Tằng Nữu nhốt Nghiêm Tư Cẩn ngay trong căn biệt thự của mình.
Ngày đầu tiên khi cậu rời đi, bởi vì lo lắng Nghiêm Tư Cẩn chạy trốn, không chỉ phái bảo vệ canh giữ cửa, còn đem tay anh cột ngay đầu giường. Nhưng mà, Nghiêm Tư Cẩn không chút phản ứng nào.
Buổi chiều Tằng Nữu trở lại biệt thự, Nghiêm Tư Cẩn vẫn còn ngủ ở trên giường, cậu không muốn cột Nghiêm Tư Cẩn, nhìn thấy trên cổ tay Nghiêm Tư Cẩn có vết hồng ấn, cậu sẽ rất đau lòng.
Tằng Nữu lấy rượu thuốc xoa lên tay Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn cũng không nói đau cũng không phản kháng, chỉ là đôi mắt không biết nhìn đi nơi nào đờ đẫn ra đó.
Tằng Nữu ôm Nghiêm Tư Cẩn đi ăn cơm, Nghiêm Tư Cẩn ngoan ngoãn há mồm, Tằng Nữu đối xử với anh như em bé từng muỗng từng muỗng đút cho anh ăn, Nghiêm Tư Cẩn liền từng ngụm từng ngụm nuốt vào, nếu như không cẩn thận còn nhiễu ra khỏi khóe miệng, Tằng Nữu sẽ vì anh mà lau khô đi. Tằng Nữu ôm Nghiêm Tư Cẩn đến xem ti vi, Nghiêm Tư Cẩn an vị ở trong lòng ngực cậu xem các tiết mục gameshow, không nói điều gì, không cười cũng sẽ không khóc.
Tằng Nữu hỏi anh cảm thấy tiết mục có xuất sắc hay không, Nghiêm Tư Cẩn sẽ gật đầu một cái, Tằng Nữu liền sung sướиɠ lên, hôn lên mặt nam nhân, tiếp đó săn sóc hỏi dò đối phương có muốn gì hay không, Nghiêm Tư Cẩn đều lắc đầu đáp lại.
Tằng Nữu rất hài lòng ── cuối cùng Nghiêm Tư Cẩn cũng chịu nghe lời, chịu ngoan ngoãn ở lại bên cạnh cậu.
Buổi tối thời điểm chuẩn bị ngủ, Tằng Nữu nhiều lần hôn lên môi cùng ngực Nghiêm Tư Cẩn, hỏi Nghiêm Tư Cẩn “Có thể làm hay không”, Nghiêm Tư Cẩn sẽ gật đầu một cái, Tằng Nữu liền bắt đầu khơi lên tìиɧ ɖu͙© của đối phương, phát hiện thân thể Nghiêm Tư Cẩn bắt đầu có phản ứng, liền đâm vào thân thể đối phương, tùy ý thọc vào rút ra, ham muốn tận tình đòi lấy.
Nhưng mà…… Vẻ mặt mê người của Nghiêm Tư Cẩn đã biến mất rồi.
Đã một tuần Tằng Nữu nhốt anh trong biệt thự, mỗi ngày đều lặp lại đồng dạng tiết mục ── cậu hướng về Nghiêm Tư Cẩn làm nũng, đối xử với anh rất ôn nhu, Nghiêm Tư Cẩn vẫn giữ thái độ như vậy; cậu trút cơn giận lên người Nghiêm Tư Cẩn, thậm chí cố ý không cho anh mặc quần áo để anh ở trong phòng cùng mình ăn cơm, Nghiêm Tư Cẩn cũng không tức giận.
Mỗi khi đến buổi tối làʍ t̠ìиɦ, Tằng Nữu mệnh lệnh Nghiêm Tư Cẩn phải làm theo tư thế mà cậu đã sắp xếp, anh đều chiều theo; cậu yêu cầu Nghiêm Tư Cẩn đem chân dạng ra thật lớn, anh liền nghe theo, muốn anh kẹp chặt hông của mình, anh cũng làm theo; cậu bắt Nghiêm Tư Cẩn phải khẩu giao cho mình, ép anh đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt xuống, anh vẫn ngoan ngoãn mà làm.
Nhưng mà, cậu không nhìn thấy vẻ mặt biểu cảm của Nghiêm Tư Cẩn.
Tuy rằng thân thể có phản ứng, nhưng trên mặt Nghiêm Tư Cẩn, không xuất hiện loại biểu cảm khi đạt đến kɧoáı ©ảʍ lúc ân ái, ánh mắt mê mang hoặc cả người đỏ ửng, cũng không còn tồn tại nữa. Đôi mắt anh liên tục nhìn chằm chằm vào một hướng, nhưng Tằng Nữu lại không biết anh đang nhìn cái gì.
Tằng Nữu tức giận, càng kịch liệt xâm phạm thân thể Nghiêm Tư Cẩn, ngược lại Nghiêm Tư Cẩn mỗi ngày chỉ là nằm trên giường cậu không làm những chuyện khác, nhưng mà Nghiêm Tư Cẩn cũng không kêu lên đau đớn lại càng không yêu cầu ngừng lại. Tằng Nữu càng dùng sức bên trong thân thể nam nhân, nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấy một tia biến hóa trên dung mạo bình tĩnh của Nghiêm Tư Cẩn.
Qua một tuần, cuối cùng Tằng Nữu cũng chịu không nổi. Cậu tóm lấy vai Nghiêm Tư Cẩn, nổi giận mắng anh, “Anh có điểm phản ứng dùm tôi một cái! Anh có thể phản ứng hay không! Tôi không muốn như mình đang cưỡиɠ ɠiαи xác chết!”
Nghiêm Tư Cẩn nhàn nhạt nở nụ cười, mở miệng nói chuyện, “Cậu cần phản ứng sao? Cậu không nói, tôi làm sao mà biết cậu muốn tôi có vẻ mặt như thế nào?”
Gân xanh Tằng Nữu bắt đầu nhảy lên bần bật, mạch máu như muốn nổ tung, cậu nắm chặt cổ Nghiêm Tư Cẩn, “Làʍ t̠ìиɦ đó anh hiểu không! Chính là giống như trước đây, anh sẽ kêu lên, sẽ khóc, sẽ có cảm giác, sẽ có cao trào, sẽ có kɧoáı ©ảʍ!”
Nghiêm Tư Cẩn lại cười, “Không phải mỗi lần làm đều đạt đến cao trào sao?”
Tằng Nữu càng tức giận, “Tôi không muốn loại này! Tôi muốn anh giống như trước đây! Làm giống như trước ấy!”
Nhưng Nghiêm Tư Cẩn bật cười đến càng lợi hại, Tằng Nữu tức giận hỏi anh đến cùng là đang cười cái gì, rất lâu sau Nghiêm Tư Cẩn mới dừng cười, dùng giọng trầm thấp nói, “Cậu cũng biết, đó là trước, kia, à.”
Tằng Nữu nghe được, ném thân thể Nghiêm Tư Cẩn lên giường, “Anh cười cái gì! Trước đây thì thế nào!”
Cậu như phát điên lên ngược đãi bạo hành thân thể Nghiêm Tư Cẩn, nhưng Nghiêm Tư Cẩn lại cảm thấy thật sự đã chết lặng rồi, đơn giản chỉ là mấy động tác kia, sau đó lại là rung động kịch liệt, nhiều ngày quen thuộc như thế cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ.
Tằng Nữu không chịu được thái độ Nghiêm Tư Cẩn như vậy, đột nhiên đem dương v*t ướŧ áŧ từ trong thân thể Nghiêm Tư Cẩn rút ra, sau đó nhanh chóng chạy vọt sang phòng bên cạnh.
Nghiêm Tư Cẩn cho rằng cậu đã chán ghét chính mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, không ngờ Tằng Nữu lại hùng hổ xông về đây.
Không biết cầm tới món đồ gì, Tằng Nữu đem mấy viên thuốc nhét vào trong miệng Nghiêm Tư Cẩn.
Vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn có chút thay đổi, “Cậu nhét cho tôi thuốc gì?”
Tằng Nữu phát ra tiếng cười châm biếm, “Đây là thuốc giúp anh có cảm giác.”
Nghiêm Tư Cẩn trừng mắt lên, còn muốn hỏi lại cậu, lại phát hiện thân thể bắt đầu có phản ứng ── hỏa thiêu nóng rực đốt cháy anh, khiến đầu óc của anh đầy mụ mị.
Nụ cười Tằng Nữu càng thêm xem thường cùng khinh thường, “Sao vậy, chưa gì đã có cảm giác rồi?”
Như có cục than cháy đốt nóng toàn thân anh, miệng nóng lưỡi khô thì không nói, nhưng Nghiêm Tư Cẩn lưu tâm đến, có chỗ nào đó trong thân thể từ từ dựng thẳng lên cao, tiểu huyệt phía sau tuy rằng đã bị Tằng Nữu xỏ xuyên qua đột nhiên tự phát co rút lại, kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ này cứ như đã đói khát nhiều năm.
Nam nhân hai con mắt khϊếp sợ trừng lớn, “Cậu…… Cậu cho tôi uống thuốc gì! Ư ưm……”
Tằng Nữu khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ đẹp như tận mắt nhìn thấy vật cậu muốn, đáy mắt tinh lượng vô hồn, cậu từ từ tiến sát vào thân thể Nghiêm Tư Cẩn, nói ra lời mê hoặc, “Anh đã có cảm giác rồi? Nó sẽ làm cho anh rất thoải mái đấy.”
Bàn tay ác ma chạm đến người mình, Nghiêm Tư Cẩn hướng về phía sau trốn tránh, nhưng thân thể lại cầu mong mỹ nam trước mắt này ôm lấy, thậm chí là chà đạp.
“Đây là loại sản phẩm rất mới, chuyên cung cấp cho những người đồng tính sử dụng.” Nụ cười Tằng Nữu quái dị vẫn không giảm, cánh tay non mềm lại thành thục không nhịn được ngắt nhéo ngực Nghiêm Tư Cẩn, khiến cho nam nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
Đôi mắt Nghiêm Tư Cẩn tràn đầy tức giận oán hận nhìn đối phương, anh chưa bao giờ nghĩ tới Tằng Nữu sẽ dùng thủ đoạn vụng về thấp hèn như thế này. Thân thể của anh đã mặc cho đối phương tùy ý bài bố, làm đủ mọi cách để chà đạp, vì sao cậu còn phải làm cách này, đến cùng Tằng Nữu còn muốn cái gì?
Nhưng mà, khi Tằng Nữu vuốt ve và hôn môi khiến lý trí Nghiêm Tư Cẩn thoát ly khỏi sự khống chế.
Dù sao anh đã sớm ngả bài, Nghiêm Tư Cẩn cũng không lo lắng thân thể bị làm nhục, thế nhưng, anh tuyệt đối không muốn mất đi tư duy năng lực khống chế thân thể mình.
Anh mặc cho Tằng Nữu bài bố, bởi vì anh đã bó tay hết cách, anh giả bộ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không để ý, như tượng gỗ mặc cho Tằng Nữu dằn vặt lăn lộn trên giường.
Thế nhưng sau khi nuốt mấy viên thuốc anh không thể tự kiềm chế được mình, anh không hi vọng tinh thần sẽ trở thành nô ɭệ mặc cho đối phương nắm giữ. Anh cũng không muốn đối với Tằng Nữu ôm ấp bất kỳ cảm tình nào nữa, bởi vì, mỗi lần anh nhớ đến chuyện trước kia, nhớ tới trước đây mình quá ngu ngốc bị cậu ta lừa dối còn đem tình yêu sâu sắc trao hết cho cậu.
Cuối cùng khi nhìn thấy trên mặt nam nhân nổi ửng lên màu hồng nhạt, Tằng Nữu phát hiện Nghiêm Tư Cẩn đã trở về tư thái như cũ, cậu phát điên lên gặm cắn môi Nghiêm Tư Cẩn, khiến cho đôi môi nam nhân nổi lên màu đỏ hết sức mê người.
Lông mày Nghiêm Tư Cẩn hơi run lên chút, Tằng Nữu lớn mật gia tăng tốc hộ hôn lên, nhìn thấy ánh mắt của nam nhân như mặt nước hồ lay động, màu sắc bên trong đều bị xoắn nát.
Cậu không ngừng thành kính hôn lên toàn thân Nghiêm Tư Cẩn, nghe được đối phương phun ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc, cảm xúc Tằng Nữu chợt bay vυ"t lên cao.
Cậu cho rằng, bọn họ đã trở về buổi tối bốn năm trước khi lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ ── Nghiêm Tư Cẩn bị lời tâm tình của mình che đậy, cho dù đau đớn vẫn đem thân thể dâng hiến cho cậu.
Nhiều đêm tối lăn lộn trằn trọc khó ngủ, Tằng Nữu đều nhớ tới một đêm kia. Trước đây còn chưa cảm thấy, khi đến nước Mỹ rồi, cậu càng phát giác, thời khắc đó không một ai có thể so sánh với nam nhân không hiểu phong tình kia.
Cậu điên rồi, Tằng Nữu biết, đã từ rất sớm, cậu đã điên rồi. Bắt đầu là từ đâu, cậu cũng không nhớ nữa.
Thế nhưng…… Cậu còn chưa kêu ngừng, thì không một ai có thể kết thúc trò chơi này!
Tằng Nữu chỉ là biết, khi cậu đến nước Mỹ, ban đầu còn gọi điện thoại cho Nghiêm Tư Cẩn, chỉ là muốn thăm dò nam nhân sâu sắc mê luyến mình sẽ có phản ứng gì. Nhưng dần dà, cậu cảm thấy trò chơi này không vui, đã không còn hứng thú như trước. Thế là, cậu không gọi điện cho Nghiêm Tư Cẩn nữa.
Nhưng cũng bắt đầu từ khi đó, Tằng Nữu cũng rõ ràng tư vị “Nhớ nhung” là như thế nào. Như chất acid đáng sợ ăn mòn toàn thân cậu, cậu càng nhớ nhung nam nhân bình thường này. Xung quanh biến hóa, độc thân tịch mịch, tình thân lạnh nhạt khiến cậu càng nhớ Nghiêm Tư Cẩn hơn; nhưng mà, cậu không đủ dũng khí gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, cũng căn bản không hiểu phải làm sao chịu trách nhiệm.
Tằng Nữu nhát gan, chỉ liều mạng nhớ nhung Nghiêm Tư Cẩn, nhưng lại không dám liên lạc với đối phương.
Đến kỳ nghỉ nửa năm, Tằng Nữu bay trở về bên người Nghiêm Tư Cẩn, nhìn thấy được người mà mình ngày nhớ đêm mong. Nghiêm Tư Cẩn đối xử với cậu vẫn rất tốt, nhưng lại không giống như trước kia, Tằng Nữu cũng không biết mình làm sai ở phân đoạn nào. Chờ kết thúc kỳ nghỉ, cậu liền trở về nước Mỹ.
Lúc này Tằng Nữu lại càng không đủ dũng cảm liên lạc với nam nhân, chỉ phát hiện chính mình lại càng nhớ nhung đối phương hơn, những nhớ nhung này chỉ càng khiến cho cậu thêm phần bất lực.
Tằng Nữu quyết định nghiêm túc học tập, vì tương lai sớm có thể nắm giữ vận mệnh cùng dự tính của mình. Đương nhiên, điều này cũng chỉ là cái cớ. Cậu còn nhỏ, cũng sẽ sợ hãi, càng thiếu đi ý thức trách nhiệm, vì lẽ đó cậu không cách nào thành thực đối diện với tâm tình của mình ── cậu nhớ nhung nam nhân kia đến cực điểm, thậm chí không thể rời bỏ anh chỉ muốn cả đời cùng với đối phương, vĩnh viễn bên nhau.
Cậu bắt đầu trốn tránh, dùng hết mọi thủ đoạn, càng không dám liên lạc với Nghiêm Tư Cẩn. Tuy rằng làm như thế, cậu càng nhớ nhung nam nhân hơn, rồi từ từ bắt đầu có cảm giác thích nam nhân.
Học tập, suy nghĩ, nhân sinh cũng khiến cho Tằng Nữu trưởng thành, cậu cuối cùng cũng tiếp nhận chính mình thật sự không thể rời bỏ nam nhân này, nhưng cậu lại không có cách nào đi gánh vác chuyện này.
Khi cuối cùng cậu có đủ năng lực gánh vác tất cả, cho hai người có một tương lai vững chắc, thì cậu tốt nghiệp đại học trở về nước.
Nhưng mà…… Cảnh còn người mất, Tằng Nữu tin chắc nam nhân yêu tha thiết chính mình kia đã không còn gặp nữa.
Thời gian bốn năm vẻn vẹn trợ giúp Tằng Nữu lớn lên, để cậu hiểu được cái gì gọi là nhớ nhung, cái gì là yêu, cái gì là trách nhiệm, nhưng không dạy cho cậu cái gì là ăn năn ── ngay cả một giây cậu cũng chưa hề cân nhắc qua, cậu từng mang đến biết bao nhiêu thương tổn cho Nghiêm Tư Cẩn, cũng không hoài nghi, đối phương có còn tiếp tục yêu cậu nữa không.
Tằng Nữu chỉ tin chắc, cậu nhận định nam nhân này, mà nam nhân này cũng phải yêu mình, giống như lúc trước vậy, chỉ cần cậu tìm tới nam nhân, thì cậu nhất quyết sẽ không cho đối phương rời đi.
Cũng đã từng nghĩ như vậy, Tằng Nữu cho rằng, cậu muốn chiếm lấy toàn bộ tâm tư Nghiêm Tư Cẩn, nhất định phải làm được……
Cậu tách hai chân Nghiêm Tư Cẩn, trực tiếp đâm vào.
Hai chân cùng thân thể nam nhân kẹp chặt lấy cậu, Tằng Nữu thở dài phát ra tiếng hít thở hưởng thụ, đã quá lâu rồi cậu chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy.
Nghiêm Tư Cẩn cùng Tằng Nữu phóng túng cả một đêm, sáng sớm hôm sau khi dược hiệu đã biến mất, vào thời điểm ban ngày, Nghiêm Tư Cẩn lại biến trở về thành người không có cảm giác.