Chương 47

Đây là vụ án đầu tiên ở Thượng Hải, người chết là Liêu X, nữ, 43 tuổi, hung thủ là chồng của nạn nhân, Vương X, hai người nhiều năm gia cơm không lành canh không ngọt. Vương X nhìn thấy tin tức đầu độc bạc nitrat trên thời sự, lúc sau lại nhìn thấy một vài video phổ cập khoa học về làm thế nào thu được bạc nitrat, cùng ngày đã mua bạc nitrat bỏ vào trong cơm của Liêu X.

Sau khi Vương X xác nhận người vợ đã chết liền báo cảnh sát, khai gian vợ mình chết do bị đầu độc ngẫu nhiên, mà vì thủ pháp thô cứng, lịch sử mua sắm rõ ràng, cảnh sát phá án nhìn thấu lời nói dối của hắn, bắt người về quy án ngay tại chỗ.

Lúc ở cửa nhà, Vương X gào lớn nói dối, biện giải chính mình không có mua bạc nitrat, rất nhanh tin tức này đã lan truyền khiến hàng xóm chung quanh biết được, khi cảnh sát Thượng Hải dẫn người về cục cảnh sát, phóng viên đánh hơi được mùi đã vác theo camera dồn dập chạy đến.

Những chuyện này, đều là tin tức cảnh sát Thượng Hải thông báo cho đội của Hoắc Nhiễm Nhân trong lúc mở họp trực tuyến.

Cảnh sát Thượng Hải phụ trách gọi điện thoại tới đây rất tiếc nuối nói cho Hoắc Nhiễm Nhân:

Mấy năm qua chú trọng phá án công khai minh bạch, đối với những vụ án gây xôn xao dư luận lớn như vậy, bọn họ phải lập tức dùng tài khoản chính thức công bố thông tin sơ lược của vụ án, đợi đến khi cảnh sát đăng thông báo, phía truyền thông tất nhiên sẽ đuổi tới, mọi người ở thành phố Ninh phá án đã cực khổ rồi, còn phải cảnh giác những vụ án hùa theo.

Cuộc họp qua điện thoại kết thúc, bầu không khí vốn không ra sao bên trong đại đội hình sự nay càng bết bát hơn, khoảng không giữa mọi người giống như bị quét thêm một tầng keo dán, nhìn chỗ nào cũng thấy sền sệt ngột ngạt.

Kỷ Tuân đi đến bên cạnh Đàm Minh Cửu, nói chuyện với hắn: "Chia buồn với tiền thưởng cuối năm đã từ trần của cậu?"

Đàm Minh Cửu cúi đầu ủ rũ: "Đã sớm không dám hy vọng xa vời, tôi hiện tại chỉ muốn chạy đến kênh máy chủ của Weibo, đập tan cái hotsearch này ra."

Kỷ Tuân lại chẹp một tiếng: "Quá bạo lực, cậu thà hi vọng các minh tinh trong giới giải trí ban phát lòng từ bi tung ra tin tức lớn nào đó thu hút sự chú ý của mọi người còn hơn."

Đàm Minh Cửu sống dở chết dở: "Cậu thì lúc nào cũng đúng rồi."

Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân bước ra từ trong phòng làm việc của cục trưởng Chu. Cậu nói: "Đàm Minh Cửu, sáng mai anh phụ trách thẩm tra lại Tân Vĩnh Sơ, dùng án mô phỏng đánh lừa thời gian đầu độc của bọn họ."

"Rõ." Đàm Minh Cửu, "Đội trưởng cậu thì sao?"

"Dự định cùng tôi tới tìm Luyện Đạt Chương cùng Luyện Phán Phán?" Kỷ Tuân ở bên cạnh nói xen vào một câu, "Không sai, lựa chọn sáng suốt."

"Ừm, chúng tôi đi tìm người nhà họ Luyện, lần theo manh mối này."

Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại, giơ bản sao của tờ A4 gửi cho "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" trong tay lên, nói: "Tôi lại xác nhận thêm một lần, bức thư nặc danh này không nhắc tới Luyện Đạt Chương, cũng không nói cụ thể thủ pháp hạ độc vào trong kẹo sữa như thế nào."

"Cho nên tin tức tốt là, truyền thông không biết chi tiết này cũng không có cách nào tiết lộ, tình huống tệ nhất là sau này cũng gặp phải vụ án mô phỏng, còn có thể dựa vào chi tiết nhỏ để phân biệt, chỉ rõ.

"Xem ra đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ vẫn chưa xấu đến mức cố ý lợi dụng vụ án mô phỏng có khả năng xuất hiện vô cùng lớn để khuấy đυ.c vũng nước, che giấu chính mình.

"Hoặc là, cái người cũng tự cho mình là chính nghĩa kia, căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện tội phạm mô phỏng theo."

*

Ngày đầu tiên của tháng 2, một ngày chìm trong bận rộn ngập đầu như vậy cuối cùng cũng coi như kết thúc.

Ngày hôm sau, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chuẩn bị đến nhà thăm hỏi Luyện Đạt Chương, Hoắc Nhiễm Nhân lái xe tới đón anh.

Ngày hôm qua lại là một buổi tối ngủ không ngon đã được dự định từ trước, từ khi bắt đầu ngồi lên xe, Kỷ Tuân đã ngáp liên tục.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Ngày nào mà tôi chẳng ngủ không ngon, không có gì lạ cả." Kỷ Tuân bình thản đáp, vì để vực dậy tinh thần, anh nói chuyện phiếm với cậu, "Năm nay mùng một vào ngày mấy? Lúc nào thì cục cho nghỉ lễ?"

"Ngày mùng 7 giao thừa. Chiều mùng 7 thì nghỉ Tết."

"Qua 5 ngày nữa là đến Tết rồi à?" Kỷ Tuân xoa mặt, "Mua vé tàu về nhà chưa?"

"Không mua." Hoắc Nhiễm Nhân, "Tết năm nay tôi ở lại thành phố Ninh tăng ca."

"Lúc còn trẻ lấy mạng đổi tiền, lớn tuổi rồi lại lấy tiền đổi mạng." Kỷ Tuân, "Đương nhiên những lời như vậy đối với em trai trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết mà nói thì hơi sớm quá, cậu ít nhất còn có ba năm có thể phấn đấu, sau đó mới bắt đầu cảm giác lực bất tòng tâm như tôi."

"Kỷ Tuân ——" Hoắc Nhiễm Nhân nhắc nhở.

Kỷ Tuân biết chừng biết mực, nói sang chuyện khác: "Xem, chúng ta đến rồi."

Trước xe, một khu chung cư cũ bất ngờ xuất hiện trong mắt.

Nhà của Luyện Đạt Chương hiện nay thuê ở tầng 1 của khu chung cư, số nhà 101, đây là khu nhà gần trường học, bên cạnh chính là trường học của Luyện Phán Phán, đi bộ năm phút là đến. Nói thì nói là khu chung cư cũ, nhưng bài trí bên trong cũng không tồi, có tới 120 mét vuông, bốn căn phòng, đối với một nhà ba người mà nói, không gian hoạt động hoàn toàn đầy đủ.

Bọn họ gặp Luyện Đạt Chương trước.

Luyện Đạt Chương hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, lúc này đầu độc thực sự đã dọa hắn sợ hãi, luật sư Luyện vẫn luôn chăm chỉ cần mẫn đi làm, mấy ngày này chỉ chịu ở nhà xem vụ án, chết cũng không muốn ra khỏi cửa.

"Luật sư Luyện," Hoắc Nhiễm Nhân đi thẳng vào vấn đề, "Gần đây anh có đi tìm hiểu dư luận liên quan đến vụ án ở trên mạng không?"

Luyện Đạt Chương cười: "Tôi vốn là nhân vật chính, sao lại không đi tìm hiểu được."

"Vậy chắc anh cũng biết chuyện án đầu độc là do đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ làm?"

"Ừm..."

"Còn nhớ Tân Vĩnh Sơ không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Ít nhiều có chút ấn tượng." Luyện Đạt Chương.

"Tại sao không liên lạc với cảnh sát báo cáo chuyện này?"

"Tuy rằng khi còn bé hắn từng bắt nạt tôi, nhưng những chuyện như bạo lực học đường ấy mà... Hai cậu đã từng tìm hiểu dữ liệu số vụ phân xử sơ thẩm về bạo lực học đường trên toàn quốc năm trong 2015 chưa? Tổng cộng hơn 1000 vụ. Mà bạo lực học đường kéo nhau lên tận tòa án, là đã ít lại càng ít. Cho nên từ dữ liệu cũng có thể thấy được, những chuyện như bạo lực học đường, vốn không ít ỏi như mọi người nghĩ, trẻ em lớn lên từ trường học mà không bị bạo lực một chút nào chỉ có số ít của số ít —— bạo lực không chỉ là đánh đập. Sỉ nhục bằng ngôn từ, vứt bỏ đồ dùng học tập, không cho đi vệ sinh, đều là một phần của bạo lực."

Luyện Đạt Chương tỏ vẻ khó xử.

"Một chút quen biết khi còn bé, cá nhân tôi cho là, không phải tin tức quan trọng gì, nên mới không liên hệ với cảnh sát."

"Vậy thì năm đó từ chối khẩn cầu của dân làng cùng người nhà của Thang Chí Học, anh cũng cảm thấy không phải tin tức quan trọng gì sao?"

"Đội trưởng Hoắc, cậu xem, tôi là luật sư, là làm công việc bào chữa trên tòa án. Bọn họ khẩn cầu lại là mong muốn cảnh sát tiếp tục truy tìm hung thủ, truy tìm hung thủ là công việc của các cậu, tìm tôi thì có tác dụng gì? Tôi chẳng nhẽ còn có thể yêu cầu cảnh sát làm việc hay sao?"

"Quả thực chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của anh." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Cho nên từ đầu tới cuối, anh đóng chặt cửa nhà, mặt cũng không lộ, đúng không?"

"Haiz," Luyện Đạt Chương thở dài, "Không giúp được người ta thì đừng làm lỡ thời gian của người ta, cũng đừng cho người ta hy vọng không thực tế. Tôi cảm thấy ban đầu hành vi của tôi không có vấn đề gì. Nhưng là, cậu cố ý nhắc đến những việc như vậy, lẽ nào cảm thấy Tân Vĩnh Sơ sẽ bởi vì chuyện trong quá khứ mà trả thù tôi sao? Tôi không phải là vì đen đủi mới trúng độc. Mà là..."

Hắn bất an dịch chuyển cái mông, ứng đối trôi chảy vừa nãy lập tức biến mất, dù sao chuyện không liên quan tới mình mới có thể không quan tâm, hiện tại động đến lợi ích của bản thân, hắn lập tức trở nên căng thẳng nôn nóng, thậm chí bắt đầu liến thoắng:

"Bọn họ cố ý đầu độc nhằm vào tôi? Đội trưởng Hoắc, tôi hiện tại cảm giác mình đang gặp nguy hiểm, tôi có thể xin cảnh sát bảo vệ không? Lúc nào các cậu mới có thể xử tử hình Tân Vĩnh Sơ? Hắn gϊếŧ người, mặc dù thành thật thừa nhận tội gϊếŧ người, nhưng đây không phải là tự thú, mà là bàn điều kiện với cảnh sát, đây là một trường hợp vô cùng tồi tệ hoàn toàn không có kỷ cương, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn cân nhắc giảm nhẹ hình phạt!"

"Luật sư Luyện hiểu rất rõ pháp luật." Hoắc Nhiễm Nhân không mặn không nhạt đáp lại, "Nhưng cân nhắc mức hình phạt ra sao là chuyện của toà án, tôi tin tưởng quan toà sẽ cân nhắc toàn diện mọi trường hợp, đưa ra phán quyết hợp tình hợp lý hợp pháp."

Luyện Đạt Chương nở nụ cười lúng túng: "Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy rồi."

"Còn có một vấn đề." Hoắc Nhiễm Nhân còn nói, "Luật sư Luyện, anh có biết Khoảnh Khắc Đầu Tiên và Khổng Thủy Khởi không?"

Trong thư nặc danh chiếm được từ Khổng Thủy Khởi, có một chút chi tiết rất đáng cân nhắc.

Muốn nặc danh cung cấp thông tin, vậy thì lúc gửi cho "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" chỉ cần viết "Người nhận: Ban biên tập Khoảnh Khắc Đầu Tiên" là đủ rồi; mà người nặc danh lại viết "Người nhận: Khổng Thủy Khởi của ban biên tập Khoảnh Khắc Đầu Tiên", đủ để chứng minh người nặc danh có quen biết nhất định với Khổng Thủy Khởi.

"Biết thì có biết. Nghề luật sư này ấy mà, phải nổi danh thì mới có người cầm tiền đến tìm tôi. Cho nên tôi đã tìm đến tạp chí "Khoảnh Khắc Đầu Tiên", muốn đăng một vài tin tức, gia tăng độ nổi tiếng. Mới đầu còn không có cửa, không tìm được, là con gái Phán Phán của tôi tìm được tài khoản email của biên tập Khổng trên Weibo, tôi gửi tin nhắn cho hắn, thường xuyên qua lại cũng thành quen biết nhau."

Luyện Đạt Chương nói đến đoạn này, Luyện Phán Phán trùng hợp đi ngang qua cửa.

Cô bé lạnh nhạt mỉa mai một câu:

"Đúng đấy, thường xuyên qua lại, ba này, con đường tìm truyền thông lăng xê trên mạng cùng thuê seeder lên hotsearch một đi không trở về luôn, nhưng đáng tiếc chưa từng có tác dụng gì. Giả chính là giả, thật mới là thật."

Hoắc Nhiễm Nhân đang nhìn Luyện Đạt Chương chuyển sang liếc nhìn Luyện Phán Phán, lại nhìn thấy Kỷ Tuân nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha phía sau Luyện Phán Phán.

Tay trái Kỷ Tuân bưng chén trà, tay phải cầm bánh quy, cắn một miếng, mặt mày giãn ra, lộ vẻ yêu thích, một bộ thanh thản đang uống trà chiều trong tiệm cà phê.

"Chị Bối Giai," Kỷ Tuân nói, "Tay nghề của chị tốt thật đấy, đây là bánh quy ngon nhất mà tôi đã từng ăn."

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Lúc này mới có mấy phút mà đã gọi chị rồi?

Bối Giai cười rất thỏa mãn: "Thích thì cứ ăn nhiều một chút, những món tôi làm, chồng với con gái đều không hứng thú là bao, hiếm mới gặp được cậu thích ăn, lát nữa tôi gói lại một chút cho cậu mang về nhé."

"Vậy thì cảm ơn chị nhiều." Kỷ Tuân không khách sao, lại tự nhiên hỏi, "Đúng rồi, chúng tôi có thể quan sát phòng của con gái chị không?"

Luyện Phán Phán đã đi tới phòng vệ sinh quay đầu lại, thái độ vô cùng hung dữ: "Không được, không được vào phòng của tôi!"

"Có cái gì mà không được vào, chỉ là một đống sách mà thôi." Người mẹ trực tiếp bác bỏ con gái, "Cứ vào đi, muốn xem cái gì cũng được."

"Mẹ!"

"Người ta là cảnh sát, đến giải quyết vụ án ba con bị đầu độc, đừng không hiểu chuyện như thế, hai người họ sẽ không lục lọi đồ riêng tư của con." Bối Giai khuyên nhủ.

Có sự đồng ý của người mẹ, hai người thuận lợi đi vào phòng của Luyện Phán Phán.

Ngoài dự đoán mọi người, trong căn phòng thuộc về thiếu nữ có hai tấm giường 1m50 đặt song song với nhau, khiến căn phòng vốn dĩ rất lớn nay bị nhét đầy chen chúc, có lẽ là do Kỷ Tuân nhìn vào hai chiếc giường này lâu quá, Bối Giai chủ động giải thích:

"Bình thường tôi đều ngủ cùng con gái, như vậy mới có thể đôn đốc nó nghỉ ngơi cho tốt. Nó luôn nói buồn ngủ, mà rõ ràng 11 giờ đã bảo con bé lên giường rồi, sáng ra cũng đến 6 giờ mới gọi nó dậy, tôi còn dậy sớm hơn con bé một tiếng để làm bữa sáng mà cũng không thấy buồn ngủ. Chúng tôi mới nghĩ, Phán Phán có phải đã gặp vấn đề về giấc ngủ rồi hay không, thế nên mới ngủ cùng con bé, để ý được bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện giám sát nó làm bài tập vào buổi tối, sắp phải thi lên cấp ba rồi, không thể trì hoãn nữa."

"Chúng tôi?" Kỷ Tuân cảm thấy cái từ này rất đáng cân nhắc.

"Vốn là chồng tôi cũng qua đây ngủ cùng," Bối Giai nói đến chuyện này khá có ý phê bình, "Nhưng anh ấy công việc bận rộn, thường xuyên 12 giờ đêm mới về đến nhà, sợ ảnh hưởng con bé nghỉ ngơi nên đành thôi."

Kỷ Tuân chú ý tới Luyện Phán Phán đang ở trong phòng khách nghiêng đầu qua chỗ khác, bĩu môi.

Chuyện này rất bình thường. Nếu như vào lúc anh 15 tuổi, dưới tình huống rõ ràng có thể ở riêng mà bố mẹ nhất định đòi ngủ chung một phòng để trông anh ngủ, anh cũng nghẹt thở.

Bối Giai còn có chuyện, cô để hai cậu cảnh sát ở trong phòng quan sát, chính mình thì ra ngoài làm việc.

Kỷ Tuân cong ngón tay gõ lên máy in trên mặt bàn một chút, thương hiệu Canon, mực mới vừa bỏ vào, đồng nhất với vết mực in kiểm tra được từ bức thư nặc danh. Giấy A4 trắng tinh để lung tung trên khung máy in, cũng thật sự có dính mùi nước hoa.

Từ sau khi đi vào, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn đứng sau rèm cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài, rõ ràng không có nhìn Kỷ Tuân, lại như thấy được nội tâm của Kỷ Tuân, nói: "Không chỉ là Rose Of No Man's Land. Còn có nước hoa của các hãng khác. Có Frederic Malle Une Rose, La Fille de Berlin, đều là hương hoa hồng."

"Xem ra cô thiếu nữ xinh đẹp này, rất yêu thích hoa hồng có gai."

Kỷ Tuân trêu chọc một câu, tiếp tục quan sát căn phòng.

Giống như Bối Giai đã nói, căn phòng này hoàn toàn bày ra trước mặt, cũng không có quá nhiều thứ đáng lưu tâm.

Đều là sách.

Tủ sách đã nhét đầy.

Bài tập bổ trợ, kiệt tác văn học các kiểu, cùng với mấy quyển sách đã được bọc bìa.

"Khi còn bé bố mẹ cậu có cho cậu xem phim hoạt hình không?" Kỷ Tuân trò chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân.

"Không cho."

"Không lén xem à?"

"Không."

"Thật không nhìn ra được khi còn bé cậu lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy." Kỷ Tuân cảm khái, "Nhưng mà tôi không thể không tiếc nuối nói cho cậu, đội trưởng Hoắc, thực ra chỉ cần một thủ thuật nho nhỏ thôi là cậu có thể thoát khỏi theo dõi quá mức khiến con trẻ phát cáu của phụ huynh."

Ngón tay của anh chạm vào quyển sách đã được bọc bìa.

Anh rút sách từ trong giá, mở ra, một quyển tiểu thuyết đồng nhân.

Anh huýt sáo: "May mắn."

Chỉ thấy trên trang bìa của cuốn tiểu thuyết đồng nhân, lại có tác giả ký tặng.

Tặng Tụng Lưu Ba:

Nhìn thấy em là siêu siêu siêu vui vẻ ~ một cô gái vô cùng xinh đẹp!

Hi vọng chúng ta năm nào cũng có ngày hôm nay, tuổi nào cũng có giờ khắc này ~

Anh khép lại quyển đồng nhân, nhét về chỗ cũ, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Tra Tụng Lưu Ba thử xem. Hẳn là ID tài khoản weibo của Luyện Phán Phán —— tài khoản không bị ba mẹ biết được ấy."

Hoắc Nhiễm Nhân đồng ý ngay tắp lự.

Kỷ Tuân quay đầu, phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân còn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Anh cũng nhìn ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài vườn hoa, bụi cây đang đung đưa qua lại.

"Phán Phán, đừng lề mề nữa, mau đổi giày, muộn giờ đến lớp học thêm rồi."

Ngoài nhà bỗng vang lên tiếng của Bối Giai.

Kỷ Tuân quay đầu lại.

"Mẹ, tiền cơm trưa ngày hôm nay mẹ còn chưa cho con."

"Mẹ của con mỗi ngày sáng sớm làm cơm hộp cho con, làm biết bao nhiêu món ngon, bảo con mang đến lớp học thêm mà ăn, con còn chê không đủ?" Bối Giai tức giận nói.

"Uống trà sữa thôi không được sao?"

"Ngày nào cũng uống trà sữa, uống hỏng hết cả da, người cũng béo lên rồi!"

Người mẹ nhỏ giọng dạy bảo con gái, lấy ra 15 tệ từ trong túi đưa cho cô bé.

"Cho uống hôm nay thôi, ngày mai ngày kia đều không được uống, hiểu không?"

"Bây giờ một ly trà sữa 25 tệ." Luyện Phán Phán nói.

"Con dành chút tiền này đi mua thứ gì dinh dưỡng mà ăn không được à?"

Bối Giai đau đầu, lại lấy ra 10 tệ, nhét vào trong tay con gái. Luyện Phán Phán lúc này mới đi đến lối vào cửa, bắt đầu thay giày.

"Hai vị cảnh sát, tôi phải đưa con gái đến lớp học thêm nên đi trước đây, lão Luyện ở nhà đó."

"Không sao, chúng tôi cũng xem xong rồi, cùng hai mẹ con ra ngoài luôn." Kỷ Tuân nói, "Chị Bối, cảm ơn chị đã tiếp đãi."

"Hẳn là tôi phải cảm ơn các cậu, có thể sớm ngày tìm ra người đầu độc chồng tôi thì còn gì bằng nữa." Bối Giai nói, rất nhanh đã dẫn con gái đi tới bãi đỗ xe.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi chậm lại phía sau.

Hoắc Nhiễm Nhân mở điện thoại ra, bên trên chính là trang chủ của weibo Tụng Lưu Ba, bên trong là đủ loại ảnh cosplay, còn có đủ các kiểu giày, túi xách, quần áo, nước hoa mỹ phẩm, toàn bộ đều có giá trị không nhỏ.

"Thu nhập của gia đình luật sư không thấp. Nhưng nhìn tình huống vừa nãy, Luyện Phán Phán không được tự do tiêu tiền." Kỷ Tuân nói, "Vấn đề xuất hiện rồi, tiền của cô bé là từ đâu đến?"

"Chút chuyện này lát sau lại điều tra." Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp, "Trước đó..."

Bọn họ đã ra tới bên ngoài khu chung cư.

Bối Giai lái xe Porsche màu đỏ, cô đã mang theo con gái lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, còn gật đầu chào hỏi bọn họ.

Hai người đứng nguyên tại chỗ đợi một lát, lúc này, một người đàn ông đội mũ bucket, kéo vành mũ xuống thật thấp, gần như che mất nửa khuôn mặt đi ra, hắn đeo cặp, vội vàng đi tới chiếc xe điện để cạnh đường, lấy ra chìa khóa mở xe.

Hoắc Nhiễm Nhân đè lại tay hắn.

Kỷ Tuân rút chìa khóa của hắn.

"Hai người làm gì thế! Có bị điên không ——" Người đội mũ bucket mới vừa gào mồm lên, một thẻ chứng nhận cảnh sát đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Cảnh sát hình sự." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Giải thích đi, tại sao nằm vùng theo dõi mẹ con phía trước."

-----------------------------------------------------------------