Đại Việt Đế quốc thành lập cũng có hơn nghìn năm, các loại quy củ nhiều vô số kể.
Trong đó có một loại quy củ chính là các hoàng tử sau khi tròn mười hai tuổi liền muốn rời xa hoàng cung ra ngoài ở, hai mươi tuổi liền muốn phong Vương.
Hoàng gia như vậy quy củ chủ yếu chính là muốn phòng ngừa các Vương gia liên hợp âm mưu tạo phản. Ngược lại Vương gia có đất phong tài sản, ngay tại chỗ trở thành một phương thổ bá vương, cả đời vinh hoa phú quý không lo.
Chỉ bất quá, một khi phong " Vương ", liền sẽ mất đi tranh đoạt hoàng vị tư cách, muốn làm hoàng đế, trừ khi ngươi tạo phản?
Mà Lê Huyền tự nhiên cũng không ngoại lệ, sớm mười hai tuổi năm đó đã tiến vào hoàng tộc bên trong Hoàng thành xây một căn Huyền phủ.
Tuy nhiên để người khó hiểu là, Đại Việt đế quốc một đời này cửu đại hoàng tử vậy mà chưa có một vị được phong vương.
Đương đại hoàng đế làm như vậy là có ý gì? Không người có thể biết được.
...
Huyền phủ.
Lúc này bên trong một gian thư phòng, không gian trầm lắng, yên tĩnh lạ thường.
Bất quá dưới cái sự yên tĩnh này, vẫn có một người đang tại chỉnh đốn thư pháp, bút lông tại trong tay hắn nhẹ nhàng bay múa.
Rất nhanh trên mặt giấy liền đã xuất hiện hình ảnh một vị nam tử múa kiếm.
Tình cờ, tại người này bên cạnh cũng có một tranh, mà bức tranh này lại cùng vừa mới vẽ ra bức tranh giống y như đúc, bất quá nó so sánh càng thêm cổ lão, các đường nét bút càng thêm tinh xảo, trong đó còn ẩn ẩn sắc bén ý vị.
- " Hắc! Bút pháp không tệ, bất quá vẫn kém một chút như vậy. "
Vốn yên tĩnh không gian lúc này, đột nhiên bị một đạo khàn khàn âm thanh phá vỡ.
m thanh vang vọng khắp phòng, thế nhưng nhìn lại cũng không có phát hiện bất cứ bóng dáng người thứ hai nào trong thư phong, vẫn như cũ chỉ có một mình vị kia thanh niên trẻ tuổi.
Tuy nhiên đối với cái này giọng nói, trẻ tuổi thanh niên cũng không có lấy làm ngạc nhiên.
Ngược lại, ánh mắt nhìn chăm chăm lấy trước mặt thư họa mà rơi vào trầm tư.
Xong không có ngừng lại, càng kỳ quái hơn chuyện lại tiếp tục diễn ra, chỉ thấy bên cạnh bức kia cổ họa lúc này khẽ run lên, tiếp đến từ bên trong không ngừng tuôn ra hắc khí.
Rất nhanh trên không trung đã ngưng tụ một cái mờ ảo bóng dáng.
Nhìn qua thì chỉ thấy đây là một người cao lớn, tóc trắng dài xõa, bất quá diện mạo lại vô cùng mơ hồ.
- " Thiên hạ đại khí kẻ tranh người phân, một cái nho nhỏ đế vị, chỉ cần ngươi muốn ta có thể giúp ngươi tranh tới. "
Hiện ra sau đó, lơ lửng cao lớn bóng người nhẹ nhàng trôi nổi đến thanh niên trẻ tuổi, sau đó ghé vào tai hắn thủ thỉ. Giọng nói như có ma lực vô hình, cơ hồ trong tức khắc muốn đem con người từ sâu trong lòng du͙© vọиɠ moi móc mà ra.
Thế nhưng trước mặt thanh nhiên trẻ tuổi vẫn như cũ bất động, một chút lung lay đều không có, giống như không gì có thể lay động.
- " Hắc hắc hắc! Ngươi cái tên này Lê Huyền vẫn như cũ thú vị, so với cái kia sư phụ càng để Bạch Ma ta thêm hứng thú. "
Đối với thanh niên trẻ tuổi thờ ơ thái độ, cao lớn bóng người không chỉ không có tức giận, ngược lại còn sảng khoái cười lớn.
Đúng vậy, trước mặt thanh niên trẻ tuổi này chính là thất hoàng tử Lê Huyền.
Mà bức kia cổ họa, đích xác là Dương Tuấn đem tặng cho Lê Huyền phòng thân cái kia thất phẩm pháp bảo.
Chỉ bất quá từ cổ họa đi ra bóng đen lại có chút xa lạ, không phải là pháp bảo chi hình.
Hừ!
Nhắc đến sư phụ hai chữ, Lê Huyền lúc này rốt cuộc động, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- " Khoan bớt lớn giọng, ngươi cái này chuột chạy qua đường đừng tưởng ta không biết, đứng trước mặt lão nhân gia, một chút dũng khí hiện thân đều không có, lại còn dám ở đây lớn giọng khoe khoang. "
Thân hình lơ lửng đến Lê Huyền trước mặt, Bạch Ma thản nhiên nói: -" Hắc! Lúc đó là bản ma nguyên khí chưa khôi phục, bằng không há có thể sợ một cái tiểu Trúc Cơ. "
Càng nói càng giận, Bạch Ma hắn thế nhưng chính là thất đại ma tổ một trong.
Mấy chục vạn năm về trước danh tiếng có thể nói là uy chấn Chư Thiên thế giới, chỉ riêng tục danh, tiên ma nghe đến đều phải sợ mất mật tồn tại.
Nếu không phải tiên giới đám kia Tiên Điện sử dụng vô sỉ thủ đoạn vây công, đồng thời bản thân quá tự ngạo, làm sao có thể ngã xuống như hiện tại.
Bất quá tại Lê Huyền trước mặt hiện tại chẳng qua chỉ là Bạch Ma thất phách bên trong một phách.
Năm đó để tránh khỏi bị tiêu diệt thần hồn, Bạch Ma không thể không đem thần hồn phân ra làm bảy, sau đó tản mác ra khắp nơi tránh sự truy đuổi.
Tuy nhiên cuối cùng chỉ có năm đạo thành công chạy thoát.
Trong đó một đạo trải qua vạn năm lưu lạc, cuối cùng vô tình nhập vào cổ họa bên trong ngủ say.
Đến không lâu Trấn Hải Tông thượng cổ di tích mở ra, Bạch Ma liền sử dụng thủ đoạn để cổ họa từ mật khố bên trong thoát ra, sau đó mới tình cờ để Dương Tuấn lấy được.
Vốn sử dụng thủ đoạn sau đó Bạch Ma lại lâm vào ngủ say, phải thật lâu mới có thể tiếp tục tỉnh lại.
Thế nhưng nhờ Dương Tuấn chém gϊếŧ tà ma sau đó hấp thu đến nó sót lại ma nguyên mới có thể tỉnh lại cùng nhanh chóng ngưng hình như vậy.
Cốc Cốc cốc!
Đột nhiên thư phòng đại môn lúc này vang lên tiếng gõ cửa, tiếp sau đó một cái nam tử giọng nói vang lên: -" Thất hoàng tử, thuộc hạ có chuyện bẩm báo. "
Nghe bên ngoài có động tĩnh, Bạch Ma cũng không có tiếp tục quấy rối, lập tức hóa thành hắc khí trở về cổ họa bên trong.
Nó hiện tại vẫn chưa muốn lộ mặt ra bên ngoài cho quá nhiều người biết.
Mà đối với nó tồn tại Lê Huyền không quá mức để tâm, đối phương năm lần bảy lượt dụ dỗ bản thân, tuy nhiên đều không một lần thành công.
Bất quá hắn cũng không có để lộ nó ra ánh sáng, chỉ là để tại bên cạnh.
Dù sao thiên hạ rộng lớn, nguy hiểm muôn trùng, ai biết đột nhiên lúc nào cần dùng đến cũng không chừng.
Coi như là một con bài ẩn đi!
- " Vào đi. " Lê Huyền am thanh bình thản vang lên.
Dứt lời, cửa đại môn mở ra, một cái ăn mặc hắc y, khuôn mặt chỗ mã trái treo một vết sẹo dữ tợn trung niên nam tử bước vào.
Nhìn thấy Lê Huyền, đối phương lập tức khom mình, giọng đấy kính ý nói: -" Thuộc hạ Hàn Diên tham kiến thất hoàng tử. "
Cũng không có quá nhiều phản ứng, Lê Huyền chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó vẫn như cũ giọng điệu thản nhiên nói: -" Được rồi, có chuyện gì mau báo lên đi. "
- " Bẩm hoàng tử, ban nãy Ảnh Vệ có nhận được tin tức, Tam hoàng tử nhóm người tại Tứ Phương Lâu cùng người giao thủ, kết quả con trai phó thống lĩnh Thành Vệ Quân Nguyễn Hữu bị đánh trọng thương, con trai Tư Thổ Hà Nguyên Quang cũng chịu thương thế không nhẹ… "
- " Ồ! " Nghe xong Lê Huyền không nhịn được mà ồ lên một tiếng kinh ngạc.
Phải biết đây chính là đế đô, Lê Minh Xuân thân phận thế nhưng chính là hoàng tử, lại có người dám ở đối phương nhà gây chuyện, quả thực có chút khó tin.
Hơn nữa còn đả thương Nguyễn Hữu cùng Hà Nguyên Quang hai người, xem ra năng lượng không nhỏ.
- " Là ai ra tay? " Lê Huyền hiếu kỳ hỏi.
- " Cái này thuộc hạ cũng không rõ, bất quá đã cho Ảnh Vệ truy tra, hẳn không lâu nữa sẽ có kết quả. " Trung niên nam tử ngập ngừng nói.
Ảnh Vệ, đây chính là Lê Huyền sau khi trở về không lâu xây dựng bí mật tổ chức, nhiệm vụ chuyên giám sát, năm bắt, thu thập các loại thông tin tình báo.
Mà trước mặt trung niên chính là Lê Huyền tâm phúc tên Hàn Diên, là một vị Tiên Thiên sơ kỳ võ giả.
Nói đến cũng xảo, tại Lê Huyền sau khi từ Lôi Thần sơn trở về lúc, trên đường vô tình gặp phải Hàn Diên bị kẻ thù truy sát.
Ban đầu vốn không có ý định lo chuyện bao đồng, thế nhưng lúc đó gặp Hàn Diên biểu hiện anh dũng, trung nghĩa, vì huynh đệ không ngại gϊếŧ ra một con đường máu thì lập tức không chần chừ ra tay cứu giúp.
Bởi lúc đó Lê Huyền có thể nói là một con độc mã, thân cô thế cô, nói muốn tranh đế vị quả thực khó hơn lên trời.
Hắn thiếu chính là tâm phúc, là có thể dùng được người, kết quả hắn đúng, Hàn Diên quả nhiên không để hắn thất vọng, tại mấy năm nay trợ giúp không ít chuyện lớn nhỏ, cho dù phải đối mặt với sinh tử cũng không ngại.
Ba năm, Lê Huyền từ một cây tiểu thụ đến hiện tại đã trở thành một cây đại thụ.
Nắm trong tay thế lực không kém, mặc dù còn chưa so sánh được với nhất, nhị, tứ, bát bốn vị hoàng tử nhưng không kém hơn quá nhiều.
- " Sư phụ, ngươi hiện tại nếu như đến trợ giúp ta mà nói thì quả thực tốt biết mấy. " Lê Huyền trong lòng thầm than.
Đối với vị này thần bí sư phụ, tại Lê Huyền trong đầu hình tượng chỉ là một mảnh xương mù, thứ hắn nhìn thấy bên ngoài chỉ là góc của băng sơn, thần bí đến mức khiến người ta sợ hãi.
Nhưng theo hắn suy đoán, vị này sư phụ có lẽ là một cái ẩn thế gia tộc nào đó con cháu.
Nếu như được vị này ủng hộ, hắn thế lực nhất định sẽ có thể như hổ mọc thêm cánh, cùng với bốn vị hoàng huynh ngang hàng, thậm chí vượt qua cũng không chừng.
Buông xuống trong tay bút, Lê Huyền lúc này chậm rãi đứng dậy, ánh mắt híp lại thản nhiên nói:
- " Đi, chúng ta cũng nên đi xem một chút phó thống lĩnh thành vệ quân con trai. "