Chương 5

Viên Việt đứng lên: "Tôi đến nói chuyện với bạn."

"Sao không thuận tiện tiến hành ghi chép bạn luôn?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, khóe miệng hơi mỉm cười, "Tiết kiệm thời gian cho mọi người."

Trên trán Viên Việt xẹt qua một tia nghi hoặc, mà hắn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tuân đã ngáp một cái, không quá lịch sự: "Tôi đã chờ nửa tiếng rồi, còn phải chờ bao lâu nữa đây? Nhanh chóng ghi chép xong để tôi về nhà có được không?"

Viên Việt đi rồi. Hoắc Nhiễm Nhân ngồi vào chỗ vừa nãy của Viên Việt, cậu đánh giá Kỷ Tuân.

Lại tới nữa rồi. Loại cảm giác đứng ngồi không yên kia.

Kỷ Tuân bất giác nhíu mày lại, anh hiện tại bắt đầu cảm thấy, ngày hôm qua Hoắc Nhiễm Nhân gặp mình quá mức trùng hợp, thật giống như anh chính là con cá mà Hoắc Nhiễm Nhân muốn câu được, con cá này còn ngu ngốc cắn lưỡi câu.

"Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ." Hoắc Nhiễm Nhân rốt cục mở miệng, "Sáng sớm tôi cho là cô ấy đang nói linh tinh, không nghĩ tới tuy rằng cô ấy không có chứng cứ gì, mà trong lòng lại có suy đoán."

"Trong lòng cô ấy có suy đoán, trong lòng cậu chẳng nhẽ không có sao."

"Hả?"

"Hóng chuyện như vậy, mạo muội hỏi câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?" Kỷ Tuân trào phúng nở nụ cười.

Hoắc Nhiễm Nhân gõ ngón tay trên bàn hai lần, cậu bỏ qua câu hỏi này, cầm lấy bản ghi chép hiện trường tối nay, ghi chép rất đơn giản, chỉ như có gì tả nấy, tổng cộng ba, năm hàng chữ.

"Phản ứng quá khích, lại còn túm tay người không chuyên nghiệp đến trật khớp, anh có chứng sợ hãi dụng cụ cắt gọt?"

"..."

"Khi tôi đến nhà anh, trong nhà bếp không thấy dụng cụ cắt gọt, tủ bát bàn ghế trong phòng đều được mài tròn đánh bóng, lục lọi tủ một lát, ngay cả dao rọc giấy cũng là vỏ tròn..."

Hoắc Nhiễm Nhân vừa lật tay, một con dao rọc giấy mini hình ốc sên không đủ lòng bàn tay xuất hiện ở trên bàn.

Cậu đẩy ngón tay một cái, lưỡi dao bắn ra, một đoạn rất ngắn, không chú ý sẽ không nhìn thấy góc nhọn bên trên.

Kỷ Tuân hoàn toàn bản năng nhìn sang chỗ khác, hầu kết lăn lăn, một sợi dây thừng vô hình đang yên lặng quấn quanh cổ anh. Sau đó, anh nghe thấy động tĩnh lò xo buông ra cùng thanh âm sáng tỏ của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Chứng sợ hãi vật nhọn."

"Hoắc cảnh đốc, cậu là cảnh sát, cậu nói cho tôi xem, cái này có tính là trộm cắp vào nhà hay không?"

"Tiêu chuẩn lập án về trộm cắp vào nhà vi phạm pháp luật cùng trộm cắp bình thường chắc hẳn cũng không cần tôi lắm lời đâu."

"Thế nguyên tắc đầy tớ nhân dân, một cái kim của dân cũng không lấy thì sao?"

"Lời tôi nói ra luôn có chứng cứ, đây là vật chứng." Hoắc Nhiễm Nhân nói, sau đó, cậu đẩy dao rọc giấy về phía Kỷ Tuân, đặt dấu chấm cho lần đối chọi gay gắt này, "Hiện tại chứng cứ đã chứng minh xong xuôi, vật về nguyên chủ, một cái kim của dân cũng không lấy."

Kỷ Tuân cụp mắt nhìn dao rọc giấy một lúc, đột nhiên nở nụ cười.

Anh nhếch mắt để lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng bản thân đường cong kia vốn đã là một loại mỹ lệ; nụ cười trên khóe miệng anh tràn ngập trào phúng, bên trong trào phúng lại có một tia nho nhã lễ độ; trên mặt viết đầy thật mất hứng, nhưng gương mặt kia, người này, tại thời khắc hòa cùng đêm đen, cũng đã nhiễm phải mị lực của bóng tối.

Một loại mị lực thâm thúy âm u, khiến người ta dù cho biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng muốn tới gần anh, ôm lấy anh.

"Cảnh đốc, cậu thật sự rất để tâm đến tôi. Xét thấy chúng ta trước đó quả thực chưa từng gặp mặt, mà tôi cũng không có mất trí nhớ như các yếu tố cần có bên trong tiểu thuyết cẩu huyết, chỉ có thể suy đoán... Quá khứ chúng ta khả năng đã từng gặp mặt công khai ở một hiện trường nhiều hơn mười người, ở nơi đó, tôi đã để lại ấn tượng rất sâu sắc hoặc ám ảnh cho cậu, thậm chí cậu nhìn ngang liếc dọc đều thấy tôi không vừa mắt, quyến luyến không quên tôi cho tới bây giờ, cuối cùng trở thành oan gia ngõ hẹp."

"Chỉ là nghe tôi khuyên vài câu. Cuộc đời ai chẳng có vài chuyện thương tâm? Quen là được mà." Kỷ Tuân hờ hững, lại đùa giỡn, "Đúng rồi, lời tôi nói không có chứng cứ, lỡ như đoán sai ...vậy thì đoán sai thôi. Tôi kiến nghị, không cần biết đúng hay sai, cậu cũng đừng tiếp tục nữa, chúng ta ngầm hiểu một chút, duy trì trạng thái 'Tôi biết cậu biết tôi biết cậu biết tôi muốn nói gì' là được."

Bản ghi chép vốn đang nằm trong tay Hoắc Nhiễm Nhân, bây giờ bị cậu ném lên trên bàn.

Dáng vẻ bất động như núi kể từ khi cậu xuất hiện trong cảnh đội đã bị phá hỏng, giờ khắc này chính đầy mặt không thích nhìn chằm chằm Kỷ Tuân. Kỷ Tuân ngoài ý muốn nhìn ra chút khói lửa muốn trêu ghẹo người khác vào đêm hôm qua trên người Hoắc Nhiễm Nhân lúc này.

Tiếc thật đấy.

Cay quá, không chịu được.

*

Kỷ Tuân đi rồi, Hoắc Nhiễm Nhân còn phải ở trong phòng làm việc tăng ca, sau khi xảy ra án mạng nhất thời sẽ luôn vô cùng bận rộn, thời gian vàng cho điều tra phá án chính là 72 giờ, có thể làm nhiều hơn một chút sẽ làm nhiều hơn một chút.

Không lâu sau, Đàm Minh Cửu ngáp một cái đi tới: "Liên lạc với người nhà nạn nhân đến nhận thi thể, người nhà nạn nhân ở xung quanh khu vực nông thôn, nói sẽ mau chóng chạy tới, trong nhà chỉ có ba mẹ cùng một người em trai, có vẻ gia cảnh cũng không tốt lắm, thời điểm tôi gọi điện thoại tới thông báo, người ba nghe máy giống như trời đất sụp đổ vậy... Ớ, Kỷ Tuân đâu? Đi rồi?"

"Ừm."

"Tôi thấy vụ án này cậu ta tham dự nhiều như vậy, còn tưởng cậu ta đã quyết định trở lại, đã ba năm rồi, Viên đội cũng không khuyên cậu ta, người dù sao cũng phải hướng về phía trước..." Đàm Minh Cửu nhỏ giọng lầm bầm, mắt trần có thể thấy được mất mát. Đếm tối luôn khiến người ta cảm thấy mất mất.

"Tình cảm giữa Viên đội và Kỷ Tuân rất tốt sao?" Hoắc Nhiễm Nhân giống như lơ đãng hỏi.

"Rất tốt, là tình cảm tay dắt tay, lưng tựa lưng mà tạo thành." Đàm Minh Cửu nhiệt tình chia sẻ một vài chuyện bát quái không ảnh hưởng cục diện với thủ trưởng mới, "Thời điểm Kỷ Tuân mới vào cảnh cục, là Viên đội dẫn dắt cậu ấy. Cậu ta trời sinh là người kiếm bát cơm từ nghề này, làm việc cực kỳ nhanh, ngoại trừ công việc hiện tại, còn thích lật lại những bản án xưa cũ. Những vụ án đã qua mười mấy hai mươi năm, chứng cứ hoặc là đã tìm tới, hoặc là đã sớm dập tắt, nhưng cậu ta vẫn cứ có thể tìm ra vài điểm đặc biệt."

"Lợi hại như vậy tại sao lại rời đi? Nếu như làm rất tốt, hiện tại hẳn đã làm được đội trưởng rồi chứ?" Hoắc Nhiễm Nhân tung ra vấn đề mới.

"Dù sao, ít nhiều gì cậu ta cũng có tính toán riêng của mình đi." Đàm Minh Cửu nói hơi mơ hồ, "Hắn hiện tại cũng rất tốt, là một tác giả rất nổi danh, nhàn nhã ít việc tiền lại nhanh, là cuộc sống trong mơ của tôi đấy."

"Thế." Hoắc Nhiễm Nhân, "Anh cảm thấy anh ta thích cuộc sống trước đây hơn, hay là cuộc sống hiện tại hơn?"

Đàm Minh Cửu xoa xoa quả đầu bóng loáng của mình, chần chừ nói: "Cái này sao mà tôi biết được. Nhưng có lẽ là... Quá khứ đi. Khi đó cậu ấy rất hăng hái."

"Hoắc đội."

Cảnh sát đeo kính vội vã chạy vào.

"Vụ án có phát hiện mới!"

Nói chuyện bát quái bên trong phòng làm việc cứ như vậy mà gián đoạn, Hoắc Nhiễm Nhân kiểm tra manh mối mới. Cảnh sát đến phòng kinh doanh điện thoại kéo tờ khai cũng đã trở về, mang đến số điện thoại di động, tin nhắn cùng danh bạ của Hề Lôi. Tờ khai rất dày, vượt xa mật độ trò chuyện bình thường. Hơn nữa những cuộc gọi này thường đều là hai ba giây đã kết thúc.

Hoắc Nhiễm Nhân thoáng cau mày.

"Tin nhắn quấy rối, Gọi chết cô!?"

"Nhất định là thế." Cảnh sát đeo kính bổ sung, "Chiêu này bình thường đều áp dụng thúc giục thu tiền của các khoản vay mềm."

Mà điểm này rõ ràng không phù hợp với chẩn đoán của bọn họ về hiện trường vụ án, cũng không ăn khớp với tình trạng kinh tế hiện tại của Hề Lôi. Dưới tên Hề Lôi có một khoản chừng 40 vạn gửi định kỳ, không phải trong thẻ ngân hàng Tằng Bằng lấy đi, mà là trong một thẻ độc lập của ngân hàng nông nghiệp, khoản ngạch cho thấy từ khi bắt đầu làm việc cô đã không ngừng tích góp vào bên trong, có thể nói về mặt tiền bạc tương đối dư dả.

"Thời gian tiếp diễn thì sao?"

"Thời gian tiếp diễn ngược lại không dài," Cảnh sát đeo kính liếc nhìn tờ khai, "Tổng cộng chỉ có ba ngày, thời gian là ngày mùng 5, mùng 6 và mùng 7 tháng 1."

Vừa vặn lúc này, cảnh sát phòng điều tra và giám sát CCTV cũng có phát hiện mới, tại các nút thời gian tương ứng cơ bản, liên tiếp ba ngày, trong thời gian Hề Lôi ra khỏi cửa khu chung cư đi làm, CCTV của cửa khu đều quay được một chiếc BMW đậu ở trong góc.

BMW lẳng lặng dừng ở góc, xuất hiện trước khi Hề Lôi ra ngoài, mà sau khi Hề Lôi rời đi cũng bỏ đi.

Mà ngoại trừ mấy ngày này ra, vô luận là trước hay sau, cũng không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe này.

Vỏ xe bị người lái che kín mít, nhưng CCTV đã ghi lại rõ ràng biển số xe.

*

Một đêm không quá an ổn trôi qua. Khi Kỷ Tuân tỉnh lại, thời gian mới bảy giờ, anh cảm giác đầu đau âm ỷ, cũng không biết là tác dụng phụ của thuốc ngủ mang đến, hay là do ác mộng liên tiếp khi ngủ gây ra.

Tối hôm qua anh đã liên lạc với công ty trang trí nội thất tìm kiếm "Lỗ đại sư", nghề mộc thợ mộc, bình thường đều có liên hệ chặt chẽ với bên lắp đặt, trang trí nội thất.

Mà hỏi qua hỏi lại một vòng, không có ai biết thợ mộc họ "Lỗ" nào cả.

Anh mệt mỏi ngáp một cái, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ mà rửa mặt ra khỏi cửa, mãi đến khi tới bệnh viện Dương Quang, thời điểm anh nhìn thấy Hạ Ấu Tình, bà chị này tuy vẫn còn có chút sầu não uất ức, nhưng đã xuống giường bệnh, đang ngồi trên ghế của hoa viên.

Tay trái cô ôm một bó hoa, bên trong bó hoa có cắm hai con búp bê nhỏ. Từ lúc Kỷ Tuân nhìn thấy chỉ vỏn vẹn có hai giây, nguyên một bó hoa đang nở rộ đã bị quẳng vào trong thùng rác.

Một đường đi tới, anh nhìn thấy trong hoa viên có đến mấy người đều ôm một bó hoa giống như vậy, hiển nhiên là hoa của bệnh viện Dương Quang, bệnh viện tư nhân luôn không ngừng cải thiện phương diện dịch vụ, cũng rất được người bệnh yêu thích, chỉ là lúc này, lại đá vào tấm sắt mất rồi.

Hạ Ấu Tình biểu cảm hờ hững, ném xong thậm chí còn cầm lấy giấy ăn, lau lau ngón tay của chính mình.

Chuyện này phải trách Viên Việt thôi. Thời điểm Viên Việt mới vừa yêu đương, rất hay dụng tâm lãng mạn, thậm chí phạm quy mà ở tại chỗ hỏi xin ý kiến một tên tội phạm cùng lúc lừa đảo tình cảm lẫn tiền tài của mười tám người phụ nữ mới vừa bị bắt quy án xong, cuối cùng tặng cho Hạ Ấu Tình hai cốc nến thơm có hình người gốm đang nâng trái tim ở bên trong.

Lúc ấy có bao nhiêu niềm vui bất ngờ thì hiện tại lại có bấy nhiêu phẫn nộ, cho tới bây giờ, cô gái này vẫn không thể thoát khỏi PTSD về búp bê nam nữ.

Chuyện của quá khứ lặng lẽ trôi qua trong lòng anh, anh đi tới trước mặt Hạ Ấu Tình.

"Tằng Bằng mới vừa rời đi?" Anh liếc nhìn cái hộp đặt trên đầu gối của Hạ Ấu Tình, "Mang di vật của Hề Lôi tới cho chị."

"Kỷ Tuân, có lúc ở cùng cậu thật khiến người ta không có cảm giác an toàn," Hạ Ấu Tình bất đắc dĩ nói, "Giống như căn bản không có chuyện gì có thể qua mắt được cậu. Nhưng đây cũng là điểm khiến người khác tin cậy."

"Chỉ là suy đoán rất cơ bản, nếu như chị muốn..."

"Đừng, không cần, tôi không muốn." Hạ Ấu Tình liên tiếp cự tuyệt ba lần, "Tôi biết cậu lợi hại là được, không muốn biết cậu vì sao lợi hại."

"Hề Lôi để lại cho chị cái gì?" Kỷ Tuân biết nghe lời phải nói sang chuyện khác.

Hạ Ấu Tình khẽ vuốt chiếc hộp trên chân, cô mở ra, bên trong là một thêu chữ thập, trên vải thêu có hình bé gái chibi dắt tay nhau, từ hình dáng tới xem, chính là Hề Lôi cùng Hạ Ấu Tình.

Một giọt nước rơi xuống tranh thêu.

Kỷ Tuân lịch sự bộ chính mình không nhìn thấy, anh hơi nhìn chếch sang bên này, vừa mới chếch lại trùng hợp nhìn thấy một nhóm bốn người đang đi tới.

Bốn người chia làm hai hàng, Hoắc Nhiễm Nhân cùng một vị cảnh sát đi ở đằng trước, hai người nam nữ ăn vận lịch sự, bảo dưỡng xinh đẹp đi ở phía sau. Người phụ nữ đi cuối cùng là...

Nhiêu Phương Khiết, phó viện trưởng bệnh viện Dương Quang.

Trong đầu Kỷ Tuân chợt lóe bức ảnh trên vách tường của bệnh viện Dương Quang mà chính mình nhìn thấy.

Nhiêu Phương Khiết là một người phụ nữ trung niên, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, hai tay đều xách đồ, tay trái là túi xách hàng hiệu, trên ngón tay cầm túi đeo nhẫn, dấu vết đeo nhẫn rất sẫm; tay phải thì lại nhấc theo túi nilon đỏ cỡ vừa nhẹ hều, Kỷ Tuân liếc mắt nhìn túi nhựa, bên trong lộ ra cái bóng mỏng manh trùng điệp, là dáng vẻ rất nhiều lát cắt lớn nhỏ khác biệt chồng lên nhau, đường mép của các lát cắt đều vuông vức, giống như... trang giấy chồng lên nhau.

Anh nhìn lướt sang, lướt tới người đàn ông âu phục giày da, nện bước thoải mái đi trước Nhiêu Phương Khiết, nhìn thấy ngón tay người đàn ông đeo nhẫn.

Chiếc nhẫn trùng khớp với vết tích trên tay Nhiêu Phương Khiết, hai người là quan hệ vợ chồng.

"Kỷ Tuân." Hạ Ấu Tình gọi anh. Tầm mắt của cô cũng đồng nhất với hướng anh nhìn, ánh mắt từ trước người Hoắc Nhiễm Nhân chuyển qua, thời điểm rơi xuống người Nhiêu Phương Khiết cùng người đàn ông, mang theo sâu sắc nghi ngờ, "Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện. Bọn họ có liên quan đến vụ án Lôi Lôi?"

"Chồng của Nhiêu Phương Khiết là người tình của Hề Lôi." Kỷ Tuân nhẹ giọng nói cho Hạ Ấu Tình.

Hạ Ấu Tình sợ hãi cả kinh, nói năng lộn xộn: "Người tình? Lôi Lôi tại sao có thể có tình nhân, chờ đã, sao cậu lại biết người tình là ai?"

Vấn đề dễ dàng nhìn ra như vậy Kỷ Tuân luôn luôn không trả lời. Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện chứng minh đôi nam nữ này có liên quan đến vụ án của Hề Lôi. Nhiêu Phương Khiết lại gần đây mới lấy xuống nhẫn, rõ ràng đã hoàn toàn viết tin tức "Chồng tôi nɠɵạı ŧìиɦ, đối tượng quá trớn chính là Hề Lôi" thành khẩu hiệu trên mặt.

"Nhìn thấy túi bóng màu đỏ trong tay Nhiêu Phương Khiết không?" Kỷ Tuân nói đến đồ vật mà Hạ Ấu Tình hoàn toàn không chú ý tới, "Trong đó đựng giấy, có thể đoán được là giấy gì không?"

"... Hả?"

"Hừm... tôi biết rồi, hẳn là hóa đơn, biên lai mua sắm." Kỷ Tuân lầm bầm, "Người đàn ông bước chân nhẹ nhàng, thần sắc thả lỏng, chứng minh về chuyện của Hề Lôi, hắn đã thoát khỏi hiềm nghi, hắn lấy ra chứng cứ sắt thép chứng minh chính mình không ở hiện trường. Hóa đơn cùng bill mua sắm như thế nào mới có thể chứng minh, hơn nữa dù có thu thập một lượng lớn cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi--báo cáo thanh toán khi đi công tác."

Anh đạt được kết luận, quay đầu nhìn về phía Hạ Ấu Tình, nhìn thấy Hạ Ấu Tình đầy mặt thẫn thờ.

Hạ Ấu Tình thẫn thờ một lát, lại lên dây cót tinh thần, nỗ lực tổng kết: "Cho nên bọn họ không có hiềm nghi?"

"Khó nói."

Hạ Ấu Tình tràn ngập muốn biết mà nhìn anh.

Kỷ Tuân thò tay vào trong túi lục lọi, thời điểm suy nghĩ anh không cảm thấy uể oải, như là mở cửu liên hoàn, xoay tròn rubik, từng bước lắp ghép tranh, thời điểm chơi game người rất khó uể oải; mà chờ chơi xong, đến thời điểm cần thiết từng bước thuật lại nội dung của trò chơi, sức hấp dẫn lại tiêu tán mất, hết thảy đều trở nên khô khan mệt mỏi, cần phải ăn thứ gì đó vực dậy tinh thần.

Thế nhưng trong túi rỗng tuếch, anh đã lâu rồi không có thuật lại những thứ này, đương nhiên cũng không mang theo đồ ăn vặt nâng cao tinh thần.

Lúc này bên cạnh duỗi đến một cái tay, Hạ Ấu Tình đưa cho Kỷ Tuân một quả mơ: "Thời kỳ mang thai không thể ăn quá ngọt, tôi không mang kẹo hay sô cô la, cái này có được không?"

Kỷ Tuân nhận lấy ăn.

Thói quen này của anh Viên Việt biết, Hạ Ấu Tình cũng biết. Chính là vào thời điểm bọn họ đồng thời chăm sóc Viên Việt bị Hạ Ấu Tình phát hiện ra, bao gồm cả địa chỉ gia đình anh. Khoảng cách giữa người với người một khi quá gần, bí mật sẽ rất khó tồn tại. Mà người lại là động vật quần cư, cho nên bí mật lại có thể được hiểu thành...sự việc sẽ bị biết đến.

Anh ngậm quả mơ, chua đến giật mình, tế bào não trì độn cùng nhảy lên hai lần: "... Từ trực giác mà nói, kẻ tình nghi lớn nhất vừa vặn lại có chứng cứ nhìn như không thể phủ định về việc chính mình không ở hiện trường, vô cùng khả nghi; từ lẽ thường phân tích, Nhiêu Phương Khiết chú trọng trang phục đeo túi xách nhỏ cái gì cũng đựng không được, dẫn đến vật chứng quan trọng như hóa đơn chỉ có thể đặt trong túi nilon, điều này nói rõ cái gì?"

"Nói rõ Nhiêu Phương Khiết không có chuẩn bị trước cái này." Hạ Ấu Tình cuối cùng cũng coi như theo kịp dòng suy nghĩ.

"Đồ vật là người chồng chuẩn bị, chuẩn bị rất đúng lúc, rất đầy đủ." Kỷ Tuân nói.

"Hắn có vấn đề." Hạ Ấu Tình bật thốt lên.

"Đúng." Kỷ Tuân làm bộ như thật mà gật đầu, "Hắn có vấn đề. Ngược lại dùng tiểu thuyết mà nói, chứng cứ hoàn mỹ không có mặt xuất hiện ngay từ đầu, về sau kiểu gì cũng bị lật đổ. Một cái mở đầu rập khuôn cũ nhếch, nhưng cũng miễn cưỡng ghi nhớ một chút. Ồ... Bọn họ dừng lại, đang nói chuyện."

Mấy người đều dừng lại, Nhiêu Phương Khiết hình như đi trước rồi, chỉ còn dư lại Đường Cảnh Long, đang nói chuyện cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân từng học ngôn ngữ môi một khoảng thời gian, anh nhìn về phía xa, phân tích lời nói của Đường Cảnh Long.

"'Quan hệ giữa tôi và Lôi Lôi rất tốt... Lôi Lôi tuy rằng trình độ học thức không cao, cũng không quá xinh đẹp, thế nhưng là một người phụ nữ sống rất giản dị... tôi đến cái tuổi này rôi, không coi trọng có xinh đẹp hay không, mỗi người đàn ông không phải đều muốn có một gia đình khiến người an tâm sao? Tôi mỗi tháng sẽ cho Lôi Lôi một khoản tiền, chính là muốn cô ấy yên tâm ở nhà, không phải khổ như vậy... Nếu như Lôi Lôi không tiếp xúc với những người không đàng hoàng, có lẽ cũng sẽ không...'"

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh châm biếm phẫn nộ.

Hiển nhiên là Hạ Ấu Tình, Kỷ Tuân cũng không để ý tới, anh vẫn như cũ nhìn về phía trước, lại lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm về đồ vật trên tay người đàn ông đã đi xa, anh cảm thấy vật kia có chút quen quen.

Người đàn ông bị anh chụp không hề hay biết, Hoắc Nhiễm Nhân lại đột nhiên quay đầu lại, mắt như chim ưng, nhìn sang bên này.