Chương 16: Lăng tẩm lan phi, một công trình bí mật
Phan Tịnh thấy vẻ mặt mụ Tây Ni Cổ hung dữ thì trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Chàng quay đầu nhìn lại Phụng Điện chúa, hằn hộc nói: - Mau cởi dây Thiên Tằm ra cho ta? Ngươi làm hại ta như vậy phỏng có lợi gì cho mình không?
Phụng Điện chúa động U-U là Đổng Uyển Uyển, cũng cảm thấy bầu không khí đầy vẻ khẩn trương, đằng đằng sát khí.
Bọn Thất Tuyệt Giáo tụ hợp tại phía trước khu Minh Lăng, không thắp đèn lửa chi hết, khiến cho cảnh tượng càng thêm rùng rợn. Ai nấy đều lặng lẽ đứng ngay người như tượng gỗ hướng về thi hài Thiếu giáo chủ Tề Ni Cáp Tư, chốc chốc chúng lại liếc nhìn Phan Tịnh, mắt chiếu ra những tia sáng căm hờn.
Phan Tịnh tự biết đêm nay mình gặp dữ nhiều lành ít, nhưng không có lẽ bó tay chịu chết, chàng ngấm ngầm vận động chân lực, điều hòa hơi thở, nghĩ thầm trong bụng: “Tuy ta đã bị thương, nhưng chỉ cần điều dưỡng một lúc là lại có thể liều mạng quyết một trận tử chiến với chúng được.”
Phan Tịnh nghĩ vậy rồi quay đầu lại nhìn Phụng Điện chúa chằm chặp.
Phụng Điện chúa bịt mặt bằng chiếc khăn sa, nên không nhìn rõ nàng có lộ vẻ gì không. Song dường như khóe mắt Phan Tịnh đã làm cho nàng rung động cõi lòng. Bất giác nàng xoắn đầu sợi dây Thiên Tằm đang cầm trong tay liền mấy cái. Không hiểu nàng đã dùng thủ thuật gì mà chỉ trong chớp mắt, sợi dây trói buộc Phan Tịnh tự nhiên bật tung ra.
Đột nhiên mụ Tây Ni Cổ gõ cây trượng đầu rồng xuống đất, cất tiếng khàn khàn bảo Phan Tịnh: - Lôi Thần phò mã! Bản giáo mà phải mời phò mã đến đây chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ. Số là hiện bản giáo cần một cặp đồng nam, đồng nữ để tế điện Thiếu giáo chủ. Tuy phò mã đã thành hôn nhưng nếu mắt mụ quan sát không lầm thì phò mã vẫn là một đồng nam. Chọn hai người để tế điện thì chẳng còn ai hơn được hai vị nữa.
Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa nghe mụ nói trong lòng không rét mà run.
Hai người chưa kịp lên tiếng, bỗng thấy một người từ trong đám giáo đồ Thất Tuyệt Giáo ở mé bên này, tức giận gầm lên: - Thất trưởng lão! Còn để thằng lõi này sống thêm một đêm nữa thì còn xảy ra lắm chuyện bất ngờ. Chi bằng trưởng lão cho khởi sự cuộc tế điện ngay đi là hơn!
Mé bên kia cũng có mấy gã giáo đồ theo hùa với gã vừa lên tiếng. Chúng vượt khỏi đám đông chạy lại phía Phan Tịnh.
Thấy giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đều ra chiều phẫn nộ. Phan Tịnh hít mạnh một hơi dài. Chàng đảo mắt nhìn quanh bốn phía thấy chỗ nào cũng dày đặc những người bên địch, thì không còn chút hy vọng nào thoát khỏi vòng vây.
Mụ Tây Ni Cổ khoát tay ra hiệu, trầm giọng nói: - Các ngươi hãy bình tĩnh lại! Chúng ta chỉ còn chờ Thủ Tịch trưởng lão Kim Cưu Khuất trở về nữa là cử sự, quyết không để lỡ việc được. Hai tên này còn trốn đâu cho thoát được nữa!
Phụng Điện chúa động U-U đột nhiên bật lên tiếng khóc, rồi hỏi Phan Tịnh: - Ngươi tính sao bây giờ? Hai chúng ta khó lòng thoát chết ở nơi đây.
Phan Tịnh trái lại vẫn bình tĩnh như thường. Chàng lạnh lùng nhìn Phụng Điện chúa đáp: - Can chi mà phải khóc? Bây giờ chúng ta có chết thì mười mấy năm sau lại tái sinh lên làm một trang hảo hán, một gái thuyền quyên. Có điều ta chưa tìm ra gia gia lạc lõng nơi đâu. Tấm lòng hoài vọng bấy nay chưa đặng thỏa mãn thì chẳng cam tâm hồn về chín suối mà thôi.
Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào Lăng miếu Lan Phi. Trong miếu vẫn một màu tối đen như mực.
Phan Tịnh lại hít mạnh mấy hơi chân khí, thúc đẩy nội lực cho chuyển vận đi khắp thân thể.
Mụ Tây Ni Cổ dường như có ý nghi ngờ xẵng giọng nói: - Phan Tịnh! Ngươi đừng hòng chạy trốn. Trước mắt mụ đây ngươi có chạy đằng trời. Giả tỉ vừa nãy không gặp hai lão gây chuyện với nhau thì e rằng bây giờ ngươi đã bị thảm hình "Ngũ mã phân thi" rồi đó.
Phụng Điện chúa vừa nghe mụ Tây Ni Cổ nói đến cực hình "Ngũ mã phân thi" toàn thân nàng đã run bắn lên.
Mụ Tây Ni Cổ đường như biết nàng sợ hãi, lấy làm đắc chí cười khẩy nói: - Ngươi còn để tấm khăn bịt mặt làm chi nữa? Tả hữu đâu? Lột tấm khăn bịt mặt của ả ra cho ta.
Phụng Điện chúa vội kêu thét lên: - Không được. Các ngươi không thể làm thế được!...
Mụ Tây Ni Cổ đập cây gậy đầu rồng xuống đất: - Không được ư? Không được ta cũng cứ làm thì đã sao? Phải chăng ngươi là con gái Ma Tôn? Nghe đồn mẹ ngươi nhan sắc tuyệt vời, ta muốn coi mặt ngươi đẹp ở chỗ nào?
Mụ liền truyền lệnh: - Sao các ngươi không động thủ đi?
Ở mé bên một đại hán cao lớn nhảy vọt đến trước mặt Phụng Điện chúa. Dường như Phụng Điện chúa ỷ mình đã có thứ gì hộ vệ hay là nàng tự liệu khó lòng chống nổi với bọn hung tàn, nên gã đại hán đưa tay ra với lấy lấm khăn bịt mặt mà nàng vẫn không có phản ứng? Lạ thay! Đại hán vừa chạm tay đến tấm khăn lụa tự nhiên hắn ngã lăn đùng ra lộn đi mấy vòng, dãy lên đành đạch chết ngay lập tức.
Phụng Điện chúa la lên: - Ta đã bảo không được. Bản tâm ta không muốn gϊếŧ gã, mà chính gã tự tìm lấy cái chết, mụ đừng trách ta nữa nhé!
Mụ Tây Ni Cổ hai mắt long lên, phóng ra những tia sáng hung dữ quát to: - Được lắm! Mi tàn ác đến thế là cùng! Nhưng rồi đây mi coi xem mi ác hay là ta ác.
Quát xong mụ tiến lên phía trước ba bước, cầm ngang cây gậy đầu rồng chọc thẳng vào mặt Phụng Điện chúa.
Phụng Điện chúa thét lên lanh lảnh lùi lại ba bước.
Phan Tịnh nghĩ thầm trong bụng: - Mụ Tây Ni Cổ bảo nàng là côn gái Ma Tôn, vậy thì Chúa động U-U đúng là Ma Tôn rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng không hiểu tại sao nàng không chịu để cho người ta thấy mặt, tất bên trong còn có điều chi bí mật.
Nghĩ vậy, chàng lạnh lùng hỏi: - Phụng Điện chúa? Ngươi cứ để cho chúng thấy mặt thì đã sao? Hiện giờ ngươi đã lọt vào tay chúng, tưởng nên hiểu thời cơ một chút, can chi thấy thế mà phải hốt hoảng?
Phụng Điện chúa nghe Phan Tịnh nói, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ. Nàng tự hỏi: - Sao ta không nhân cơ hội này trợ lực cho chàng để đồng thời cản trở mụ Tây Ni Cổ, không thể bức bách ta được.
Nghĩ vậy nàng cười nói: - Phan Tịnh! Ngươi cũng muốn ta phải chường bộ mặt xấu xa ra để trình diện bọn chúng ư? Ta tưởng như vậy cũng chẳng dẹp đẽ gì cho ngươi!
Phan Tịnh động tâm hỏi: - Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao? Ngươi có lộ chân tướng hay không, thì can hệ gì đến ta?
Phụng Điện chúa ra chiều căm phẫn đáp: - Ngươi dám mở miệng nói thế ư? Ta không ngờ ngươi lại đốn mạt đến thế! Ta chỉ oán trách vua cha mờ mắt ngay từ lúc đầu?
Phan Tịnh nghe nói cả kinh thất sắc, chàng giựt giọng hỏi lại: - Nàng biểu sao? Phải chăng nàng là Tĩnh Hoa công chúa? Nàng là vợ ta đấy ư?
Phụng Điện chúa thừ mặt ra rồi chỉ "hừ" một tiếng chứ không trả lời. Phan Tịnh thấy nàng không phủ nhận, liền hỏi ngay: - Tại sao nàng không cho ta biết trước?
Phụng Điện chúa hững hờ đáp: - Ta căm hận ngươi, vì ngươi chỉ là một kẻ bất lương, đã lừa bịp ta.
Lúc này mụ Tây Ni Cổ tiến lại một bước đưa cây trượng đầu rồng toan khều tấm màn che mặt Phụng Điện chúa, Phan Tịnh không kịp suy nghĩ gì thêm, chàng quát to: - Dừng tay!
Nhưng mụ Tây Ni Cổ nào phải người vừa. Mụ nham hiểm tàn ác đến cùng cực, còn đếm xỉa gì đến lời Phan Tịnh? Cây gậy đầu rồng vẫn tiếp tục đưa gần vào tấm khăn che mặt Phụng Điện chúa.
Phụng Điện chúa lùi mãi hết đường, phía sau bọn giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đứng đông đặc, nàng thét lên lanh lảnh, đành nghiêng người để tránh.
Phan Tịnh thấy mụ Tây Ni Cổ vẫn không dừng tay, chàng lại chắc Phụng Điện chúa là công chúa Chu Uyển Vân. Chàng vội hít một hơi chân khí rồi phóng "Lôi đình ấn chưởng" ra đánh mụ.
Chưởng phát ra không một tiếng động. Lúc mụ Tây Ni Cổ phát giác thì chưởng phong đã đến nơi, mụ la lên một tiếng thất thanh, điểm đầu trượng xuống lạng người đi một cái nhanh như tên bắn, bay ra ngoài hai trượng. Người mụ lảo đảo. Bộ mặt hung ác như quỉ sứ, mụ trừng mắt nhìn Phan Tịnh: - Giỏi thiệt! Lôi Thần phò mã! Ngươi dám ngang nhiên động thủ đánh ta!
Phan Tịnh cười lạt nói: - Ta không ngờ mụ lại hung hãn đến thế! Nếu mụ còn đυ.ng đến nàng thì ta quyết làm cho phải đổ máu, chứ không để mụ hung hãn như thế đâu!
Mụ Tây Ni Cổ bị phát chưởng Phan Tịnh đánh trúng vai hãy còn vết bàn tay in rành rành. Áo mụ cháy sém hở cả da thịt.
Bốn gã đại hán đứng bên rẽ mọi người nhảy ra, giơ tay toan nâng mụ Tây Ni Cổ dậy.
Mụ Tây Ni Cổ tức giận quát: - Các ngươi tránh ra ngay, Thất trưởng lão này đâu phải là cái bị thịt?
Mụ nghiến răng nhịn đau. Nguyên trước mụ đã bị thương một cánh tay. Bây giờ lại bị thương lần nữa, cánh tay không nhấc lên được. Chân mụ cũng lảo đảo. Nhưng mụ vẫn cầm trượng một tay, bỏ Phụng Điện chúa tiến lại phía Phan Tịnh lớn tiếng nói: - Lôi Thần phò mã! Mới trong vòng một đêm mà tiếng tăm người đã lừng lẫy võ lâm. Đêm nay ngươi đã lọt vào tay Thất Tuyệt Giáo thì đừng hòng sống nữa! Nhưng trước khi ngươi được đem ra tế điện trước linh vị Thiếu giáo chủ, trưởng lão Tây Ni Cổ này quyết chiến đấu với ngươi là một tay cao thủ nhất đời ở Kinh đô.
Mụ nói xong vung trượng lên. Ánh trượng lóe ra chụp xuống đầu Phan Tịnh.
Bất thình lình tiếng gió nổi lên vù vù, một bóng đen xẹt qua rồi đánh "huỵch" một tiếng.
Một người ngã lăn xuống đất "ọe" lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Mụ Tây Ni Cổ liền dừng trượng lại. Bọn giáo đồ bỗng nhiên la hoảng: - Đây là Kim Cưu Khuất thủ tọa Đại trưởng lão!
Chớp mắt bảy tám gã giáo đồ nhảy xổ đến bên Từ ấn trưởng lão đã bị thương nằm đó.
Biến diễn bất ngờ này khiến cho mụ Tây Ni Cổ kinh hãi vô cùng, mụ kêu to lên: - Không ngờ ở Kinh đô lại có người đánh Đại trưởng lão đến bị thương được!
Lúc này mụ đương hoang mang vội thu trượng lại, đến xem thương tích Kim Cưu Khuất.
Phan Tịnh đứng bên ngấm ngầm thích chí. Chàng lẩm bẩm: - Rút cục hắn không phải là địch thủ của sư phụ Huỳnh Long Tử. Xem chừng hắn bị thương rất nặng, e rằng sắp chết đến nơi.
Chàng vừa nghĩ vừa đến bên Phụng Điện chúa, nói vào tai nàng: - Công chúa! Ta tìm nàng cực khổ biết bao!
Phụng Điện chúa trong bụng cười thầm nhưng ngoài miệng hững hờ đáp: - Ngươi tìm ta làm chi! Bức họa đồ vẽ trên lưng rùa của Lan Phi đã lọt vào tay ngươi. Ngươi còn nghĩ gì đến ta nữa.
Phan Tịnh thấy Phụng Điện chúa nói vậy, chàng cho là nàng chưa nguôi giận, cứng họng không nói được nữa.
Giữa lúc ấy, mụ Tây Ni Cổ ra tay nhanh như gió. Trượng phong rít lên vù vù điểm vào các huyệt đạo khắp người Kim Cưu Khuất.
Sắc mặt mụ cực kỳ nghiêm trọng, mụ điểm huyệt cho Kim Cưu Khuất xong, đặt cây gậy một bên ngồi phệt ngay xuống, nắn bóp toàn thân Kim Cưu Khuất. Chỉ trong chốc lát, cặp mắt Phan Tịnh vốn quen nhìn đem tối, thấy rõ trên trán mụ mồ hôi nhỏ giọt như mưa. Sắc mặt dần dần biến đổi, vì tổn nội lực quá nhiều.
Mấy gã giáo đồ vào hạng đứng tuổi suy nghĩ một lát rồi lại ngồi đằng sau mụ Tây Ni Cổ, đặt tay lên huyệt mạch môn trên lưng mụ để truyền công lực vào.
Bầu không khí trước khu Minh Lăng cực kỳ nghiêm trọng, cảnh vật im lìm, không có cả đến tiếng chim kêu.
Mọi người dán cặp mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng bệt của lão Kim Cưu Khuất. Sắc mặt của lão dần dần thấy tươi lên.
Phụng Điện chúa khẽ huých khuỷu tay vào Phan Tịnh nói nhỏ: - Bây giờ còn không động thủ để diệt trừ bọn chúng thì còn đợi đến bao giờ?
Phan Tịnh vốn giòng nghĩa hiệp, khi nào chịu hành động bất chính. Chàng khẽ lắc đầu đáp: - Người quân tử không khi nào lại nhân lúc kẻ khác nguy khốn để hại người!
Phụng Điện chúa cười lạt hỏi: - Ngươi là quân tử ư?
Phan Tịnh cho là nàng có ý nói móc về việc mình muốn thăm dò Minh Lăng mà chịu vào làm phò mã để gạt nàng. Trong lòng chàng tuy bất mãn, nhưng chàng cũng nhẫn nại, ôn tồn đáp: - Nương tử ơi! Ta xin thề có trời minh chứng, tuy lúc ban đầu ta có chỗ đáng thẹn với nàng, nhưng thủy chung không có âm mưu điều chi bất lợi cho nàng cả. Ta tưởng nàng cũng nên lượng thứ cho ta.
Phụng Điện chúa cười ruồi đáp: - Lượng thứ cho ngươi ư? Cái đó đã cố nhiên nhưng ngươi có chi để chứng minh lòng dạ ngay thẳng của ngươi không?
Phan Tịnh mừng thầm lẩm bẩm: - Nàng chuyển lòng rồi.
Chàng liền hỏi: - Nương tử! Ta còn có điều chưa hiểu là tại sao nàng lại lạc lõng vào động U- U? Võ công nàng hiển nhiên có thể liệt vào hạng nhất trong võ lâm. Mới trong một thời gian ngắn ngủi chừng một tháng, nàng đã luyện được bản lãnh cao cường đến mức độ này! Chỗ đó khó mà tin được. Phải chăng nàng đã có võ công sẵn từ trước?
Phụng Điện chúa lấp lửng đáp: - Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tin hay không tin cũng tùy ngươi.
Phò mã Phan Tịnh liếc mắt nhìn Phụng Điện chúa, nhưng nàng bịt mặt bằng chiếc khăn lụa, khiến chàng không thấy rõ chân tướng, và nét mặt biến đổi của nàng.
Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Nương tử! Ta thấy nàng sai người gϊếŧ Tây Nam Tam Vương và Thần Nhạc Song Kỳ mà kinh ngạc. Tại sao nàng gϊếŧ bọn họ? Tây Nam Tam Vương tuy là người lục lâm, nhưng không làm nhiều điều ác, tội không đáng chết. Thần Nhạc Song Kỳ là người chính phái thì khỏi nói. Hành động của nàng, cho đến bây giờ tưởng lại, ta vẫn lấy làm hổ thẹn.
Phụng Điện chúa lạnh lùng nói: - Họ có lòng đen tối đối với ngôi mộ Lan Phi. Lan Phi lại là bạn thân thiết của ta trong khuê các, ta không tha thứ cho họ được.
Phan Tịnh muốn nói nữa thì Phụng Điện chúa bỗng nhiên trầm giọng hỏi: - Ngươi hỏi vậy làm chi? Phải chăng ngươi nghi ta giả mạo công chúa? Hiện nay ngươi còn ở trong tay Thất Tuyệt Giáo, sao không thừa lúc nguy cấp của chúng mà ra tay để thoát khỏi vòng vây. Thật là một cơ hột hiếm có, mau tìm biện pháp đi!
Phan Tịnh nghe nói tỉnh ngộ, trong lòng rung động, chàng thấy giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đang mải nhìn xem thương tích của Kim Cưu Khuất, liền đảo mắt nhìn hình thế xung quanh một lượt, biết là muốn vượt qua vòng vây của Thất Tuyệt Giáo là việc không có thể làm được. Bỗng nhiên chàng để mắt nhìn đến ngôi miếu thờ Lan Phi, bên trong vẫn âm u mờ mịt.
Một ý nghĩ vụt qua, chàng từ từ đưa tay sờ vào tấm Qui bối đồ trong bọc rồi tự hỏi: - Qui bối đồ còn đây! Sao ta không nhân lúc bọn chúng không để ý đến mình, cùng công chúa chạy vào trong miếu thờ Lan Phi?
Sau khi đã có chủ ý, chàng liền nói với Phụng Điện chúa: - Xem tình hình này, muốn thoát khỏi vòng vây của chúng không phải là khó khăn. Nhưng ta đã bị trọng thương, hiện nay chỉ có cách chạy bừa vào miếu Lan Phi. Vả lại nàng đã biết đường trong trận đồ để đi tới huyệt mộ Lan Phi thì làm cách này dễ nhất.
Phụng Điện chúa nghe nói chưng hửng thầm nghĩ: - Thiệt tình ta không biết rõ đường trong trận đó, nếu không thì báu vật trong mộ Lan Phi đã sớm vào tay ta rồi còn đâu?
Nàng đành trả lời một cách lờ mờ: - Sự việc đã lâu năm, trận đồ lại phức tạp, ta sợ trong lúc thảng thốt nhớ sai, làm lỡ việc. Vả lại căn cứ vào tấm Qui bối đồ ở trong tay ngươi làm chuẩn đích, để vào đến huyệt mộ Lan Phi thì dễ dàng lắm rồi.
Hai người thương lượng xong, liếc mắt ngó bọn giáo đồ Thất Tuyệt Giáo.
Ai ngờ khi chàng đưa mắt nhìn, bỗng một gã giáo đồ thét lớn: - Hãy để ý đến Lôi Thần phò mã. Mắt hắn nhớn nhác, sắp muốn trốn đó.
Giáo đồ Thất Tuyệt Giáo nghe quát, lập tức quay lại nhìn Phan Tịnh và Phụng Điện chúa.
Lúc ấy lại có người la lên: - Tư ấn đại trưởng lão về rồi, sao không bắt chúng lại và sửa soạn lục tế Thiếu giáo chủ!
Bọn Thất Tuyệt Giáo kêu lên, hai bên vụt hiện ra những nữ giáo đồ của Thái Cung. Bọn nữ giáo đồ mặc áo màu sắc sỡ múa lên cuồng loạng.
Mé bên này lại có một đoàn thiếu nữ ngồi dưới đất, nhưng ngón tay ngọc lần phím đàn đặt trên đầu gối, tấu lên những khúc nhạc cấp bách.
Trong khoảnh khắc, bọn Thất Tuyệt Giáo, trừ những người cấp cứu cho Kim Cưu Khuất, đều thi triển tuyệt kỹ kỳ dị để kiềm chế Phan Tịnh và Phụng Điện chúa.
Phan Tịnh vừa tai nghe mắt thấy huyết khí đã nhộn nhạo cả lên. Biết rằng đây là nguy cơ cho mình, tính mệnh như treo trên sợi tóc. Nếu không chạy ngay tất bị chúng bắt để tế sống Thiếu giáo chủ.
Phan Tịnh bèn vận động công lực của toàn thân, thét lên: - Công chúa! Chạy mau đi!
Tay trái chàng đưa ra nắm lấy cánh tay Phụng Điện chúa đạp chân xuống đất một cái, nhảy vυ"t đi, nhanh đến nỗi người Thất Tuyệt Giáo phải khen là kỳ công! Miếu Lan Phi cách chỗ Phan Tịnh và Phụng Điện chúa không quá hai trượng.
Phan Tịnh vì lôi Phụng Điện chúa chạy theo, không thể lao vào miếu ngay được.
Hai người đã vào trong miếu rồi, nhưng bên ngoài tiếng đàn sáo làm mê hoặc lòng người vẫn văng vẳng không ngừng.
Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa thấy cõi lòng phiêu diêu, huyết khí phân tán rồi không tụ lại được, trạng thái hôn mê mỗi lúc một trầm trọng.
Phan Tịnh không dám coi thường, tự biết lúc này nguy hiểm vô cùng. Chàng cố vận nội công để kềm chế tiếng nhạc đang làm tan nát cả lòng. Chàng móc trong người ra tấm Quy bối đồ nhét vào tay Phụng Điện chúa khẽ bảo: - Mau tìm cửa vào mộ huyệt Lan Phi.
Phụng Điện chúa đã bị đàn làm cho lảo đảo muốn ngã khẽ đáp: - Ta sợ không làm tròn nhiệm vụ.
Phan Tịnh nghe nói kinh sợ, chàng thét to như sấm.
Phụng Điên chúa nghe thét tinh thần rung động đã tỉnh lại nhiều nói: - Thét nữa đi! Tiếng thét càng lớn càng hay!
Phan Tịnh biết rằng tiếng thét của mình đã đàn áp mãnh lực tiếng âm nhạc.
Chàng không thét nữa, nhưng cất lên tiếng hú dài. Tiếng hú cao vυ"t làm cho Phụng Điện chúa tỉnh táo thêm.
Nàng vội nhìn Quy bối đồ, tìm lối vào huyệt mộ Lan Phi.
Ngay lúc ấy, ở bên ngoài miếu mấy giáo đồ Thất Tuyệt giáo chạy vào.
Phan Tịnh vừa cố gắng hú lên những tiếng dài vừa vận chuyển "Lôi đình chưởng ấn" đánh ra một chiêu "Lôi hỏa tương bạc".
Một làn hỏa quang rần rần chụp lấy bọn giáo đồ đang xông vào trong miếu.
Bọn chúng sợ hãi kêu lên, lui ra ngoài miếu, rồi thoáng một cái lại xông vào.
Phan Tịnh một mặt liền phát chưởng, một mặt lại không thể ngưng tiếng hú làm cản trở tiếng đàn, để Phụng Điện chúa rảnh tay quan sát Quy bối đồ tìm cửa vào mộ Lan Phi.
Phụng Điện chúa cầm Quy bối đồ giơ lên tận mắt chú ý nhìn nhận. Nhưng trận đồ quá phức tạp, tuy nàng thông minh, cũng không thể trong chốc lát tìm ra manh mối.
Phan Tịnh thân đã bị thương lại phải hú luôn miệng đã hao tổn rất nhiều nguyên khí lại còn phải liên tiếp phóng chưởng để đánh bọn giáo đồ xông vào trong miếu hơi sức đâu mà cầm cự được mãi? Một lát sau tiếng hú nhỏ dần đi, chưởng đánh ra mỗi lúc một yếu đi. Ngược lại, bọn Thất Tuyệt Giáo người nhiều thế đông, số người xông vào miếu mỗi lúc một nhiều.
Phan Tịnh phải liều mạng dùng toàn lực cắn răng chống đỡ.
Phụng Điện chúa xem kỹ trận đồ một lát, tuy đã ra được chút manh mối, nhưng vẫn chưa tìm thấy cửa vào mộ. Nàng nóng nảy lẩm bẩm: - Cửa vào mộ ở đâu? Sao ta tìm mãi không thấy?
Phan Tịnh vì chân lực hao mòn quá nhiều, vết thương bị xúc động, chân loạng choạng, mắt đỏ ngầu, tiếng hú đột nhiên ngừng bặt, hơi thở dồn dập, buồn bã nói: - Bất luận thế nào cũng phải tìm ra, nếu không thì chúng ta đều bị chôn xác nơi đây.
Phụng Điện chúa càng hoang mang, càng không thể tìm ra mấu chốt.
Lúc ấy, bọn ngoài miếu lại có tám giáo đồ Thất Tuyệt Giáo xông vào.
Phan Tịnh bỗng nhiên thét lên: - Công chúa! Đây là chưởng cuối cùng của ta. Nếu nàng không tìm thấy thì không kịp nữa.
Nói xong, Phan Tịnh vận chuyển hết sinh lực đánh ra một chưởng "Lôi thiên đỉnh tráng", khói bay mờ mịt lẫn bên trong có tiếng rú của bọn giáo đồ Thất Tuyệt Giáo.
Phụng Diện chúa bỗng nói lớn: - Tìm thấy rồi. ở chỗ này đây! Nàng tung thân về góc tường bên trái, giơ tay đập một cái, trên mặt tường thụt xuống một tảng đá để lộ ra một lỗ hổng.
Nàng thúc giục: - Mau vào đi! Chỉ một lát là nó tự đóng lại.
Lúc ấy Phan Tịnh đã kiệt lực, ngã gục xuống đất. Phụng Điện chúa kêu lên một tiếng kinh hãi, vội chạy xổ lại, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Phan Tịnh, đỡ chàng dậy và toan nhảy lại chỗ lỗ hổng.
Bên ngoài miếu bỗng có vài tiếng thét to và thốt nhiên có ba đại hán cao lớn xông vào miếu.
Phụng Điện chúa vung tay đánh ra một chưởng "Thần phong tuyệt mạch" quát lên: - Muốn chết thì cứ xông vào!
Ba gã Thất Tuyệt Giáo đều lảo đảo lùi lại hai bước.
Phụng Điện chúa thấy cơ hội chỉ còn trong chớp mắt, vội nhảy vọt tới chỗ lỗ hổng trên vách đá.
Ba gã Thất Tuyệt Giáo la lên: - Bọn chúng định vào huyệt mộ Lan Na!
Rồi đồng thời nhảy xổ tới! Phụng Điện chúa lại thét lên lanh lảnh và đánh luôn ra ba chưởng "Thần phong tuyệt mạch". Đó là những chưởng tuyệt học và nổi tiếng của Thiên Hiệp. Một trong ba gã Thất Tuyệt Giáo bị thương nặng ngã quay xuống đất.
Phụng Điện chúa thừa cơ hội đó đẩy Phan Tịnh vào lỗ hổng trước, còn nàng lách mình vào sau, đứng giữ tại bên cạnh lỗ hổng.
Lúc ấy, năm sáu tên giáo đồ Thất Tuyệt Giáo trông thấy lỗ hổng chúng nhất tề chạy đến.
Phụng Điện chúa trong lòng xao xuyến, tự hỏi: “Ta làm cách nào để đối phó được với nhiều người như vậy?” Nàng đang bồn chồn lòng dạ, may mà bọn giáo đồ Thất Tuyệt Giáo chưa đến nơi thì khối đá nhanh như điện tự động nâng cao lên, vách đá lại phẳng lì không còn một vết tích nào.
Phụng Điện chúa thở phào một cái nhẹ nhõm. Nàng nhận thấy một con đường hầm rất hẹp dốc thoai thoải.
Trong đường hầm tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ ngón.
Nàng nhớ rằng đường đi trong Quy bối đồ bắt đầu bằng một đoạn đường hầm ngắn dẫn đến một chỗ rẽ, ở đó có năm đường hầm đi về những hướng khác nhau. Muốn vào mộ Lan Phi thì phải đi theo con đường thứ hai bên tay phải.
Nàng vội vàng nâng Phan Tịnh dậy.
Lúc bấy giờ, Phan Tịnh đã mê man, nàng đặt tay vào mũi Phan Tịnh để xem chàng còn thở mạnh không? Nàng giật mình buột miệng kêu: - Phan Tịnh! Chàng làm sao vậy? Dường như chàng không còn thở nữa.
Phan Tịnh bị mất chân lực quá nhiều, đã mê man, không nghe thấy tiếng gọi của Phụng Điện chúa.
Ở trong đường hầm tối đen như mực, Phụng Điện chúa dù sao cũng là một người con gái, không khỏi hoảng sợ khi thấy mình đơn độc, nàng kêu gọi rối rít: - Phan Tịnh! Phan Tịnh! Tịnh ca ca! Chàng không thể li bì thế này được! Tiểu muội một mình đi sâu vào trong mộ Lan Phi sao được?
Phụng Điện chúa khi gặp Phan Tịnh, tự biết là mình đã quá yêu chàng. Tuy thường ngày nàng gϊếŧ người như cỏ rác, tàn ác vô tình, nhưng lúc đó đã lộ ra bản chất một cô gái thông thường. Đối với người yêu tha thiết, bất giác nàng đã đổi cách xưng hô mà gọi chàng là ca ca.
Phan Tịnh chỉ còn thoi thóp thở không cựa quậy chút nào.
Phụng Điện chúa hốt hoảng thoa bóp toàn thân cho chàng.
Bất thình lình nghe thấy tiếng một vật nặng đập mạnh vào vách đá thình thình thì giật mình kinh sợ và nghĩ thầm: - Cửa vào mộ Lan Phi mà bị bọn Thất Tuyệt Giáo phát giác nhất định không bao lâu sẽ bị chúng phá vỡ.
Nàng thôi không thoa bóp cho Phan Tịnh, ôm chàng dậy men theo đường hầm mà chạy.
Tiếng đập vách đá mỗi lúc một dữ dội thêm càng làm cho nàng thêm can đảm, liều lĩnh...
Nhưng trong đường hầm tối om, đi lại rất khó khăn chậm chạp.
Chợt nàng nghe thấy đằng sau kêu đánh "Binh" một tiếng lớn, tưởng chừng như vách đá đã bị phá vỡ.
Nàng trong lòng hốt hoảng, thỉnh thoảng lại muốn trượt chân mà vẫn cố gắng hướng theo phía trước mà chạy thật mau. Lúc bấy giờ nàng nghe xa xa ở phía sau mình có tiếng chân người chạy theo.
Đồng thời, có tiếng người nói: - Trong này tối lắm, mau đốt đuốc lên!
Phụng Điện chúa biết là giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đã vào trong đường hầm. Nàng thấy cần phải tìm đến ngã ba đường để tránh chúng, càng phải mau.
Bỗng thấy đằng trước mặt có ánh sáng màu xanh biếc lấp lánh chiếu ra trong bóng tối âm u, tim nàng đập loạn lên.
Nàng đã không có đường lùi về phía sau, chỉ liều chạy về phía trước mặt. Khi nàng tiến lên được chừng vài trượng, vượt qua một khúc quanh thì thấy trước mặt sáng lên.
Phụng điện chúa Đổng Uyển Uyển định thần nhìn đằng trước có năm con đường hầm, khiến nàng trông thấy mọi vật rất rõ ràng.
Nàng nhìn kỹ mới biết ánh sáng xanh biếc do ở ngay đá lát trên mặt đường. Nàng không kịp nghĩ gì nữa, lập tức rẽ theo con đường thứ hai bên phải mà chạy thật mau! Không lâu, nàng đi hết con đường đó lại thấy hiện ra một ngã năm của đường hầm. Lần này nàng chọn con đường chính giữa mà đi.
Đi trong một thời gian chừng ăn xong bữa cơm, thì tới một ngã bảy, nàng nghĩ bụng: - Dù bọn Thất Tuyệt Giáo có thể tìm thấy cửa hầm nhưng bọn chúng không có Quy bối đồ tất phải mất rất nhiều công phu mà chưa chắc đã tìm ra được lối đi. Huống chi, ở phía trước mặt những ngã ba không biết bao nhiêu ngã đường, ta không sợ gì bọn chúng đuổi kịp nữa.
Nàng nhẹ nhàng đặt Phan Tịnh xuống, gọi: - Tịnh ca. Bây giờ bọn ta đã tạm an toàn rồi đây!
Nàng vừa nói xong, không ngờ Phan Tịnh đã lên tiếng đáp: - Đúng vậy! Nương tử ơi! Nhưng không nên ngừng lại nơi đây, và phải tiếp tục tiến về phía trước đi.
Phụng Điện chúa khẽ rùng mình, mừng rỡ nói: - Tịnh ca! Tịnh ca đã tỉnh lại rồi ư? Tịnh ca làm cho tiểu muội lo muốn chết.
Phan Tịnh thều thào đáp: - Nương tử ơi! Cảm tạ nàng đã cứu ta. Ta dùng sức quá độ, bây giờ mặc dầu đã tỉnh, nhưng toàn thân không còn một chút nội lực. Luồng chân khí còn lại mỏng manh như sợi tơ cũng phân tán không tụ lại được, biết bao giờ mới hồi phục?
Phụng Điện chúa nói: - Chao ôi! Đều là lỗi tiểu muội quá lâu không tìm ra cửa vào mộ Lan Phi, khiến chàng phải hú luôn miệng và phát chưởng luôn tay làm hao tổn nguyên khí của Tịnh ca.
Phan Tịnh đáp: - Đừng nói vậy! Nếu không có nàng ta đã sớm nát thây làm vật hy sinh cho Thất Tuyệt Giáo rồi. Bọn ta nên mau chạy đi, tới mộ Lan Phi sớm chừng nào hay chừng ấy.
Nói xong, Phan Tịnh lại càng ra chiều xúc động, Phụng Điện chúa hỏi: - Sao Tịnh ca xúc động như vậy! Hãy bình tĩnh lại một chút. Xúc động quá rất tai hại đến sức khỏe của Tịnh ca!
Phan Tịnh trả lời: - Phải! Ta xúc động thật, nàng sờ vào ngực ta mà xem tim ta đập mạnh nhường nào! Đúng nương tử ơi! Ta rất thích thú nhưng cũng còn có một chút hoang mang vì chẳng bao lâu nữa sẽ tìm ra gia gia ta lạc lõng nơi đâu. Ta tin rằng người không chết, ta nhất định tìm thấy người.
Phụng Điện chúa khẽ an ủi: - Tịnh ca! Tịnh ca đừng nghĩ tới điều đó vội. Việc đầu tiên là tiểu muội phải truyền cho Tịnh ca một chút chân lực để Tịnh ca có chút hơi sức đã. Rồi hai ta cùng chạy cũng không muộn.
Phan Tịnh ngắt lời: - Không! Nương tử ơi, bây giờ ta đã khá mạnh, sư phụ đã dạy đả thông mạch "huyền quan", chỉ cần được điều dưỡng một lúc là dần dần khôi phục lại sức khỏe, nàng hãy tự bảo trọng..
Phụng Điện chúa chỉ biết nghe theo lời Phạn Tịnh, lại ôm chàng dậy và chạy miết về phía trước mặt, nhưng lúc bấy giờ Phan Tịnh đã tỉnh hẳn, hơi thở chàng trai thoáng qua mũi nàng, nàng có cảm xúc mê ly không nói ra được.
Phan Tịnh cũng vậy, hương thơm của người xử nữ làm cho chàng ngây ngất, phân tán ý muốn vận chuyển về điều hòa hơi thở, chàng lẩm bẩm: - Nương tử! Người nàng tiết ra hương ngào ngạt!
Phụng Điện chúa trong lòng vô cùng thích thú, nũng nịu nói: - Đừng có quấy phá nữa? Nếu không tiểu muội sẽ bỏ Tịnh ca xuống không ngó đến nữa bây giờ!
Phan Tịnh cười đáp: - Công chúa, nàng là vợ ta mà? Sao lại coi là ta phá nàng?
Phụng Điện chúa phụng phịu nói; - Tiểu muội không biết đâu. Nếu Tịnh ca còn nói như thế nữa, tiểu muội nhất định bỏ mặc chàng!
Phan Tịnh vội trả lời: - Được, được! Thôi bây giờ ta không nói nữa!
Đột nhiên Phan Tịnh nhớ ra một việc, chàng hỏi: - Nương tử ơi, bây giờ ta mới biết rằng ta đã thua nàng. Nguyên nàng đã có công lực vào hạng thượng thừa, mà nàng đã lừa được ta, nàng đã bắt cóc em gái ta đi. Nàng tự mình trốn đi lại gieo họa cho Thục Vương Ngô Cương. Tất cả đều là những hành động quái ác của nàng mà ta chỉ là một kẻ u mê, ngu muội không biết.
Phụng Điện chúa nghe nói thất kinh, nàng muốn cho trôi câu chuyện của mình, không thể không đặc biệt để tâm đến, cười gằn nói: - Ai bảo Tịnh ca không thủy chung với tiểu muội. Thành thật mà nói lúc tiểu muội giận Tịnh ca muốn chết được.
Phan Tịnh thấy trước mắt mình nàng công chúa đó lại là chúa một điện trong Tứ Linh Điện, động U-U mà chàng không thể hiểu được nội tình, đang muốn hỏi nữa.
Phụng Điện chúa bỗng dừng chân.