Nhờ ơn của ông chủ mới ở lại với con bé thôi. Chứ ông còn bao việc phải lo.
Ông Thẩm trầm mặc một lúc lâu cũng rời khỏi nơi chứa đựng đau thương. Nhưng không thể bày tỏ nỗi niềm này với ai.
Sau khi đi ra từ phòng Minh Châu, ông cũng đến tìm bà Chu.
Cũng may, những lúc như thế này vẫn còn có người để mình giải bày nỗi ưu phiền trong lòng. Tuy không nói ra, ít nhất nhìn thấy nụ cười như có ánh nắng mặt trời gọi xuống mặt hồ trong veo.
’ Anh đến rồi sao? ’. Bà ngoài mặt tỏ ra rất bình thường nhưng khi không có ông ở đây bà vô cùng trông đợi.
Nếu biết được suy nghĩ trong lòng bà có lẽ ông sẽ có được hơi ấm giữa tuyết trời lạnh giá. Nhưng làm sao ông có thể nghe được tiếng lòng của bà đây? Đó là đều không thể, bởi hai người đều là người đã có gia đình!
’ Đúng vậy, cô đã khỏe hẳn chưa? ’. Mặc dù, vẫn còn chưa thể phục hồi sau những cú sốc quá lớn. Nhưng ông vẫn vô cũng bình tĩnh đứng trước mặt bà.
Ba từ cuối ’ ở lại đi ’. Nó không đơn giản là câu nói bình thường, bà nghe ra được ẩn ý trong giọng nói của ông có sự nuối tiếc như sắp bị lấy đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Dù về tình hay về lí bà cũng không nên ở đây. Thứ nhất, là vì mình đã làm phiền anh ấy quá nhiều. Thứ hai, người ta còn phải chăm sóc cho gia đình riêng của mình.
’ Tôi…’.
Giọng nói lớn từ cánh cửa làm cho bà không thể nói những lời tiếp theo.
’ Rõ như ban ngày rồi, tôi bắt tại trận ông khỏi cần chối ’.
Bà Thẩm đột ngột xuất hiện, xông vào định tội người khác làm không ai hiểu đang xảy ra chuyện gì.
’ Em sao lại tới được đây? ’. Ông Thẩm cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của khách không mời mà đến. Tự tiện xông vào, nói không đầu không đuôi làm ông khó hiểu.
’ Tôi có chân để đi ’. Bà ta cũng không cần sĩ diện của chồng, không nể mặt một ai trong bệnh viện mà lớn tiếng trả lời.
’ Ý là tôi có chân mà ông còn mèo mã gà đồng với con nhỏ này, tôi mà nằm một chỗ ông còn làm tới chuyện gì sau lưng tôi ’.
’ Hừ, anh cũng tốt đẹp gì, đã thấy nghi khi anh hỏi tôi rằng đã phản bội phải không? Đúng thật là, nhờ tôi thông minh mới có thể nhận ra ý đồ trong lời nói của anh ’.
’ Hóa ra là anh đi tò te với con nhỏ này mà bỏ mặt Minh Châu một mình, lại còn về nhà vu oan nói vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ. Đúng là nực cười ’.
Bà ta nói một tràn dài không vấp một chữ.
Vừa nói vừa giơ tay có ý định tát bà Chu nhưng ông Thẩm đã nhanh tay kìm chặt lại.
’ Buông ra ’. Bà ta vì đau mà tức tối hét lớn.
Ông cũng thật nể phục trước tài ăn nói khéo léo của bà ta, buộc tội người khác không một khe hở. Làm cho mình trở nên đáng thương trong khi bà ta suy bụng ta ra bụng người. Nói như vả vào mặt chính mình, không biết ngượng mà còn ở đây lên mặt.
Thật ra tại sao bà ta biết ông Thẩm ở đây là vì muốn làm người mẹ tốt. Sợ đi ra ngoài nhiều sẽ bị ông chồng phát hiện. Có lẽ anh ta đã nghi gì đó mới hỏi mình như vậy.
Nhưng đâu có ngờ, đứng ở phía xa nhìn đã thấy ông bước ra khỏi cửa phòng bệnh của Minh Châu. Bà ta cũng có tính tò mò nên đi theo phía say, đó là hướng đường để vào thăm bệnh mà, không phải là đường đi ra. Vậy là đi thăm ai? Anh ta cũng đâu có người thân nào ngoài người vợ này đâu chứ. Thôi cứ đi theo, biết đâu anh ta hú hí với ai trong này không chừng, đi để biết chứ hôm qua tới giờ cứ tự hù dọa chính mình.
Ôi! Thật là nhứt đầu mỏi óc!