Bé con tỉnh lại, phát hiện anh trai kia đã đi mất lập tức rơi vào tình trạng khủng hoảng. Nhưng bé không biết làm thế nào để biểu đạt nội tâm của mình, chỉ có thể mặt không biểu tình mà khóc, sau đó cuộn người lại, dùng sự im lặng chống đối cả thế giới. Bé liên tục gọi trong đầu, nhưng anh trai không hề xuất hiện đúng lúc như trước. Bé lại bắt đầu phong bế bản thân, di chứng tâm lý sau khi bị bắt cóc bắt đầu xuất hiện.
Lôi Đình rất đau lòng, nhưng nhìn thấy lớp băng dày trên cổ bé lại quyết tâm, để bé trong bệnh viện. Sinh mạng nhỏ bé ấy dường như chỉ chạm nhẹ thôi sẽ biến mất, khiến nỗi sợ trong lòng anh cũng chẳng kém gì con trai mình. Anh không muốn để bé đi bất kỳ đâu, chỉ hy vọng bé sẽ luôn ở bên cạnh mình, để mình có thể bù đắp toàn bộ lỗi lầm. Nếu có thể, anh hận không thể dựng tường đồng vách sắt quanh bé, để bé không phải chịu bất kỳ thương tổn gì. Hơn nữa, anh không thể không thừa nhận mình đang lo lắng, lo địa vị của mình sẽ bị thiếu niên xuất hiện đột ngột kia thay thế.
Năm ngày sau, bác sĩ ngoại khoa tháo băng trên cổ bé, vui mừng nói, “Bé còn nhỏ, tế bào tái tạo rất nhanh, vết thương đã khỏi hoàn toàn rồi.”
Bác sỹ tâm lý lại có chút lo lắng, “Trung tướng, tiểu thiếu gia không chịu phối hợp chữa bệnh, mỗi lần thôi miên cưỡng ép bé ngủ sẽ tạo ảnh hưởng xấu tới não bộ của bé. Năng lực của tôi có hạn, tôi đề nghị anh mau chóng quay lại thủ đô, tìm bác sĩ xuất sắc hơn khám cho tiểu thiếu gia.”
Lôi Đình im lặng, mày nhíu chặt. Bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất Trung Quốc hiện đang trong phiên tòa xét xử vì tội bắt cóc, đời này ông ta còn có thể sống sót mà ra khỏi ngục giam hay không còn chưa biết được. Anh nên tìm người ở đâu, nước ngoài? Không, thân phận của anh rất đặc biệt, người nước ngoài lại càng không thể tin tưởng.
Bác sĩ tâm lý lập tức ý thức được mình đưa ra một đề nghị ngu xuẩn, vội vàng nói, “Không tìm bác sĩ tâm lý cũng được, chỉ cần người bé thân cận nhất lúc nào cũng ở bên bé an ủi, như vậy hiệu quả cũng không tồi.”
Người thân cận nhất, trước kia là quản gia và bác sĩ tâm lý, hiện tại là… Lôi Đình cảm thấy chua xót vô cùng, trầm ngâm một lát liền gật đầu nói, “Rất cảm ơn đề nghị của anh, thời gian vừa qua các anh đã vất vả rồi.”
Mấy bác sĩ vội vàng nói lời khách sáo.
Tiễn mọi người đi, Lôi Đình nói với sĩ quan phụ tá, “Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn dẫn Tiểu Sâm đến nhà họ An.”
Sĩ quan lập tức liên hệ quân đội đóng tại địa phương, điều một chiếc SUV quân dụng đến.
Lúc đó, Hàn Trác Vũ đang chơi bóng rổ ở sân bóng rổ công cộng với Thạch Lỗi. Thiếu niên đã cao 178cm, nói cao không cao, thấp cũng chẳng thấp, dáng người không khỏe mạnh như Thạch Lỗi, nhìn lại có chút nhỏ nhắn, màu da đứng giữa một đám con trai lại càng thêm trắng nõn nà. Nhưng người quen cậu đều biết cậu không hề yếu ớt như bề ngoại của mình. Tốc độ, sức mạnh, nhanh nhẹn, khả năng bật nhảy, tất cả các phương diện, thiếu niên đều vượt xa người bình thường, một trận bóng rổ 5vs5 thường xuyên biến thành cảnh một mình cậu ghi điểm. Dẫn bóng, cướp bóng, ném rổ ba điểm, úp rổ, cậu chơi hết mình, khiến người qua đường cũng hứng thú dừng lại quan sát, cổ vũ không ngừng.
Những người dám chơi bóng cùng Hàn Trác Vũ đều có tâm lý rất vững chắc. Thiếu niên thể hiện càng xuất sắc, bọn họ lại càng hưng phấn, không ngừng khiêu chiến cậu. Cảm giác đoạt được bóng từ tay cậu hạnh phúc chẳng khác gì tìm ra đường lên trời.
Sau khi nhận khiêu chiến của tám người liên tiếp, thiếu niên nhìn sắc trời, thầm nghĩ đã đến lúc ra về. Cậu đi đến rìa sân bóng, dùng khăn mặt lau mồ hôi, cầm di động lên nhìn thoáng qua, phát hiện đã tắt máy rồi.
“Kí chủ, vừa rồi An Quốc Nhân cứ gọi điện cho cậu suốt, tôi thấy phiền quá nên tắt di động luôn. Dù sao ông ta tìm cậu cũng chẳng có chuyện gì tốt, đừng để ý đến ông ta.” 9527 hiện giờ đang giúp kí chủ quản lý mọi việc trong sinh hoạt hàng ngày, quả thật không thể tri kỷ hơn.
Hàn Trác Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không khởi động máy, mặc áo khoác, vẫy tay chào Thạch Lỗi, chậm rãi đạp xe đạp ra về.
Lúc đi đến con đường ven sông, một chiếc SUV biển quân đội đang đỗ ven đường, mui xe mở ra, một người lính đang xắn tay áo, buồn rầu nhìn động cơ nhả khói đen, tiếng tít tít tít của hệ thống vang lên nhắc nhở anh ta đang cần trợ giúp.
Lúc ra khỏi cửa, anh lính này còn cảm thấy rất may mắn, mình vậy mà được làm lái xe cho trung tướng Lôi Đình uy danh hiển hách. Để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, anh còn cố ý chọn chiếc tính năng tốt nhất, không ngờ chạy nửa đường động cơ lại tắt ngóm! Tuy trung tướng không tỏ vẻ bất mãn, chỉ đổi chiếc xe khác rồi đi luôn, anh lại cảm thấy uể oải vô cùng!
Nghĩ tới đây, anh lính dùng cờ lê gõ mạnh lên mui xe. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nên học cơ khí cẩn thận hơn!
Thông báo tít tít tít vang lên không ngừng, Hàn Trác Vũ dắt xe đi đến chỗ anh lính. Nếu như là việc khó nói, cậu sẽ hỏi một câu, sau đó suy nghĩ kĩ càng rồi quyết định có giúp hay không; nhưng nếu chỉ là việc nhỏ, bước chân của cậu sẽ bất giác bước tới. Có lẽ ban đầu giúp người là vì giá trị cảm ơn, vì thoát khỏi 9527, nhưng hai năm qua, giúp người khác đã sớm thành thói quen không thể nào sửa được của thiếu niên.
“Anh cần giúp không?” Giọng nói trong trẻo trấn an tâm trạng nôn nóng của người lính như kỳ tích vậy.
“Có chứ, xe không khởi động được rồi. Em biết không, lúc ra khỏi doanh trại, ai cũng hâm mộ anh, vậy mà mới chạy một nửa đường lại phải gọi xe tải kéo về, mặt mũi vứt hết rồi!” Thiếu niên rất tuấn tú, đôi mắt đen láy trong suốt, khiến anh lính bất giác kể hết ra. Vừa nói xong, anh ta lại thấy rất xấu hổ, ngại ngùng cười với thiếu niên.
“Hệ thống biết ngay mà, sớm muộn gì cũng có ngày cần đến cơ khí!” 9527 đắc ý nói.
Hàn Trác Vũ không thèm để ý hệ thống đang kiêu ngạo, xắn tay áo lên kiểm tra động cơ, thấy không có vấn đề gì, liền mượn anh lính một chai nước có gas, lắc lên rồi nạp lại.
Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn vài phần non nớt, nhưng biểu cảm nghiêm túc, động tác rất chuyên nghiệp, anh lính chỉ biết ngơ ngác nhìn, quên cả ngăn cậu lại, cứ nhìn cậu làm, cậu cần gì thì đưa qua.
“Được rồi.” Thiếu niên đóng mui xe, cánh tay, quần áo sớm đã dính đầy dầu máy đen sì, nhìn chật vật vô cùng.
Anh lính vào trong xe, chỉ vài giây đã khởi động được. Ha, sửa được thật này!
Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 3 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”, Ba điểm không phải nhiều, nhưng với chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không tính ít. 9527 miễn cưỡng thỏa mãn.
Giá trị cảm ơn mỗi người mỗi khác, có người chỉ cho 1 điểm, nhưng người ta lại thường xuyên biết ơn, cứ tích cóp dần lại, chẳng hạn như mấy vị cán bộ về hưu trong khu nhà chính phủ, đến giờ đã tặng cho Hàn Trác Vũ mấy nghìn điểm giá trị cảm ơn rồi; có người một lần cho hơn 10 điểm, nhưng sau đó lại quên luôn; có người giá trị cảm ơn cho vừa nhiều lại liên tục, mỗi lần cho là trên trăm. Nhưng cơ hội giúp người như vậy rất ít, người tràn đầy chính năng lượng như Thiệu Dật Thần, bé con, Lôi Đình lại càng ít hơn! Xã hội này càng ngày càng trở nên vô cảm.
Tuy xe đã sửa xong, nhưng nhiệm vụ cũng không hoàn thành được rồi, anh lính cố đè nén lòng mất mát, ra hiệu với thiếu niên, “Cậu nhóc đẹp trai, đi đâu thế, anh đưa về luôn.”
Hàn Trác Vũ dùng nước khoáng còn thừa rửa tay, nhìn áo phông đen sì, cuối cùng leo lên SUV. Cốp xe khá lớn, gập xe đạp lại là nhét vừa.
“Tòa nhà chính phủ, cảm ơn.” Thiếu niên nói ngắn gọn.
“Trùng hợp thế, anh cũng đang đến tòa nhà chính phủ! Xem ra chúng ta có duyên lắm!” Anh lính cười tủm tỉm khởi động xe.
Trong nhà họ An, bố con Lôi Đình bất ngờ tới chơi khiến An Quốc Nhân kích động vô cùng, lòng bàn tay ướt sũng. Lôi Lệ Trân cho rằng đối phương là đến thăm mình, vừa nhiệt tình nghênh đón, lại vừa đắc ý trong lòng.
“Lôi Đình à, sao hôm nay cậu đột nhiên tới vậy? Không gọi điện báo chị một tiếng, để chị chuẩn bị ít món ngon. Đây là Tiểu Sâm đúng không? Hai năm không gặp mà lớn thế này rồi, đáng yêu quá!” Giọng Lôi Lệ Trân rất thân mật, tuy là họ hàng xa, quan hệ cũng không thân thiết, nhưng bà ta không thích tự xưng chị họ cho xa cách, như thể làm vậy có thể kéo gần quan hệ hơn. Cái này cũng chẳng trách được, có họ hàng với nhà họ Lôi là niềm kiêu ngạo của bà, cũng là nguyên nhân bà có thể ở bên An Quốc Nhân.
Lôi Đình tránh bàn tay Lôi Lệ Trân đưa tới định xoa đầu con trai, áy náy cười.
Bé con nấp sau lưng bố, chỉ ló mặt không ngừng tìm bóng dáng anh trai. Ba nói đây là nhà anh trai, sao không thấy anh đâu?
Lôi Lệ Trân sắc mặt xanh mét, xấu hổ vô cùng.
An Quốc Nhân thấy vậy, vội vàng đưa hai bố con vào phòng khách, liên tục gọi bà giúp việc pha trà ngon nhất mang lên. Nhà họ Lôi ở kinh thành là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất Trung Quốc. Hiện tại, giới quan chức Trung Quốc chia làm hai phái, một là phái cải cách, hai là phái bảo thủ. Hai phái vẫn tranh đấu từ xưa đến nay, tuy vậy phái bảo thủ có vài phần nhỉnh hơn. Nhưng mấy năm gần đây, quan chức ngày càng mục nát, nhân dân khắp nơi lên án, yêu cầu cải cách, bởi vậy phái cải cách đang có xu hướng vượt qua phái bảo thủ. Mà anh trai ruột của Lôi Đình – Lôi Húc hiện tại đang là một trong những nhân vật nòng cốt của phái cải cách, thậm chí còn là một trong những ứng cử viên cho chức chủ tịch nước nhiệm kỳ tới!
Có quan hệ với nhà họ Lôi, tương lai có thể nói tươi sáng vô cùng! Tim An Quốc Nhân đập thình thịch, dùng hết sức kiềm chế mới không thất lễ.
Lôi Lệ Trân ung dung ngồi cạnh ông, lặng yên đưa mắt nhìn con trai.
“Lôi Sâm à, sáng nay mẹ anh làm bánh ngọt, em thích vị gì? Anh đi lấy cho em.” An Minh Hoài ngồi xuống bên cạnh bé con, dịu dàng nói.
Bé con run lên, lập tức nhảy xuống ghế, ngồi sang bên kia của bố.
An Minh Hoài xấu hổ vô cùng, gò má đỏ bừng. Dám không nể mặt cậu ta như vậy, nếu không phải con nhà họ Lôi, cậu ta nhất định phải cho một trận.
Ánh mắt lợi hại của Lôi Đình quét qua cậu ta, nhìn rõ cơn giận mà cậu ta đang cố kìm nén.
An Minh Hoài cảm thấy hoảng sợ, hoang mang cúi đầu.
“Ngại quá, Tiểu Sâm mắc chứng tự kỷ, mong mọi người thông cảm.” Lôi Đình chậm rãi mở miệng.
“Tiểu thiếu gia cũng bị tự kỷ à? Con trai cả Hàn Trác Vũ của anh cũng vậy!” An Quốc Nhân lập tức ra vẻ đồng cảm, còn thở dài một hơi.
An Minh Hoài vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.
“Không giấu mọi người, lần này chúng tôi đến là vì cậu bé ấy. Sáu ngày trước, cậu ấy đã cứu Tiểu Sâm một mạng…” Lôi Đình bỏ bớt rất nhiều chi tiết, kể lại ngắn gọn mọi việc.
Sắc mặt Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài lập tức tối sầm lại.
Vợ Lôi Đình rất thích thời trang, sau khi sinh con ở nước F thì vừa chăm con vừa học thiết kế thời trang. Khi đó Lôi Đình đang trong thời kỳ sự nghiệp phát triển, không thời gian đoàn tụ với vợ con. Mãi đến ba năm sau, phát hiện vợ chăm sóc con không cẩn thận, khiến con mắc bệnh tự kỷ, Lôi Đình mới giận tím mặt, dùng tốc độ nhanh nhất ly hôn, dẫn con về nước chữa trị.
Vì sự việc đặc biệt này, nói bé là tính mạng của Lôi Đình cũng không đủ, ông Lôi lại càng thương tiếc, coi Lôi Sâm như trân bảo. Hiện giờ nhà họ Lôi lại nợ Hàn Trác Vũ nhiều như vậy, Lôi Lệ Trân muốn làm gì với cậu quả thật là khó khăn vô cùng, nếu không cẩn thận có khi họ coi như không có thân thích như vậy luôn.
Lôi Lệ Trân cảm thấy mình như rơi vào trong hồ băng, tim lạnh toát.
An Minh Hoài thì ghen ghét vô cùng, cố cắn chặt răng mới không để gương mặt mình vặn vẹo.
Người mừng nhất có lẽ là An Quốc Nhân, đống mỡ trên mặt ông giật giật, chỉ sợ không cẩn thận cười ra tiếng. Đúng là con trai ngoan! Hàn Gia Mỹ tuy chẳng ra gì, nhưng lại sinh cho nhà họ An một đứa con ngoan! Quả nhiên là phúc tinh của ông! Có quan hệ với nhà họ Lôi thì chẳng khác gì bước một bước lên đường lên trời, sớm muộn gì cũng có ngày lên mây! Nghe nói phó chủ tịch tỉnh đang dự định xin nghỉ hưu sớm vì nghi bị ung thư, nếu được nhà họ Lôi giúp đỡ, biết đâu mình lại giành được vị trí này!
Lôi Đình dường như không hề phát hiện biểu cảm nhà họ An, nhìn con trai mở to mắt mong mỏi, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi Hàn Trác Vũ đang ở đâu, Tiểu Sâm rất nhớ cậu bé.”
“A, thằng bé ra ngoài chơi bóng, anh gọi nó về ngay.” An Quốc Nhân vội vàng lấy di động ra gọi con trai.