Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Nói Dối Đầu Tiên Của Mùa Xuân

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
4

Chưa bao giờ Bùi Thần Tinh thôi cảnh giác với tôi.

Tôi và bạn đi lên núi cắm trại rồi vô tình đi lạc.

Còn chưa tìm được đường xuống núi, đột nhiên mây đen giăng khắp lối.

Mưa to như trút nước, điện thoại cũng không có tín hiệu.

Nhưng nhớ tới lúc đến đây tôi có nhìn thấy vài hộ dân sống ở sườn núi.

Khi tôi đang định đi về phía sườn núi thì Bùi Thần Tinh và Giang Thiệu lại tìm được tôi.

“Chị ơi!”

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng có người gọi mình, bèn dừng bước.

Bùi Thần Tinh chạy về phía tôi, Giang Thiệu cũng đi ngay phía sau cô ta.

Lúc cách tôi khoảng chừng hai ba mét, Bùi Thần Tinh đột nhiên vấp ngã.

Trật chân trái.

Tôi và Giang Thiệu đồng thời chạy về phía đó.

“Sao vậy, Thần Tinh.” Tôi và Giang Thiệu đồng thanh.

“Chân em đau quá, Giang Thiệu.”

Nước mắt và nước mưa lăn dài trên mặt Bùi Thần Tinh, vừa thảm hại lại vừa đáng th ương.

Giang Thiệu đau lòng, dịu dàng nói.

“Anh cõng em xuống núi, ngoan nào, cố gắng chịu một xíu.”

Tôi đỡ Bùi Thần Tinh leo lên lưng Giang Thiệu.

“Chậm thôi.”

Tôi vừa lên tiếng đã bị Giang Thiệu lạnh lùng cắt ngang.

Anh ta cõng Bùi Thần Tinh lùi về sau hai bước, nóng nảy nói.

“Bùi Gia, em có thể học cách đừng làm phiền đến người khác được không?”

“Không phải tại em, Thần Tinh có b ị th ương không?”

Tôi như c h ế t lặng.

Bùi Thần Tinh ở phía sau kéo tay áo anh ta.

“Được rồi, anh đừng nói nữa.”

Tôi hoàn hồn, cụp mắt xuống.

“Xin lỗi, làm hai người lo lắng rồi.”

Quãng đường xuống núi vô cùng im lặng.

Vừa rồi trong lúc tìm đường bắp chân của tôi không may bị quệt phải b ị th ương.

Vẫn đang chảy m áu.

Lúc Giang Thiệu đưa Bùi Thần Tinh đến b ệnh v iện, tôi cũng nhân tiện xử lý v ết th ương luôn.

“Chị ơi, chị cũng b ị th ương sao.”

Bùi Thần Tinh nhìn bắp chân tôi.

Giang Thiệu đang bế Bùi Thần Tinh bỗng khựng lại, quay đầu nhìn theo nó.

Vẻ mặt lúc này của anh ta trông còn khó coi hơn cả ban nãy.

“B ị th ương cũng không biết đường nói sao?”

Nói xong, anh ta lại đi về phía tôi, định bế tôi lên xe.

Tôi lặng lẽ né tránh.

“V ết th ương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”

“Bùi Gia, em nghe lời một chút được không.”

“Để anh xem xem, xem có bị nhiễm trùng không?”

Hình như Giang Thiệu đã quên mất sự tồn tại của Bùi Thần Tinh, anh ta ngồi xuống trước mặt tôi.

“Không cần đầu.”

Tôi tránh: “Em lên xe trước đợi hai người.”

Lúc quay người lại, tôi vừa khéo nhìn thấy gương mặt c ắt không còn giọt m áu của Bùi Thần Tinh.

Có lẽ bắt đầu từ giây phút đó, nó bắt đầu dè chừng tôi và Giang Thiệu ở gần nhau.

Càng lúc càng xa cách với tôi.

Thậm chí còn đổ vấy cho tôi b ắ t n ạ t nó.

5

Nhưng lần này tôi không định nhún nhường nó nữa.

Lúc tôi ôm gương mặt sưng đỏ về đến nhà, Bùi Thần Tinh đang đứng tựa người vào lan can trên tầng hai uống trà sữa.

Lúc nhìn thấy tôi, nó ra vẻ vô tội chớp chớp mắt.

Cơn giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu.

Tôi đi lên trên tầng, nắm vai nó kéo lại.

Dùng hết sức bình sinh tát nó một cái đau điếng.

“Chẳng phải em nói chị sai người đ ánh em sao.”

Tôi nhếch miệng: “Chị mà không nhận tội danh này thì có lỗi với cái tát này quá.”

“Chị…”

Bùi Thần Tinh vừa mới cất tiếng, tôi lại tát nó thêm một cái.

Giang Thiệu đến nhà tôi trước cả tôi.

Anh ta đi từ phòng Bùi Thần Tinh ra, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này.

Lập tức nắm lấy tay tôi.

“Bùi Gia.”

Anh ta lạnh lùng nói.

“Đừng ép tôi phải ra tay.”

Tôi cười mỉa, đang định tát anh ta thì đã bị anh ta nắm chặt cổ tay.

Tôi liều mạng giãy giụa.

Cánh tay còn lại của Giang Thiệu cũng đang giữ chặt tôi.

Trong lúc vùng vẫy, tôi bị người ta đẩy một cái.

Lăn xuống cầu thang phía trước.

“Bùi Gia.”

Giang Thiệu thét lên.

Tôi đập đầu vào cạnh tủ.

Ý thức trở nên mơ hồ.

Trước khi mất hẳn ý thức, tôi nhìn thấy cửa nhà bỗng mở toang.

Có một dáng hình quen thuộc đang lao về phía tôi.

Hình như là Phó Thời Dư đã đi công tác hai tháng.

Anh trai, con của mẹ kế.

6

Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời cũng đã tối.

Có hai người đang đứng nói chuyện bên giường.

“Trong đầu b ệnh nh ân có cục m áu đông, sau khi tỉnh lại, rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng mất trí nhớ tạm thời.”

“Được.”

Mí mắt nặng trĩu không sao mở nổi, tôi lại thϊếp đi.

Lần thứ hai tỉnh dậy, chắc cũng chưa ngủ được bao lâu.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ lúc tôi tỉnh lại vẫn tối om như thế.

Có một người đàn ông xa lạ đang ngồi bên cạnh giường.

“Đầu còn đau không?” Giọng anh rất đỗi dịu dàng.

Tôi nhìn anh, lắc đầu.

Sau đó tôi bất giác nhận ra mình không còn nhớ được gì.

Chỉ đành thẳng thắn trước mặt anh.

“Hình như tôi mất trí nhớ rồi, xin hỏi anh là ai?”

Trông anh không có vẻ gì là bất ngờ, trái lại còn mang theo cả ý cười.

Người đàn ông giơ tay vuốt ve đôi môi tôi, nhẹ nhàng.

“Bạn trai em.”

Anh biết tôi không tin nên đã đưa điện thoại của tôi cho tôi.

Sau đó lại cầm điện thoại của mình nhắn tin cho tôi.

Tôi lưu anh là Phó Thời Dư.

“Tại sao lịch sử trò chuyện của chúng ta lại trống không?”

“Bởi vì em sợ người khác sẽ biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta nên lần nào cũng xoá sạch.”

Phó Thời Dư bình tĩnh nói.

Tôi bán tín bán nghi, tiếp tục nhìn điện thoại.

Rồi lại xem lịch sử trò chuyện của mình với những người khác.

Ban đầu tôi còn khá mơ hồ về thân phận của mình.

Đồng thời cũng biết được chuyện Phó Thời Dư là con của mẹ kế.

Tôi ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

“Nhưng chẳng phải trên danh nghĩa chúng ta vẫn là anh em sao?”

Anh sáp lại gần, cọ tay lên má tôi.

Không hề lảng tránh.

“Thế nên chúng ta vẫn luôn lén lút…”

“Lén lút gì cơ?”

Ánh mắt của Phó Thời Dư dần đi xuống dưới theo từng con chữ của anh.

“Lén lút hẹn hò, lén lút hôn, lén lút làm…”

Đột nhiên cánh cửa mở ra, cắt ngang lời Phó Thời Dư nói.

“Bùi Gia…”

Trong điện thoại của tôi có ảnh của người này.

Là Giang Thiệu.

Bạn trai của Bùi Thần Tinh, em gái tôi.

“Hiện giờ sức khỏe của Bùi Gia vẫn chưa hồi phục hẳn, cậu hãy quay lại thăm em ấy sau một khoảng thời gian nữa.”

Phó Thời Dư rất lịch sự cất tiếng.

Nhưng Giang Thiệu lại coi như không nghe thấy, đi về phía tôi.

Phó Thời Dư mỉm cười.

Ngay sau đó, có hai vệ sĩ mặc âu phục bước vào trong phòng b ệnh.

Sau khi nhìn Phó Thời Dưa một cái, họ lôi thẳng cổ Giang Thiệu ra ngoài.

Tôi không nhìn nữa mà chuyên tâm vào vấn đề hiện tại.

Lại nhìn Phó Thời Dư.

“Chúng ta là người yêu thật sao?”

“Tất nhiên.”

“Nếu không tin, chúng ta có thể từ từ thích nghi, được không?”

Người đàn ông dịu dàng nói.

“Gia Gia, anh sẽ khiến em từ từ nhớ lại cảm giác thích anh.”

Ngón tay thon dài của anh vuốt ve gò má tôi.

Tôi vô thức dụi dụi.

“Vâng ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »