Chương 10: Chăm sóc

- " Tôi nói rồi, nếu cậu không biết an phận. Có hậu quả gì thì bản thân tự gánh không nên trách ai cả ".

Nói rồi Minh Châu đi ra ngoài bỏ mặt Thế Khải đứng chôn chân ở đó.

Gì vậy, đang là đang uy hϊếp sao? Mình có làm sai gì đâu chứ?. Khó hiểu thật mà.

- '' Anh Thế Khải ''. Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên giọng nói có chút mệt mỏi của Giai Giai vang lên. Làm cho cậu trở về thực tại. Thấy Giai Giai đã tỉnh cậu vui mừng ra mặt.

- '' Bé con, em tỉnh rồi sao? Chỗ nào không khỏe phải nói cho anh biết, có rõ chưa? ''. Anh không biết lí do lấy tư cách gì ra lệnh cho Giai Giai. Nhưng mà thấy cô bé này bị bệnh là anh lo sốt sắng.

Nhìn mặt con bé có vẻ hơi sợ. Anh cũng biết mình có chút hơi quá đáng, nhẹ giọng hối lỗi:

- '' Anh chỉ là lo lắng cho em. Đã làm cho em sợ rồi. Anh xin lỗi Tiểu Giai ''.

- '' Anh Thế Khải sao phải xin lỗi em. Anh lo lắng cho em như vậy, em rất vui ''. Bé con mới tỉnh dậy nên gương mặt có hơi phờ phạc và căng thẳng. Làm cho Thế Khải hiểu nhầm là sợ khi cậu có hơi lớn tiếng.

- '' Ưʍ.... Vậy em có đói chưa? ''

- '' Có ạ! ''.

Đợi một chút anh sẽ đi xuống hỏi chú Thẩm. Nói rồi cậu quay đầu định xuống phòng bếp. Sao chú Thẩm nói đi nấu cháo cho Tiểu Giai mà lâu thế.

Cạch

Âm thanh của cánh cửa mở ra làm cho Thế Khải sựng lại:

- '' Thế Khải cháu đi đâu vậy ''. Thằng bé này nhờ trông Giai Giai thôi mới đó đã nãn rồi sao? Con gái mình thiều sức hút vậy à.

Thế Khải đặt mông ngồi kế bên Giai Giai.

" Ngoan, há miệng ra nào ".

Nhìn thấy tô cháo trước mắt rất hấp dẫn, người đút cho mình lại là anh Thế Khải nữa. Ôi, thì còn gì bằng. Nhưng sao lại không có mùi thơm gì hết. Không ngon!

- " Không, em không ăn đâu ".

- '' Ăn một miếng thôi, nha ''.

Cô bé thấy cậu năn nỉ quá nên đành ăn một miếng.

" Anh Thế Khải sao nó không ngon, lại không có mùi vị gì nữa ''.

- '' À, là do em bệnh nên có cảm giác lạc miệng ''.

- '' Nhưng mà... ''.

- '' Ăn mới mau chồng lấy lại sức khỏe còn chơi với anh, nếu không thôi em tự chơi một mình đi ''.

Chưa nói được gì là đã lên tiếng đe dọa người ta rồi. Mặc dù, lời dụ dỗ này giống như ba vừa nói nhưng người có thể lên tiếng uy hϊếp mà làm cho Tiểu Giai nghe lời cũng chỉ có Thế Khải cậu thôi.

Nghe tới được đi chơi là trong lòng hào hứng hẳn ra.

- '' Em sẽ ăn mà, anh phải chơi với em ''. Giai Giai lay nhẹ tay Thế Khải nài nỉ.

- '' Vậy mới ngoan......''. Thế Khải bất lực xoa nhẹ trên đầu nở nụ cười cưng chiều.

Đúng là cô bé ham chơi.

Suốt bữa ăn hai người cứ tíu tít nói đùa. Đối với Giai Giai thì chỉ có nói chuyện đi chơi làm cho con bé hứng thú thôi.

- ---------------------------

Ông Chu về nhà sau khi làm vườn mệt mỏi. Đúng hơn là mệt mỏi phải suy nghĩ nhiều kế hoạch hại người.

Thằng con này rất biết nghe lời kêu qua chơi với con bé là đi từ sáng tới chiều không thấy mặt luôn.

Cái gì cũng phải nói, kêu biểu thì mới làm. Không biết khi nào mới trưởng thành lên được đây.

Than thở vài điều thì ông cũng qua nhà họ Thẩm để dẫn nó về. Để được nó tin mình là người cha tốt.

- ------------------------

Thẩm Gia

Cuối cùng cũng đến nơi cần tới.

Thấy có người cứ đứng lấp ló ngoài cửa, không biết có chuyện gì nên chú ấy ra xem như thế nào.

- '' Anh Tô có chuyện gì sao? ''.

Cái ông Lý nhiều chuyện, làm giật cả mình. Không còn lí do nào khác nên đành hỏi ngược lại:

- " Anh Lý không biết Thế Khải có ở đây không? ".

- " À thì ra là anh tìm Thế Khải sao? Con bé Giai Giai bị bệnh cũng nhờ có Thế Khải ở lại chơi, con bé rất vui ".

- " Vậy à, vậy nó....tiểu thư đã khỏe lại chưa? ". Tính ông ta xưa nay cộc cằn nhưng vì thân phận người làm nên cắn răng hạ thấp mình. Con nhóc đó không bằng tuổi lẽ của mình. Mà phải gọi tiểu này tiểu nọ.

- " Nhờ có Thế Khải mà con bé nó đỡ rồi ".

- " Tôi chỉ sợ thằng Thế Khải làm phiền thôi. Nếu tiểu thư vui như vậy tôi cũng rất vui. Nhưng mà cũng tối rồi tôi phải đứa nó về ".

- '' Ông đừng nói lời khách sáo như vậy. Được để tôi kêu Thế Khải dùm ông ".

Ha, thằng này cũng tốt số nhỉ, ông chủ, tiểu thư kể cả người quản gia này cũng yêu mến nó...