Kỷ Tuân phát hiện dạo này Hoắc Nhiễm Nhân có đồ chơi yêu thích mới.
Chính là cuốn bài tập mới mà anh đã tặng cho cậu vào hôm sinh nhật.
Hoắc Nhiễm Nhân đổi ảnh đại diện wechat trước, đổi thành cuốn sổ nhận được vào ngày sinh nhật.
Sau đó, hầu như mỗi sáng thức dậy, Hoắc Nhiễm Nhân đều sẽ lấy sổ ra từ ngăn kéo, đặt ở nơi nhiều nắng nhất trong nhà, trải ra phơi nắng rồi mới đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cậu sẽ đi vòng qua chỗ đặt sổ, liếc nhìn trang giấy, sau đó vui vẻ ra mặt mà giải quyết bữa sáng, trước khi ra ngoài cũng sẽ quay lại nhìn lần nữa.
Lúc này, trang giấy biến nhiệt trên cuốn sổ đã hấp thu đủ quang nhiệt, hình ảnh ẩn giấu bên dưới cũng lần lượt hiện ra.
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân sẽ cất cuổn sổ vào ngăn kéo trong phòng, lại thuận tiện hôn chào buổi sáng Kỷ Tuân, cái người chậm rì rì rời giường, chậm rì rì rửa mặt, đến lúc này cuối cùng cũng ngồi vào bàn ăn sáng.
Sau đó ra khỏi nhà.
Kỷ Tuân: "..."
Nói thật, Kỷ Tuân chưa bao giờ nhận ra Hoắc Nhiễm Nhân lại là một người đàn ông có cảm giác nghi thức như thế.
Nhưng xét thấy chung quy người được hưởng lợi vẫn là mình, cho nên anh rất tình nguyện duy trì tình trạng hiện nay, để cuốn sổ này bước chân vào gia đình nho nhỏ của hai người.
*
Người trong cục cảnh sát phát hiện nhẫn trên ngón áp út của Hoắc đội.
Nói thừa, tùy tiện giơ tay là cả chuỗi kim cương chói đến mù mắt, có thể không phát hiện sao?
Bọn họ lập tức nghĩ tới câu trả lời liên quan đến người yêu của Hoắc đội trong căn nhà mới sửa của Kỷ Tuân ngày hôm đó:
"Tôi có người yêu rồi, tình cảm giữa hai người chúng tôi rất ổn định."
Cái này đâu chỉ là tình cảm rất ổn định, rõ ràng là củi khô lửa bốc, bùm bùm bùm bùm, chứ không thì sao mới ba ngày đã đeo nhân trên tay luôn rồi?
Suy nghĩ thêm, cái gọi là "Anh ấy thẹn thùng".
Chậc chậc chậc.
Thẹn thùng thật lại có thể đính hôn được sao?
Hoắc đội cũng toàn nói mấy lời gạt người ta thôi.
So với những người này, Viên Việt phát hiện nhẫn trên tay Hoắc Nhiễm Nhân tương đối muộn.
Vào giây phút phát hiện ra, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn mãi cũng không biến mất, mà sau khi lượn một vòng, khi nhận ra mọi người vẫn cho rằng người ước định cả đời với Hoắc Nhiễm Nhân thế mà lại là Kỷ Tuân, thì cuối cùng Viên Việt cũng không nhịn được, lúc về nhà, hắn nói chuyện này với Hạ Ấu Tình:
"Tình Tình, hai ngày nay trong cục cảnh sát có việc vui, đội trưởng Hoắc của đội hai đeo nhẫn trên tay, có lẽ đã đính hôn thành công, thật sự là quá sấm rền gió cuốn, có những người yêu đương rất lâu vẫn không có..."
Nói đến đây, Viên Việt cảm thấy có phải mình đã để lộ vẻ mặt ước áo quá lộ liễu rồi không, thế là hắn tằng hắng một tiếng, một tay ôm con, một tay quét nhà, chuyển sang chủ đề tám chuyện:
"Nhưng trong cục đang lan truyền một lời đồn rấy kỳ quái, nói Hoắc đội và Kỷ Tuân là một đôi, kỳ quái chết đi được, không biết rốt cuộc đã truyền ra ngoài thế nào, nhưng chỉ cần dùng não suy nghĩ liền biết hai người bọn họ đều là đàn ông..."
"Anh kỳ thị đồng tính luyến ái?" Hạ Ấu Tình đột nhiên nói.
"Anh đương nhiên không rồi." Viên Việt rất khó hiểu.
"Vậy thì sao hai người đàn ông không thể ở bên nhau?" Hạ Ấu Tình, "Hai người phụ nữ cũng có thể ở bên nhau mà."
"Anh đương nhiên không phản đối hai người yêu nhau ở bên nhau. Ý anh là..." Viên Việt giải thích, "Hai người đàn ông chung một chỗ, cho dù nghĩ như thế nào, bọn họ đều nên là anh em..."
Hắn nhìn thẳng vào Hạ Ấu Tình một lúc lâu.
Hắn hình như đã chợt nhận ra điều gì.
"Là... anh em...Đúng không?"
"Mặc dù con gái giống cha, nhưng hy vọng loại EQ thẳng tắp không có chuyển biến này sẽ không di truyền." Hạ Ấu Tình nhìn đứa bé trong l*иg ngực Viên Việt, vô cùng thương cảm mà nói.
*
Chờ đến khi tháng 5 trôi qua, bước sang giữa tháng sáu, cuối cùng Kỷ Tuân cũng tháo thạch cao, cởi băng vải, trở về hoàn toàn khỏe mạnh như lúc ban đầu.
Ngay sau khi hoàn toàn khôi phục, Hoắc Nhiễm Nhân đã bắt đầu cân nhắc đến vấn đề rèn luyện của Kỷ Tuân, hơn nữa còn tìm ra thẻ tập thể hình VIP 8888 còn chưa mở thẻ trong nhà.
Nhưng tính trơ của con người vốn là như thế.
Khi không thể vận động sẽ điên cuồng muốn vận động, nhưng khi có thể điên cuồng vận động lại không muốn vận động.
Kỷ Tuân nằm sấp trên bàn giả chết: "Anh mua từ đợt tết, bây giờ cũng sắp nửa năm rồi, có khi phòng tập thể hình đã cuỗm tiền bỏ trốn từ lâu."
"Dám lừa đảo người nhà của cảnh sát hình sự? Yên tâm, em sẽ bắt bọn họ về." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói.
"..."
Kỷ Tuân không còn lời nào để nói, chỉ có thể gọi điện hỏi bên tập thể hình ngay trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân...
Ba phút sau, Kỷ Tuân cúp điện thoại, dùng vẻ mặt vô cùng bi thương nhưng thực ra là đang mừng thầm mà nói với Hoắc Nhiễm Nhân:
"Thật không may, phòng tập thể hình không bỏ trốn; thật may mắn, bọn họ đang sửa sang mặt tiền, phải sửa đến cuối tháng, tháng bảy sẽ mở cửa trở lại."
"Hả?"
"Xin lỗi nói sai rồi." Kỷ Tuân nhanh chóng sửa lời, "Thật may mắn, phòng tập thể hình không bỏ trốn; thật không may, bọn họ đang sửa sang mặt tiền, phải đến tháng bảy anh mới đi mở thẻ được, nhưng bọn họ bảo để anh phải đợi lâu, khi nào anh đi mở thẻ, bọn họ sẽ tặng thêm hoạt động gì đó."
"Thế thì vừa hay."
"Vừa hay cái gì?" Ra - đa của Kỷ Tuân đột nhiên dựng thẳng.
"Vừa hay," Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười với Kỷ Tuân, "Gần đây cục cảnh sát có kế hoạch lên núi huấn luyện dã ngoại, nếu anh đã không đến phòng tập thể hình, vậy thì theo bọn em ra ngoài rèn luyện đi."
"! ! !"
Lấy trứng chọi đá, cuối cùng Kỷ Tuân vẫn theo Hoắc Nhiễm Nhân và những thành viên khác của cục cảnh sát lên núi.
Đây là một ngọn núi gần sở cảnh sát thành phố Ninh, cách nhà Kỷ Tuân không xa lắm, nhưng sau khi rời cục cảnh sát, cũng phải ba năm rồi Kỷ Tuân chưa một lần đặt chân đến.
Thăm lại chốn xưa, ngắm nhìn cảnh sắc đã từng quen thuộc bằng ánh mắt hoàn toàn mới cũng rất đặc biệt.
Chỉ là...
"Ít người quá." Kỷ Tuân nhìn chung quanh, vừa cùng nhau làm nóng người với những thành viên khác vừa cảm khái, "Chúng ta gần như bao hết nơi này rồi, thời buổi này, người trẻ tuổi hoàn toàn không có ý thức tập thể dục nhỉ."
"Bao hết không tốt sao?" Đàm Minh Cửu đứng bên cạnh móc mỉa, từ khi tham gia bữa tiệc chúc mừng Kỷ Tuân xuất viện, Đàm Minh Cửu vẫn cứ đơn phương ghi thù Kỷ Tuân, "Cho cậu không gian phát huy."
"Nhìn thấy đường chạy này, tôi quả thực đã nghĩ ra mánh khóe cho cuốn sách mới." Kỷ Tuân gật đầu như thật.
"..." Đàm Minh Cửu nhất thời thở không nổi, rõ ràng chĩa mũi vào người ta, nhưng sao lại có cảm giác hắn và Kỷ Tuân đã tạo nên một màn phối hợp kỳ lạ thế cơ chứ?
"Hơn nữa còn là mánh khóe theo trường phái bản cách cơ —— Câu đố như thế này, A và B cùng chạy từ điểm xuất phát của sườn núi phía nam đến điểm cuối của sườn núi phía bắc, từ điểm xuất phát đến điểm cuối chỉ có một đường thẳng băng, không có lối rẽ. Xuất phát chưa được bao lâu, A chạy rất nhanh đã bỏ xa B. Nhưng một lúc sau, có người phát hiện, B ngã xuống đường chạy, bị một con dao găm đâm chết, trên dao găm có dấu vân tay của A, cách đó không xa, bọn họ lại phát hiện thi thể của A, trên quần áo có dính máu của B, nhưng có nhân chứng ở điểm cuối của sườn núi phía bắc nói, bọn họ rõ ràng đã nhìn thấy A về đích, quần áo của A rất sạch sẽ, hoàn toàn không có vết máu, sau khi chạy về đích đã rời đi mà không quay đầu lại, cũng không trở về đường chạy. Hỏi, A đã chết như thế nào, vì sao lại chết ở đây."
Câu đố liền một mạch vẫn rất có tiềm năng khơi dậy ham muốn tìm tòi của mọi người.
Đặc biệt là trong tình huống những người có mặt ở hiện trường đều là cảnh sát hình sự.
Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi:
"Trên người A không có vết máu, có phải bởi vì A đã thay quần áo rồi không?"
"Người chạy về đích là đồng phạm của hắn, ngụy trang thành hắn?"
Kỷ Tuân lắc đầu: "Đều không phải."
Đàm Minh Cửu bắt đầu làm cảnh sát ngớ ngẩn: "Nhân chứng là đồng phạm?"
Thật ra Viên Việt cũng không kém bao nhiêu: "Hung thủ dùng máy bay trực thăng treo mình lên, từ trên bầu trời nhảy xuống hiện trường vụ án?"
Kỷ Tuân vẫn lắc đầu: "Rất xin lỗi, không ai đoán đúng."
Lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày: "Vậy thì đáp án là?"
Kỷ Tuân: "Núi vốn là một vòng tròn, cho nên thật ra A là một người có khả năng chạy nhanh hơn người, sau khi về đích đã vòng một đoạn đường dài, chạy về điểm xuất phát rồi lại đuổi theo B, sau khi dùng dao gϊếŧ người, bởi vì chạy bộ quá mức, A đã đột tử."
Không chỉ Đàm Minh Cửu, tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều cảm thấy ngột ngạt một cách kỳ lạ.
Viên Việt là người thật thà nhất, đưa ra vấn đề rất sắc bén: "Chẳng lẽ không có ai trên đường chạy nhận ra bọn họ đã nhìn thấy A hai lần sao?"
"Này," Kỷ Tuân, "Đừng xét nét như thế, dù sao cũng chỉ là mánh khóe qua loa nhất thời nghĩ đến mà thôi, đến lúc thật sự viết thành sách, đương nhiên sẽ không có khả năng đơn giản như vậy."
"Tôi khuyên cậu đừng viết theo phái bản cách nữa." Đàm Minh Cửu dại ra, "Cậu vẫn nên viết theo phái xã hội của cậu hơn!"
"Để không phải chạy bộ, khổ cho anh đã phải nghĩ ra đáp án "Chạy bộ quá nhanh sẽ đột tử" này." Hoắc Nhiễm Nhân gật gật đầu.
"Khụ khụ khụ ——" Kỷ Tuân nhìn trời, "Cho nên —— "
"Cho nên, vẫn phải chạy." Hoắc Nhiễm Nhân ân cần nói.
Những người khác không buồn để ý đến anh, sau khi làm nóng người đã túm năm tụm ba chạy về phía trước.
Điểm xuất phát của đường chạy chỉ còn lại Kỷ Tuân và Hoắc Nhiễm Nhân.
Cuối cùng Kỷ Tuân cũng nhận ra, sợ là anh không trốn được màn chạy bộ ngày hôm nay rồi.
Anh uể oải nói: "Hay là, để tạo chút động lực cho anh... Chúng ta đánh cược nhé?"
Hoắc Nhiễm Nhân dùng giọng mũi hỏi: "Hả?"
Kỷ Tuân: "Thi xem ai chạy về đích trước, người thua phải đồng ý một điều kiện nho nhỏ của người thắng."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Được."
Đối phương thoải mái đồng ý, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy.
Kỷ Tuân mừng thầm trong lòng, anh đã nghĩ ra điều kiện của mình: Không rèn luyện.
Anh tin Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã nghĩ ra điều kiện: Đồng thời rèn luyện.
Kỷ Tuân cực kỳ hào phóng: "Nếu là anh đề nghị đánh cược, vậy thì cho em chạy trước mười phút."
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười: "Anh chắc chưa?"
Kỷ Tuân kiên định gật đầu: "Cho em tâm phục khẩu phục."
Hoắc Nhiễm Nhân không hỏi lại nữa, sau khi khởi động nhẹ nhàng đã ung dung chạy về phía trước.
Sau khi người phía trước biến mất khỏi tầm mắt, Kỷ Tuân nhanh chóng xoay người, không chạy về phía trước mà chạy xuống bên dưới một đoạn.
Không thể lái xe gắn máy trên đường chạy, nhưng có thể đạp xe đạp, vừa hay bên dưới có xe đạp công cộng —— Trong vụ cá cược của hai người, anh chỉ nói "ai về đích trước", chứ không nói nhất định phải "dùng phương thức nào" để về đích.
Kỷ Tuân biết mình đang chơi xấu.
Nhưng anh tin Hoắc Nhiễm Nhân sẽ chấp nhận loại chơi xấu này.
Xe đạp cách đường chạy không xa, chạy xuống dưới rồi lại vòng lên, tổng cộng chỉ tốn mười phút, vừa đúng thời gian Kỷ Tuân cho Hoắc Nhiễm Nhân chạy trước.
Anh đạp xe chạy thẳng về phía trước, đại khái khoảng sáu phút sau đã đuổi kịp Hoắc Nhiễm Nhân.
Người chạy bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân là Viên Việt, hai người đồng thời nhìn Kỷ Tuân.
Viên Việt vẫy tay với Kỷ Tuân, Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày, nhưng không nói gì cả, cũng không có ý định gia tăng tốc độ.
Kỷ Tuân: "Tôi đợi hai người ở vạch đích!"
Dứt lời, anh le lưỡi, tiếp tục đạp xe nhanh chóng tiến lên phía trước.
Đạp thêm vài phút, anh nhìn thấy Đàm Minh Cửu.
Đàm Minh Cửu chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, vừa quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Tuân, lập tức giơ ngón giữa với anh, vừa thè lưỡi vừa nói: "Cậu có bản lĩnh đạp xe thì có bản lĩnh xuống chạy bộ!"
Kỷ Tuân đáp trả: "Anh có bản lĩnh chạy bộ thì cũng có bản lĩnh lên đạp xe đi! Xe nhanh hơn người, đây là kiến thức thông thường!"
Tranh thủ trước khi Đàm Minh Cửu thổ huyết, Kỷ Tuân lại giẫm bàn đạp, nhanh chóng đạp về phía trước một đoạn.
Lúc này, đã không thấy người của cục cảnh sát nữa.
Suy cho cùng, hai chân thì làm sao chạy nhanh hơn hai cái bánh xe được.
Mặc dù nhìn qua, Kỷ Tuân đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, anh vẫn thận trọng suy nghĩ:
Đường chạy trên núi không có ngã rẽ, nếu chạy ngược lại, quãng đường còn dài hơn bên này rất nhiều, cho dù bây giờ Hoắc Nhiễm Nhân quay về đạp xe cũng không có khả năng nhanh hơn mình.
Ngoài ra, còn có hai lựa chọn.
Một là đi thẳng xuống núi, đổi sang lái ô tô về đích.
Hai là chạy theo một con đường khác có cùng vạch đích nhưng nằm trên sườn núi được biểu hiện trên bản đồ.
Nhưng điểm xuất phát lẫn vạch đích đều cách chỗ đậu xe rất xa, đi lại cũng cần thời gian; hơn nữa giữa hai đường chạy là đường núi dốc đứng, rất khó leo lên.
Nói tóm lại, có phân tích một lần nữa thì chắc chắn phần thắng cũng thuộc về anh.
Sóng gió lần này đã ổn định lại!
Kỷ Tuân vững vàng chạy thẳng đến vạch đích.
Đồng thời cũng nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở vạch đích, ôm ngực chờ anh.
"..." Kỷ Tuân.
Anh không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang hoài nghi mình đã gặp ma giữa ban ngày.
"Em đến trước bằng cách nào?"
"Anh đoán xem?"
"Đầu tiên, đây là một thế giới thực, một thế giới khoa học, chúng ta loại trừ khả năng em về đích trước nhờ sức mạnh siêu nhiên."
"Thứ hai, xuất phát từ độ hiểu biết của anh về em, chúng ta cũng loại trừ khả năng em có anh em sinh đôi —— "
"Nghiêm túc vào."
"Sở dĩ anh không nghiêm túc là bởi vì anh không muốn nghiêm túc sao?" Kỷ Tuân rơi vào hư không, "Rõ ràng bởi vì anh không có cách nào nghiêm túc tìm được đáp án!"
"Ồ?" Hoắc Nhiễm Nhân ồ một tiếng nghe có vẻ không tin cho lắm.
"Thật đấy... Anh đã phân tích lộ trình, bất luận là em quay về đạp xe hay là xuống núi lái ô tô, thậm chí là leo lên đường chạy bên dưới —— Đều không thể. Cho nên," Kỷ Tuân buông tay, "Lần này anh không có cách nào tìm ra lời giải, chỉ có thể chờ em vạch trần chân tướng cuối cùng."
Hoắc Nhiễm Nhân chăm chú nhìn Kỷ Tuân, cố gắng nhìn thấy điều gì đó đang ẩn giấu dưới khuôn mặt của đối phương, nhưng trên khuôn mặt của Kỷ Tuân, thật sự chỉ có vẻ khó hiểu.
"Em đi xuống đường vòng bên dưới, đạp xe đến đây."
"Không phải đâu." Kỷ Tuân nghi ngờ nói, "Anh đã xem bản đồ, không có đường đi từ đường chạy bên trên xuống đường chạy bên dưới, chỉ có thể chật vật leo lên núi dốc, nhìn dáng vẻ của em..."
Quần áo của Hoắc Nhiễm Nhân rất sạch sẽ, quả thực không giống như vừa vận động mạnh.
"Ban đầu thì không thể, nhưng hai năm gần đây, một căn chòi nghỉ mát đã được xây dựng giữa hai đường chạy, có thể đi thẳng từ đường chạy bên trên xuống đường chạy bên dưới thông qua cầu thang bộ."
"Không đúng, không có con đường này." Kỷ Tuân phản bác theo bản năng, "Anh đã xem bản đồ rất kỹ, bây giờ vẫn còn nhớ rõ mà."
"Đúng, nhưng cái anh nhớ là bản đồ giả mà em bảo người khác dán lên." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh như không, "Chắc bây giờ Đàm Minh Cửu đã bóc bản đồ giả đi rồi đấy."
"Bản đồ giả?" Kỷ Tuân nghĩ đến từng tốp cảnh sát chạy chung với bọn họ, anh đột nhiên cảm thấy khó thở, "Mọi người... Đừng nói là trước khi anh đến, mọi người bắt đầu dán bản đồ giả, chờ sau khi anh đi lại lập tức xé bản đồ giả xuống đấy nhá?"
"Đúng vậy, dù sao cũng không thể làm ảnh hưởng đến người qua đường."
"Thế không lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến đến anh à?!" Kỷ Tuân thán phục.
"Hoàn toàn không lo lắng." Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên nói, "Mọi người vô cùng trông mong việc có thể lừa được anh."
"Cho dù mọi người trăm phương ngàn kế như vậy..." Nhưng mà Kỷ Tuân vẫn còn chuyện khó hiểu, "Nhưng vụ cá cược của chúng ta chỉ là nhất thời nghĩ ra thôi, đúng không?"
"Thế à?" Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười, "Nhưng em cảm thấy đối với anh mà nói, loại ngẫu nhiên này có thể nói là tất nhiên."
"..." Kỷ Tuân cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng thôi, thái độ trốn tránh vận động suốt hai ngày nay của anh, cá cược hay gian lận đều là một loại tất nhiên...
"Cho nên em chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ vì —— "
"Chuyến đi tuần trăng mật do em quyết định."
"Muốn anh vận động?"
Hai giọng nói đồng thanh vang lên.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Kỷ Tuân: "... Tuần trăng mật?"
Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp.
Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Nhiễm Nhân cũng rất ngọt ngào.
Nhưng sau khi xuống núi rồi trở về nhà vào buổi tối, não bộ tạm thời chết máy của Kỷ Tuân đã đột nhiên khôi phục trí thông minh.
"Mặc dù nói là tuần trăng mật... Nhưng anh vẫn cảm thấy, em làm nhiều như vậy chỉ vì muốn thắng anh thôi."
Hoắc Nhiễm Nhân không nói lời nào.
"Cho nên, sau khi chúng ta trở về thành phố Ninh, em vẫn âm thầm tức giận là bởi cái lần em thua anh trước khi lên thuyền, đúng không." Cuối cùng Kỷ Tuân cũng hiểu ra mọi chuyện, anh nhất thời sửng sốt, "Hóa ra không phải như những gì anh lo lắng, mà chỉ như thế này thôi sao? Vì thế, lẽ ra anh nên dỗ em theo hướng này hả?"
"Ừm, thật sự không phải như những gì anh lo lắng đâu..."
Kỷ Tuân đã cho cậu thứ tốt hơn mong đợi rất rất nhiều.
"Anh có thất vọng không?" Hoắc Nhiễm Nhân ngầm có ý trêu tức.
"Anh chỉ cảm thấy..." Kỷ Tuân, "Em hơi hẹp hòi?"
"Ngày đầu tiên anh biết em hẹp hòi à?" Hoắc Nhiễm Nhân hừ nhẹ, "Em còn tưởng lần đầu tiên anh đặt biệt danh Wechat cho em đã biết em là "quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở"."
"..."
Kỷ Tuân bật cười.
Anh hôn lên mặt Hoắc Nhiễm Nhân một ngụm.
"Không sai, anh đã sớm biết em là quỷ hẹp hòi —— Anh vốn thích em hẹp hòi như thế."
"Cho nên."
"Hả?"
"Kỷ Tuân, là anh đã nói, " Ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân thoáng thay đổi, chuyển sang bễ nghễ nhìn anh, "Em thắng rồi."
"Đúng, em thắng anh rồi, có vui không?"
Hoắc Nhiễm Nhân nắm tay Kỷ Tuân, đặt bên môi, hôn thật lâu lên chiếc nhẫn thuộc về hai người.
Đương nhiên vui rồi.
Vui nhất là cả đời này đều giành được người trong tay.