Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong gian bếp bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, nhanh tay nhanh chân dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng còn vào phòng tắm rửa, nghỉ ngơi. Từ ngày mẹ chồng nằm viện ko có đêm nào là ngủ được ngon giấc.

Mọi việc cuối cùng cũng đâu vào đấy, cởi chiếc tạp dề treo lên sào,rửa qua bàn tay tôi đi ra ngoài. Phòng khách lúc này cũng ko còn ai cả, có lẽ cả mẹ và Quý đều đã về phòng.

Phòng ngủ của tôi nằm sau phòng ngủ của mẹ chồng cho nên mỗi lần về phòng của mình tôi đều phải đi ngang phòng mẹ. Nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũng đã hơn 13h trưa, tôi đi lại đóng cánh cửa nhà thật cẩn thận, vì ở đây rất phức tạp, chỉ cần lơ là sơ suất một tí là trộm lẻn ngay vào nhà.

Sau khi đóng xong cánh cửa tôi đi về phòng của mình. Nhìn thấy Quý nằm trên giường với đôi mắt nhắm ghiền có lẽ mấy ngày qua ko chỉ mình tôi mệt mà Quý cũng vậy. Ngã chiếc lưng nằm xuống giường thật thoải mái. Phải công nhận một điều ko ngủ ở đâu thoải mái bằng ngủ trên chiếc giường của mình. Có lẽ do mệt nên tôi cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc bản thân đang còn chìm đắm trong cơn mộng mị tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng trú tréo của mẹ chồng.

_Chị Quỳnh đâu. Chị ko định dậy dọn dẹp nhà cửa rồi nấu bữa tối à. Tối sầm, tối mịt rồi mà con ngủ như chết thế hả.

Tôi nghe thấy thế thì vội vàng bật dậy như một chiếc lò xò, Quý nằm bên cạnh đang ôm tôi ngủ thấy tôi bật dậy như thế thì cũng giật mình mở mắt.

_Có việc gì thế.

Lúc này, tiếng chửi của mẹ chồng ở bên ngoài vẫn ko ngừng rít lên.

_Cái nhà này đúng là vô phúc. Mẹ chồng thì ốm vừa xuất viện, con dâu thì nằm lăn ra ngủ từ trưa mãi đến tối chưa chịu dậy. Hay là muốn tôi phải đích thân xuống bếp hầu hạ chị.

Nghe thấy mẹ mình nói thế Quý chỉ khẽ thở dài một cái, a lấy tay mình vỗ nhẹ lên vai tôi.

_Mẹ đang ốm e cố gắng chịu vất vả tí nhé.

_Vâng.

Đưa đôi chân đặt xuống sàn đứng dậy rời khỏi giường, vừa bước đi vừa đưa tay bột lại đầu tóc của mình cho gọn gàng. Sau khi ra khỏi phòng ngủ của mình tôi đã nhìn thấy mẹ chồng đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, liếc đôi mắt nhìn về phía tôi rồi rít lên.

_Tôi chưa thấy đứa con dâu nào như chị. Lần nào cũng nằm trương lên đấy đợi người khác gọi mới chịu dậy là sao. Chị muốn bỏ đói tôi phải ko.

Đưa đôi mắt nhìn chiếc đồng hồ treo rường chỉ mới 3h chiều, đâu phải đến chiều tối như mẹ nói đâu chứ, thật lòng tôi rất muốn nói lại mẹ nhưng nghĩ đến chồng của mình tôi lại cố gắng chịu đựng,cúi đầu tránh đi cái quắt mắt của mẹ mà trả lời.

_Con ko nghĩ như vậy đâu mẹ. Mệt quá nên con ngủ quên bây giờ con vào bếp nấu ngay đây. Mẹ đợi con một lác nhé.

Nói đến đây tôi quay người đi nhanh về phía nhà bếp, chân vừa bước được vài bước thì nghe tiếng mẹ tôi từ phía sau.

_Khoang đã.

Tôi đứng khựng lại, quay người lại nhìn.

_Có việc gì vậy mẹ.

_Nấu cơm nhiều một tí. Lác sẽ có khách của tôi đến dùng bữa.

_Vâng.

Tôi đi thẳng vào bếp trong lòng ko khỏi thắc mắc. Bình thường nhà này rất ít khi có ai đến vì họ hàng tất cả đều ở xa và dường như mỗi quan hệ của mẹ chồng tôi với họ hàng cũng ko được tốt đẹp. Từ ngày về làm dâu ở nhà Quý ngót nghét cũng đã hơn 2 năm nhưng chỉ duy nhất lần chúng tôi kết hôn là có mặt của vài ba người họ hàng bên phía ngoại còn họ hàng phía nội thì ko thấy ai. Kể cả lễ tết hay đám dỗ ba chồng cũng ko thấy họ hàng đến, có lần tôi cũng thắc mắc nên đã hỏi Quý.

_Sao nhà mình ít khi thấy họ hàng đến vậy a.

_Họ hàng bên nội từ trước giờ vốn đã ko thích mẹ cho nên từ ngày bố mất họ cũng ko liên lạc với chúng ta nữa. Em cứ kệ đi quan tâm làm gì, họ hàng có cũng được ko có cũng đc quan trọng gì.

Từ sau lần đó trở đi tôi cũng ko thắc mắc hay hỏi Quý về vấn đề này thêm lần nào nữa. Nghĩ cũng lạ thật,nếu ko phải họ hàng thì khách đến là ai được chứ.

Bạn bè Quý thì càng ko phải. A thừa biết tính mẹ mình thế nào cho nên có bao giờ đưa bạn bè về nhà đâu. Thỉnh thoảng có muốn tụ tập thì Quý và bạn bè cũng ra quán cà phê hay quán bia hơi gì đó chứ có bao giờ kéo nhau về nhà. Còn tôi thì chắc chắn là ko phải vì tôi là gái miền Trung,chân ướt chân ráo từ Nha Trang theo chồng ra Hà Nội sinh sống và lập nghiệp, ngoài những người đồng nghiệp trước kia thì ko còn quen ai cả. Có nghĩ thế nào cũng ko biết người khách mà mẹ nói là ai mà lại được bà đón tiếp như thế, nghĩ thì nghĩ, tò mò thì tò mò nhưng tôi đâu dám hỏi thôi thì cứ đợi đến tối.

Lắc đầu, xua đi cái suy nghĩ, tò mò về người khách kia ra khỏi đầu, tập trung vào chuẩn bị bữa tối. Một mình loay hoay trong bếp mãi cho đến khi ánh sáng cuối cùng của ngày cũng tắt hẳn,bên ngoài bầu trời cũng dần chuyển sang màu đen. Sau một hồi một mình loay hoay cuối cùng tôi cũng chuẩn bị xong một bữa ăn tươm tất. Rửa tay sạch sẽ cởi chiếc tạp dề treo lên sào, quay trở về phòng của mình tắm rửa thay bộ quần áo khác cho sạch sẽ dù gì nhà cũng có khách ăn mặc cho tử tế một tí.

Khi đi ngang qua phòng khách tôi nghe thấy mẹ chồng đang ngồi trên ghế nói chuyện với ai qua điện thoại trong rất vui vẻ, giọng cười giòn giã vang khách cả nhà. Vừa nhìn thấy tôi đi ra bà liền tắt nụ cười và ném cho tôi một cái nhìn sắc bén.

Tôi cúi mặt nhìn xuống đất tránh đi cái nhìn ko mấy thiện cảm của mẹ chồng dành cho mình,lặng lẽ bước về phòng.

_Đi đâu đấy. Nấu nướng xong cả chưa.

Đang bước đi nghe tiếng nói ko đầu ko đuôi của bà, ko cần nói tôi cũng biết mẹ chồng đang hỏi mình vì cách nói chuyện này của bà đối với tôi đã quá quen thuộc. Tôi đứng lại quay người nhìn bà lí nhí trả lời.

_Con nấu xong rồi thưa mẹ.

_Khách sắp đến rồi, cô ko ở dưới bếp mà lo phục vụ đi đâu đấy.

_Quần áo của con nó bị ám mùi thức ăn, con muốn đi tắm thay bộ quần áo khác cho sạch sẽ mẹ ạ.

Mẹ chồng nhìn tôi khua tay rồi dùng giọng điệu mỉa mai.

_Vịt thì dù có chau chuốt thế nào cũng ko thành thiên nga được. Khách đến là để gặp tôi liên quan gì cô mà cô phải lo sửa soạn làm gì, khách nữ ko phải đàn ông đâu mà đú đởn.

_Sao mẹ...

_Bác gái...
« Chương TrướcChương Tiếp »