Chương 14: Phong Lôi thể chất

"Trương sư huynh cẩn thận".

Lâm Tịnh Tuyền lần này tế ra thanh kiếm gỗ, xung quanh nàng xuất hiện hư ảnh mấy cánh hoa đào nhỏ rơi xuống.

Có người lúc này ở dưới nói:

"Người kia chỉ có tu vi Luyện khí trung kỳ, mà Lâm sư muội đã là Luyện khí đỉnh phong, có lẽ sợ làm bị thương người kia."

Một tên khác vừa ăn táo vừa nói thêm:

"Đúng đúng, có lẽ là vậy."

Trương Quân cười một cái, toàn thân khí thế tăng cao, hai con mắt Lôi Thần hiện ra, xung quanh khắp người được bao bọc bởi lôi điện, khí tức tăng vọt lên Luyện Khí đỉnh phong.

Đám người ở dưới cảm thấy như bị đánh vào mặt. Lục Nam cũng là hơi hứng thú, hắn có xem qua công pháp ở tầng một, nhưng chưa thấy công pháp hệ lôi nào lại tăng chiến lực lên như thế.

"Thì ra người này giấu bài, là đệ tử núi nào?"

"Chẳng trách Lâm sư muội lại sử dụng kiếm gỗ."

Tên ăn táo lúc nãy cũng là khϊếp sợ không thôi:

"Đây có lẽ là Lôi Công đại pháp, ta là phong cùng lôi linh căn, nên đã từng luyện qua, nhưng rõ ràng là không có hiệu ứng tăng lên một tiểu cảnh giới nha."

"Hả, ngươi là Lôi Phong sư huynh."

Lôi Phong chính là thiên tài tu luyện của tông môn, sở hữu hai loại thuộc tính khan hiếm ở tu tiên giới. Nghe nói hắn khi sinh ra, xung quanh hắn mưa gió sấm chớp không ngừng, tới khi tiến vào tông môn, bước vào Trúc Cơ mới có thể khống chế bản thân, nhưng đôi lúc vẫn như cũ mất khống chế.

Trương Quân dùng linh lực hóa làm gậy phong lôi, lấy đà nhảy về phía Lâm Tịnh Tuyền, cậu biết sư muội của mình kỹ năng còn có thời gian hồi, không thể liên tục tạo ra cánh hoa công kích.

"Sư muội, cẩn thận ăn một gậy của ta."

Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì rất nhanh, Lâm Tịnh Tuyền cũng không phải là người ăn chay, biết sư huynh mình chính là lôi hệ, luận tốc độ, lôi hệ chính là số một số hai.

Lâm Tịnh Tuyền nhảy về phía sau tránh né một gậy này, nhìn từng làn khói bóc lên dưới mặt sàn lôi đàn, cô hơi ngưng trọng một cái.

Trương Quân chậc chậc trong lòng thầm tiếc, nếu sư muội ăn một gậy này có thể sẽ có kiểu tóc mới.

Lâm Tịnh Tuyền quơ kiếm một vòng sau đó chỉ mũi kiếm về phía Trương Quân, từng đóa hoa đào bay về phía cậu.

Trương Quân muốn tránh né, nhưng mà khác với lần trước, lần này hoa đào không thể né tránh. Cậu tách gậy phong lôi thành búa sét cùng cây cọc.

Dùng búa sét gõ một cái vào cây cọc liên tiếp hai mười lần, đây chính là giới hạn trước mắt của cậu, tia điện từ mũi cọc bắn ra liên tục về phía hoa đào đang bay tới kia.

Nhưng mà hoa đào kia chẳng những không hư hạ liền còn tách ra làm hai mươi cánh hoa.

Trương Quân cảm thấy không ổn, chứng kiến cách chiến đấu của Lâm Tịnh Tuyền lần trước, cậu biết được sở trường của sư muội mình chính là kiếm trận. Đây rõ ràng là lừa cậu đánh ra bốn đóa hoa để hình thành kiếm trận.

"Sư huynh đoán đúng."

Nhìn sư muội đứng cách xa đó tươi cười, trong lòng Trương Quân hơi lạnh, quả nhiên phụ nữ càng đẹp càng độc ác.

Lục Nam dưới đài cũng là ngạc nhiên, hắn vừa rồi chính là lấy cảnh giới nghiền ép Lâm Tịnh Tuyền, nếu như để cho sư muội mình thành công bày trận, cũng khó mà chiến thắng.

Trương Quân biết được chỉ cần trong kiếm trận này liền sẽ bị kiếm khí tấn công, cậu cũng biết thanh kiếm gỗ kia là một thanh pháp khí, phẩm chất còn cao hơn thanh kiếm lúc trước sư muội mang theo, chứ không phải là sợ lôi điện của cậu.

Nếu là sinh tử quyết đấu, cậu ngay từ đầu đã mở ra Tả Luân nhãn, tốc chiến tốc thắng, không cần phải đợi cho sư muội bày ra chiêu thế này.

"Sư muội quả nhiên lợi hại, ngay từ lúc bày ra trận này, ta đã thua."

Trương Quân quả quyết nhận thua, cậu cũng không có luyện cái gì mà Vô Địch công pháp như vị Trường Sinh sư huynh kia, nên có thể chịu thua được.

Đám người lúc này mới bắt đầu giải tán, không ngờ chiến đấu cũng là coi như đặc sắc như thế, chỉ tiếc là bọn họ không thể xem được uy lực kiếm trận của Lâm sư muội.

"Sư huynh đã nhường, nếu là đánh nhau sống chết, có lẽ muội đã không cò cơ hội dùng chiêu này."

Lâm Tịnh Tuyền biết tuyệt đối sư huynh mình còn con ác chủ bài, mà nếu sinh tử quyết đấu, chắc chắn sẽ sử dụng đầu tiên.

"Thua là thua, sư muội không cần an ủi ta."

Trương Quân cười ha hả, hôm nay cũng coi như học tập được một chút, nếu tình huống vừa trước khi bị vây khốn trong trận, chỉ cần mở ra Tả Luân nhãn, tốc độ như sấm sét áp sát Tịnh Tuyền, ván đấu liền kết thúc.

"Vị sư đệ này, có thể nói chuyện một chút."

Trương Quân cùng Lâm Tịnh Tuyền cùng hướng ánh mắt về một người thiếu niên phía dưới, thiếu niên mày kiếm, ở ấn đường còn có một vết bớt hình tia sét, đẹp trai vô cùng, chỉ là trên đầu không có tóc.

Nếu dùng đèn chiếu vào có thể phản chiếu lại làm mù mắt người khác cũng là có thể xảy ra.

"Ta tên là Lôi Phong, cũng là tu luyện Lôi Công đại pháp, nên muốn thỉnh giáo sư đệ một chút thôi."

Trương Quân nhìn thiếu niên tự xưng tên kia nhìn mình tươi cười, nhưng cậu cũng không biết là ai.

Lâm Tịnh Tuyền lúc này hơi hoảng hốt, Lôi Phong sư huynh kỳ tài khó gặp, tuổi trẻ đã tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, trời sinh phong lôi thể chất, chính là nhị đệ tử của tông chủ.

Cô ghé vào tai nói nhỏ cho Trương Quân biết về thân phận người này, lúc này cậu mới biết người trước mắt lợi hại như thế, liền cười nói:

"Sư đệ Trương Quân gặp qua Lôi sư huynh."

"Sư đệ chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện một chút."

Lâm Tịnh Tuyền cũng là người hiểu chuyện, liền nói:

"Muội phải đi về núi rồi đây, hai tháng sau gặp huynh như đã nói. Chào Lôi sư huynh, muội đi trước."

Nhìn thấy bóng lưng của Tịnh Tuyền bay đi trong lòng hai người cảm khái.