sát ý mãnh liệt bay tới, trên khuôn mặt há to cái miệng trống không, thốc ra một cỗ dương tức cổ quái, lại vung vẩy ba cánh tay, tuôn ra chớp loé một vài đạo quang như lôi giật.

Xet, xẹt, xuy, xuy, âm thanh huyên náo cấp tốc nổi lên, uy hϊếp tột độ tinh thần Tiêu Yến Thanh. Nhưng hắn một đường chỉ tiến không lui, nghiến răng nghiến lợi bộc phát linh lực bồi tới, gia trấn chút đỉnh tốc độ cho Tam Dương. Mặc kệ truy sát từ song huyễn ảnh trên cao, ý đồ này ở trong hắn mặc định là một cái cảm tử. Dẫu sao sự tình tên đã ra khỏi cung, không thể níu lại, hơn nữa, xác định bước chân vào con đường tu đạo, sinh tử sẽ có lúc ở trong giằng co cướp ra, phải sớm có lĩnh ngộ bị tử trận. Mà kì thực, lúc này Yến Thanh hắn cơ bản cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Vèo, chỉ một cái hô hấp sau, không biết từ đâu tới, một bóng ảnh màu đỏ phiêu phất bay vụt qua đầu hắn, trực tiếp đối đầu với hai huyễn ảnh nữ vương đã tới rất gần. Tiêu Yến Thanh khẽ động ánh mắt, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

- Lê Vi???.

Đằng trước hắn, bóng Lê Vi vừa bay qua, nàng không nói nừa lời, dứt khoát chặn lại trước Tiêu Yến Thanh chỉ một chút khoảng cách, vung tay điểm ấn, đối tới những ánh dương chớp loé phóng tới liên tiếp những tia lục khí.

Đùng, đùng, âm thanh bạo diện nổ lên, Lê Vi tay đông tay tây, không ngừng bắn ra âm khí tích tụ của mình, mà càng hung hăng tham chiến, thân ảnh nàng ngược lại càng nhạt nhoà, để cho tới tia nhìn của Tiêu Yến Thanh cũng có thể dễ dàng xuyên thấu qua thân thể của nàng. Hắn liền biết, Lê Vi bạo phát tu vi, đem tu vi cùng chân khí của chính mình đánh ra, sức chiến đấu tạm thời có thể tăng lên trong một đoạn thời gian nhỏ, nhưng mà khi cạn kiệt lực lượng, hồn phách nàng cũng sẽ tiêu tan. Hắn không khỏi trong lòng khẽ giật. Nhưng lúc này, bởi vì đang ở trong nhịp điệu thi triển Tam Dương Thanh Uy, Tiêu Yến Thanh không thể nói năng, không thể ngừng động tác thi triển, làm hắn chỉ có thể cắn răng trừng mắt nhìn Lê Vi hy sinh bản thân như vậy.

Lê Vi lúc này rất kiên định, không biết lúc trước đã suy nghĩ điều gì, ở thời khắc sinh tử dập dềnh của Tiêu Yến Thanh đường đột lại chạy tới, đôi mắt cô trắng đen phân biệt, toả ra một khí thế ngang ngạnh tuyệt đối. Nhìn hai huyễn ảnh vàng óng kim linh vung vẩy sáu tay trôi tới, Lê Vi khẽ gồng bả vai, mái tóc khi mới chết còn mang một vẻ kiêu kì sóng sánh như gợn sóng, ở lúc này đã trở về một màu đen óng nguyên thủy, lại rất dài, liền thẳng phóng lên không những đoàn tóc như sơi vải dày đen nhánh quấn tới hai huyễn ảnh kia. Huyễn ảnh nữ vương khuôn miệng tròn càng lõm sâu hơn, thổi ra một luồng dương tức áp bức như hoàng phấn, lăn tăn quấn quýt bao lấy những lọn tóc dài.

Xet, xẹt, xẹt, chỗ nào dương khí chạm tới, tóc của Lê Vi liền như gặp lửa, bốc cháy xèo xèo, âm ỉ toả ra những làn khói xám. Từng đợt, từng đợt tóc của nàng đều bị dương năng thiêu đốt, phút chốc độ dài chỉ còn một đoạn ngắn, mà Lê Vi cũng kịch liệt lảo đảo. Trên cao, hai huyễn ảnh trực tiếp bỏ qua Lê Vi đánh xuống đỉnh đầu Tiêu Yến Thanh. Lê Vi mím môi, bật một cái, bay vụt lên cao, hai cánh tay đồng thời giãn dài sang hai bên, tóm được phần cổ nhỏ của hai huyễn ảnh.

Xèo, xèo, hai bàn tay cô chạm tới huyễn ảnh lập tức bị nướng đen, thoát ra những làn khói nhạt, mảng da trắng bạch lập tức co rút, dữ dội nứt toác, để máu thịt bên trong lộ ra. Lê Vi tia mắt không động, dường như sự đau đớn không đẩy lùi được ý chí mãnh liệt bên trong, mặc hai bàn tay đã sắp sửa tan ra, máu thịt lã chã rơi xuống, cô quyết nhất niệm không buông.

Tiêu Yến Thanh đôi mắt căng thẳng tới tột độ, nhãn quan lãnh khốc, hắn hít vào một hơi nặng nề, đã sớm đem hai mắt nhắm lại. Là không muốn đối diện với điều gì đó, cũng là vì ánh sáng bạch quang chói loà từ Tam Dương không ngừng gia tăng, khiến hắn không thể duy trì ánh nhìn thẳng thắn. Yến Thanh hít thở một hơi, thu thập toàn bộ thần thức cùng ý chí, gằn từng tiếng trong cổ, hắn quyết liệt vung tay, hai bàn tay hiện hai ấn chỉ tì đè lên cao miễn cưỡng di động một chút, áp lực thập phần khủng bố.

"Sát!".



Yến Thanh kinh hô trong đầu, thần thức như muốn nổ tung, ý chí linh pháp khuấy đảo xoay vần quay cuồng bên trong như thể muốn xé tan thể xác của hắn. Ấn chỉ vừa ra, hắn biết, hắn đã tới cực hạn.

Đùng, đùng. Trong không gian lúc này đồng thời có hai tiếng nổ vang lên. Một lớn, một nhỏ. Mà bởi vì có một cái thanh thế quá lớn nên kỳ thực chỉ nghe ra một lần nổ. Mà tiếng nổ nho nhỏ kia, là sự tình Lê Vi biến mất. Nàng cảm tử dùng thân mình cản lại đối phương, kết quả như thế nào sớm đã có nhận thức. Mặc dù đổi lại là giành giật cho Tiêu Yến Thanh chỉ một, hai giây ngắn ngủi, Lê Vi cũng không hối tiếc gật đầu nói: " đáng".

Tiêu Yến Thanh khụy cả hai chân, buông lực quỳ xuống, khuôn mặt lẫm liệt, lãnh khốc bao trùm chút ảm đạm, khí lực tiêu tan, sắc mặt hắn đồng dạng cũng trở nên nhợt nhạt. Hắn thở dốc, mồ hôi như hạt đậu lã chã rơi xuống. Chỉ một giây sau, từ hạch tâm lại một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vang lên, mang theo nộ lực mạnh mẽ trấn hắn văng ra đằng sau. Ánh sáng hỗn mang chói loà ồ ạt vỡ ra, đem vùng trắng lan tràn một không gian to lớn.

Rầm. Tiêu Yến Thanh chỉ chịu dừng lại quỹ đạo bay của mình khi lưng hắn đập vào một mặt tường gỗ, tường gỗ yếu ớt lại trực tiếp bị ngoại lực đánh nát, tạo thành một lỗ hổng cuốn Tiêu Yến Thanh xuyên vào bên trong. Không gian xa xa vẫn còn những đợt sóng năng lượng vô hình lan toả dập dềnh truyền tới, ngột ngạt, áp bức, vô thanh vô sắc có thể tùy tiện cắt xương thịt con người thành vết thương chí mạng. Tiêu Yến Thanh thổ ra một ngụm máu lớn. Hắn khó khăn nhúc nhích thân mình, cảm thấy toàn thân như bị bom mìn bạo kích, nội tạng đảo lộn cả lên. Khẽ mở mắt nhìn, phía trước chỉ hoàn toàn là một mảng tối tăm, phảng phất có bụi bay mù mịt, đất đá lở xuống, còn có vụn gỗ rải rác khắp nơi. Yến Thanh khẽ nhổm dậy, đường đột sờ sờ sau lưng, giây sau chỉ muốn hít vào khí lạnh, lưng hắn bị đập tới một bề mặt lởm chởm đá thô gồ ghề, liên miên chĩa ra nhọn hoắt. Vừa vặn thắt lưng là nơi hắn dắt Thiết Tiên, Thiết Tiên dựng xeo xéo trên lưng hắn, mới ngăn cản lưng hắn trực tiếp đập vào tường đá, miễn cho bị đâm lỗ chỗ.

Tiêu Yến Thanh ngồi trong hốc tường, không vội vã chạy ra, mà xếp bằng nhập thổ, điều hoà lại khí tức, ổn định kinh mạch huyệt đạo một lần. Đặng non nửa tuần nhang, khi hô hấp đã trở lại đều đặn, mới đứng dậy rời khỏi địa phương hỗn độn mới kinh qua oanh tạc khủng khϊếp này.

Hắn lần mò trong ngực áo, đem Hoả Điểu Trường Đăng thắp lên, chưa có ý định đi tìm Trần Hiểu Vương mà muốn nán lại căn phòng này thu thập một chút. Đi tới trung tâm, Tiêu Yến Thanh thấy địa phương này sàn nhà đã bị đánh lõm ra một vùng rộng hoác, vết nứt từ trung tâm cái hố lan toả như mạng nhện, bên dưới chỉ có đất đá hỗn độn. Mà trên trần nhà cũng đồng dạng, lủng một lỗ to tướng, nhưng không trông thấy ánh sáng ở bên trên. Như vậy bên trên có thể là một tầng lầu khác của tiểu thành. Hắn đi vòng tới bên kia căn phòng, soi đèn tìm kiếm. Vài giây sau, ánh mắt chạm tới một cỗ thân xác gãy nát, méo mó nằm sấp trên sàn, liền nhận thức đó chính là Hồ Ân. Bà già này tại ở gần Như Ý Trâm, triệt để không thể tránh khỏi tầm sát phạt của Tam Dương Thanh Uy, liền bị năng lượng phá thiên bạo địa uy kích tới xương xẩu đứt gãy, máu thịt nát tan.

Yến Thanh lướt qua mụ ta một giây, sau đó lại đánh mắt tùy tiện tìm kiếm vật gì đó. Dưới ánh sáng mờ tỏ của cây đèn, trên sàn nhà dội tới một tia hoàng quang mảnh dẻ. Tiêu Yến Thanh chớp mắt, bước tới nhặt đồ vật lên, không khỏi hài lòng. Nằm trong tay hắn là Như Ý Trâm. Cây trâm này không nên phụ danh hiệu là Thần Vật lưu lạc, ở dưới sức mạnh của Tam Dương bị hủy nát. Cũng còn tốt, mặc dù sức mạnh của nó bị Tam Dương trực tiếp oanh phá, nhưng nếu hình thể không bị tổn hại nghiêm trọng, tương lai có thể nghiên cứu một chút. Bất quá, trên thân cây trâm hiện tại đã lưu lại không ít vết xước ngang dọc, nông sâu, để nó ảnh hưởng tới mĩ quan của một nữ trang cao quý. Ở điểm này Tiêu Yến Thanh nhất định không động, ai bảo hắn là nam nhân a!.

Tiêu Yến Thanh cất Như Ý Trâm vào trong áo, cũng còn tốt, tuy từ trong vụ nổ bay ra, y phục của hắn bị nộ lực chà xé tới mức rách nát như ăn mày, nhưng ở lúc nguy cấp, hắn gồng tay che chắn ngực và bụng, mới làm cho phần y phục chỗ này được bảo tồn hơn chút đỉnh, túi áo còn có thể dùng. Nơi này chẳng còn gì để lưu lại, Yến Thanh định bụng đi ra ngoài, đoàn tụ với Trân Hiểu Vương, nhưng khi hắn ngang qua xác lão bà bà, đuôi mắt chợt dừng lại. Hắn chau mày, soi đèn tới gần, nhìn kỹ cái xác, lẫn trong đống máu thịt nát liễm trộn với quần áo, ngọn đèn chiếu tới một thứ rơi ra bên cạnh xác lão bà. Ánh mắt Tiêu Yến Thanh hơi mở ra, một quyển sách cũ nằm im lìm bị một cánh tay lão bà đè lên. Tiêu Yến Thanh tiện tay nhặt, góc sách đã nhiễm máu mụ ta, nhỏ xuống sàn vài giọt. Hắn đảo mắt.

"Thứ này chắc hẳn liên quan tới việc họ Hồ tu luyện pháp thuật, thậm chí là Vu Thuật, đáng xem!".

Nghẫm như vậy, hắn quyết định thu quyển sách, tiện thể nhìn cánh tay lộ ra kia của lão bà bà. Một giây sau, nét mặt chợt ngưng tụ.

- Dấu ấn này...