Giận dỗi là thế nhưng hai ngày Thế Khải không qua con bé có chút mất mác.
Ông Thẩm cũng không biết làm sao với đứa con gái này. Thằng bé không qua đâu phải tại mình đâu chứ. Tự nhiên bị oan mà không làm gì được. Mình đâu độc ác đến mức đó mà chia rẽ tình anh em của tụi nhỏ.
Mà cũng lạ, hai ngày rồi chẳng thấy mặt mũi Thế Khải đâu cả. Bình thường sáng sớm đã thấy cậu ấy qua chơi với Giai Giai nhà mình. Mình cũng đã dặn thường xuyên qua chơi với con bé rồi mà.
Hay có chuyện gì xảy ra. Thôi, không nghĩ lung tung nữa trước mắt dỗ dành con gái trước đã.
- '' Giai Giai, ba không có làm gì anh Thế Khải của con đâu, chắc tại cậu bé chỉ bận nên không qua được thôi. Vài ngày nữa sẽ chơi với con mà ''. Lí do không thật sự thuyết phục được con bé. Nhưng dù sau cũng đỡ hơn là không.
Tiểu Giai vừa nghe gì vậy? Tại sao lúc nào cũng lấy lí do là bận.
Nếu muốn từ chối chơi thì mọi người trong nhà này đều nói bận. Ba bận, chú Lý cũng vậy. Rồi đến anh Thế Khải... Giống như nhà này có một mình Giai Giai này là rảnh rỗi. Không đúng! Cô cũng bận... chơi.
Cái đó chưa là gì đáng nói. Nhưng tại sao vài ngày anh Thế Khải mới qua. Mới có hai ngày là cô đã nhớ rồi. Còn đợi nữa Giai Giai sẽ buồn chết.
Đúng là không có gì làm vừa mắt, ưng bụng con bé này cả.
Ở nhà thì thua thiệt so với con Giai Giai đã đành. Đằng này, ba thà quan tâm đến người ngoài chứ không bao giờ lo cho đứa con gái ruột là mình đây.
Vốn dĩ qua ' hỏi thăm ' tình hình của cô em gái nhưng Minh Châu không muốn chứng kiến cảnh cha con tình thâm nên rời đi trước.
- '' Vậy... ba cho con xin lỗi. Giai Giai đã trách lầm ba rồi ''. Cô bé tỏ ra vô cùng có lỗi.
Đúng là lật mặt nhanh thật. Vừa nãy chẳng phải là xù lông đòi công bằng à! Bây giờ lại tỏ ra đáng thương cho ai thương hại đây. Nhưng ai lại nỡ giận dội một cô bé đáng yêu như thế này được.
- '' Ông chủ...''.
- '' Giai Giai không sao đâu... ''.
Ông Thẩm chưa nói ra lời chọc ghẹo với con gái thì nghe được giọng của chủ nhân cuộc giận dỗi nhanh chóng giữa ông và Tiểu Giai.
Tiểu Giai và ông Thẩm đều nghe thấy và cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tiểu Giai nhìn thấy người mà cô bé mong đợi nên gạt bỏ vẻ mặt hối lỗi vừa rồi. Nhảy xuống giường chạy về phía Thế Khải đang đứng.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hạnh phúc của Giai Giai. Gương mặt của Thế Khải dường như không còn sức sống.
Nhìn thấy con bé mê trai mà bỏ người ba này ông cũng đành lắc đầu bất lực.
Ông đứng lên cũng nói gót theo Giai Giai mà đứng lại gần Thế Khải.
- '' Con bé trông con lắm, còn cãi nhau với chú vì con nữa đấy ''. Ông lên tiếng trêu ghẹo, con bé nghe ba nói vậy liền thẹn thùng cúi mặt.
Ba chỉ biết ức hϊếp người ta.
Nhìn vẻ mặt của ông ta cậu không còn thiện cảm như lúc ban đầu. Nhìn sao cũng là vẻ mặt giả tạo không một khe hở. Ông ta thật biết cách che giấu. Nếu ba không nói và tận mắt nhìn thấy thì mình cũng không nghĩ ông ta là con người hai mặt như vậy.
- '' Dạ, chỉ tại con phụ giúp ba nên không qua được ông chủ ''.
Nếu để ý sẽ có một sự bất thường. Cậu không còn gọi ông Thẩm là chú thay vào đó là 'ông chủ ' cách gọi không còn thân thiết. Cậu dường như cũng muốn vạch ra ranh giới giữa chủ và người làm.
Thế Khải cũng xoay qua mà nói với Giai Giai.
- '' Anh xin lỗi đã không qua chơi với em cũng không giữ được lời hứa của mình ''.
Nhìn Tiểu Giai vì mong đợi mình mà còn hiểu nhầm ba. Cậu vô cùng xúc động. Nhưng những gì ông ta đã gây ra cho gia đình mình thì sao cậu có thể xem như không có chuyện gì được...
- ---------HẾT CHAP 17--------